Minh Thiên Hạ

Chương 621: Cái Chết Của Tôn Truyền Đình. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Nhữ Châu vào cuối tháng hai, hoa hạnh trên bình nguyên nở rộ, gió lạnh vẫn từ phương bắc tràn về, song cũng đã có hoa nở dần điêu tàn.

Tôn Truyền Đình từ dưới cây hạnh đi qua, trên áo choàng rụng đầy cánh hoa hạnh.

Ở phía trước chính là đại hùng bảo điện, Tôn Truyền Đình lại chẳng có tâm tư tế bái, chắp tay sau lưng đi qua hành lang, cuối cùng dừng chân bên suối nước nóng tỏa hơi nghi ngút.

Mặt trời đỏ rừng rực, cho dù không mặc áo bông vẫn chẳng lạnh, nhưng Tôn Truyền Đình khoác trên người áo choàng dày, lại chẳng có chút hơi ấm nào.

Hoàng đế đối xử với mình ra sao, Tôn Truyền Đình đã chẳng bận tâm nữa, nhưng Tôn Chí Tú lặng lẽ dẫn đại quân đi, làm lòng ông ta nguội lạnh.

Vốn ông ta còn định quyết chiến với Lý Hồng Cơ lần ở Nhữ Châu, coi như ân tình cuối cùng của mình với Đại Minh, bất kể thắng bại thế nào ông ta cũng tới Chung Nam Sơn tắm nắng quy ẩn, đó là chuyện ông ta nghĩ rất lâu, rất lâu rồi.

Nhưng giờ xảy ra chuyện sỉ nhục này, ông ta làm sao còn mặt mũi đối diện với Vân Chiêu, Nhữ Châu được ông ta sửa sang mới hoàn toàn, ngoài thành cũng bố trí vô số phòng tuyến, giờ vô dụng rồi, ông ta chỉ còn hơn 2000 binh mã trong tay, chưa đánh đã bại.

Hơi nước bốc lên từ suối nước nóng đọng lại trên áo choàng thành từng giọt nước long lanh, giống như giọt nước mắt Tôn Truyền Đình cố kìm nén.

“ Tôn Phúc.”

Lão phó Tôn thị nghe tiếng lão gia gọi vội chạy tới đợi lệnh.

“ Nói với Trương Hợp, hắn có thể dẫn thân quân của ta đi rồi, ta đã viết sẵn thư, hắn có thể mang tới Đồng Quan, có người sẽ an bài cho họ.”

“ Lão gia, vẫn còn 200 hắc y nhân của Quan Trung, lão gia, đợi Trương Hợp đi rồi, chúng ta cũng tới Quan Trung, phu nhân đã nhiều lần gửi thư thúc giục, nói lão gia mà còn không về, vị trí tốt ở Quan Trung không có phần của lão gia nữa đâu.”

Tôn Truyền Đình cười khổ xua tay: “ Ngươi đi đi, nói với phu nhân chiếu cố nhà cho tốt, lần này ta không về nữa.”

Hắc y nhân chính là cường đạo cũ của huyện Lam Điền, tư binh của Vân thị, trước kia do Vân Nương quản chế, hiện thuộc về Phùng Anh.

Hành tẩu ngoài bia địa giới của huyện Lam Điền đại bộ phận là tư binh Vân thị, còn về phần quân đội chính quy Lam Điền rất ít khi rời Đồng Quan.

Đội ngũ tới đón Tôn Truyền Đình về Lam Điền chính là Hắc y nhân, lần này họ xuất quân những 200 người, có doanh trướng riêng, khu vực hoạt động riêng, không trộn lẫn cùng đại quân của Tôn Truyền Đình.

Những người này chứng kiến Tôn Truyền Đình từ thống soái vang danh thiên hạ, biến thành chỉ còn hơn 2000 người nghênh chiến mấy chục vạn tử sĩ của quân địch.

Lão tặc Hà Liễu Tử ngồi trên tường thành Nhữ Châu vừa cuốn thuốc lá, vừa thản nhiên nhìn đám bộ hạ của Tôn Truyền Đình hoảng loạn chạy qua chạy lại như rắn không đầu.

Cuốn một điếu thuốc lá cực kỳ hài lòng, Hà Liễu Tử vừa châm lửa, chưa rít hơi nào thì Trương Mạnh Tử cướp mất, hắn rít thật sâu nói:” Chạy hết bà nó rồi.”



Hà Liễu Tử không đánh được Trương Mạnh Tử, lại lấy nhúm thuốc lá, đặt lên từ giấy được xé cẩn thận, nếu mà tên này biết chữ sẽ biết rằng trên tờ giấy hắn vừa mới đem cuốn thuốc lá viết " Chu tuy là nước cũ nhưng đã chịu mệnh trời, mệnh ấy là mới. Bởi thế người quân tử chẳng có việc gì là không dụng tâm dụng lực đến triệt để.

Có điều với một tên sơn tặc mà nói, ( Đại học chương cú) làm sao hữu ích bằng điếu thuốc trong tay.

Vì thế hai tên cường đạo cầm hai điếu thuốc trong tay, đem câu chữ chí nghĩa chạy một lượt quanh phổi rồi phả ra ngoài tan trong gió.

Đám quan binh phía dưới vẫn hoảng loạn như ngày tận thế đến rồi.

“ Mẹ nó, đám ăn hại này cũng ăn hại quá mức rồi, nhìn mà bực.”

“ Để gia gia tiễn chúng.”

Trương Mạnh Tử nói xong đứng trên cổng thành cởi dây rút, kéo quần xuống rưới cám lộ lên đám đông chen chúc ở cổng thành.

Phía dưới tức thì chửi bới om xòm, Hà Liễu Tử thấy chuyện này rất thú vị, chưa đợi Trương Mạnh Tử kết thúc, hắn đã tiếp viện.

Những tên cường đạo khác cũng cười ha hả chạy tới vạch quần hợp lực đái xuống, làm dưới thành khai sực, nhưng đám người vội xuất thành chẳng ai muốn nhường vị trí có lợi cho người khác.

Cổng thành bị đẩy ra, đám người đó kéo đi hết.

Đám lão tặc thắt lại đai lưng, tiếp tục kẻ đứng người ngồi, mỗi tên một nơi tắm nắng.

Bọn họ chẳng sợ mấy chục vạn quân Lý Hồng Cơ đang tới, cho dù bị bao vây thì sao nào, tới khi đó bọn chúng vẫn phải nhường đường cho bọn gia gia về Ngọc Sơn.

Lý Hồng Cơ mà dám giết bọn họ, thiếu gia sẽ biến thành lợn rừng húc chết bọn chúng.

2000 thân vệ còn lại của Tôn Truyền Đình cưỡi ngựa đi ra, ai nấy cúi gục đầu ủ rũ.

Trương Hợp hướng lên tường thành chắp tay:” Trương đầu lĩnh, đốc soái đành nhờ các vị chiếu cố.”

Trương Mạnh Tử xua tay: Được rồi, được rồi, các ngươi đi mau đi, nếu không Lý Hồng Cơ tóm được sẽ lột da các ngươi đấy, ha ha ha.”

Trương Hợp chẳng thấy chuyện này buồn cười chút nào, năm xưa ở Hàn Thành, chính hắn hạ lệnh giết hơn 3000 bộ thuộc của Lý Hồng Cơ, nếu lọt vào tay người ta, bị lột da vẫn là nhẹ.

Trương Mạnh Tử đặt tay lên trán nhìn đám người đó chẳng mấy chốc đã đi biệt tăm, làu bàu:” Í, sao bọn chúng đi về phía Đồng Quan mà không đưa lão đại của bọn chúng theo nhỉ?”



Hà Liễu Tử hất đầu về phía trong thành.

Trương Mạnh Tử quay đầu nhìn, chỉ thấy Tôn Truyền Đình cưỡi chiến mã, mặc giáp trụ, đầu đội mũ sắt, lưng khoác áo chòng đỏ, tay cầm hồng anh thương đang từ trong thành đi ra, theo sau là lão phó cưỡi lừa, đang không ngừng khuyên nhủ lão gia nhà mình.

“ Ái dà, vị lão quan này định một mình chống lại đại quân Lý Hồng Cơ à, chẳng lẽ ông ta cũng có bản lĩnh hóa thân thành lợn rừng khổng lồ như thiếu gia nhà ta?”

“ Ta nghe nói ông ấy là sao Văn Khúc hạ phàm, chắc là cũng có vài phép thuật thần thông, chúng ta ở đây hò reo trợ uy cho ông ấy.”

“ Trợ cái chó, ngươi có óc không vậy, ông ấy mà có bản lĩnh đó thì chúng ta được cử tới đây làm cái gì chứ?”

“ Đúng thế, đừng để ông ta bị một tên lính tiên phong quèn của người ta chém một cái bay mẹ nó đầu, chúng ta về ăn nói thế nào, này, đi theo, đi theo ...”

Đám lão tặc đang ngồi trên tường thành xem trò vui, nói tới đó vội vàng chạy xuống thành, nhảy lên lưng ngựa đuổi theo Tôn Truyền Đình.

Tôn Truyền Đình tất nhiên chẳng có phép thuật gì, thực tế đầu óc ông ta lúc này chẳng suy nghĩ gì, người định tự sát mà, nếu nghĩ quá nhiều, dũng khí sẽ tiêu tan hết.

Trương Mạnh Tử đã đuổi tới nơi, kéo dây cương con lừa của lão phó Tôn thị, chỉ chỉ: “ Lão Phúc Đầu, lão gia nhà ông làm gì thế?”

Tôn Phúc mếu máo thấp giọng nói: “ Lão gia nhà ta không về Quan Trung nữa, chuẩn bị tử chiến với nghịch tặc.”

“ Một mình ông ấy à?”

“ Còn ta nữa.”

Hà Liễu Tử hỏi xen vào: “ Lão gia nhà ông cũng có phép hóa thành to như quả núi giống thiếu gia nhà chúng ta à?”

Tôn Phúc tròn mắt nhìn hắn, không biết phải trả lời thế nào: “ Lão gia nhà ta chỉ là người đọc sách, không phải yêu tinh.”

Thế là cả đám cường đạo xôn xao, vậy là ông ta chẳng có phép mọe gì rồi, đám người đọc sách là vô dụng nhất, đám người này cho tới giờ vẫn tin chắc thiếu gia nhà mình là lợn rừng tinh hạ phàm, một khi gọi ra pháp tướng, người sẽ cao hơn Tung Sơn, móng to hơn cột đá, răng nanh dài cả trượng, có thể húc đổ núi. Chả biết mấy lời đó bắt đầu từ đâu, tên nào tên nấy nói chắc như đinh đóng cột, cứ như là mình đã nhìn tận mắt vậy, nói mãi, tên nào cũng tin là thật.

Hà Liễu Tử kết luận:” Ông ta điên rồi.”

Trương Mạnh Tử cũng nghĩ thế, chỉ gáy Tôn Truyền Đình hạ giọng nói:” Lão Phúc Đầu này, bọn ta bắt cóc lão quan đi nhé, ông thấy sao?”

Tôn Phúc rơi lệ:” Lão gia nhà ta không muốn sống nữa.”

Thế thì hết cách, Hà Liễu Tử và Trương Mạnh Tử chỉ còn biết thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook