Minh Thiên Hạ

Chương 525: Bỗng Nhiên Thành Vương.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Hồng Thừa Trù không dám tin, ông ta đi nhiều nơi, chưa thấy đâu dạy học sinh quái lạ như thế, không dạy người ta thành quân tử, lại dạy chúng đấu đá lẫn nhau, còn cổ vũ dùng mưu mô thủ đoạn, ông ta biết nếu dạy dỗ như vậy sau này sẽ có kết quả gì:” Các ngươi đang dạy ra một đàn sói.”

Phương thức giao dục này không phải chủ ý của Vân Chiêu mà là của tám vị tiên sinh, bọn họ đều là người học rộng tài cao, đồng thời trải qua hết chìm nổi cuộc đời. Khi đó thư viện có 500 học sinh đều là đứa bé xấu xí tàn tật, Lam Điền còn là cái huyện bé xỉu phải chạy ăn từng bữa, nguy cơ bốn bề nếu dạy chúng thành bậc quân tử khiêm nhường sao sinh tồn được giữa loạn thế. Các vị tiên sinh khi đó cũng không mong đợi học sinh trở thành nhân tài trị quốc, chỉ mong chúng sống sót thôi, đương nhiên là không từ thủ đoạn, ai ngờ kết quả không tệ, từ đó hình thành truyền thống này.

Vân Chiêu tán đồng phương pháp đó, nhún vai: “ Vẫn tốt hơn dạy ra một đàn cừu.”

“ Suy nghĩ của ngươi thật không giống của người ta.”

“ Đó gọi là đại trí tuệ đấy.”

“ Hừ, đừng tưởng ngươi mới có đại trí tuệ.”

“ Ông cũng có, nhưng mà bây giờ ông dùng hết trí tuệ vào phòng tuyến Ninh Cẩm hết rồi, tầm nhìn của ông bị hạn chế ở đó.

Hồng Thừa Trù đứng dậy nhìn những quả hồng trên cây như những cái đèn lồng:” Chuyện luôn cần có người làm, thôi vậy, củ khoai nóng tổng đốc Kế Liêu này ta nhận.”

Vân Chiêu bất ngờ lắm:” Sao bỗng nhiên lại ra quyết định như thế?”

“ Ta không làm thì chẳng lẽ để loại người như Phó Tông Long, Dương Văn Nhạc, Trần Tân Giáp làm sao? Cho những kẻ không dám đối diện với Kiến Nô, cử lão già tàn tật đi sứ làm sao? Đợi ta từ chức vị tổng đốc Kế Liêu này xuống, sẽ tới huyện Thanh Thủy làm huyện lệnh cho ngươi.” Hồng Thừ Trù mặt đỏ phường phừng nói:

Vân Chiêu có cảm giác không lành:” Này quan lão gia, có câu lúc giận không nên nói chuyện binh đao.”

Hồng Thừa Trù đấm mạnh lên ngực: “ Nơi này có ngọn lửa, không phóng thích ra được, ta ăn không ngon, ngủ không yên.”

“ Có cần ta giúp ông không?”

“ Nếu nhận một binh một tốt của ngươi thôi thì làm sao hoàng đế chịu để cho ta ngồi ở vị trí này, chịu đem đội quân tinh nhuệ cuối cùng của Liêu Đông cho ta chỉ huy. Đương nhiên nếu ngươi thông qua đám Tần vương chi viện quân nhu cho ta thì ta vẫn nhận.”

Quanh quanh co co cuối cùng lịch sử vẫn đi đúng theo quỹ đạo của nó rồi, Vân Chiêu thở dài dặn:” Nếu không may bị Kiến Nô bắt sống thì đừng vội đầu hàng, ta sẽ phái người tới cứu ông.”



Hồng Thừa Trù cười lớn nhấc vò rượu nho trên bàn bỏ đi, rất nhiều năm trước Vân Chiêu từng nói với ông ta chuyện này, nhưng ông ta coi đây là điều không thể nào xảy ra được.

Đợi ông ta đi rồi, Từ Ngũ Tưởng thò đầu tới hỏi:” Huyện tôn, ông ấy đâu phải là người sẽ đầu hàng địch?”

Vân Chiêu lườm hắn một cái:” Đối với quan viên Đại Minh, chúng ta cứ đề phòng một chút thì hơn, ta nhìn khắp văn võ toàn triều, chẳng tìm ra mấy người chịu tuẫn táng vì vương triều này đâu.”

“ Vậy vì sao ông ấy đột nhiên lại nhận cái chức mà ông ấy luôn tránh này?”

“ Còn chẳng phải là do Lô Tượng Thăng xúi bẩy sao, ông ta giỏi nhất là xúi người khác đi chết, thế nào ông ta cũng bảo Hồng Thừa Trù là người thích hợp nhất, Hồng Thừa Trù là người tâm cao khí ngạo nên nhận luôn. Lão Lô cái gì cũng hay, chỉ là không thể bỏ được Đại Minh của ông ta, ài ....”

Từ Ngũ Tưởng cũng cảm thán, muốn Lão Lô hoàn toàn dứt tình được với Đại Minh, chắc là đợi khi cái triều đại này sụp đổ hoàn toàn:” Huyện tôn, Hàn Lăng Sơn ở phụ cận Liêu Dương, trên chiến trường hắn không giúp được gì, nhưng hắn có thể làm được nhiều việc khác.”

Vân Chiêu gật gù, Hàn Lăng Sơn hiện giờ lôi kéo được rất đông người Kiến Châu đi theo, thực sự làm tốt hơn mong đợi của y:” Vậy chuyện Liêu Đông sau này để Hàn Lăng Sơn là chính, Văn Ngọc Sơn toàn lực phối hợp đi.”

Lúc này Liêu Đông vào mùa tuyết bay đầy trời, trong khu rừng sâu trên núi, có một ngôi nhà gỗ bốc khói nghi ngút, từng cái nồi sắt được trên trên đống lửa, thịt trong nồi quay cuồng, mùi thơm của thịt lẫn với mùi mồ hôi, mùi chân thối làm người ta muốn ngạt thở, song vẫn không áp chết được sự phấn khích của đám người trong nhà.

Hàn Lăng Sơn rút tay khỏi lòng nữ tử Triều Tiên, nâng cốc rượu bằng gốm đen lên, hô lớn:” Cạn !”

Tức thì trong căn nhà gỗ liên tiếp vang lên tiếng hù hét ầm ĩ.

Liên tục uống ba cốc rượu, Hàn Lăng Sơn lúc này đã ngà ngà say, lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài.

Đái một bãi thật thống khoái trên mặt đất phủ tuyết trắng muốt, Hàn Lăng Sơn rùng mình một cái, kéo quần lên buộc chặt, vốc nắm tuyết ở trên thanh xà gỗ trước nhà cho vào mồm, để nó tan từ từ.

Lão A Cổ cũng bước thấp bước cao từ trong nhà đi ra, cũng lấy ít tuyết xoa mặt cho tỉnh rượu, hỏi:” Tô Hợp Thái, chúng ta bao giờ thi đi?”

Hàn Lăng Sơn nói nhỏ:” Hôm nay.”



Thấy hắn cẩn thận như vậy, Lão A Cổ hiểu ra:” Vậy là chỉ chúng ta thôi à?”

“ Ừ, đông người không lợi gì cho chúng ta cả, ông thấy rồi đấy, chúng ta có ý tốt đem đồ cướp được chia sẻ với chúng, chúng vừa hưởng thụ lại vừa đi tố cáo, nơi này không thể ở thêm nữa.”

“ Nhưng kẻ tố cáo đã bị Mã Sở Khoa giết rồi mà.”

“ Vô dụng thôi lão A Cổ, có một kẻ sẽ có kẻ thứ hai, trừ những huynh đệ đã tham dự cướp bóc ra thì chúng ta không thể tin ai cả. Chúng ta giết Liễu Khả Tra, có trời mới biết còn kẻ nào nữa không, chúng ta quay về rừng xưa tránh đi là hơn, đợi toàn bộ những kẻ đó uống say rồi chúng ta xuất phát. “ Hàn Lăng Sơn ôm vai Lão A Cổ thì thầm: “ Ta lo truy binh đã ở trên đường rồi đấy.”

Chòm râu trắng như tuyết của Lão A Cổ run lên, sau đó ông ta làm động tác cứa cổ.

Hàn Lăng Sơn do dự, hắn không ngờ mình lại nảy sinh tình cảm với một đám người Kiến Châu:” Đều là tộc nhân của chúng ta, chẳng còn là bao.”

“ Từ khi chúng ta bị tước bỏ hết vinh diệu thì không còn có tộc nhân nữa rồi, ai cũng chỉ tìm cách thoát khỏi vũng bùn này, thậm chí không ngại dẫm lên người khác, lần này đã là cơ hội cuối cùng cho bọn chúng, chúng vẫn ngu xuẩn muốn tố cáo chúng ta.” Lão A Cổ trở nên dứt khoát vô cùng, ông ta vốn hết hi vọng rồi, nhưng khi Tô Hợp Thái xuất hiện cho tới khi đánh cướp thành công ở thị tập, ông ta như nhìn thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích năm xưa dựa vào 13 bộ khải giáp lập nên đại nghiệp vậy:” Tô Hợp Thái, đám người này trở nên vô dụng rồi, chúng không có quyết tâm thành ba đồ lỗ nữa, chúng ta về rừng xưa thôi, chỉ cần về được đó, chúng ta có thể bắt dã nhân trong rừng gia nhập với chúng ta.”

“ Tô Hợp Thái, làm thôi.” Hàn Lăng Sơn quay người lại, nhìn thấy Mã Sở Khoa, Ba Ngạn, A Lâm Ba, Bạch Lý, Bố Lỗ Khảm, Tề Bất Thâm, Đạt Cáp Tô, Đạt Sơn, Đa Long, những người này lúc ở trong nhà hò hét to nhất, tưởng chừng đắm chìm trong hưởng lạc rồi, lúc này đây ai nấy mắt sáng quắc, không có chút vẻ nào là say cả.

Có thể nhìn ra, bọn họ đều là người khát khao thoát khỏi cuộc sống ti tiện này, không phải kẻ chỉ biết thỏa mãn bởi rượu thịt.

Đa Long vỗ vai Hàn Lăng Sơn:” Tô Hợp Thái, làm đi.”

Những người khác lần lượt vỗ vai hắn lay mạnh một cái.

Hàn Lăng Sơn hít sâu một hơi, rút đoản đao ra rạch một đoạn trên lòng bàn tay, nắm chặt lại cho máu từ từ nhỏ xuống đất, nhìn bầu trời xám xịt:” Con cháu thương lang bạch lộc Tô Hợp Thái này thề, sẽ đối xử tốt với tất cả huynh đệ, sẽ lấy về tất cả vinh diệu đã mất, sẽ xung phong trên cùng, sẽ rút lui sau cùng, không từ bỏ bất kỳ huynh đệ nào.”

A Cổ già nua cười vô cùng sảng khoái, cùng những người Kiến Châu khác rút đao nhỏ rạch mặt mình, giơ cao thề trung thành với Tô Hợp Thái, tin tưởng hắn, đi theo hắn, tới tận cuối cùng sinh mệnh cũng không hối hận.

Hàn Lăng Sơn bôi bàn tay chảy máu của mình lên mặt mỗi người Kiến Châu, để huyết mạch hòa vào nhau, ôm mỗi người một cái, cuối cùng ôm A Cổ, nói:” Sau khi ta chết, A Cổ sẽ làm vương của chúng ta.”

Đợi lễ ăn thề kết thúc, cả đám ánh mắt âm trầm nhìn về phía căn nhà gỗ vẫn rộn ràng tiếng ăn uống nói cười, Mã Sở Khoa bẻ tay rốp một cái tuốt đao lên trước: “ Bắt đầu thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook