Minh Thiên Hạ

Chương 524: Cách Sinh Ra Hiền Tài Quốc Gia. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

“ Cơ sở lương thực thế này chúng ta cần nhiều hơn nữa.” Đoàn Quốc Nhân đứng trên bờ ruộng, nhìn vài con cá vô tình từ trong Hoàng Hà bơi tới đây đánh giá như thế, hắn là người không biết thỏa mãn:

“ Nơi chúng ta chiếm cứ trừ Quan Trung ra thì toàn là vùng nghèo khó, huyện tôn nên tiến quân tới Lưỡng Hồ mới phải. “ Lý Định Quốc chinh chiến ở Lưỡng Hồ lâu năm, có nhận thức rõ ràng về nơi đó, vẫn không tán đồng Vân Chiêu đi đổ tiền vào nơi nghèo khó, bỏ qua chỗ giàu có đất đai màu mỡ:

Trương Quốc Phượng cảm thán: “ Vùng Lương Hồ tốt thế nào thì kẻ ngốc cũng biết, chính vì như thế nên huyện tôn tiến quân Lương Hồ là bị đóng dấu phản tặc ngay, bách tính cũng không hưởng ứng. Khi đó người ta không cho rằng chúng ta là phe yếu nhất nữa, sẽ liên kết diệt chúng ta trước mới tranh đoạt sau ...”

Đoàn Quốc Nhân vẫn cứ chuyện mình mình nói :” Đợi nơi này ổn định xong, tích lũy đủ kinh nghiệm di dân, khai phát địa phương, chúng ta chuyển sang bốn quận Trương Dịch, Võ Uy, Tửu Tuyền, Đôn Hoàn, tiếp nhận Gia Dục Quan, tranh thủ đẩy biên trại Đại Minh tới Cáp Mật.”

Lý Định Quốc không nghĩ thế:” Trung Nguyên chưa định, Vân Chiêu làm sao phí quân ở Tây Vực cho được.”

“ Thì cũng phải kiến lập cơ sở tiền kỳ đã chứ, đợi huyện tôn bình định Trung Nguyên xong tất nhiên suy xét tới Tây Vực rồi.”

“ Chẳng lẽ bình định Trung Nguyên xong chúng ta chưa đao thương nhập kho, ngựa thả núi Nam sao?”

Đoàn Quốc Nhân khe khẽ lắc đầu:” Lý tướng quân chẳng lẽ không nhận ra, trong mấy quân đoàn đã thành lập của huyện Lam Điền chẳng có cái nào là phù hợp cho chuyện phòng thủ à? Nếu ta đoán không nhầm, huyện tôn đang đợi chế độ đoàn luyện dần hoàn thiện, tới khi đó bọn họ mới là quân thủ vệ, còn quân đoàn hiện giờ hoặc thành lập sau này đều là quân đoàn tiến công.”

“ Với tính cách keo kiệt của huyện tôn chúng ta, sao lại bỏ nhiều tiền nuôi những quân đoàn tốn kém như thế? Bây giờ Ninh Hạ nuôi quân đoàn của chúng ta, thành Lam Điền nuôi quân đoàn Cao Kiệt, đại bộ phận thu nhập của quân đoàn Vân Dương tới từ Hà Nam, quân đoàn Vân Phúc lấy lợi ích của Lưỡng Hồ, khi tất cả những nơi đó thành địa bàn của chúng ta, huyện tôn sao có thể để hao phí địa phương nuôi quân đoàn.”

“ Tất cả chúng ta đoán chừng tự kiếm cái ăn, cho nên chúng ta không có cơ hội ở trong nước đâu, khả năng nhất là nơi nào có tiền lương, chúng ta sẽ xuất hiện ở đó.”

Lý Định Quốc ngây ra như gà gỗ, trên chiến trường hắn là vô địch, nhưng ở mấy chuyện quản lý, quy hoạch hay chiến lược gần như mù tịt, song nghe thì vẫn hiểu.

Đoàn Quốc Nhân tiếp tục nói:” Quân đội vào thời bình là nhân tố bất ổn, nên lưu lại bên ngoài, vật tư lại cần trong được cung cấp, nên mãi mãi không thoát khỏi sự khống chế TW.”

Lý Định Quốc vỗ trán nói với Trương Quốc Phương:” Bảo sao ngươi vội cưới lão bà sinh con.”

Trương Quốc Phượng chán ngán, tên này đầu óc có vấn đề giải thích bao lần không hiểu, chuyện gì cũng thích liên tưởng tới những điều tối tăm:” Ta cưới lão bà sinh con vì ta thích cuộc sống như vậy, chẳng liên quan gì tới chuyện khác, còn tướng quân ngài nếu thấy bất an thì hay là xin cưới một muội tử của huyện tôn, ổn định trước đã.”



Lý Định Quốc cay đắng:” Trước kia ta nghĩ huyện tôn bỏ ra hai vạn lượng bạc mua ta là vô cùng hào phóng, giờ miết là mua cả cuộc đời của ta, lão tử lỗ vốn rồi ...”

Đoàn Quốc Nhân cười nhạt trong lòng, đánh cược hay làm ăn với huyện tôn thì chỉ có lỗ vốn mà thôi, huyện tôn hao phí tinh lực vào ai đó thì thế nào cũng phải kiếm được lợi ích gấp trăm lần mới được, ngay cả bậc đại trí như Từ tiên sinh kể chuyện năm xưa nhận huyện tôn làm đệ tử còn liên tục than lỗ rồi nữa là Lý Định Quốc.

………….. …………..

Hạ Hoàn Thuần khóc lóc chạy từ thư viện Ngọc Sơn về, toàn thân thương tích, lúc này Hồng Thừa Trù đang bàn bạc với Vân Chiêu, hứng thú nhìn đứa bé này há to miệng gào khóc, ít nhất lần đầu gặp mặt, ông ta chưa thấy đứa bé này có gì đặc biệt để Vân Chiêu nhận làm đệ tử.

“ Bọn chúng đánh con, chuông ... vào ... lớp vừa kêu một cái là có đứa xông vào đánh con ... Hu hu ...”

Vân Chiêu kiểm tra thương tích của nó, thấy chỉ là bầm tím ngoài da thì dáng vẻ hận sắt chẳng thể luyện thành thép:” Các ngươi học môn gì?”

“ Võ ạ ..”

“ Thế có đánh lại không?”

“ Có ạ, đánh được một đứa thì hai đứa xông lai, đánh hai đứa thì cả đàm kéo tới ... Hu hu, chúng chơi xấu ....” Hạ Hoàn Thuần khóc vô cùng ấm ức, chẳng còn để ý tới người ngoài:

Vân Chiêu lấy khăn tay ra lau nước mắt nước mũi lem nhem cho đệ tử:” Ta nhớ khi vào lớp đều tuyển lớp trưởng, ngươi có tham gia không?”

Hạ Hoàn Thuần kiếm được ngụm trà, uống bổ xung nước rồi lại nghẹn ngào:” Tiên sinh nói, lớp trưởng phải có tài có năng mới làm được, hi vọng mọi người tự đứng ra cạnh tranh, con thấy đám ngốc đứa nào đứa nấy ngậm miệng không bước ra, là đệ tử của người, con phải tỏ ra có trách nhiệm.”

“ Thế là tiên sinh kiểm tra kiến thức tại chỗ, sau đó kiểm tra thư pháp, rồi cổ vũ vài câu, nói con rất có khả năng làm lớp trưởng ... Sau đó đám khốn kiếp ghen tỵ, nhân lúc tới tiết võ thuật đánh con.”

Vân Chiêu khịt mũi:” Vậy ngươi tìm ta để muốn ta giúp ngươi à?”

“ Vâng ạ.” Hạ Hoàn Thuần quệt nước mắt, sau đó nó lấy cái bánh ngọt trên bàn Vân Chiêu, cắn một cái, nuốt xuống, định nói, nhưng mà chắc vì bánh Tiền Đa Đa làm ngon quá, nó cắn miếng nữa rồi mới thút thít:” Đánh nhau phải có quy củ chứ ạ, chúng có thể lên từng tên, hoặc hai tên một, thậm chí ba tên thì con cũng đánh, không thể mười mấy đứa xong vào như thế, đó là trò vô lại.”



Vân Chiêu lắc đầu:” Không được, ngươi không muốn làm lớp trưởng thì thôi, làm lớp trưởng thì phải một mình đánh cả lớp phục mới được, đó là quy củ của thư viện Ngọc Sơn. Nếu đánh được chúng, ngươi sẽ là thủ lĩnh, làm gì chúng cũng phải phục tùng. Mỗi năm đều có một lần lựa chọn lớp trưởng, đều có kẻ thách thức, nếu ngươi có thể đánh bại đồng môn trong bảy năm, tương lại sẽ có lợi.”

Hạ Hoàn Thuần tay lau nước mũi chảy ra, tay còn lại thuần thục mò đĩa bánh không cần nhìn:” Lợi gì ạ?”

“ Vì như ngươi sẽ có cái tên khác, đó là Hạ Quốc Thuần.”

“ Đổi tên thôi có gì mà lợi ạ?”

Vân Chiêu mỉm cười: “ Đừng coi thường, một chữ Quốc này ở thư viện có ý nghĩa không tầm thường, nếu trong tên có chữ Quốc tức là hiền tài quốc gia, sẽ được lựa chọn mọi chức vụ trong huyện Lam Điền. Mọi người nghe tới tên ngươi sẽ khâm phục.”

Hạ Hoàn Thuần đột nhiên quay sang bên, ngây thơ hỏi:” Dương Hùng đại ca, sao huynh không phải Dương Quốc Hùng?”

Dương Hùng không ngờ mình trúng đạn lạc, mặt tối sầm: “ Năm thứ tư ta bị một tên khốn kiếp đánh gãy chân, mất cơ hội khiêu chiến.”

Hạ Hoàn Thuần lại nhìn Từ Ngũ Tưởng hỏi tiếp: “ Ngũ Tưởng đại ca, còn huynh thì sao?”

Từ Ngũ Tưởng cười gượng gạo:” Ta cùng lớp với Đa Đa sư tỷ.”

Cùng lớp với Đa Đa sư nương coi như xong đời rồi, Hạ Hoàn Thuần tuy tiếp xúc với Tiền Đa Đa chưa lâu nó cũng biết ở huyện Lam Điền này ai là người không nên trêu vào nhất, lại kiếm cái bánh nữa, vừa ăn vừa hỏi:” Tiên sinh, con phải dùng nắm đấm đánh bại hết bọn chúng à, không được dùng mưu sao?”

Vân Chiêu giang tay cười ha hả:” Hoan nghênh dùng mưu kế, có điều khi đó đừng trách người ta dùng mưu đối phó lại, lúc đó đấu tranh lên mức độ khác đấy.”

Hạ Hoàn Thuần no bụng rồi, tự tin nói:” Con sẽ thành lớp trưởng.”

Sau khi chạy ra khỏi đại thư phòng, nó lại bắt đầu thút thít, chạy về đại trạch viện, chắc là đi tìm Tiền Đa Đa để mách lẻo xin kế, thế thì đám kia thảm rồi.

Hồng Thừa Trù ngồi chứng kiến từ đầu tới cuối, mồm cứ há ra từng chút một, cuối cùng thốt lên:” Thư viện các ngươi rốt cuộc là dạy cái quỷ quái gì thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook