Mình Sẽ Là Kì Tích, Đưa Cậu Chạm Tới Hoàng Hôn!

Chương 4

Daughter Of Gray

22/12/2015

Sáng sớm, tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên:

Long?!

Mới sáng sớm như vậy đã gọi cho cô sao?

Chi Anh mở máy, nhẹ nhàng nói:

-Gọi em sớm vậy, có chuyện gì sao?

Long cười:

-Chẳng lẽ cứ có việc gì mới được gọi cho em sao? Anh đang nhớ em quá thôi! Vẫn ngủ hả?

-Dậy rồi! Em phải chuẩn bị đi học!

-Thế à? Vậy em cứ lo học nhé! Anh sẽ cố gắng để nhanh chóng về thăm em!- Long đáp.

-Cảm ơn anh!

-Đừng nói “cảm ơn” thế! Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tối anh sẽ nhắn tin chúc em ngủ ngon. Mỗi sáng anh đều sẽ gọi cho em! Đồng ý không?- Long cười, đầu dây bên này cô cũng nghe được tiếng cười đó.

-Được chứ! Thôi tạm biệt anh!- Chi Anh đáp.

-OK! Bye!

Cô cảm thấy trong lòng thật trống rỗng. Tại sao cô không thể tốt với anh được một chút, mà lại luôn làm anh tổn thương?

Trái tim con người rất dễ tổn thương.Dù chỉ là một hành động nhỏ cũng đủ làm người ta đau nhói. Cô đã làm Long buồn, đau lòng, tổn thương quá nhiều.

Cô cười. Cười bản thân mình. Cười chế giễu chính mình.

Vừa thấy Chi Anh bước xuống nhà, chị Linh hớn hở nói:

-Này Anh, sáng sớm hôm nay Long nó đã gọi điện về nhà đấy! Nó hỏi thăm em rất nhiều! Nào là dặn bọn chị phải chăm sóc em tốt, phải để ý việc ăn uống của em! Nó còn nhắc chị không được để em học quá sức, thức đêm quá nhiều! Cậu nhờ chị nói với em rằng: “Phải mau chóng vui vẻ và kết bạn đi” đấy!

Long hỏi thăm cô rất nhiều? Quan tâm cô như thế? Một lần nữa, cô lại cảm thấy mình thật đáng hổ thẹn.

Cô chưa bao giờ quan tâm anh như thế, dù có hỏi thăm cũng chỉ một vài lời. Anh và cô tuy đang ở cách nhau rất xa, nhưng trái tim anh dường như vẫn đặt bên cạnh cô, dõi theo cô từng giờ, từng phút.

-Em biết rồi! Hồi sáng anh ấy cũng gọi cho em!- Chi Anh đáp.

Chị Linh vẫn hớn hở, cười:

-Em mau học nhanh đi rồi còn lấy người ta! Người tốt thế mà không lấy đúng là…lãng phí lắm đấy!

Lãng phí?

Đúng vậy! Long chính là người tốt nhất trên đời, sao cô lại không biết chứ?

“Cô không lấy Long, đúng là điều đáng tiếc nhất cuộc đời cô”.Cô đã nghĩ như vậy.

Nghĩ là một chuyện, nhưng trái tim cô lại không cho phép cô yêu anh.

Chi Anh lặng lẽ cúi đầu:

-Em không đói! Bây giờ sẽ đi học luôn!

-Không đói? Như vậy sao được?! Em ăn chút rồi đi!- Chị Linh lo lắng nói.

-Em không muốn ăn! Chị và bác cứ ăn! Em xin phép!

Không để ý mọi chuyện, cô đi thẳng đến trường.

Buổi sáng thứ ba đầy lá vàng rơi, không còn nắng như hôm qua mà lại vô cùng dễ chịu. Chi Anh mở cửa xe, gió heo may lùa vào làm bay tóc cô. Cảm giác như chúng đang an ủi cô vậy, cô cảm thấy mình thật đáng ghét.

Cô là người duy nhất đi ô tô để đến trường, nên cũng chính là người đặc biệt nhất, luôn thu hút mọi ánh nhìn từ các học sinh khác. Cô không hề bận tâm đến điều đó, tiến thẳng xe về một góc trong sân trường.

-Này, là bạn ấy đấy! Người mới vào trường đã được mệnh danh là Hoa khôi đấy!

-Cũng đúng thôi! Bạn ấy xinh thế cơ mà!

-Chắc nhà giàu lắm đấy!

Vừa bước xuống xe, bên tai cô đã là những lời “bình luận” của đám nữ sinh trong trường. Lời khen có, nhưng cũng không ít lời xỉa xói:

-Nhà giàu gì chứ? Đâu phải mỗi mình cô ta giàu?

-Xí! Xấu như mà thì có! Đẹp nỗi gì!

Chi Anh không thèm đoái hoài gì đến những lời nói đó, im lặng bước đi.

-Cô ta tưởng mình là gì chứ? Còn ra vẻ lạnh lùng nữa!

Bước chân cô chậm dần, rồi dừng hẳn…

Mình lạnh lùng đến thế sao?

Cô quay lại, tiến về chỗ vừa nói câu nói ấy. Đó là một cô gái khá xinh đẹp, nhưng có vẻ hơi kiêu ngạo.

-Bạn vừa nói tôi?- Cô hỏi.

Cô gái hất mặt trả lời:

-Có vấn đề gì sao? Tôi nói thế đấy! Cậu đúng là con nhỏ ra vẻ, lạnh lùng, đáng ghét, hồ ly tinh toàn gây chú ý với bọn con trai!

BỐP!!!!!!

Một cái tát dữ dội đập lên mặt cô gái kia, hằn lên vết của năm ngón tay.

Chi Anh không hề tức giận, nhưng cái tay lại không thể yên được.

-Tôi nhường lại cho cậu cái danh hiệu “ra vẻ” và “hồ li tinh toàn gây chú ý với bọn con trai”! Nếu cậu nói tôi lạnh lùng, tôi không có ý kiến.

Cái tát rõ đau làm cô ta tức tối. Cô ta một tay ôm má, một tay buông nắm chặt, miệng lẩm bẩm:

-Nguyễn Hoàng Chi Anh!!! Mày được lắm! Để chờ xem ai hơn ai!

Chi Anh bước đi, không để ý gì đến những tiếng bàn tán xôn xao ngoài sân trường. Tâm trạng hết sức nặng nề, cô bước về chỗ ngồi.

-Bạn không sao chứ?- Tiếng nói của một cô gái vang lên.

-Bạn là…?- Chi Anh ngước đầu.

Bảo Ngọc là cô gái xinh đẹp, thành tích học tập cũng khá tốt. Cô rất hiền lành, lại ngồi ngay bàn trên của Chi Anh.

- Mình là Bảo Ngọc! Rất vui được làm quen với bạn!- Bảo Ngọc cười.

Chi Anh lạnh lùng quay đi, nói một câu:

-Rất vui được làm quen!

Bảo Ngọc hơi buồn khi thấy vẻ mặt lạnh lùng ấy của Chi Anh, bèn nói khẽ:

-Mình làm bạn cáu sao?

Chi Anh liếc mắt nhìn Ngọc, nói:

-Không có! Chỉ là tâm trạng không được tốt!

-Cậu không vui sao? Mình kết bạn được không?



Lời nói chân thành của Bảo Ngọc làm cô nhớ lại câu nói của Long: “ Mau chóng kết bạn đi, không anh sẽ buồn lắm đấy!”

Chi Anh khẽ cười :

-Được thôi! Cứ gọi mình là Chi Anh!

Bảo Ngọc rất vui khi được làm bạn của Chi Anh. Cô cười tươi nói:

-Mình là Vũ Bảo Ngọc, cậu cứ gọi mình là Ngọc nhé!

-Ừ! Rất vui được biết cậu!- Chi Anh cũng cười.

Bảo Ngọc càng hớn hở:

-Hai đứa mình làm bạn thân nhé!

Chi Anh không từ chối. Cô cười, cất giọng nói trong trẻo:

-Không thành vấn đề!Ngày thứ hai tại trường học, Chi Anh đã quen bạn mới, một cô bạn hiền lành và dễ thương.

Chưa đến giờ vào lớp, Bảo Ngọc rủ Chi Anh ra vườn trường chơi. Chi Anh không nói gì, khẽ gật đầu và đi theo Ngọc.

Vườn của trường trồng rất nhiều loại hoa cỏ màu sắc khác nhau.

Chi Anh đến bên khu trồng những bông hoa chi anh, nói:

-Thật tuyệt! Ở đây cũng trồng cả hoa chi anh!

-Bạn thích loài hoa này sao?- Bảo Ngọc hỏi.

Chi Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ một bông hoa, mỉm cười:

-Shiba Zakura! Nó rất nổi tiếng ở Nhật!

Bảo Ngọc ngạc nhiên, chăm chú quan sát từng bông hoa màu hồng rồi nói:

-Ra nó còn có tên là Shiba Zakura! Thực sự nó rất đẹp! Hơn nữa tên của cậu cũng giống tên của nó!

-Bạn có biết ý nghĩa của loài hoa này không?

-Nó cũng mang một ý nghĩa nào ư?- Bảo Ngọc ngạc nhiên.

Chi Anh ngước nhìn bầu trời, rồi lại nhìn vào những đóa hoa trước mặt, mỉm cười:

-Nó tượng trưng cho “trái tim rụt rè”, “sự kiên nhẫn” và “niềm hi vọng”!

Bảo Ngọc quay sang nhìn Chi Anh. Khuôn mặt cô lúc này thật buồn, cũng giống như ý nghĩa của loài hoa mang tên chi anh.

Rồi Chi Anh ngước lên, nhìn Bảo Ngọc và nói:

-Hoa chi anh có ba màu:hồng, trắng và tím. Nó được trồng tại công viên Hitsujiyama thành một tấm thảm ba màu rất tuyệt!

-Thành một tấm thảm sao?- Bảo Ngọc thốt lên.

-Đúng, một tấm thảm rất đẹp!

Chi Anh lại ngước lên bầu trời, khép đôi mắt màu xanh biếc, nhẹ nhàng nói:

-Hoa đẹp đến mấy rồi cũng sẽ tàn! Nhưng ý nghĩa của nó thì không bao giờ thay đổi!

Dừng lại một chút như để cảm nhận hương hoa thơm ngát, cô nói tiếp:

-Bông hoa chi anh vẫn sẽ mãi chờ đợi! Nó tuy rụt rè, nhưng vẫn kiên trì và hi vọng. Dù đau khổ đến mấy, nó vẫn chờ…

Một giọt nước mắt rơi xuống…

“Bông hoa Chi anh vẫn sẽ mãi chờ đợi! Nó tuy rụt rè, nhưng vẫn kiên trì và hi vọng. Dù đau khổ đến mấy, nó vẫn chờ…”

Chờ đợi làm cô mệt mỏi. Chờ đợi làm cô đớn đau. Chờ đợi khiến cô làm tổn thương người con trai luôn quan tâm cô…

-Cậu sao thế? Chi Anh?!- Bảo Ngọc lo lắng hỏi.

Chi Anh mỉm cười :

-Mình có giống hoa chi anh không?

Bảo Ngọc không nói gì. Chi Anh lại vuốt khẽ mấy bông hoa, rồi nói:

-Xem những loài hoa khác nữa nhé!

Rồi cô bước đi. Bảo Ngọc nhìn cô, lo lắng. Từng bước chân cô thật nặng nề, như đang phải đè nén cảm xúc bên trong cô.

Cô dừng chân trước khóm hoa Đỗ quyên. Ngắm nhìn một lát, cô quay sang nói với Bảo Ngọc:

-Ở Nhật, hoa Đỗ quyên tượng trưng cho “tình yêu đầu tiên”!

