Chương 251: Bà Mai Xảo Trá. (2)
Kiết Dữ 2
09/01/2023
Bà mai cười gỡ tay Vân Xuân nắm cổ áo mình ra, trở tay nắm tay nàng, mắt đảo qua đảo lại trên người:” Cô nương nhan sắc không tốt, trong tuổi này là lúc phải làm lụng vất vả, nhưng mà mười ngón tay lại trắng mịn như cọng hành, chứng tỏ không phải làm việc nặng nhọc, có thể thấy chủ nhân rất yêu quý cô nương, nhưng ngàn vạn lần đừng có được chiều sinh kiêu, làm mất đi mười mấy năm tình nghĩa.”
Những lời này rõ ràng chê bai dung mạo của Vân Xuân, không biết vì sao lọt vào tai Vân Xuân lại hết sức dễ nghe, còn dương dương đắc ý hất hàm lên:” Hừm, thiếu gia nhà ta sẽ không vì ta làm chuyện ngốc nghếch mà trách tội ta, lần trước ta khều dằm gỗ trên chân thiếu gia, cuối cùng thành khoét một lỗ, chảy bao nhiêu máu, thiếu gia lại chỉ than mình mệnh khổ, không hề trách ta.”
Tiền Đa Đa ở bên thở dài, hai nha đầu ngu xuẩn bị người ta dùng vài câu đã bán sạch sẽ quan hệ ba người rồi.
Quả nhiên khi bà mai quay lại nhìn Tiền Đa Đa ánh mắt có chút nghiền ngẫm, lần nữa thi lễ:” Phải chăng cô nương từ nhỏ được người ta chuyên môn dạy dỗ?”
Tới lượt Vân Hoa không đánh đã khai, tích cực nói:” Bà lại đoán trúng rồi, cô ấy được thiếu gia nhà ta cướp về đấy.”
Tiền Đa Đa lại lần nữa thở dài, ở bên Vân Chiêu cái gì cũng tốt, chỉ là y chẳng biết tới chú ý tới tôn ti trên dưới gì cả, đặc biệt với người trong nhà, huống hồ Vân Xuân, Vân Hoa nổi tiếng ngốc.
Nha hoàn lắm mồm như thế ở nhà người khác sớm bị ném xuống giếng nuôi cá rồi, chỉ có chỗ Vân Chiêu, bọn họ sống cực kỳ vui vẻ, hơn nữa tự cho mình là đúng, mang tiếng là nha hoàn nhưng chẳng bao giờ phải làm việc gì, thiếu mỗi điều cần thêm người hầu hạ.
Có điều nếu Vân Chiêu không như thế, nàng chẳng qua nữ nô bị người ta cướp được, đâu ra tư cách sống như đại tiểu thư.
“ Ta nghe nói trong tay Hoa bà bà có người tốt hơn.” Tiền Đa Đa kéo câu chuyện về đúng chủ đề:
Bà mai tới gần Tiền Đa Đa nói nhỏ:” Xem ra cô nương đã nhảy ra khỏi bể khổ, lớn lên dung mao thế này mà vẫn là xử nữ, thiếu gia nhà cô nương nhất định là nam tử rất tốt.”
“ Cô nương nói trong tay Hoa bà bà có hàng tốt, lão bà tử cũng là nhân vật có tiếng ở đường Đông Quan này, cô nương muốn thứ hàng nào, lão bà tử có thể tìm được.”
Nghe bà mai nhắc tới Vân Chiêu, ánh mắt Tiền Đa Đa trở nên ôn nhu, mũi cay cay, lại muốn chảy nước mắt, nhiều đêm nàng tưởng tượng, nếu như rất nhiều năm trước nàng gặp được con lợn rừng ôn nhu đó thì tốt biết bao.
Sau khi đi vào Dương Châu, Tiền Đa Đa như ở trong giấc mộng, lúc thì là quá khứ tàn khốc hiện ra trước mắt, khi bị Xuân Xuân Hoa Hoa kéo về hiện thực hạnh phúc.
Lời bà mai mông lung như trong giấc mộng, giọng điệu bà ta, lời bà ta, đều khiến quá khứ trở nên rõ ràng trong nàng, Tiền Đa Đa giọng hơi run:” Tam thúc, đưa bà tử này ra.”
Lương Tam vâng một tiếng đi vào, bà tử bôi son trát phấn vừa định kháng cự, chẳng biết hắn làm thế nào đã ném vèo ra khỏi cửa, chẳng vì bà ta là phụ nhân mà thương xót.
Ngã một cú nặng, bà tử chỉ nhăn mặt chứ không kêu:” Cô nương nếu muốn tìm Hoa bà tử, lão thân có thể đưa bà ấy tới, chỉ là tiền trà nước ...”
Lương Tam lấy trong lòng ra một đĩnh bạc nhỏ ném cho bà mai:” Mang người cô nương muốn tới, lát nữa còn có thưởng.”
Bà mai gian nan bò từ dưới đất lên, cách đại môn thi lễ với Tiền Đa Đa:” Cô nương, lão thân lắm mồm rồi, có điều cho lão thân nói thêm một câu, mặc dù trong tay Hoa bà tử có hàng tốt thật đấy, nhưng lai lịch bất chính, đều là dùng những thủ đoạn táng tận lương tâm mà có được.”
“ Không giống với cô nương trong tay lão thân, đều là của nhà tốt, lai lịch thanh bạch, cô nương nếu muốn nha hoàn, ít nhất để gia trạch bình an, trong nhà không có oán khí.”
Tiền Đa Đa không giải thích, cười lặp lại:” Đưa Hoa bà tử tới đây.”
Bà mai thoáng trầm ngâm, đi được một bước đã quay đầu, cắn răng nói:” Nếu hai mắt lão thân còn chưa mù, cô nương tám thành có thù với Hoa bà tử, trước kia bị bà ta hại rồi, giờ đến báo thù. Cô nương, nghe lão thân nói một câu, đừng chọc vào Hoa bà tử, cái mụ thối tha đó toàn làm chuyện thương thiên hại lý, những chuyện đó một bà tử không làm ra được, ắt phải có người sau lưng.”
“ Lão thân khuyên cô nương nên bỏ ý định này đi, nếu như đã vào được nhà tốt, vị thiếu gia lớn lên cùng Xuân Xuân nhất định là thiếu niên tài tuấn, có dạ dung người.”
“ Thân phận của cô nương làm chủ gia nương là không được, song với dung mạo và sự khôn khéo của cô nương, được thiếu gia sủng ái cả đời không khó, không cần thiết vì một mụ giả xấu xa mà hủy cả tương lai tốt đẹp.”
Nói ra những lời như vậy chứng tỏ tâm địa bà tử này không tệ, Tiền Đa Đa mỉm cười thi lễ:” Xin hỏi tên ma ma.”
Bà mai lờ đi đôi mắt đang gườm gườm của Lương Tam lật đật chạy qua đại môn, tới bên cạnh Tiền Đa Đa cười tươi hơn hớn:” Lão thân Hà Thường Thị.”
“ Hà ma ma, bên cạnh ta vừa vặn thiếu một vị ma ma lớn tuổi chỉ bảo, hay là bà theo ta đi.” Tiền Đa Đa nắm tay thân thiết, nàng đã xa Dương Châu lâu ngày, giờ chẳng khác gì tới nơi xa lạ, Xuân Xuân Hoa Hoa là hai đứa ngốc chẳng trông cậy gì được, đám Lương Tam chỉ có thể bảo vệ nàng an toàn, một số người khác thì lại không tiện ra mặt, nên có một bà tử từng trải khôn khéo thế này sẽ giúp ích cho nàng rất nhiều:
Hà Thường Thị không hề bất ngờ:” Lão thân cả đời se tơ dắt mối vô số, cũng bán vô số khuê nữ tốt, giờ tới lượt bán mình, là báo ứng của ông trời, gặp người như cô nương, lão thân thấy là ân điển của ông trời rồi.”
“ Cô nương xem, 300 lượng bạc nhé, từ nay lão thân là lão nô bên cạnh cô nương, cô nương muốn lão thân đi đánh chó, tuyệt đối không dám đi đuổi gà. Đừng thấy lão nô có tuổi chứ cô nương còn dùng được vài năm nữa.”
Tiền Đa Đa chưa bao giờ tiêu khoản tiền lớn như vậy, nàng cố gắng nhớ lại dáng vẻ tiêu tiền như rác của Vân Tiêu, phất tay rất phóng khoáng:” Được, ta mua bà, 400 lượng.”
Hà Thường Thị lần này thực sự chết đứ đừ, bà ta ra giá 300 lượng là câu nói đùa, hi vọng cô nương này bỏ ý mua mình.
Ai ngờ người ta chẳng hề mặc cả, lại còn thêm 100 lượng vào cái giá bà ta nói bừa ra.
Khi bà ta đang do dự, Lương Tam hừ lạnh một cái làm sống lưng Hà Thường Thị sởn hết gai ốc, bà ta chợt nhớ ra cái tên Tam thúc mặt xẹo này cùng với đám hán tử canh cửa không kẻ nào là người tốt, tên nào tên nấy đều có vẻ lành lạnh làm người ta rợn người, tuyệt đối không phải gia nô nhà tầm thường.
Đâu phải nhà ai cũng dám nuôi gia nô mà không sợ người ta nhìn vào đánh giá chứ, chứng tỏ thế lực phải tới một mức không sợ người ta bàn tán rồi.
Thấy Tiền Đa Đa vẫn nhìn mình chờ đợi, tuy không muốn vẫn gượng gạo thi lễ:” Cô nương, đưa tiền cho lão hán trong nhà lão nô, cho lão nô cáo từ ông ấy, từ nay về sau, lão nô là người trong phòng của cô nương rồi.”
Lương Tam không cho bà mai về nhà, sai thêm một người tới gọi trượng phu của bà ta tới.
Chẳng mấy chốc trượng phu bà ta tới nơi.
Trái ngược với bà ta, trượng phu của Hà Thường Thị là một lão hán trông rất thật thà.
Hà Thường Thị bảo ông ta làm sao, ông ta làm như thế, từ đầu tới cuối trừ cười tươi với gật đầu ra thì không vẻ mặt nào khác nữa, thê tử bị cho người ta cũng không có ý kiến gì cả.
400 rất nặng, nhưng lão hán không nỡ để lên xe trâu, tự mình vác rồi đánh xe trâu về.
Những lời này rõ ràng chê bai dung mạo của Vân Xuân, không biết vì sao lọt vào tai Vân Xuân lại hết sức dễ nghe, còn dương dương đắc ý hất hàm lên:” Hừm, thiếu gia nhà ta sẽ không vì ta làm chuyện ngốc nghếch mà trách tội ta, lần trước ta khều dằm gỗ trên chân thiếu gia, cuối cùng thành khoét một lỗ, chảy bao nhiêu máu, thiếu gia lại chỉ than mình mệnh khổ, không hề trách ta.”
Tiền Đa Đa ở bên thở dài, hai nha đầu ngu xuẩn bị người ta dùng vài câu đã bán sạch sẽ quan hệ ba người rồi.
Quả nhiên khi bà mai quay lại nhìn Tiền Đa Đa ánh mắt có chút nghiền ngẫm, lần nữa thi lễ:” Phải chăng cô nương từ nhỏ được người ta chuyên môn dạy dỗ?”
Tới lượt Vân Hoa không đánh đã khai, tích cực nói:” Bà lại đoán trúng rồi, cô ấy được thiếu gia nhà ta cướp về đấy.”
Tiền Đa Đa lại lần nữa thở dài, ở bên Vân Chiêu cái gì cũng tốt, chỉ là y chẳng biết tới chú ý tới tôn ti trên dưới gì cả, đặc biệt với người trong nhà, huống hồ Vân Xuân, Vân Hoa nổi tiếng ngốc.
Nha hoàn lắm mồm như thế ở nhà người khác sớm bị ném xuống giếng nuôi cá rồi, chỉ có chỗ Vân Chiêu, bọn họ sống cực kỳ vui vẻ, hơn nữa tự cho mình là đúng, mang tiếng là nha hoàn nhưng chẳng bao giờ phải làm việc gì, thiếu mỗi điều cần thêm người hầu hạ.
Có điều nếu Vân Chiêu không như thế, nàng chẳng qua nữ nô bị người ta cướp được, đâu ra tư cách sống như đại tiểu thư.
“ Ta nghe nói trong tay Hoa bà bà có người tốt hơn.” Tiền Đa Đa kéo câu chuyện về đúng chủ đề:
Bà mai tới gần Tiền Đa Đa nói nhỏ:” Xem ra cô nương đã nhảy ra khỏi bể khổ, lớn lên dung mao thế này mà vẫn là xử nữ, thiếu gia nhà cô nương nhất định là nam tử rất tốt.”
“ Cô nương nói trong tay Hoa bà bà có hàng tốt, lão bà tử cũng là nhân vật có tiếng ở đường Đông Quan này, cô nương muốn thứ hàng nào, lão bà tử có thể tìm được.”
Nghe bà mai nhắc tới Vân Chiêu, ánh mắt Tiền Đa Đa trở nên ôn nhu, mũi cay cay, lại muốn chảy nước mắt, nhiều đêm nàng tưởng tượng, nếu như rất nhiều năm trước nàng gặp được con lợn rừng ôn nhu đó thì tốt biết bao.
Sau khi đi vào Dương Châu, Tiền Đa Đa như ở trong giấc mộng, lúc thì là quá khứ tàn khốc hiện ra trước mắt, khi bị Xuân Xuân Hoa Hoa kéo về hiện thực hạnh phúc.
Lời bà mai mông lung như trong giấc mộng, giọng điệu bà ta, lời bà ta, đều khiến quá khứ trở nên rõ ràng trong nàng, Tiền Đa Đa giọng hơi run:” Tam thúc, đưa bà tử này ra.”
Lương Tam vâng một tiếng đi vào, bà tử bôi son trát phấn vừa định kháng cự, chẳng biết hắn làm thế nào đã ném vèo ra khỏi cửa, chẳng vì bà ta là phụ nhân mà thương xót.
Ngã một cú nặng, bà tử chỉ nhăn mặt chứ không kêu:” Cô nương nếu muốn tìm Hoa bà tử, lão thân có thể đưa bà ấy tới, chỉ là tiền trà nước ...”
Lương Tam lấy trong lòng ra một đĩnh bạc nhỏ ném cho bà mai:” Mang người cô nương muốn tới, lát nữa còn có thưởng.”
Bà mai gian nan bò từ dưới đất lên, cách đại môn thi lễ với Tiền Đa Đa:” Cô nương, lão thân lắm mồm rồi, có điều cho lão thân nói thêm một câu, mặc dù trong tay Hoa bà tử có hàng tốt thật đấy, nhưng lai lịch bất chính, đều là dùng những thủ đoạn táng tận lương tâm mà có được.”
“ Không giống với cô nương trong tay lão thân, đều là của nhà tốt, lai lịch thanh bạch, cô nương nếu muốn nha hoàn, ít nhất để gia trạch bình an, trong nhà không có oán khí.”
Tiền Đa Đa không giải thích, cười lặp lại:” Đưa Hoa bà tử tới đây.”
Bà mai thoáng trầm ngâm, đi được một bước đã quay đầu, cắn răng nói:” Nếu hai mắt lão thân còn chưa mù, cô nương tám thành có thù với Hoa bà tử, trước kia bị bà ta hại rồi, giờ đến báo thù. Cô nương, nghe lão thân nói một câu, đừng chọc vào Hoa bà tử, cái mụ thối tha đó toàn làm chuyện thương thiên hại lý, những chuyện đó một bà tử không làm ra được, ắt phải có người sau lưng.”
“ Lão thân khuyên cô nương nên bỏ ý định này đi, nếu như đã vào được nhà tốt, vị thiếu gia lớn lên cùng Xuân Xuân nhất định là thiếu niên tài tuấn, có dạ dung người.”
“ Thân phận của cô nương làm chủ gia nương là không được, song với dung mạo và sự khôn khéo của cô nương, được thiếu gia sủng ái cả đời không khó, không cần thiết vì một mụ giả xấu xa mà hủy cả tương lai tốt đẹp.”
Nói ra những lời như vậy chứng tỏ tâm địa bà tử này không tệ, Tiền Đa Đa mỉm cười thi lễ:” Xin hỏi tên ma ma.”
Bà mai lờ đi đôi mắt đang gườm gườm của Lương Tam lật đật chạy qua đại môn, tới bên cạnh Tiền Đa Đa cười tươi hơn hớn:” Lão thân Hà Thường Thị.”
“ Hà ma ma, bên cạnh ta vừa vặn thiếu một vị ma ma lớn tuổi chỉ bảo, hay là bà theo ta đi.” Tiền Đa Đa nắm tay thân thiết, nàng đã xa Dương Châu lâu ngày, giờ chẳng khác gì tới nơi xa lạ, Xuân Xuân Hoa Hoa là hai đứa ngốc chẳng trông cậy gì được, đám Lương Tam chỉ có thể bảo vệ nàng an toàn, một số người khác thì lại không tiện ra mặt, nên có một bà tử từng trải khôn khéo thế này sẽ giúp ích cho nàng rất nhiều:
Hà Thường Thị không hề bất ngờ:” Lão thân cả đời se tơ dắt mối vô số, cũng bán vô số khuê nữ tốt, giờ tới lượt bán mình, là báo ứng của ông trời, gặp người như cô nương, lão thân thấy là ân điển của ông trời rồi.”
“ Cô nương xem, 300 lượng bạc nhé, từ nay lão thân là lão nô bên cạnh cô nương, cô nương muốn lão thân đi đánh chó, tuyệt đối không dám đi đuổi gà. Đừng thấy lão nô có tuổi chứ cô nương còn dùng được vài năm nữa.”
Tiền Đa Đa chưa bao giờ tiêu khoản tiền lớn như vậy, nàng cố gắng nhớ lại dáng vẻ tiêu tiền như rác của Vân Tiêu, phất tay rất phóng khoáng:” Được, ta mua bà, 400 lượng.”
Hà Thường Thị lần này thực sự chết đứ đừ, bà ta ra giá 300 lượng là câu nói đùa, hi vọng cô nương này bỏ ý mua mình.
Ai ngờ người ta chẳng hề mặc cả, lại còn thêm 100 lượng vào cái giá bà ta nói bừa ra.
Khi bà ta đang do dự, Lương Tam hừ lạnh một cái làm sống lưng Hà Thường Thị sởn hết gai ốc, bà ta chợt nhớ ra cái tên Tam thúc mặt xẹo này cùng với đám hán tử canh cửa không kẻ nào là người tốt, tên nào tên nấy đều có vẻ lành lạnh làm người ta rợn người, tuyệt đối không phải gia nô nhà tầm thường.
Đâu phải nhà ai cũng dám nuôi gia nô mà không sợ người ta nhìn vào đánh giá chứ, chứng tỏ thế lực phải tới một mức không sợ người ta bàn tán rồi.
Thấy Tiền Đa Đa vẫn nhìn mình chờ đợi, tuy không muốn vẫn gượng gạo thi lễ:” Cô nương, đưa tiền cho lão hán trong nhà lão nô, cho lão nô cáo từ ông ấy, từ nay về sau, lão nô là người trong phòng của cô nương rồi.”
Lương Tam không cho bà mai về nhà, sai thêm một người tới gọi trượng phu của bà ta tới.
Chẳng mấy chốc trượng phu bà ta tới nơi.
Trái ngược với bà ta, trượng phu của Hà Thường Thị là một lão hán trông rất thật thà.
Hà Thường Thị bảo ông ta làm sao, ông ta làm như thế, từ đầu tới cuối trừ cười tươi với gật đầu ra thì không vẻ mặt nào khác nữa, thê tử bị cho người ta cũng không có ý kiến gì cả.
400 rất nặng, nhưng lão hán không nỡ để lên xe trâu, tự mình vác rồi đánh xe trâu về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.