Mình Sẽ Là Kì Tích, Đưa Cậu Chạm Tới Hoàng Hôn!

Chương 20

Daughter Of Gray

22/12/2015

Sáng hôm sau, Chi Anh dậy từ rất sớm. Chính xác là khi mặt trời còn chưa mọc hẳn, cô đã bước ra khỏi giường, sửa soạn, rồi ngồi trên bàn học lặng nhìn những bông hoa chi anh. Một lát sau, cô đến bên tủ lấy ra chiếc váy hồng nhỏ nhắn, đem giặt lại rồi phơi ra bên ngoài ban công.

Từng tia nắng nhỏ dần hé ra khỏi màn mây màu xám, rọi xuống ban công, nơi chiếc váy hồng xinh xắn được phơi ở đó. Cô cười nhẹ, rồi bước xuống nhà.

Chị Linh đã làm xong bữa sáng cho cô. Thấy cô xuống, chị cười nói:

-Ăn sáng đi em! Hôm nay phải cố gắng “cười” nhiều nhé!

Chi Anh gật đầu, hiểu ý chị Linh. Chắc chị đã để ý dạo này cô hay buồn nên nhắc nhở.

Cô chỉ ăn một chút, rồi đi lên phòng. Chị Linh hiểu rõ tính cô, nên cũng không ép.

Hôm nay Chi Anh mặc chiếc áo đồng phục trắng, bên ngoài là chiếc áo màu vàng kiểu gile. Trên cổ đeo chiếc nơ màu xanh lục, mái tóc vàng được buộc hai bím nhỏ hai bên đỉnh đầu bằng chiếc kẹp hình tai mèo màu đen. Cô mặc chiếc váy màu đen nữ tính. Trông cô lúc này không còn cái vẻ lạnh lùng mọi ngày nữa, mà mang cái vẻ dịu dàng của người con gái. Cô cũng không mang kính áp tròng, mà để cho đôi mắt xanh góp phần làm rạng ngời khuôn mặt cô. Khuôn mặt phải nói là quá hoàn mĩ, không chút trang điểm và vẫn vô cùng dễ thương. Hai gò má hơi ửng đỏ và đôi môi chúm chím vô cùng đáng yêu.

Chuẩn bị xong, Chi Anh ngồi trên bàn tiếp tục ngắm nhìn những bông hoa chi anh. Một lát sau, cô đứng dậy bước ra ngoài ban công.

Ánh nắng chiếu xuống mái tóc vàng óng của cô, từng ngọn gió nhẹ làm hai bím tóc nhỏ cô khẽ bay. Đôi mắt xanh được ánh nắng nhẹ chiếu vào thành màu vàng. Cô khẽ nhắm mắt, thở nhẹ.

Bàn tay cô nhẹ đặt lên chiếc váy mài hồng nhỏ. Chất vải vẫn còn mềm mịn, màu hồng chủa chiếc váy vẫn chưa phai. Cô cười, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Một chiếc XJ tiến tới cổng nhà cô. Từ trên ban công, cô có thể nhận ra người trong xe chính là Quân.

Cô bỗng thấy vui khó tả. Không hiểu sao cô lại có cảm giác đó, nhưng nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ ấy, cô khép cửa ban công, bước xuống nhà.

Xuống đến cầu thang, chị Linh đã nói:

-Có cậu Quân đến đấy em! Đến trường vui vẻ nhé!

-Vâng!

Quân đứng bên xe, vừa nhìn thấy Chi Anh mà không sao kìm được suy nghĩ, thốt lên:

-Cậu trông dễ thương lắm!!!

Chi Anh hơi bất ngờ, nói:

-Ừm! Cảm ơn!

Quân cười, bước tới nắm tay cô:

-Đi thôi! Hôm nay cậu phải cố gắng nhé! Cho trường Royal thấy được trường ta có một nhân vật “không phải dạng vừa”!

Cô nhìn bàn tay Quân đang nắm chặt lấy bàn tay mình, hai má hơi ửng đỏ.

Vào xe, Chi Anh cúi đầu không nói gì. Cô không hề biết rằng khi nắm tay cô, tim Quân cũng đập rất nhanh, trong lòng vừa vui vừa hồi hộp.

-Cậu sao vậy?- Quân hỏi.

-À không có gì!!!

Quân nhoẻn miệng cười, rồi cũng không nói gì, nhìn thẳng con đường phía trước.

Cổng trường dần hiện ra. Cả trong và ngoài đều có rất nhiều học sinh, mặt ai cũng tươi cười vui vẻ. Trường học hôm nay đúng là rất lỗng lẫy. Ngoài cổng có tấm bảng lớn ghi dòng chữ đỏ “Chào mừng Lễ hội Giao lưu học sinh Trường cấp ba Hoàng Gia”. Từ cổng vào trong sân có thảm đỏ trải dài vô cùng trang trọng. Bên trong sân trường là các gian hàng nhỏ do các lớp làm. Sân khấu cao hai mét với ánh đèn rực rỡ và những dụng cụ độc nhất vô nhị. Các lớp học đều được trang trí gọn gàng, khang trang.

Quân từ từ lái xe thẳng vào trường. Học sinh trường khác ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên, nhìn theo chiếc xe. Vài tiếng xì xào vang lên:

-Này đứa nào thế nhỉ?

-Ai biết! Chắc công tử tiểu thư nhà nào đấy!

-Xe ngon thế cơ mà! Chắc chắn rồi!

Quân tiến vào bãi đỗ xe, rồi đẩy cửa bước xuống. Các nữ sinh vừa nhìn thấy Quân thì mắt cũng không thể dời đi được nữa.



-AAAAAAAA!!! Đẹp trai quá!!!

-Học sinh trường Hoàng Gia đẹp thế!!!

Một loạt những tiếng hét từ các nữ sinh trường Royal làm Quân cũng thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cố gắng kìm nén, quyết định không nói gì.

Ngay sau đó, Chi Anh cũng mở cửa xe, bước xuống.

Bộ đồng phục nhã nhặn, một dáng người chuẩn đến từng milimet. Làn da trắng ngần không tì vết. Khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo không chút son phấn. Đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ kì bí. Mái tóc dài vàng óng tựa ánh nắng mặt trời, đôi môi đỏ chúm chím đáng yêu. Một cô gái đẹp không từ “mỹ” nào có thể nói hết, cái dáng vẻ vô cùng dịu dàng, thuần khiết.

Hàng loạt những lời ca thán vang lên, ồn ào khiến Chi Anh chau mày khó chịu. Bảo Ngọc từ đâu cũng chạy đến, ôm chầm lấy tay cô.

Bảo Ngọc hôm nay thì lại rất dễ thương. Mái tóc nâu dài xõa ngang hông, kẹp chiếc kẹp nhỏ vàng bên mái trái. Bộ đồng phục áo đen, chiếc váy xanh ngọc đậm. Cổ đeo chiếc cà vạt nhỏ màu đỏ, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex ở giữa hai chiếc vòng tay nâu, vô cùng sang trọng. Chân đi đôi giày thể thao nâu dễ thương.

-Cậu chuẩn bị xong chưa?- Bảo Ngọc ôm vai cô nói.

-Ổn mà!- Chi Anh đáp.

Từ xa đã thấy Bảo Linh hớt hải chạy đến, trên tay cầm một tờ giấy, vừa nói vừa thở:

-Chi…Chi Anh! Sắp đến giờ…! Mau đọc thử bài phát biểu đi!

Chi Anh và Bảo Ngọc vội vỗ nhẹ lưng cô bạn. Một lát sau, khi đã bình thường trở lại, Bảo Linh nói:

-Này Chi Anh! Bài phát biểu đấy, lát cậu sẽ đọc nó!

Chi Anh gật đầu, cầm lấy mấy mấy tờ giấy đánh chữ được ghim lại cẩn thận. Bảo Ngọc cười:

-Cố đọc thật hay nhé!

-Mình biết rồi!

Nói rồi Chi Anh chào Quân và Bảo Ngọc và bước đi theo Bảo Linh. Cô đi hẳn rồi, Bảo Ngọc nói:

-Cậu thấy Chi Anh thế nào?

Quân ngạc nhiên quay đầu nhìn Bảo Ngọc không biết nói gì.

-Mình hỏi thế thôi!- Bảo Ngọc hơi cúi đầu, vẻ mặt và giọng nói thoáng nét buồn.

Quân mỉm cười, vỗ nhẹ vai Bảo Ngọc:

-Yên tâm!

Bảo Ngọc ngẩng đầu, khẽ cười nhẹ.

-THÔNG BÁO: Tất cả các học sinh trường Hoàng Gia và Royal tập trung lại trước sân khấu! Lễ hội giao lưu bắt đầu!!!

Giọng nói thầy tổng phụ trách trong loa vang lên. Tất cả học sinh hai trường xếp riêng hai bên.

Một lát sau, thầy hiệu trưởng bước lên sân khấu. Khuôn mặt hiền từ mỉm cười với các học sinh, rồi ông khẽ hắng giọng, đến bên mic và nói:

-Chào tất cả các bạn! Rất hoan nghênh các bạn đến với lễ hội giao lưu học sinh giữa hai trường Hoàng Gia và Royal!

Sau lời thầy hiệu trưởng, học sinh vỗ tay nồng nhiệt.

-Tiếp theo, xin mời các thầy cô hai trường vào vị trí!

Dứt lời, các thầy cô hai trường trang trọng ngồi vào đúng chỗ của mình. Các học sinh lại tiếp tục vỗ tay.

Khi mọi người đã ổn định vị trí, thầy hiệu trưởng tiếp tục nói về đủ thứ, có vẻ khá dài.



Cuối cùng, ông nói:

-Xin mời em Nguyễn Hoàng Chi Anh, học sinh lớp 11-A lên đọc bài phát biểu của mình!

Sau lời thầy hiệu trưởng, các học sinh và cả các giáo viên đều ngước mắt về phía sau cánh gà, nơi có một dáng người thanh tú đang bước lên.

“Ồ!!!”

Cả trường “ồ” lên khi thấy người bước lên chính là Chi Anh- cô gái mang nét đẹp rạng rỡ, thuần khiết hồi sáng bước ra từ chiếc XJ.

-Đẹp quá!!!- Các nam sinh thốt lên.

Chi Anh hít một hơi thật sâu để kìm nén sự khó chịu trong lòng, cười nhẹ bước đến chỗ thầy hiệu trưởng đang đứng.

Bộ đồng phục thanh thoát tôn lên vẻ đẹp dịu dàng, không ai có thể rời mắt khỏi cô.

Thầy hiệu trưởng cũng bước xuống ghế ngồi, nhường chỗ cho Chi Anh.

-Xin chào! Tôi là Nguyễn Hoàng Chi Anh, học sinh lớp 11-A! Chào mừng các bạn học sinh trường Royal đến với Hoàng Gia! Mong rằng chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt, cùng giúp đỡ nhau học tập, ngày một vươn lên!

Giọng nói trong trẻo, du dương vang lên. Cả trường ngẩn người nhìn cô gái mang tên Chi Anh đang đứng bên trên.

Thầy hiệu trưởng khẽ vỗ tay, cả trường cũng vỗ tay theo.

-Chúng ta đều biết rằng, bạn bè của mình ở khắp mọi nơi! Tất cả đều là bạn, vậy tại sao lại không bắt tay nhau, giúp đỡ nhau cùng tiến lên phía trước! Tại sao không gọi nhau bằng hai tiếng “bạn bè”?

Giọng nói trong trẻo ấy vang khắp sân trường, đến tai từng học sinh, từng giáo viên. Nhưng có một điều làm tất cả đều bất ngờ rằng, Chi Anh không cần dùng đến giấy phát biểu in sẵn. Cô nhìn thẳng vào mọi người mà nói, nói lên bằng cả trái tim mình.

Khi Bảo Linh dắt Chi Anh đi theo mình vào phòng trang điểm, cô dứt khoát không tô thêm chút son phấn nào vì cô ghét những thứ đó. Cô ngồi trên ghế, đọc qua bài phát biểu một lượt, rồi lắc đầu. Đến bên thầy tổng phụ trách, cô nói:

-Thưa thầy! Bài phát biểu này…

-Có chỗ nào khó hiểu sao?- Thầy hỏi.

-Dạ không! Nhưng nó rất dài, lặp từ nhiều, lại không thể đi sâu vào trái tim mọi người!

Thầy tổng phụ trách nhìn cô ngạc nhiên, không nói được gì.

-Em có bài khác! Bài này em không đọc nữa! Được không ạ?- Cô hỏi.

-À…ừ! Được!

Lúc này, trong sân trường vô cùng yên lặng. Ngoài giọng nói trong trẻo của Chi Anh, không hề có tiếng nói nào cả.

Cô nói một cách trôi trảy, lưu loát như đã được chuẩn bị từ trước. Ánh mắt cô được bỏ đi cái vẻ lạnh lùng ngày thường, lúc này nó mang một vẻ dịu dàng, chân thành từ sâu bên trong ánh mắt đó.

-Bài phát biểu hay quá! Ai viết thế?- Bảo Ngọc quay qua chỗ Quân hỏi nhỏ.

-Mình không biết! Chắc là thầy phụ trách hoặc giáo viên văn nào đó!- Quân đáp.

-Không phải đâu!- Bảo Linh ngồi cạnh nói nhỏ.

Bảo Ngọc và Quân nhìn Bảo Linh, chờ đợi câu tiếp theo.

Bảo Linh điều chỉnh giọng thật nhỏ, kể lại toàn bộ câu chuyện, từ việc cô đi theo Bảo Linh đến phòng trang điểm, rồi cô từ chối việc dùng son phấn, và cả những điều cô nói với thầy tổng phụ trách.

Quân và Bảo Ngọc thầm cảm phục cô, một cô gái hoàn hảo.

-Vậy mong rằng bạn bè giữa hai trường ta sẽ có một tình bạn đẹp, những kỉ niệm đáng nhớ trong lễ hội năm nay. Chúng ta hãy cùng ngày một tiến bước, cống hiến cho đất nước! Cảm ơn mọi người đã lắng nghe!

Cả trường vồ tay ào lên, các thầy cô ai cũng mỉm cười hài lòng nhìn Chi Anh. Ở một góc nào đó, có một người vỗ tay nồng nhiệt:

-Hay thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Sẽ Là Kì Tích, Đưa Cậu Chạm Tới Hoàng Hôn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook