Mình Sẽ Là Kì Tích, Đưa Cậu Chạm Tới Hoàng Hôn!
Chương 19
Daughter Of Gray
22/12/2015
Từng tia nắng lại nhảy nhót trên tấm rèm cửa màu hồng. Những bông hoa chi anh cũng vui vẻ tắm nắng sớm. Chi Anh vẫn nằm bên chiếc laptop còn chưa tắt, hai mắt nhắm nghiền. Hôm qua là ngày vô cùng mệt mỏi của cô.
Hôm nay, cả trường sẽ trang trí sân khấu và chọn người đọc bài phát biểu. Quân đến trước cổng nhà Chi Anh thì gặp Bảo Ngọc cũng đang ở đó.
-Xin chào!- Quân nói.
Bảo Ngọc quay lại, thấy Quân thì ngạc nhiên:
-Quân?
-Cậu đến rủ Chi Anh hả?
Bảo Ngọc gật đầu, rồi bước tới bấm chuông cửa.
Cánh cổng mở ra, chị Linh bước tới cúi người:
-Chào cậu Quân!
-Chào chị! Em với Ngọc tới đón Chi Anh đến trường!- Quân cúi chào rồi chỉ tay về phía Bảo Ngọc.
-Chào chị! Em là Bảo Ngọc, bạn của Chi Anh!- Bảo Ngọc nói.
Chị Linh gật đầu:
-Chào em! Chi Anh nó còn đang ngủ! Các em vào đi, để chị đi gọi nó!
Bảo Ngọc bước vào theo sau Quân và chị Linh, vừa đi vừa nghĩ thầm: “Trời ạ! Nhà riêng của cậu ấy còn lớn hơn cả nhà mình!”
-Các em ngồi đi! Chị đi gọi nó!- Chị Linh vừa nói, vừa chỉ vào chiếc sofa rồi bước lên cầu thang.
Quân và Bảo Ngọc ngồi xuống. Bác quản gia bưng một ấm trà đến, rót vào hai chiếc ly, nói:
-Mời cô, cậu dùng trà!
-Cảm ơn bác ạ!- Quân và Bảo Ngọc đồng thanh.
Ly trà màu xanh mang mùi hương thơm nồng làm Bảo Ngọc thích thú:
-Trà thơn quá! Tuyệt thật!
Quân khẽ nhấp một ngụm, rồi nói:
-Cái này gọi là Matcha đấy! Nó rất nổi tiếng tại Nhật, thường dùng vào các buổi nghi lễ trà đạo!
Bảo Ngọc ngạc nhiên:
-Thế sao?
Bác quản gia cười nói:
-Cậu Quân biết nhiều quá! Đúng đấy! Đây cũng là loại trà mà tiểu thư thích nhất!
Bảo Ngọc “ồ” một tiếng rồi nhấp một ngụm:
-Ngon quá!- Bảo Ngọc thốt lên.
Bác quản gia cười rồi bước vào trong. Một lát sau, Chi Anh bước xuống, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ màu xám, tóc vẫn chưa chải, dụi mắt nói:
-Hai người ở đây đợi mình chút!
Nói rồi cô quay lên. Quân thấy cô vậy thì hơi đỏ mặt, vội cúi đầu xuống uống trà. Bảo Ngọc cười:
-Thấy dễ thương lắm hả? Biết ngay mà!
Quân ngẩng khuôn mặt còn hơi đỏ lên, vội nói:
-Không đâu! Mình…
-Cậu khỏi chối! Mặt đỏ hết lên kìa!!!- Bảo Ngọc chỉ tay vào mặt Quân.
-À…
Quân không nói gì nữa tiếp tục uống trà. Không lâu sau, Chi Anh bước xuống.
Hôm nay, cô mặc bộ đồng phục áo trắng và chiếc váy xanh kẻ đen, cổ đeo chiếc cà vạt đỏ. Đôi mắt không đeo kính áp tròng màu xanh biếc vô cũng sắc sảo. Mái tóc được cột cao đến đỉnh đầu bằng chiếc nơ màu vàng, khuôn mặt không chút son phấn nhưng hai gò má vẫn mang màu hồng nhẹ, đôi môi đỏ đáng yêu. Chân đi đôi tất trắng đến đầu gối và giày Nike đen vô cùng nổi bật. Nếu hôm qua cô mặc chiếc váy trắng kia toát lên vẻ dịu dàng thì hôm nay khắp người cô lại mang một vẻ lạnh lùng như lúc đầu. Hôm nay cô thực sự rất mệt mỏi, chỉ qua loa người mình cho xong. Tuy lạnh lùng nhưng cả Quân và Bảo Ngọc đều nhìn cô không chớp mắt. Cô vẫn đẹp, vô cùng đẹp!
-Nhìn đủ chưa? Nhìn gì nhìn hoài thế?- Cô hỏi.
Quân giật mình, nói:
-À…Không có gì!
Bảo Ngọc cũng lắc đầu lia lịa:
-Không có gì đâu!!! Chỉ là Chi Anh đẹp quá thôi!
Chi Anh cười một cái rồi bước ra, không quên nói to một câu:
-Cháu đi đây ạ! Em đi nhé chị Linh!
Vì hôm nay Bảo Ngọc đi taxi đến nhà Chi Anh nên cả ba đi chung xe Quân. Chi Anh ngồi hàng ghế trước với Quân, Bảo Ngọc ngồi sau. Trên đường đi, Bảo Ngọc cứ tíu tít kể về bộ phim hài hôm qua cô mới xem, còn Chi Anh chẳng nói gì, thỉnh thoảng cười nhẹ cho qua, mắt cứ hướng về bầu trời bên ngoài. Quân cũng vậy, cứ im lặng, thi thoảng liếc nhìn cô.
Hôm nay trời nắng nhẹ, ánh nắng trong veo nhảy nhot trên mặt đường. gió thổi làm bay lá cây. Chi Anh hé một chút cửa xe, gió cũng lồng lộng thổi vào, làm mái tóc cô bay nhẹ nhàng.
Đến trường, Chi Anh cũng im lặng bước xuống không nói gì. Quân và Bảo Ngọc buồn bã nhìn cô, im lặng.
Một lát sau, theo chỉ dẫn của thầy Khoa,mọi người bắt tay vào dựng và trang trí sân khấu. Chi Anh vẫn làm trong im lặng, ánh mắt lạnh lùng làm mọi người thấy có gì đó xa lạ từ cô.
-Chi Anh! Mọi người đã trang trí phần cửa lớp! Cậu lên kiểm tra xem có vấn đề không nhé!- Bảo Linh hơi ấp úng nói với cô.
Cười khẽ, cô bước đi không nói gì. Bước đến cửa lớp, thầy Khoa cũng đang đứng đó.
-Chào “anh trai”!
Thầy Khoa cười cười, gật đầu nhìn Chi Anh
-Lớp rất đẹp! Các em làm rất tốt!- Thầy Khoa nói.
Chi Anh cười lạnh, ngón tay miết nhẹ lên dải ruy băng trên cánh cửa.
-Em đang buồn chuyện gì à?- Thầy hỏi tiếp.
Chi Anh không nói gì, đầu hơi cúi.
-Có việc gì cũng có thể cho người anh này biết chứ!
-Em không biết!Thầy Khoa nhìn Chi Anh không nói gì. Cô bước vào trong lớp, nhìn xung quanh một lượt, khóe mắt ươn ướt. Không ai biết rằng cách bày trí lớp này là cô cùng anh Thắng và Long nghĩ ra khi cả ba được mời đến trang trí một bữa tiệc quan trọng của công ti bên Nhật. Nhớ đến Long, cô cũng không thể cầm được nước mắt không rơi ra, ít nhất là một giọt.
Chiếc khăn màu xanh lục nhẹ đưa tới trước mặt cô. Ngước mắt nhìn thầy Khoa, cô nói:
-Thầy thích màu xanh nhỉ?!
Nói rồi cô cầm chiếc khăn, lau nhẹ những giọt nước ở khóe mắt.
-Ờ thì…thích từ nhỏ rồi! Bầy giỡ vẫn thích!- Thầy Khoa nói.
Chi Anh nhìn thẳng vào mắt thầy Khoa, miệng hơi cười:
-Dù gì em cũng không nghĩ nổi được rằng thầy giáo nhuộm tóc xanh như vậy tới trường!
Thầy Khoa cười nhăn nhó. Thầy làm sao biết được cô gái có vẻ ngoài lạnh như băng này lại có thể nói móc người khác như vậy.
-À thì…thấy nó cũng đẹp!
Chi Anh làm vẻ mặt hơi tò mò, nhìn vào mái tóc màu xanh lục của thầy Khoa.
-Em nhìn gì thế? Trên tóc tôi có gì à?- Thầy Khoa ngạc nhiên nhìn cô.
-Im lặng chút!- Cô nói, bàn tay đặt nhẹ lên tóc thầy Khoa.
Im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, thầy Khoa nói, giọng hơi cao:
-Em nhìn gì thế?
Cô thở nhẹ, đưa bàn tay về.
-Tóc thầy đẹp đấy! Đẹp hơn cả tóc em!
Câu nói này là sao? Ý gì nhỉ?
Thầy Khoa nhìn Chi Anh khó hiểu, cô bỗng bật cười:
-Thầy nhìn gì vậy? Em có phải sinh vật lạ đâu!
-À…không!!! Không có gì!- Thầy Khoa lắc đầu.
-Em có làm gì đâu mà thầy lắc đầu mạnh thế? Thầy không đau à?- Chi Anh cười nhẹ, nụ cười tuy lạnh lùng nhưng pha chút gì đó tinh nghịch.
Thầy Khoa cười trừ, rồi chỉ vào chiếc bàn giáo viên được sơn thành màu xanh.
-Em nói các bạn sơn hả?
Chi Anh nhìn thầy Khoa một lát, rồi nói:
-Thầy thích mà?!
Thầy Khoa nhìn kĩ chiếc bàn, gãi đầu nói:
-Thích?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, làm vẻ mặt vô tội:
-Thì em thấy tóc thầy cũng xanh rì như vậy nên nói các bạn sơn cho giống màu tóc thầy!
Cái vẻ mặt của cô lúc này làm thầy bật cười, rồi cũng nói:
-Em như đang nói móc tôi vậy!
-Có lẽ!
-Em…
Thầy Khoa cũng chịu thua tài ăn nói của cô.
Chi Anh đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài. Khuôn mặt trở nên buồn như mọi ngày.
Chẳng ai hiểu được trong đầu cô nghĩ gì, và cũng sẽ không ai hiểu được. Long yêu cô, quan tâm cô, làm mọi điều vì cô nhưng một chút thứ gọi là “tình yêu” lại không thể dành cho Long. Cô cứ vẫn mãi chờ một người, người mà cô nghĩ là sẽ không bao giờ trở về, thậm chí người đó bây giờ có thể đã quên cô rồi, quên đứa bé năm xưa đứng khóc dưới trời mưa, rồi cùng cậu bé đi trong mưa, mặc chiếc váy màu hồng cô vẫn giữ, rồi chơi bản piano năm đó. Người đó có nhớ cô không? Cô đã tự hỏi chính mình câu hỏi đó, không biết đã bao lần?
-Sao vậy?- Thầy Khoa đến bên cô, hỏi.
Chi Anh nhìn xa xăm về phía bầu trời, mỉm cười buồn:
-Em không biết!
-Em thích nhìn trời?
Cô nhìn thầy Khoa, hỏi lại:
-Thầy nghĩ vậy à?
Thầy Khoa cũng nhìn lên bầu trời, nói:
-Đúng vậy! Trong giờ học tôi luôn để ý em! Em lúc nào cũng nhìn ra bên ngoài, mọi lúc! Tôi đã từng băn khoăn em luôn như vậy mà thành tích học tập có thể xuất sắc đến thế?!
-Trên đời…không gì là không thể!- Cô nói.
“Không gì là không thể”? Cô nói là vậy, nhưng việc cô có thể gặp lại cậu bé ấy chính là điều không thể.
-Có lẽ!- Thầy Khoa nói.
-Thầy có thích bầu trời như vậy không?- Cô hỏi.
-Như mưa, tôi cũng thích nắng! Nắng trên bầu trời khi thì chói chang, khi thì dịu nhẹ, khi thì lại u buồn chính là nắng hoàng hôn! Điều đó có thể thấy rằng ánh nắng thật dễ thay đổi. Mọi thứ xung quanh cũng đều có thể thay đổi, có thể tốt, nhưng cũng có thể xấu!
Mọi thứ rất dễ thay đổi, giống như nắng trên bầu trời. Sáng thì dịu nhẹ, trưa và chiều thì gay gắt, rồi chuyển sang là hoàng hôn u buồn. Tình cảm có lẽ cũng vậy. Lúc đầu có thể rất đẹp, rồi theo thời gian mà tan vỡ nhanh thành khói mây.
Mưa cũng vậy. Khi thì lác đác vài hạt mang theo hơi nóng, rồi lại thành hàng trăm nghìn hạt rơi ào xuống đất dữ dội, hoặc to rồi nhỏ, hoặc nhỏ rồi to. Nhưng có một điều không thay đổi, chính là khi sau một trận mưa lớn, bầu trời sẽ trở nên trong vắt, nhẹ tênh vừa được trút sạch hết những tàn dư trong mình.
Cô từng gọi cậu bé ấy là hoàng hôn của mình. Cậu đã hứa sẽ đưa cô chạm tới hoàng hôn, nhưng lại không bao giờ xuất hiện trong đời cô nữa. Suốt 10 năm, cô đã được ngắm không biết bao nhiêu buổi hoàng hôn, nhưng cô không thể nào với tới được. Vì nó quá nóng chăng? Không phải! Cô không chạm được tới nó, là vì hoàng hôn của cô vốn ở rất xa, xa ở một nơi nào đó mà cô không thể chạm tới được.
-Còn em thì sao? Em thích bầu trời chứ?- Thầy Khoa hỏi.
-Phải! Rất thích!
-Vì sao?
Chi Anh ngước đầu lên, đôi mắt nhắm lại. Một cánh hoa chi anh lại bay tới, đáp xuống bàn tay cô đang đặt trên khung cửa.
-Vì nó rất bình yên!- Cô nhẹ nhàng nói.
-Bình yên à?- Thầy Khoa hỏi, giọng hơi nhỏ.
-Bình yên! Nhưng nó ở xa, xa lắm! Giống như hoàng hôn ấy! Đẹp mà nóng, đẹp mà buồn, đẹp mà…ở rất xa!
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng u buồn và lạnh lẽo. Đôi mắt xanh biếc chính là thứ thể hiện rõ nhất nỗi buồn của cô.
Thầy Khoa nhìn cô, nhìn sâu vào tận trong ánh mắt cô. Nhưng đôi mắt buồn ấy quá kín đáo, không ai có thể xuyên thấu được suy nghĩ, nỗi buồn trong đôi mắt cô.
-Bầu trời này không xa như em nghĩ! Người như em có thể bay vào bầu trời!- Thầy Khoa nói, giọng hơi ngượng ngập.
-Đừng an ủi em!- Cô cười nhẹ.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên lúc này của thầy Khoa, Chi Anh thấy thật buồn cười. Không để thầy kịp lên tiếng, cô đã nói trước:
-Thầy là thầy giáo cơ mà! Những điều đó thầy phải hiểu rõ hơn em chứ!
-Hiểu?
Chi Anh bật cười:
-Rõ ràng mà! Em đã đi máy bay rất nhiều lần rồi, nhưng…vẫn chưa thể chạm vào nền bầu trời! Làm sao có thể chạm vào đó cơ chứ?
-Em đúng!- Thầy Khoa cười gượng.
Lớp học rộng rãi trở về trạng thái yên lặng. Chi Anh nhìn xuống phía giữa sân trường, nhìn thầy Khoa nói:
-Cảm ơn thầy đã nói chuyện với em! Em xuống đó làm việc tiếp! Tạm biệt “anh trai”!
-Ừ!
Chi Anh mở cửa bước ra, tâm trạng cũng khá lên một chút.
Đến bên sân khấu lộng lẫy, cô liếc mắt nhìn quanh một chút, rồi quay lại hỏi Bảo Ngọc:
-Quân đâu?
-Lúc cậu lên lớp cậu ấy cũng đi đâu đó rồi! Bảo là có việc gì đó!
-Cảm ơn!
Chi Anh bước lên sân khấu, trong đầu suy nghĩ một điều gì đó.
Gần đây, Chi Anh rất thích được nói chuyện với Quân. Những lúc buồn, cô muốn Quân là người bên cạnh cô, vì ngoài Quân ra, không ai có thể lắng nghe và hiểu hết những điều cô nói.
-Chi Anh?!!!- Một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai Chi Anh.
Cô giật mình quay người lại nhìn Bảo Linh, rồi quay lại nhìn phía trước. Từ lúc nào mà cô đã đi đến bên đầu mép sân khấu. May nhờ có Bảo Linh nhắc nhở cô, nếu không cô đã rơi từ sân khấu cao hai mét này xuống đất.
-Cảm ơn!- Cô quay lại nói.
-Không có gì! Cậu sao thế? Mệt trong người à?- Bảo Linh nhẹ nhàng đáp lại.
Chi Anh thở dài, rồi cố cười, nói:
-Không sao! Chỉ là mình không chú ý chút! Cảm ơn cậu nhé!
Bảo Linh thấy cô như vậy cũng không hỏi gì hơn, mỉm cười:
-Ừ! Cậu cẩn thận nhé! Mệt thì nghỉ ngơi chút đi!
Chi Anh gật đầu, rồi từ lúc nào mà Bảo Ngọc đã đến bên cạnh Bảo Linh, nói:
-Hai người nói gì vui thế?
Chi Anh cười không nói gì. Cô bỗng nghĩ đến Long, trong lòng không thể vui được nữa. Cô cố kìm những giọt nước trong veo mặn chát ở khóe mắt mình, để nó không thể rơi xuống. Cô cúi đầu, quay đi hướng khác.
-Sao vậy? Lại muốn khóc à?
Chi Anh quay lại, ngẩng đầu nhìn Bảo Ngọc.
Nét mặt Bảo Ngọc lúc này toát lên đầy vẻ lo lắng, đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của cô, ánh lên tia buồn bã.
-Cậu có thể khóc! Cứ khóc to lên! Không sao đâu!- Bảo Ngọc cười buồn.
-Mình…
-Mình sẽ nghe cậu khóc! Nghe đến bao giờ cậu nín thì thôi!
Bảo Ngọc là người hiểu rõ Chi Anh không khác gì Quân. Với Bảo Ngọc, Chi Anh chính là người bạn thân thiết, quan trọng nhất của mình. Chuyện của cô, Bảo Ngọc đã biết. Cô đau, buồn thế nào, Bảo Ngọc đã rõ, đã hiểu. Không có lí do gì khác, vì cô chính là bạn của Bảo Ngọc, người bạn thân nhất.
-Cảm ơn cậu!- Chi Anh nói.
Sau lời nói của cô, những giọt nước mắt nỏng hổi, trong veo của cô cũng lăn xuống hai gò má cô. Từng giọt nước mặn chát cứ chảy, rơi xuống nền thảm đỏ rực của sân khấu.
Bảo Ngọc buồn bã nhìn Chi Anh. Bảo Ngọc cũng có thể cảm nhận được sự mặn chát của nước mắt. Một cô gái lạnh lùng như vậy lại có thể khóc ngay trước mặt Bảo Ngọc, lại chính là người bạn thân nhất của bảo Ngọc.
-Cứ khóc đi! Khóc xong rồi thì hãy cười lên nhé! Tớ và Quân đều lo cho cậu lắm!
-Mình…không sao!
Chi Anh cố nén tiếng nấc sắp phát ra, cũng là vì sợ mọi người sẽ lo lắng. Đặc biệt là bạn cô, Bảo Ngọc và Quân.
-Cười được rồi chứ?- Bảo Ngọc hỏi.
-Ừ!
-Vậy mình đi làm việc tiếp chứ?
-Ừ!
Bảo Ngọc cười, ôm vai Chi Anh đi vào sau cánh gà tiếp tục chuẩn bị các dụng cụ cho lễ hội ngày mai. Chi Anh cũng thấy ổn hơn sau khi giải thoát được nước mắt trên khóe mắt. Ai nấy lại bắt tay vào làm việc của mình. Một lát sau, Quân cũng đi đâu đó trở lại và chuẩn bị loa và mic. Đến chiều thì cả trường trở nên đẹp và lộng lẫy hơn bao giờ hết. Cả trường quyết định sẽ để Chi Anh lên đọc bài phát biểu, cô cũng đồng ý vì Bảo Ngọc và Quân nói rằng cô hãy giúp trường. Tất cả đều sẵn sàng cho một lễ hội náo nhiệt sắp diễn ra.
Sau khi hoàn thành công việc, Quân mời cô và Bảo Ngọc đi ăn tối. Vẫn là nhà hàng mang cái tên Flowers quen thuộc, từng giai điệu bài hát sâu lắng vẫn vang lên, làm Chi Anh thấy vui hơn. Bảo Ngọc và Quân cũng hào hứng hơn khi thấy cô vui như vậy. Bữa tối trở nên thật ấp áp, yên bình.
Sau khi ăn xong, Quân chở Bảo Ngọc về trước, rồi đưa Chi Anh về. Đến trước cổng, cô bước xuống, nói :
-Dù sao cũng cảm ơn!
-Sao lại cảm ơn mình?
-Cảm ơn cậu và Bảo Ngọc! Thời gian qua đã làm hai người lo lắng vì mình rồi!
Quân cười:
-Không có gì! Ngày mai mặc thật đẹp vào nhé! Cậu còn phải đọc bài phát biểu cho cả trường nữa đấy!
-Mình biết rồi!
Chi Anh đang định quay vào thì Quân nói hơi nhỏ:
-Chi Anh này!!! Ngày mai cậu đừng đi xe đến!
-Vì sao?- Chi Anh hỏi.
-Để mình…tới đón cậu!
Cô hơi ngẩn người trước câu nói của Quân. Thấy vậy, Quân vội vàng nói:
-À mình không có ý gì đâu!!! Mình chỉ là…
-Được!- Không để Quân nói hết, Chi Anh mỉm cười trả lời.
Nói rồi cô tạm biệt Quân và bước vào trong. Nụ cười vừa rồi của cô lại làm trái tim Quân đập liên hồi.
Tối hôm đó, ở hai nơi khác nhau, có hai người đều ngồi trước cửa sổ, ngẩng đầu lên ngắm nhìn những vì sao lung linh trên nền trời tím thẫm. Đôi môi cả hai đều mỉm cười, một niềm vui nhỏ nhoi nào đó đang len lỏi vào trái tim hai người, hai trái tim đang cùng chung nhịp đập.
Hôm nay, cả trường sẽ trang trí sân khấu và chọn người đọc bài phát biểu. Quân đến trước cổng nhà Chi Anh thì gặp Bảo Ngọc cũng đang ở đó.
-Xin chào!- Quân nói.
Bảo Ngọc quay lại, thấy Quân thì ngạc nhiên:
-Quân?
-Cậu đến rủ Chi Anh hả?
Bảo Ngọc gật đầu, rồi bước tới bấm chuông cửa.
Cánh cổng mở ra, chị Linh bước tới cúi người:
-Chào cậu Quân!
-Chào chị! Em với Ngọc tới đón Chi Anh đến trường!- Quân cúi chào rồi chỉ tay về phía Bảo Ngọc.
-Chào chị! Em là Bảo Ngọc, bạn của Chi Anh!- Bảo Ngọc nói.
Chị Linh gật đầu:
-Chào em! Chi Anh nó còn đang ngủ! Các em vào đi, để chị đi gọi nó!
Bảo Ngọc bước vào theo sau Quân và chị Linh, vừa đi vừa nghĩ thầm: “Trời ạ! Nhà riêng của cậu ấy còn lớn hơn cả nhà mình!”
-Các em ngồi đi! Chị đi gọi nó!- Chị Linh vừa nói, vừa chỉ vào chiếc sofa rồi bước lên cầu thang.
Quân và Bảo Ngọc ngồi xuống. Bác quản gia bưng một ấm trà đến, rót vào hai chiếc ly, nói:
-Mời cô, cậu dùng trà!
-Cảm ơn bác ạ!- Quân và Bảo Ngọc đồng thanh.
Ly trà màu xanh mang mùi hương thơm nồng làm Bảo Ngọc thích thú:
-Trà thơn quá! Tuyệt thật!
Quân khẽ nhấp một ngụm, rồi nói:
-Cái này gọi là Matcha đấy! Nó rất nổi tiếng tại Nhật, thường dùng vào các buổi nghi lễ trà đạo!
Bảo Ngọc ngạc nhiên:
-Thế sao?
Bác quản gia cười nói:
-Cậu Quân biết nhiều quá! Đúng đấy! Đây cũng là loại trà mà tiểu thư thích nhất!
Bảo Ngọc “ồ” một tiếng rồi nhấp một ngụm:
-Ngon quá!- Bảo Ngọc thốt lên.
Bác quản gia cười rồi bước vào trong. Một lát sau, Chi Anh bước xuống, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ màu xám, tóc vẫn chưa chải, dụi mắt nói:
-Hai người ở đây đợi mình chút!
Nói rồi cô quay lên. Quân thấy cô vậy thì hơi đỏ mặt, vội cúi đầu xuống uống trà. Bảo Ngọc cười:
-Thấy dễ thương lắm hả? Biết ngay mà!
Quân ngẩng khuôn mặt còn hơi đỏ lên, vội nói:
-Không đâu! Mình…
-Cậu khỏi chối! Mặt đỏ hết lên kìa!!!- Bảo Ngọc chỉ tay vào mặt Quân.
-À…
Quân không nói gì nữa tiếp tục uống trà. Không lâu sau, Chi Anh bước xuống.
Hôm nay, cô mặc bộ đồng phục áo trắng và chiếc váy xanh kẻ đen, cổ đeo chiếc cà vạt đỏ. Đôi mắt không đeo kính áp tròng màu xanh biếc vô cũng sắc sảo. Mái tóc được cột cao đến đỉnh đầu bằng chiếc nơ màu vàng, khuôn mặt không chút son phấn nhưng hai gò má vẫn mang màu hồng nhẹ, đôi môi đỏ đáng yêu. Chân đi đôi tất trắng đến đầu gối và giày Nike đen vô cùng nổi bật. Nếu hôm qua cô mặc chiếc váy trắng kia toát lên vẻ dịu dàng thì hôm nay khắp người cô lại mang một vẻ lạnh lùng như lúc đầu. Hôm nay cô thực sự rất mệt mỏi, chỉ qua loa người mình cho xong. Tuy lạnh lùng nhưng cả Quân và Bảo Ngọc đều nhìn cô không chớp mắt. Cô vẫn đẹp, vô cùng đẹp!
-Nhìn đủ chưa? Nhìn gì nhìn hoài thế?- Cô hỏi.
Quân giật mình, nói:
-À…Không có gì!
Bảo Ngọc cũng lắc đầu lia lịa:
-Không có gì đâu!!! Chỉ là Chi Anh đẹp quá thôi!
Chi Anh cười một cái rồi bước ra, không quên nói to một câu:
-Cháu đi đây ạ! Em đi nhé chị Linh!
Vì hôm nay Bảo Ngọc đi taxi đến nhà Chi Anh nên cả ba đi chung xe Quân. Chi Anh ngồi hàng ghế trước với Quân, Bảo Ngọc ngồi sau. Trên đường đi, Bảo Ngọc cứ tíu tít kể về bộ phim hài hôm qua cô mới xem, còn Chi Anh chẳng nói gì, thỉnh thoảng cười nhẹ cho qua, mắt cứ hướng về bầu trời bên ngoài. Quân cũng vậy, cứ im lặng, thi thoảng liếc nhìn cô.
Hôm nay trời nắng nhẹ, ánh nắng trong veo nhảy nhot trên mặt đường. gió thổi làm bay lá cây. Chi Anh hé một chút cửa xe, gió cũng lồng lộng thổi vào, làm mái tóc cô bay nhẹ nhàng.
Đến trường, Chi Anh cũng im lặng bước xuống không nói gì. Quân và Bảo Ngọc buồn bã nhìn cô, im lặng.
Một lát sau, theo chỉ dẫn của thầy Khoa,mọi người bắt tay vào dựng và trang trí sân khấu. Chi Anh vẫn làm trong im lặng, ánh mắt lạnh lùng làm mọi người thấy có gì đó xa lạ từ cô.
-Chi Anh! Mọi người đã trang trí phần cửa lớp! Cậu lên kiểm tra xem có vấn đề không nhé!- Bảo Linh hơi ấp úng nói với cô.
Cười khẽ, cô bước đi không nói gì. Bước đến cửa lớp, thầy Khoa cũng đang đứng đó.
-Chào “anh trai”!
Thầy Khoa cười cười, gật đầu nhìn Chi Anh
-Lớp rất đẹp! Các em làm rất tốt!- Thầy Khoa nói.
Chi Anh cười lạnh, ngón tay miết nhẹ lên dải ruy băng trên cánh cửa.
-Em đang buồn chuyện gì à?- Thầy hỏi tiếp.
Chi Anh không nói gì, đầu hơi cúi.
-Có việc gì cũng có thể cho người anh này biết chứ!
-Em không biết!Thầy Khoa nhìn Chi Anh không nói gì. Cô bước vào trong lớp, nhìn xung quanh một lượt, khóe mắt ươn ướt. Không ai biết rằng cách bày trí lớp này là cô cùng anh Thắng và Long nghĩ ra khi cả ba được mời đến trang trí một bữa tiệc quan trọng của công ti bên Nhật. Nhớ đến Long, cô cũng không thể cầm được nước mắt không rơi ra, ít nhất là một giọt.
Chiếc khăn màu xanh lục nhẹ đưa tới trước mặt cô. Ngước mắt nhìn thầy Khoa, cô nói:
-Thầy thích màu xanh nhỉ?!
Nói rồi cô cầm chiếc khăn, lau nhẹ những giọt nước ở khóe mắt.
-Ờ thì…thích từ nhỏ rồi! Bầy giỡ vẫn thích!- Thầy Khoa nói.
Chi Anh nhìn thẳng vào mắt thầy Khoa, miệng hơi cười:
-Dù gì em cũng không nghĩ nổi được rằng thầy giáo nhuộm tóc xanh như vậy tới trường!
Thầy Khoa cười nhăn nhó. Thầy làm sao biết được cô gái có vẻ ngoài lạnh như băng này lại có thể nói móc người khác như vậy.
-À thì…thấy nó cũng đẹp!
Chi Anh làm vẻ mặt hơi tò mò, nhìn vào mái tóc màu xanh lục của thầy Khoa.
-Em nhìn gì thế? Trên tóc tôi có gì à?- Thầy Khoa ngạc nhiên nhìn cô.
-Im lặng chút!- Cô nói, bàn tay đặt nhẹ lên tóc thầy Khoa.
Im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, thầy Khoa nói, giọng hơi cao:
-Em nhìn gì thế?
Cô thở nhẹ, đưa bàn tay về.
-Tóc thầy đẹp đấy! Đẹp hơn cả tóc em!
Câu nói này là sao? Ý gì nhỉ?
Thầy Khoa nhìn Chi Anh khó hiểu, cô bỗng bật cười:
-Thầy nhìn gì vậy? Em có phải sinh vật lạ đâu!
-À…không!!! Không có gì!- Thầy Khoa lắc đầu.
-Em có làm gì đâu mà thầy lắc đầu mạnh thế? Thầy không đau à?- Chi Anh cười nhẹ, nụ cười tuy lạnh lùng nhưng pha chút gì đó tinh nghịch.
Thầy Khoa cười trừ, rồi chỉ vào chiếc bàn giáo viên được sơn thành màu xanh.
-Em nói các bạn sơn hả?
Chi Anh nhìn thầy Khoa một lát, rồi nói:
-Thầy thích mà?!
Thầy Khoa nhìn kĩ chiếc bàn, gãi đầu nói:
-Thích?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, làm vẻ mặt vô tội:
-Thì em thấy tóc thầy cũng xanh rì như vậy nên nói các bạn sơn cho giống màu tóc thầy!
Cái vẻ mặt của cô lúc này làm thầy bật cười, rồi cũng nói:
-Em như đang nói móc tôi vậy!
-Có lẽ!
-Em…
Thầy Khoa cũng chịu thua tài ăn nói của cô.
Chi Anh đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài. Khuôn mặt trở nên buồn như mọi ngày.
Chẳng ai hiểu được trong đầu cô nghĩ gì, và cũng sẽ không ai hiểu được. Long yêu cô, quan tâm cô, làm mọi điều vì cô nhưng một chút thứ gọi là “tình yêu” lại không thể dành cho Long. Cô cứ vẫn mãi chờ một người, người mà cô nghĩ là sẽ không bao giờ trở về, thậm chí người đó bây giờ có thể đã quên cô rồi, quên đứa bé năm xưa đứng khóc dưới trời mưa, rồi cùng cậu bé đi trong mưa, mặc chiếc váy màu hồng cô vẫn giữ, rồi chơi bản piano năm đó. Người đó có nhớ cô không? Cô đã tự hỏi chính mình câu hỏi đó, không biết đã bao lần?
-Sao vậy?- Thầy Khoa đến bên cô, hỏi.
Chi Anh nhìn xa xăm về phía bầu trời, mỉm cười buồn:
-Em không biết!
-Em thích nhìn trời?
Cô nhìn thầy Khoa, hỏi lại:
-Thầy nghĩ vậy à?
Thầy Khoa cũng nhìn lên bầu trời, nói:
-Đúng vậy! Trong giờ học tôi luôn để ý em! Em lúc nào cũng nhìn ra bên ngoài, mọi lúc! Tôi đã từng băn khoăn em luôn như vậy mà thành tích học tập có thể xuất sắc đến thế?!
-Trên đời…không gì là không thể!- Cô nói.
“Không gì là không thể”? Cô nói là vậy, nhưng việc cô có thể gặp lại cậu bé ấy chính là điều không thể.
-Có lẽ!- Thầy Khoa nói.
-Thầy có thích bầu trời như vậy không?- Cô hỏi.
-Như mưa, tôi cũng thích nắng! Nắng trên bầu trời khi thì chói chang, khi thì dịu nhẹ, khi thì lại u buồn chính là nắng hoàng hôn! Điều đó có thể thấy rằng ánh nắng thật dễ thay đổi. Mọi thứ xung quanh cũng đều có thể thay đổi, có thể tốt, nhưng cũng có thể xấu!
Mọi thứ rất dễ thay đổi, giống như nắng trên bầu trời. Sáng thì dịu nhẹ, trưa và chiều thì gay gắt, rồi chuyển sang là hoàng hôn u buồn. Tình cảm có lẽ cũng vậy. Lúc đầu có thể rất đẹp, rồi theo thời gian mà tan vỡ nhanh thành khói mây.
Mưa cũng vậy. Khi thì lác đác vài hạt mang theo hơi nóng, rồi lại thành hàng trăm nghìn hạt rơi ào xuống đất dữ dội, hoặc to rồi nhỏ, hoặc nhỏ rồi to. Nhưng có một điều không thay đổi, chính là khi sau một trận mưa lớn, bầu trời sẽ trở nên trong vắt, nhẹ tênh vừa được trút sạch hết những tàn dư trong mình.
Cô từng gọi cậu bé ấy là hoàng hôn của mình. Cậu đã hứa sẽ đưa cô chạm tới hoàng hôn, nhưng lại không bao giờ xuất hiện trong đời cô nữa. Suốt 10 năm, cô đã được ngắm không biết bao nhiêu buổi hoàng hôn, nhưng cô không thể nào với tới được. Vì nó quá nóng chăng? Không phải! Cô không chạm được tới nó, là vì hoàng hôn của cô vốn ở rất xa, xa ở một nơi nào đó mà cô không thể chạm tới được.
-Còn em thì sao? Em thích bầu trời chứ?- Thầy Khoa hỏi.
-Phải! Rất thích!
-Vì sao?
Chi Anh ngước đầu lên, đôi mắt nhắm lại. Một cánh hoa chi anh lại bay tới, đáp xuống bàn tay cô đang đặt trên khung cửa.
-Vì nó rất bình yên!- Cô nhẹ nhàng nói.
-Bình yên à?- Thầy Khoa hỏi, giọng hơi nhỏ.
-Bình yên! Nhưng nó ở xa, xa lắm! Giống như hoàng hôn ấy! Đẹp mà nóng, đẹp mà buồn, đẹp mà…ở rất xa!
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng u buồn và lạnh lẽo. Đôi mắt xanh biếc chính là thứ thể hiện rõ nhất nỗi buồn của cô.
Thầy Khoa nhìn cô, nhìn sâu vào tận trong ánh mắt cô. Nhưng đôi mắt buồn ấy quá kín đáo, không ai có thể xuyên thấu được suy nghĩ, nỗi buồn trong đôi mắt cô.
-Bầu trời này không xa như em nghĩ! Người như em có thể bay vào bầu trời!- Thầy Khoa nói, giọng hơi ngượng ngập.
-Đừng an ủi em!- Cô cười nhẹ.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên lúc này của thầy Khoa, Chi Anh thấy thật buồn cười. Không để thầy kịp lên tiếng, cô đã nói trước:
-Thầy là thầy giáo cơ mà! Những điều đó thầy phải hiểu rõ hơn em chứ!
-Hiểu?
Chi Anh bật cười:
-Rõ ràng mà! Em đã đi máy bay rất nhiều lần rồi, nhưng…vẫn chưa thể chạm vào nền bầu trời! Làm sao có thể chạm vào đó cơ chứ?
-Em đúng!- Thầy Khoa cười gượng.
Lớp học rộng rãi trở về trạng thái yên lặng. Chi Anh nhìn xuống phía giữa sân trường, nhìn thầy Khoa nói:
-Cảm ơn thầy đã nói chuyện với em! Em xuống đó làm việc tiếp! Tạm biệt “anh trai”!
-Ừ!
Chi Anh mở cửa bước ra, tâm trạng cũng khá lên một chút.
Đến bên sân khấu lộng lẫy, cô liếc mắt nhìn quanh một chút, rồi quay lại hỏi Bảo Ngọc:
-Quân đâu?
-Lúc cậu lên lớp cậu ấy cũng đi đâu đó rồi! Bảo là có việc gì đó!
-Cảm ơn!
Chi Anh bước lên sân khấu, trong đầu suy nghĩ một điều gì đó.
Gần đây, Chi Anh rất thích được nói chuyện với Quân. Những lúc buồn, cô muốn Quân là người bên cạnh cô, vì ngoài Quân ra, không ai có thể lắng nghe và hiểu hết những điều cô nói.
-Chi Anh?!!!- Một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai Chi Anh.
Cô giật mình quay người lại nhìn Bảo Linh, rồi quay lại nhìn phía trước. Từ lúc nào mà cô đã đi đến bên đầu mép sân khấu. May nhờ có Bảo Linh nhắc nhở cô, nếu không cô đã rơi từ sân khấu cao hai mét này xuống đất.
-Cảm ơn!- Cô quay lại nói.
-Không có gì! Cậu sao thế? Mệt trong người à?- Bảo Linh nhẹ nhàng đáp lại.
Chi Anh thở dài, rồi cố cười, nói:
-Không sao! Chỉ là mình không chú ý chút! Cảm ơn cậu nhé!
Bảo Linh thấy cô như vậy cũng không hỏi gì hơn, mỉm cười:
-Ừ! Cậu cẩn thận nhé! Mệt thì nghỉ ngơi chút đi!
Chi Anh gật đầu, rồi từ lúc nào mà Bảo Ngọc đã đến bên cạnh Bảo Linh, nói:
-Hai người nói gì vui thế?
Chi Anh cười không nói gì. Cô bỗng nghĩ đến Long, trong lòng không thể vui được nữa. Cô cố kìm những giọt nước trong veo mặn chát ở khóe mắt mình, để nó không thể rơi xuống. Cô cúi đầu, quay đi hướng khác.
-Sao vậy? Lại muốn khóc à?
Chi Anh quay lại, ngẩng đầu nhìn Bảo Ngọc.
Nét mặt Bảo Ngọc lúc này toát lên đầy vẻ lo lắng, đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của cô, ánh lên tia buồn bã.
-Cậu có thể khóc! Cứ khóc to lên! Không sao đâu!- Bảo Ngọc cười buồn.
-Mình…
-Mình sẽ nghe cậu khóc! Nghe đến bao giờ cậu nín thì thôi!
Bảo Ngọc là người hiểu rõ Chi Anh không khác gì Quân. Với Bảo Ngọc, Chi Anh chính là người bạn thân thiết, quan trọng nhất của mình. Chuyện của cô, Bảo Ngọc đã biết. Cô đau, buồn thế nào, Bảo Ngọc đã rõ, đã hiểu. Không có lí do gì khác, vì cô chính là bạn của Bảo Ngọc, người bạn thân nhất.
-Cảm ơn cậu!- Chi Anh nói.
Sau lời nói của cô, những giọt nước mắt nỏng hổi, trong veo của cô cũng lăn xuống hai gò má cô. Từng giọt nước mặn chát cứ chảy, rơi xuống nền thảm đỏ rực của sân khấu.
Bảo Ngọc buồn bã nhìn Chi Anh. Bảo Ngọc cũng có thể cảm nhận được sự mặn chát của nước mắt. Một cô gái lạnh lùng như vậy lại có thể khóc ngay trước mặt Bảo Ngọc, lại chính là người bạn thân nhất của bảo Ngọc.
-Cứ khóc đi! Khóc xong rồi thì hãy cười lên nhé! Tớ và Quân đều lo cho cậu lắm!
-Mình…không sao!
Chi Anh cố nén tiếng nấc sắp phát ra, cũng là vì sợ mọi người sẽ lo lắng. Đặc biệt là bạn cô, Bảo Ngọc và Quân.
-Cười được rồi chứ?- Bảo Ngọc hỏi.
-Ừ!
-Vậy mình đi làm việc tiếp chứ?
-Ừ!
Bảo Ngọc cười, ôm vai Chi Anh đi vào sau cánh gà tiếp tục chuẩn bị các dụng cụ cho lễ hội ngày mai. Chi Anh cũng thấy ổn hơn sau khi giải thoát được nước mắt trên khóe mắt. Ai nấy lại bắt tay vào làm việc của mình. Một lát sau, Quân cũng đi đâu đó trở lại và chuẩn bị loa và mic. Đến chiều thì cả trường trở nên đẹp và lộng lẫy hơn bao giờ hết. Cả trường quyết định sẽ để Chi Anh lên đọc bài phát biểu, cô cũng đồng ý vì Bảo Ngọc và Quân nói rằng cô hãy giúp trường. Tất cả đều sẵn sàng cho một lễ hội náo nhiệt sắp diễn ra.
Sau khi hoàn thành công việc, Quân mời cô và Bảo Ngọc đi ăn tối. Vẫn là nhà hàng mang cái tên Flowers quen thuộc, từng giai điệu bài hát sâu lắng vẫn vang lên, làm Chi Anh thấy vui hơn. Bảo Ngọc và Quân cũng hào hứng hơn khi thấy cô vui như vậy. Bữa tối trở nên thật ấp áp, yên bình.
Sau khi ăn xong, Quân chở Bảo Ngọc về trước, rồi đưa Chi Anh về. Đến trước cổng, cô bước xuống, nói :
-Dù sao cũng cảm ơn!
-Sao lại cảm ơn mình?
-Cảm ơn cậu và Bảo Ngọc! Thời gian qua đã làm hai người lo lắng vì mình rồi!
Quân cười:
-Không có gì! Ngày mai mặc thật đẹp vào nhé! Cậu còn phải đọc bài phát biểu cho cả trường nữa đấy!
-Mình biết rồi!
Chi Anh đang định quay vào thì Quân nói hơi nhỏ:
-Chi Anh này!!! Ngày mai cậu đừng đi xe đến!
-Vì sao?- Chi Anh hỏi.
-Để mình…tới đón cậu!
Cô hơi ngẩn người trước câu nói của Quân. Thấy vậy, Quân vội vàng nói:
-À mình không có ý gì đâu!!! Mình chỉ là…
-Được!- Không để Quân nói hết, Chi Anh mỉm cười trả lời.
Nói rồi cô tạm biệt Quân và bước vào trong. Nụ cười vừa rồi của cô lại làm trái tim Quân đập liên hồi.
Tối hôm đó, ở hai nơi khác nhau, có hai người đều ngồi trước cửa sổ, ngẩng đầu lên ngắm nhìn những vì sao lung linh trên nền trời tím thẫm. Đôi môi cả hai đều mỉm cười, một niềm vui nhỏ nhoi nào đó đang len lỏi vào trái tim hai người, hai trái tim đang cùng chung nhịp đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.