Mình Sẽ Là Kì Tích, Đưa Cậu Chạm Tới Hoàng Hôn!

Chương 5

Daughter Of Gray

22/12/2015

Thái độ của Chi Anh quá đỗi lạnh lùng làm Quân ngạc nhiên.

Quân không nói gì thêm nữa, quay mặt đi. Thỉnh thoảng quay sang nhìn Chi Anh, chỉ thấy ánh mắt cô luôn hướng về phía bầu trời. Sâu trong ánh mắt ấy là một nỗi buồn khó có thể diễn tả thành lời.

Tiết học đầu tiên kết thúc trong khi Chi Anh chỉ nhìn ra cửa sổ, không hề nghe giảng hay đọc bài. Quân hỏi:

-Cậu không nghe giảng à?

Chi Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa, lạnh lùng đáp:

-Tôi nghe hay không không quan trọng, nhưng tôi vẫn hiểu và ghi bài đầy đủ!

Nói rồi cô đẩy quyển vở ghi của mình đến trước mặt Quân, mắt vẫn không rời cánh cửa sổ.

Bài học hôm nay, cô ghi chép rất đầy đủ không thiếu một chữ. Quân ngạc nhiên nhìn cuốn vở ghi của cô. Từng nét chữ cô viết đều vô cùng xinh xắn, quyển vở cũng rất đẹp đẽ. Quân gấp quyển vở lại, thấy hàng chữ Nguyễn Hoàng Chi Anh hiện lên trên chiếc nhãn vở rất đáng yêu. Thì ra tên đầy đủ của cô là Nguyễn Hoàng Chi Anh.

Reng…Reng…!!!

Tiếng chuông vang lên báo hiệu đến giờ ra chơi.

Dưới sân trường, từng tốp học sinh kéo nhau ra sân trường. Duy chỉ có lớp cô hôm nay là không có ai ra ngoài cả, mà xúm lại chiếc bàn học cạnh cửa sổ phía cuối lớp.

-Xin chào! Mình tên Anh Thư!!!- Tiếng lanh lảnh của cô bạn Anh Thư vang lên.

-Mình là Bảo Vũ! Đội trưởng đội bóng rổ của trường!

-Mình là Kim Liên!....

Cả lớp vây quanh Quân và Chi Anh. Con gái thì hớn hở với Quân, con trai thì tự giớ thiệu mình với Chi Anh.

Quân không hề để ý đến mấy lời làm quen đó, tâm trạng anh lúc này chỉ hướng đến một người, chính là cô gái tên Chi Anh ở bên cạnh.

Cô vẫn lặng lẽ nhìn từng đám mây trôi, nhìn bầu trời xanh trong vắt, nhìn từng chiếc là xao động mỗi khi ngọn gió mơn man thổi qua. Ánh mắt cô vẫn thật buồn, thậm chí nó có thể là một nhát dao đâm thẳng vào tim mỗi người.

Quân còn nhớ như in hình ảnh một cô bé đứng khóc trong mưa, chốc chốc bàn tay lại dụi lấy đôi mắt xanh biếc còn ngấn nước. Không rõ trong đó có bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu nước mưa. Mái tóc vàng óng ướt sũng dính lấy khuôn mặt trái xoan xinh xắn của cô. Khi đó, trông cô cũng rất buồn, giống như cô gái bên cạnh anh lúc này.

Quân im lặng suy nghĩ.

Suốt mười năm nay, ngày nào Quân cũng nhớ đến cô bé ấy. Quân không thể thuyết phục mình quên được cô bé ấy, chỉ muốn tìm cô, để nói lời xin lỗi mà Quân giữ suốt mười năm nay.

Anh đã gặp lại cô?

Anh biết, nếu dựa vào ngoại hình, cô thật rất giống với cô bé năm ấy. Đôi mắt xanh biếc, mái tóc dài vàng óng như ánh nắng buổi sớm mai. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đáng yêu ấy…không hề sai một chút nào.

Nhưng cô bé ngày ấy lại là một người nhút nhát, rụt rè, rất dễ bật khóc. Nhưng còn cô- Chi Anh đang ngồi cạnh anh lại là một người lạnh lùng, lúc nào cũng nhìn xa xăm phía ngoài cửa sổ. Ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa một nỗi buồn.

Cô có phải là cô bé ấy không?

Quân nhớ lại cái cảm giác khi anh và cô nhìn nhau, một cảm giác quen thuộc khó tả. Cô gái này anh đã từng gặp ở đâu rồi?

Khoảnh khắc mắt chạm mắt khiến tim anh đập liên hồi. Anh có cảm giác người mình tìm kiếm bấy lâu nay đã xuất hiện, hơn nữa còn rất gần anh, ngay bên cạnh anh.

Nhưng cái thái độ lạnh lùng ấy là sao?

Thái độ của cô như muốn nói với anh rằng: “Chúng ta chẳng là gì, chỉ là người xa lạ”.

Anh lại thấy tim mình nhói đau.

Đang suy nghĩ liên miên thì một giọng nói vang lên làm chói tai:

-Xin chào! Em là Lập Hân! Rất vui được làm quen với anh!

Cô gái đó bước tới, đẩy các bạn khác qua một bên và chìa tay ra trước mặt Quân, kéo anh về hiện tại. Quân cười nhẹ:

-Chào! Tôi là Anh Quân!



Lập Hân cười típ mắt, kéo tay Quân:

-Anh Quân có bạn gái chưa? Chưa thì anh quen với em nhé!

Lời nói của cô ta làm cả lớp như cảm thấy một luồng khí lạnh ghê tởm.

-Thật trơ trẽn!- Bảo Ngọc nhìn Lập Hân khinh bỉ.

Nghe tiếng, Lập Hân quay về phía Bảo Ngọc, tức giận:

-Mày nói gì? Nói lại tao nghe xem!

Bảo Ngọc không hề sợ, tiếp lời:

-Cô nghĩ tôi không dám sao? Tôi vừa nói cô “trơ trẽn” đấy!

Lập Hân hất mặt:

-Mày biết tao là ai không mà dám lớn tiếng với tao?

-Cô là Lập Hân, chuyện này ai mà không biết!

-Vậy biết điều mau xin lỗi đi! Nếu không mày đừng hòng sống tốt! Cho mày biết, tao chính là tiểu thư của nhà họ Phạm! Rõ chưa!

Tiếng Lập Hân rõ to, làm cả lớp thấy thật chói tai. Ai cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt căm ghét, khinh bỉ, nhưng chỉ biết im lặng không nói gì. Dù sao cô ta cũng là con gái cưng nhà họ Phạm, gây với cô ta cũng chẳng được yên thân.

Bảo Ngọc ngày thường luôn dịu dàng bây giờ cũng đã nổi nóng, khinh bỉ nói:

-Tiểu thư Phạm, cho hỏi cô có biết tôi là ai không? Cô tưởng mình cô là con nhà danh giá? Tôi cũng là đại tiểu thư họ Vũ đấy!

Hai người nhìn nhau bằng ành mắt gay gắt như điện xẹt. Quân liền can:

-Mọi người…đừng cãi nhau như vậy chứ!!! Đây là lớp học…

-Anh cứ yên đi! Em sẽ cho cô ta biết tay!- Lập Hân ngắt lời Quân.

Bảo Ngọc lần nữa khinh bỉ nhìn Lập Hân:

-Đúng là không biết xấu hổ! Nhà họ Phạm có đứa con gái như vậy quả là đáng buồn!

Lập Hân quay ngắt lại, tức giận đẩy ngã Bảo Ngọc, rồi khoanh hai tay trước ngực nói to:

-Mày nghe cho rõ đây!!! Phạm Lập Hân tao sẽ không để mày được yên đâu!

Bảo Ngọc đứng phắt dậy, tát cho Lập Hân một bạt tai, mạnh đến mức in rõ vết năm ngón tay đỏ ửng trên mặt lập Hân.

-Đồ trơ trẽn như cô còn dám lên mặt với tôi? Một tiểu thư chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ như cô vốn không có tư cách nói chuyện với tôi!!!

Lập Hân tay ôm cái má đỏ ửng, nói như rên:

-M…Mày dám đánh tao?

-Cô tưởng tôi không dám sao?- Bảo Ngọc nói.

Không khí trong lớp thật căng thẳng. Mọi người chỉ dám đứng yên nhìn Lập Hân và Bảo Ngọc cãi nhau, rồi đánh nhau. Duy nhất ở phía góc lớp, Chi Anh vẫn yên lặng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.

Quân không thể chịu nổi nữa, đến trước mặt Lập Hân:

-Đủ rồi!!!! Hai người không được cãi nhau nữa!!!!

Lập Hân làm bộ vẻ mặt đáng thương, ra giọng nũng nịu:

-Anh thấy đấy! Cô ta dám tát em như vậy đều là vì anh đấy!!

-Cái giọng thật đáng khinh bỉ!!!- Bảo Ngọc nói.



Lập Hân tức giận, định đến tát cho Bảo Ngọc một cái thì bị Quân túm lấy cổ tay:

-Không được làm bậy!!!

Lập Hân tức giận không làm gì được vì cổ tay bị Quân túm chặt, chỉ còn cách đứng đó chửi bới Bảo Ngọc.

Những câu chửi của Lập Hân thật chối tai, nghe như hét lên làm ai cũng vô cùng khó chịu. Bảo Ngọc cũng đứng đó cãi lại. Quân càng túm cổ tay Lập Hân chặt hơn làm cô ta đau đớn:

-Á!!! Đau em…!!!

-Cậu không thể yên một chút được sao? Cứ phải chửi nhau mới vui hả?- Quân nói.

Lập Hân ra vẻ tiểu thư, cãi lại:

-Là do cô ta chửi em trước mà!!!

-Thế cậu đánh người ta làm gì?

-Anh đừng bênh cô ta như vậy, rõ ràng là cô ta sai trước!- Lập Hân gắt.

Quân cũng đáp lại:

-Là cậu có lỗi trước!!!!

Tất nhiên với cái tính cách của Lập Hân, cô ta không dễ gì chịu thua. Cô ta nhìn Bảo Ngọc, lớn tiếng chửi bới.

Cô ta hét lên, tiếng hét làm đau tai mọi người. Mặc dù một tay bị Quân túm chặt đau đớn can ngăn, cô ta vẫn lớn tiếng chửi Bảo Ngọc. Thấy vẻ tức giận của Lập Hân, Bảo Ngọc quyết định không nói gì hết, đứng đó mặc cho cô ta chửi.

-Mày mới là đồ trơ trẽn!!!

-Mày là con tiểu thư quèn!!!!

-Mày chẳng đáng sống đâu!!!

Một loại các câu chửi rủa được Lập Hân nói ra thật khó nghe, còn Bảo Ngọc vẫn đứng yên nhìn cô ta.

-Mày là con trơ trẽn!!!

-Mày là….

BỐP!!!!!!!

Một phát tát đau điếng giáng xuống mặt của Lập Hân.

Không thể chịu nổi những câu nói ầm ĩ khó nghe của Lập Hân, Chi Anh lạnh lùng đứng dậy tát cho Lập Hân một phát. Ai nấy đều ngạc nhiên nhưng cuối cùng chỉ đứng yên nhìn.

Chi Anh thô bạo giật phắt cánh tay của Lập Hân đang bị Quân túm, xô cô ta ngã xuống đất.

Lập Hân còn ngạc nhiên, nhìn rõ khuôn mặt Chi Anh, gắt lên từng tiếng:

-Nguyễn Hoàng Chi Anh!!!

Chi Anh không thèm để ý, tiến tới tát thêm một phát nữa vào má bên kia của Lập Hân.

-Tôi nghe đủ rồi đấy!!!- Cô quát lớn.

Cả lớp sững sờ trước giọng nói trong trẻo nhưng đầy ma lực kia. Chỉ có Quân và Bảo Ngọc là vẫn chăm chú nhìn cô, mỗi người một suy nghĩ riêng.

Trông Chi Anh lúc này thật đáng sợ. Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên từng tia giận dữ. Nhưng Quân thì khác, anh thấy cô thật đẹp.

Đôi mắt xanh biếc buồn thẳm ấy, lúc này với anh nó đẹp hơn bất cứ thứ gì. Cô như một nữ anh hùng, mái tóc vàng óng bay phất phơ trong không trung theo từng cơn gió. Khắp người không hề toát lên vẻ giận dữ đáng sợ, mà lại là một dáng vẻ cô đơn buồn bã, giống như đang hi vọng, chờ đợi một điều gì đó.

Với Quân, cô thật đẹp.

Giống hệt như thiên thần nhỏ bé đứng khóc trong mưa trong kí ức Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Sẽ Là Kì Tích, Đưa Cậu Chạm Tới Hoàng Hôn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook