Chương 252: Báo Thù Cũng Phải Có Tâm Tình Tốt. (1)
Kiết Dữ 2
09/01/2023
Hà Thường Thị ánh mắt đờ đẫn, tiễn lão hán đi một quãng xa mới quyến luyến quay về, không ngờ còn nhỏ vài giọt nước mắt, vội vàng lau đi, nhưng lau thế nào cũng không hết: “ Cô nương cũng thấy rồi đấy, đó là kết cục gả cho người quá thật thà. “
Tiền Đa Đa chưa nói, Vân Xuân không hiểu:” Người thật thà có gì không tốt?”
“ Lão Hà cả đời nghèo khổ, lão nô không cam lòng sống khổ, mới biến bản thân thành bà nương đanh đá, cho dù bị người ta nhổ nước bọt vào mặt, lão nô cũng dùng mặt để nhận, chính là vì trái lương tâm đi nói xấu thành đẹp, nới dở thành tốt, mặt dày kiếm chút tiền mai mối của người ta.”
“ Bao năm qua kiếm được không tệ , sắm sửa ít ruộng, mua được con trâu, cưới tức phụ cho nhi tử, sống tốt hơn nhà bình thường không ít. Vốn cho rằng có thể sống tốt đẹp rồi, cô nương xem, hôm nay lão nô tự bán mình, hai đứa nhi tử không tới, phái lão già vô dụng đá ba cái cũng chẳng phun ra cái rắm nào.”
“ Không ai hỏi lão nô có muốn hay không, cũng không ai hỏi nhà cô nương ở đâu, sau này sống thế nào, trừ tiền ra, chẳng hỏi gì cả. Cũng tốt, đây là vụ làm ăn lớn nhất đời này, trước kia luôn nghĩ tìm được mầm ngựa gầy tốt để bán với giá cao, không ngờ đến khi tóc bạc da mồi lại bán được với giá tốt nhất.” Hà Thường Thị càng nói càng thương tâm, 400 lượng bạc là số tiền cực lớn, nhưng trong nhà cũng không phải khó khăn tới mức vì tiền mà từ nay làm nô cho người ta, phải xa quê hương cố thổ, định bụng đợi người trong nhà can ngăn sẽ có cớ mà từ chối, ai dè lại gặp chuyện thế này:
“ Tình thân chưa chắc là thứ trông cậy được.” Tiền Đa Đa nói lời này với giọng lạnh tới kết băng được, 500 đứa bé Vân thị mua về sẽ tán đồng lời này của nàng:
Dù sao cũng là người trải qua hết sóng gió rồi, Hà Thường Thị phát tiết tâm sự một hồi liền bình tĩnh hơn, cẩn thận nói:” Cô nương về thôi, đừng để người ta nhìn thấy dung mạo của cô nương, đám người đó nhìn cô nương một cái, lão nô thấy buồn nôn.”
Tiền Đa Đa lặng lẽ gật đầu, đeo khăn che mặt lên, để Hà Thường Thị dìu về viện tử.
Vân Xuân, Vân Hoa là hai đứa vô tâm vô tính, thấy Hà Thường Thị khóc xụt xùi thì thấy buồn cười lắm.
Vân Xuân còn bũi môi:” Bà tốt số đấy, được vào nhà ta, nhà ta mua cả trăm cả ngàn người, có ai mới đầu chẳng khóc lóc dầm dề, sau sống như thần tiên ấy.”
Vân Hoa cũng hếch mũi lên:” Đúng thế, cái nhà nát có gì mà tiếc, nhà cha mẹ ta cách chỗ ta ở chưa tới 500 bước, ta cả năm chỉ đến Tết mới về nhà đưa tiền, đưa tiền xong là vội về nhà ngay, thiếu gia ta thích đốt pháo hoa vào đêm Giao Thừa, nổ lốp bốp rất đẹp.”
“ Năm xưa bán ta cho Đại nương tử với giá 2 lượng bạc, vậy ta là người của Đại nương tử, sống chết đều là thế.”
Hà Thường Thị nghe vậy mà giật mình, hỏi Tiền Đa Đa:” Nhà ta lớn lắm sao?”
Vân Hoa kiêu ngạo nói:” Toàn bộ Quan Trung là nhà ta, cho dù Đại nương tử không cho nói như thế, nhưng bọn ta đều biết! Cái Dương Châu nát này là cái thá gì, về tới nhà bà sẽ biết thoải mái thế nào.”
Hà Thường Thị càng nghe càng không đoán ra được thân phận nhà chủ là thế nào nữa rồi, lời hai nha đầu ngốc này nói ra thì tất nhiên không có điều giả dối, nhưng chính vì thế mới vô lý, Dương Châu giàu có nức tiếng thiên hạ, mấy nơi hơn được?
Tiền Đa Đa vỗ mu bàn tay Hà Thường Thị:” Bà là người của ta, cứ theo ta là được, không cần nghĩ nhiều.”
Vân Xuân đính chính:” Cuối cùng vẫn là người của thiếu gia.”
Về tới phòng, Tiền Đa Đa nằm nghiêng người dựa vào gối mềm, tay vươn ra sờ cây hoa quỳnh mọc người cửa sổ, ngắt một lá mân mê trong tay:” Trước kia ta tên Thủy Trạm Trạm, thiếu gia thấy ta tham tiền, sửa tên ta thành Tiền Đa Đa.”
Hà Thường Thị rùng mình hỏi nhỏ: “ Thủy Trạm Trạm? Cô nương chính là Dương Châu đệ nhất mã đầu mà Hoa bà tử thường nói sao?”
Tiền Đa Đa mỉm cười:” Nói vậy là bao năm qua ngựa gầy Dương Châu mới tám tuổi đã bán được 1200 lượng chỉ có mình ta thôi sao? Vậy là Hoa bà tử không kiếm được ai hơn ta rồi.”
Hà Thường Thị nắm tay Tiền Đa Đa:” Cô nương đừng thương tâm, để lại xẹo trong lòng thì không hay.”
“ Không sao, hiện giờ dù ta có thành xấu xí thế nào thì nam nhân kia cũng chiếu cố ta thật tốt.”
Không ngờ Vân Xuân cũng theo vào phòng, còn dè bỉu: “ Có bản lĩnh thì ngươi biến thành xấu xí như tỷ muội bọn ta đi rồi nói lại câu đó.”
Tiền Đa Đa tức giận nhổm người dậy mắng:” Ngươi còn mặt mũi mà nói nữa à, ngươi xấu xí không phải lỗi của ngươi, nhưng xem các ngươi làm gì cho thiếu gia rồi.”
“ Pha nước tắm cho thiếu gia cũng thiếu chút nữa làm thiếu gia bị bỏng, khâu chăn cho thiếu gia thì để quên luôn kim trong chăn, thiếu gia còn chưa đi ngủ, các ngươi hay lắm, ngủ như lợn, lại còn lười dính nến lên bàn, nếu không phải thiếu gia phát hiện thì cháy nhà rồi.”
“ Thiếu gia lớn lên cùng các ngươi mà còn sống tới được bây giờ là trời cao chiếu cố đấy.”
Đối với chuyện cãi nhau kiểu này, Vân Xuân chẳng sợ, vì thiếu gia không mắng nó, cùng lắm thấy ồn thì đi chỗ khác đọc sách, ở đây không có Đại nương tử, còn gì phải sợ nữa, cãi nhau một lúc quay sang thấy Vân Hoa toét mồm cười xem náo nhiệt thì dẫm chân:” Mắng cả ngươi đấy, sao ngươi ngốc thế?”
Lại còn có mặt mũi chê người khác ngốc, Tiền Đa Đa bộ dạng bị đánh bại, xua tay: “ Hai đứa các ngươi cút về phòng, ta nói chuyện với bà bà.”
Vân Xuân ương bướng lắc đầu:” Thiếu gia nói rồi, ta có thể chọc giận ngươi, có thể làm ngươi ghét, nhưng không được rời khỏi ngươi.”
Tiền Đa Đa kích động cầm gói ném Vân Xuân:” Tại sao?”
Vân Xuân thuần thục một tay tóm cái gối mềm, trò này nó với Vân Hoa hồi bé chơi chán rồi:” Thiếu gia bảo bọn ta trông coi ngươi, còn bảo với bọn ta, ngươi có thể giết người, nhưng không được làm bản thân bị tổn thương.”
Tiền Đa Đa từ từ đặt đĩa hoa quả xuống, có nước ấm bao phủ toàn thân, cái con lợn rừng đó, khi ở bên không nhận ra nhiều cái tốt của y như vậy, nàng có loại xúc động muốn ôm chặt y gặm lên mặt một cái: “ Được rồi, sau này dù ngươi làm chuyện ngu xuẩn thế nào, nói lời thiếu đầu óc ra sao, ta cũng không giận.”
Vân Hoa cười phì: “ Thiếu gia nói Xuân Xuân là đứa ngốc Quan Trung điền hình, không đáng giận nó.”
Vân Xuân tức lắm: “ Ngươi là đứa đần.”
Vân Hoa học Vân Chiêu nhún vai dang tay: “ Đại nương tử cũng nói thế, còn bảo thiếu gia tâm tư quá nặng, tỷ muội chúng ta hầu hạ thiếu gia là thích hợp nhất.”
Có hai nha đầu ngốc Xuân Xuân, Hoa Hoa ở đây, Tiền Đa Đa không cách nào toan tính mấy chuyện âm u nếu không cả thế giới biết ngay, có lẽ đó mới là nguyên nhân thực sự Vân Chiêu phái hai đứa ngốc này tới.
Tiền Đa Đa biết Vân Chiêu không để ý tới quá khứ của nàng, y biết càng yêu thương nàng hơn mà thôi.
Là bản thân Tiền Đa Đa không bỏ qua được.
Bây giờ sống vui vẻ bao nhiêu, nàng căm hận cuộc sống cũ bấy nhiêu, cho dù Tiền Đa Đa không để ý những chuyện bi thảm kia, nhưng cha mẹ chết ra sao phải làm cho rõ ràng.
Nếu nàng không xử lý những chuyện này, một khi Tiền Thiểu Thiểu dính tay vào, rất khả năng sẽ tạo thành trở ngại cho sự phát triển của thiếu gia trong tương lai.
Nàng tối đa chỉ có oán hận, còn đệ đệ nàng là thù hận, nó sẽ làm vô cùng ác độc.
Tiền Đa Đa chưa nói, Vân Xuân không hiểu:” Người thật thà có gì không tốt?”
“ Lão Hà cả đời nghèo khổ, lão nô không cam lòng sống khổ, mới biến bản thân thành bà nương đanh đá, cho dù bị người ta nhổ nước bọt vào mặt, lão nô cũng dùng mặt để nhận, chính là vì trái lương tâm đi nói xấu thành đẹp, nới dở thành tốt, mặt dày kiếm chút tiền mai mối của người ta.”
“ Bao năm qua kiếm được không tệ , sắm sửa ít ruộng, mua được con trâu, cưới tức phụ cho nhi tử, sống tốt hơn nhà bình thường không ít. Vốn cho rằng có thể sống tốt đẹp rồi, cô nương xem, hôm nay lão nô tự bán mình, hai đứa nhi tử không tới, phái lão già vô dụng đá ba cái cũng chẳng phun ra cái rắm nào.”
“ Không ai hỏi lão nô có muốn hay không, cũng không ai hỏi nhà cô nương ở đâu, sau này sống thế nào, trừ tiền ra, chẳng hỏi gì cả. Cũng tốt, đây là vụ làm ăn lớn nhất đời này, trước kia luôn nghĩ tìm được mầm ngựa gầy tốt để bán với giá cao, không ngờ đến khi tóc bạc da mồi lại bán được với giá tốt nhất.” Hà Thường Thị càng nói càng thương tâm, 400 lượng bạc là số tiền cực lớn, nhưng trong nhà cũng không phải khó khăn tới mức vì tiền mà từ nay làm nô cho người ta, phải xa quê hương cố thổ, định bụng đợi người trong nhà can ngăn sẽ có cớ mà từ chối, ai dè lại gặp chuyện thế này:
“ Tình thân chưa chắc là thứ trông cậy được.” Tiền Đa Đa nói lời này với giọng lạnh tới kết băng được, 500 đứa bé Vân thị mua về sẽ tán đồng lời này của nàng:
Dù sao cũng là người trải qua hết sóng gió rồi, Hà Thường Thị phát tiết tâm sự một hồi liền bình tĩnh hơn, cẩn thận nói:” Cô nương về thôi, đừng để người ta nhìn thấy dung mạo của cô nương, đám người đó nhìn cô nương một cái, lão nô thấy buồn nôn.”
Tiền Đa Đa lặng lẽ gật đầu, đeo khăn che mặt lên, để Hà Thường Thị dìu về viện tử.
Vân Xuân, Vân Hoa là hai đứa vô tâm vô tính, thấy Hà Thường Thị khóc xụt xùi thì thấy buồn cười lắm.
Vân Xuân còn bũi môi:” Bà tốt số đấy, được vào nhà ta, nhà ta mua cả trăm cả ngàn người, có ai mới đầu chẳng khóc lóc dầm dề, sau sống như thần tiên ấy.”
Vân Hoa cũng hếch mũi lên:” Đúng thế, cái nhà nát có gì mà tiếc, nhà cha mẹ ta cách chỗ ta ở chưa tới 500 bước, ta cả năm chỉ đến Tết mới về nhà đưa tiền, đưa tiền xong là vội về nhà ngay, thiếu gia ta thích đốt pháo hoa vào đêm Giao Thừa, nổ lốp bốp rất đẹp.”
“ Năm xưa bán ta cho Đại nương tử với giá 2 lượng bạc, vậy ta là người của Đại nương tử, sống chết đều là thế.”
Hà Thường Thị nghe vậy mà giật mình, hỏi Tiền Đa Đa:” Nhà ta lớn lắm sao?”
Vân Hoa kiêu ngạo nói:” Toàn bộ Quan Trung là nhà ta, cho dù Đại nương tử không cho nói như thế, nhưng bọn ta đều biết! Cái Dương Châu nát này là cái thá gì, về tới nhà bà sẽ biết thoải mái thế nào.”
Hà Thường Thị càng nghe càng không đoán ra được thân phận nhà chủ là thế nào nữa rồi, lời hai nha đầu ngốc này nói ra thì tất nhiên không có điều giả dối, nhưng chính vì thế mới vô lý, Dương Châu giàu có nức tiếng thiên hạ, mấy nơi hơn được?
Tiền Đa Đa vỗ mu bàn tay Hà Thường Thị:” Bà là người của ta, cứ theo ta là được, không cần nghĩ nhiều.”
Vân Xuân đính chính:” Cuối cùng vẫn là người của thiếu gia.”
Về tới phòng, Tiền Đa Đa nằm nghiêng người dựa vào gối mềm, tay vươn ra sờ cây hoa quỳnh mọc người cửa sổ, ngắt một lá mân mê trong tay:” Trước kia ta tên Thủy Trạm Trạm, thiếu gia thấy ta tham tiền, sửa tên ta thành Tiền Đa Đa.”
Hà Thường Thị rùng mình hỏi nhỏ: “ Thủy Trạm Trạm? Cô nương chính là Dương Châu đệ nhất mã đầu mà Hoa bà tử thường nói sao?”
Tiền Đa Đa mỉm cười:” Nói vậy là bao năm qua ngựa gầy Dương Châu mới tám tuổi đã bán được 1200 lượng chỉ có mình ta thôi sao? Vậy là Hoa bà tử không kiếm được ai hơn ta rồi.”
Hà Thường Thị nắm tay Tiền Đa Đa:” Cô nương đừng thương tâm, để lại xẹo trong lòng thì không hay.”
“ Không sao, hiện giờ dù ta có thành xấu xí thế nào thì nam nhân kia cũng chiếu cố ta thật tốt.”
Không ngờ Vân Xuân cũng theo vào phòng, còn dè bỉu: “ Có bản lĩnh thì ngươi biến thành xấu xí như tỷ muội bọn ta đi rồi nói lại câu đó.”
Tiền Đa Đa tức giận nhổm người dậy mắng:” Ngươi còn mặt mũi mà nói nữa à, ngươi xấu xí không phải lỗi của ngươi, nhưng xem các ngươi làm gì cho thiếu gia rồi.”
“ Pha nước tắm cho thiếu gia cũng thiếu chút nữa làm thiếu gia bị bỏng, khâu chăn cho thiếu gia thì để quên luôn kim trong chăn, thiếu gia còn chưa đi ngủ, các ngươi hay lắm, ngủ như lợn, lại còn lười dính nến lên bàn, nếu không phải thiếu gia phát hiện thì cháy nhà rồi.”
“ Thiếu gia lớn lên cùng các ngươi mà còn sống tới được bây giờ là trời cao chiếu cố đấy.”
Đối với chuyện cãi nhau kiểu này, Vân Xuân chẳng sợ, vì thiếu gia không mắng nó, cùng lắm thấy ồn thì đi chỗ khác đọc sách, ở đây không có Đại nương tử, còn gì phải sợ nữa, cãi nhau một lúc quay sang thấy Vân Hoa toét mồm cười xem náo nhiệt thì dẫm chân:” Mắng cả ngươi đấy, sao ngươi ngốc thế?”
Lại còn có mặt mũi chê người khác ngốc, Tiền Đa Đa bộ dạng bị đánh bại, xua tay: “ Hai đứa các ngươi cút về phòng, ta nói chuyện với bà bà.”
Vân Xuân ương bướng lắc đầu:” Thiếu gia nói rồi, ta có thể chọc giận ngươi, có thể làm ngươi ghét, nhưng không được rời khỏi ngươi.”
Tiền Đa Đa kích động cầm gói ném Vân Xuân:” Tại sao?”
Vân Xuân thuần thục một tay tóm cái gối mềm, trò này nó với Vân Hoa hồi bé chơi chán rồi:” Thiếu gia bảo bọn ta trông coi ngươi, còn bảo với bọn ta, ngươi có thể giết người, nhưng không được làm bản thân bị tổn thương.”
Tiền Đa Đa từ từ đặt đĩa hoa quả xuống, có nước ấm bao phủ toàn thân, cái con lợn rừng đó, khi ở bên không nhận ra nhiều cái tốt của y như vậy, nàng có loại xúc động muốn ôm chặt y gặm lên mặt một cái: “ Được rồi, sau này dù ngươi làm chuyện ngu xuẩn thế nào, nói lời thiếu đầu óc ra sao, ta cũng không giận.”
Vân Hoa cười phì: “ Thiếu gia nói Xuân Xuân là đứa ngốc Quan Trung điền hình, không đáng giận nó.”
Vân Xuân tức lắm: “ Ngươi là đứa đần.”
Vân Hoa học Vân Chiêu nhún vai dang tay: “ Đại nương tử cũng nói thế, còn bảo thiếu gia tâm tư quá nặng, tỷ muội chúng ta hầu hạ thiếu gia là thích hợp nhất.”
Có hai nha đầu ngốc Xuân Xuân, Hoa Hoa ở đây, Tiền Đa Đa không cách nào toan tính mấy chuyện âm u nếu không cả thế giới biết ngay, có lẽ đó mới là nguyên nhân thực sự Vân Chiêu phái hai đứa ngốc này tới.
Tiền Đa Đa biết Vân Chiêu không để ý tới quá khứ của nàng, y biết càng yêu thương nàng hơn mà thôi.
Là bản thân Tiền Đa Đa không bỏ qua được.
Bây giờ sống vui vẻ bao nhiêu, nàng căm hận cuộc sống cũ bấy nhiêu, cho dù Tiền Đa Đa không để ý những chuyện bi thảm kia, nhưng cha mẹ chết ra sao phải làm cho rõ ràng.
Nếu nàng không xử lý những chuyện này, một khi Tiền Thiểu Thiểu dính tay vào, rất khả năng sẽ tạo thành trở ngại cho sự phát triển của thiếu gia trong tương lai.
Nàng tối đa chỉ có oán hận, còn đệ đệ nàng là thù hận, nó sẽ làm vô cùng ác độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.