Bảo Ngọc ngạc nhiên, nói:

-Cậu biết nhiều quá!

-Mình còn biết rất nhiều, cậu muốn nghe không?

-Muốn, muốn lắm! Cậu nói mình nghe đi!- Bảo Ngọc hớn hở.

Chi Anh cười nhẹ, nói:

-Vậy mình sẽ nói về hoa…

Reng…! Reng…!!!

Tiếng cuông vào lớp vang lên cắt ngang lời nói của cô. Bảo Ngọc cười tươi nói:

-Không sao! Lát ra chơi cậu nói mình nghe nhé!

-Được!

Chi Anh cùng Bảo Ngọc bước vào lớp. Cô lặng lẽ ngồi xuống, trong lòng cảm thấy thật bình yên.

Có lẽ Long nói đúng.

Một người bạn sẽ luôn cùng cô vui, cùng cô buồn, cùng cô trò chuyện. Quen Bảo Ngọc, cô cũng thấy rất vui.

Nhìn qua cửa sổ, cô mỉm cười. Bầu trời thật trong xanh, gió heo may thổi vi vu, làm lay động từng gợn mây trắng.

Cô thích sự yên bình, như chính bầu trời ngoài kia vậy. Cô tự chọn cho mình chỗ ngồi phía cuối lớp cạnh cửa sổ, để ít bị chú ý hơn. Rất nhiều đứa con trai muốn cô cho ngồi cùng chỗ nhưng cô đều từ chối:

-Xin lỗi, tôi chỉ muốn ngồi một mình!

Giọng nói trong trẻo mà lạnh như băng khiến không ai dám nói thêm câu nào nữa. Cô ngồi một mình, ở chỗ ít người nhất, để cô có thể yên tĩnh mà suy nghĩ.

-Chào cả lớp!- Tiếng thầy Khoa vang lên.

Cả lớp đứng dậy chào thầy, đôi lúc lại có tiếng bạn nữ vang lên:

-Đẹp trai quá đi!!!

Cô chỉ lặng lẽ ngồi xuống rồi tiếp tục nhìn ra bầu trời.

Một cánh hoa chi anh bay tới, khẽ đậu xuống quyển sách Ngữ văn của cô.

Thật nhẹ nhàng…

Nhẹ như chính màu hồng của nó, như “chờ đợi”.



-Chi Anh!!!- Tiếng thầy Khoa lại vang lên khi thấy cô cứ nhìn ra ngoài cửa.

Chi Anh quay lại, liếc nhìn thầy một cái, rồi lại quay đi:

-Xin lỗi! Thầy cứ giảng đi ạ!

Cả lớp nhìn chăm chú vào cô.

Đúng là cô gái lạnh lùng nhất từ trước tới nay…

Thầy Khoa nhìn cô một lát, rồi quay sang nói với cả lớp:

-Hôm nay lớp ta sẽ có thêm bạn mới!

-Ồ….

Nghe có bạn mới, cả lớp “ồ” một tiếng rõ to, chờ đợi thầy Khoa nói tiếp.

-Bạn mới này cũng giống như Chi Anh, mới từ Nhật Bản chuyển về!

Cả lớp xôn xao:

-Thưa thầy, là nam hay nữ ạ?

-Bạn ấy đâu rồi ạ?

Thầy Khoa khẽ hắng giọng, rồi quay về phía cửa lớp:

-Em vào đi!!!

Từ ngoài cửa bước vào là một người vô cùng bắt mắt. Tóc và mắt của người đó đều màu nâu cực kì hấp dẫn.

-Xin chào! Mình là Nguyễn Vũ Anh Quân! Mong mọi người giúp đỡ!-Quân cười, rồi cúi chào cả lớp.

-Oa…..ĐẸP TRAI quá!!!!!!!!!!!!!!

Cả lớp trầm trồ nhìn người trước mặt. Đây quả thật là người vô cùng đẹp trai, thân hình lại cực chuẩn.

Quân mỉm cười, làm xao động con tim của tất cả học sinh nữ. Rồi anh quay sang thầy Khoa:

-Thưa thầy…chỗ ngồi của em….?

Thầy đưa mắt nhìn cả lớp, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Chi Anh.Thầy nói:

-Lớp hết chỗ rồi, chỉ còn lại chỗ ngồi phía cuối lớp kia thôi…!

-Không sao ạ!- Quân đáp lễ phép.

-Ý thầy là….Bạn nữ ấy chỉ muốn ngồi một mình…!

Quân nhìn về phía cuối lớp, một cô gái có mái tóc vàng đang quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Quân tiến về phía Chi Anh, khẽ cất giọng:

-Xin chào! Mình là Quân! Mình ngồi cạnh cậu nhé!

Chi Anh vẫn yên lặng nhìn ra cửa sổ. Dường như mọi chuyện trong lớp vừa rồi cô không hề để ý, thậm chí là không biết gì hết, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài.

Thấy cô không để ý, Quân nhìn về phía thầy Khoa.

Hiểu ý của Quân, thầy Khoa gọi:

-Chi Anh!

Chi Anh vẫn không hề để ý.

-Thầy ơi, để bạn ngồi chỗ em nè!!!

-Chỗ em đi thầy ơi!

Các nữ sinh thấy vậy liền đẩy bạn nam đang ngồi cạnh mình ra, nói to.

Bảo Ngọc lay lay bàn tay đang giữ cánh hoa chi anh của Chi Anh, khẽ giọng:

-Chi Anh!!! Bạn mới muốn ngồi cùng cậu kìa!

Lúc này cô mới để ý, liền quay lên nhìn thầy Khoa:

-Có việc gì ạ?

Thầy Khoa nói:

-Quân mới chuyển đến, lớp ta hết chỗ trống rồi. Chỉ còn chỗ bên cạnh em….

-Thầy muốn cậu ấy ngồi cùng em?- Chi Anh ngắt lời thầy Khoa.

-Đúng vậy!!!

Cô quay về phía cửa sổ, nói bằng một giọng lạnh lùng:

-Em từ chối!!

Cả lớp ngạc nhiên, nhưng không ai dám nói gì.

Giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo, du dương của cô làm Quân giật mình.

-Mình sẽ không làm phiền cậu!!!- Quân nói.

Giọng nói ấy…

Chi Anh giật mình quay sang Quân.

Quân ngạc nhiên, mắt nhìn thẳng vào người con gái trước mặt.

Đôi mắt xanh biếc ấy, mái tóc vàng óng ấy, và đặc biệt là giọng nói trong trẻo ấy…Quân sao có thể quên được?

Cô cũng đang nhìn anh…Rồi dòng kí ức lại hiện về tâm trí cô…

Đôi mắt nâu, mái tóc nâu, rồi cả giọng nói trìu mến ấy…thật quen thuộc.

Chi Anh và Quân nhìn nhau, không nói một lời nào cả.

Mọi con mắt trong lớp đều đổ về phía hai người. Ai cũng tò mò, vì sao họ lại có thái độ như thế?

Thầy Khoa lên tiếng:

-Chi Anh, nếu không có vấn đề, em nên để bạn ngồi chung!

Chi Anh chợt giật mình. Lấy lại vẻ mặt lạnh lùng như mọi ngày, cô cười.

“Làm sao cậu ta lại là người ấy được?!”. Cô nghĩ.

-Được!- Cô khẽ nói.

Quân ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô, suy nghĩ một lát rồi nói:

-Cảm ơn cậu! Mình là Quân! Mong cậu giúp đỡ!

Chi Anh vẫn nhìn ra cửa sổ, lạnh lùng đáp:

-Tôi là Chi Anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Sẽ Là Kì Tích, Đưa Cậu Chạm Tới Hoàng Hôn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook