Minh Thiên Hạ

Chương 622: Cái Chết Của Tôn Truyền Đình. (3)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Lúc này chạy khỏi thành không chỉ có đào binh, còn có nhà phú thương quan hoạn, bọn họ xe lớn xe bé, hành lý chất cao như núi, trông chả giống chạy nạn mà giống chuyển nhà, vừa đi vừa khóc lóc như ri, mục tiêu của họ đều là hướng tây, nơi đó có huyện Thằng Trì, tới đó là địa bàn của huyện Lam Điền rồi, nơi đó tuy có tên tặc khấu khác, nhưng dù gì danh tiếng khá hơn Lý Hồng Cơ một chút.

Một đám hương lão chừng 20 người, chỉ huy một đám trai trẻ dẫn lừa xua lợn, mang theo rượu ngon, đứng ở bên đường, đợi Lý Hồng Cơ tới.

Bọn họ nhìn thấy Tôn Truyền Đình, ánh mắt chỉ có phẫn nộ, không phải là phẫn nộ với Lý Hồng Cơ mà là với Tôn Truyền Đình định đơn kỵ rời thành quyết chiến.

Quan binh mới chính là kẻ thù của họ, bách tính đều nghĩ vậy, nhiều người nóng lòng đợi nghĩa quân của Lý Hồng Cơ.

Chẳng bao lâu đường chân trời có bụi mù bốc lên, rất nhanh có tiếng sấm rền truyền tới, từng kỵ binh xuất hiện, bọn họ người mặc áo giáp sắt, người mặc giáp da, đa phần chỉ mặc áo vài màu vàng như đất.

Có điều nói cho cùng vẫn là kỵ binh.

Những kỵ binh này vừa xuất hiện tức thì đám hương lão chuẩn bị khao thưởng đại quân Lý Hồng Cơ bỏ chạy một nửa, nửa còn lại nhìn có vẻ thuộc loại người chẳng còn chỗ nào mà chạy, vì già trẻ trong nhà đành run rẩy đợi đại quân tới.

Hà Liễu Tử treo lá cờ lớn lên đầu thương, trên cờ là con lợn rừng bộ dạng hung tợn.

Trương Mạnh Tử thấy đám kỵ binh đối diện tràn tới như thủy triều, nuốt ngụm nước bọt hô:” Nắm chặt cờ, đừng để rơi.”

Kỵ binh đối diện mặc dù y giáp chẳng chỉnh tề, vũ khí đủ kiểu, nhưng số lượng kinh người, khí thế không thua kém ai, bụi đất bao phủ như yêu quái giáng trần, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập không rõ hình dáng.

Tôn Truyền Đình hét dài một tiếng, hướng về phía kinh sư rống lớn:” Bệ hạ, sau trận chiến này, thần không phải áy náy gì nữa.”

Rồi thúc ngựa lao thẳng về phía bụi đất bốc lên, khí thế một đi không trở lại.

“ Lão gia, đợi lão nô với. “ Tôn Phúc ra sức quất roi vào mông lừa đuổi theo, khóc khóc mếu mếu chẳng ra cái bộ dạng gì:

Cảnh tượng đó làm người ta vừa buồn cười vừa cảm động, đám lão tặc Vân thị nhìn nhau, mệnh lệnh của họ là tìm cơ hội hộ tống Tôn Truyền Đình về Quan Trung, giờ không có cơ hội thì phải làm sao. Cái gì còn giúp được chứ bản thân người ta không muốn sống n ữa thì giúp thế nào?

Trương Mạnh Tử liếm môi, nhìn bụi đất cuồn cuộn ngày một gần, đám kỵ binh khốn kiếp kia sau khi cuốn phăng chủ phó Tôn Truyền Đình chẳng ngờ không chịu dừng lại mà vẫn rầm rập cuồn tới, khoảng cách này bọn chúng muốn dừng cũng không kịp rồi, lớn tiếng hô: “ Gió lớn, chuồn thôi.”



Thế là cả đám quay đầu ngựa, men theo tường thành Nhữ Châu chạy về phía tây.

Bụi đất tan đi, không thấy bóng dáng Tôn Truyền Đình nữa, cũng chẳng thấy lão phó đâu, trên mảnh đất vàng chỉ có một lá cờ bị vó ngựa dẫm tan nát, cùng với áo choàng phủ bụi.

Một hương lão nhặt lá cờ và áo choàng lên, giọng thương cảm: “ Thế là danh tướng một đời chết ở đây rồi.”

“ Đốc soái mà phải một mình xung trận, cái Đại Minh này hết rồi.”

“ Suỵt, đừng nhắc tới Đại Minh, Sấm vương đã tới, chúng ta không nên có tâm tư gì khác, phải phụng dưỡng Sấm vương cho tốt, nói không chừng chúng ta đang phụng dưỡng đế vương tương lai.”

“ Nghe nói Vân Chiêu ở Quan Trung mới là người có tướng đế vương.”

“ Kệ ai là đế vương, cứ có vị đại vương nào tới, chúng ta cứ hầu hạ tốt là được rồi.”

Hà Liễu Tử, Trương Mạnh Tử thúc ngựa phi như bay, bọn họ muốn tới thẳng Thằng Trì, nhưng bụi đất sau lưng tựa hồ cũng muốn đi theo không rời.

Mắt thấy sắp vào núi rồi, Trương Mạnh Tử ghìm cương ngựa hô:” Đừng chạy nữa, nếu không bọn cẩu tạp chủng sẽ đi theo tới địa bàn của chúng ta mất.”

Hà Liễu Tử cũng dừng ngựa, quay đầu nhìn đám kỵ binh Lý Hồng Cơ như âm hồn bất tán thì nổi giận, chỉ huy mọi người lên con dốc gần đó, ai nấy rút trường đao cầm ngang trước ngực, chỉ đợi kỵ binh của Lý Hồng Cơ tiến vào chiến trường dự định là phát động xung phong.

Cùng lúc đó ba du kỵ bỏ lại hết trang bị, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Thằng Trì báo tin.

Trương Mạnh Tử, Hà Liễu Tử biết 200 người bọn họ chẳng chống nổi bao lâu, đối phương gấp mười bọn họ, bọn họ chỉ biết, không cứu được Tôn Truyền Đình là chuyện nhỏ, để kỵ binh Lý Hồng Cơ có cớ bám đuôi tới địa bàn huyện Lam Điền khống chế là chuyện không thể chấp nhận được.

Kẻ địch tới gần lắm rồi, đội hình vô cùng chặt chẽ, cự ly chính xác, nhìn trái nhìn phải không thấy sơ hở để lợi dụng, Trương Mạnh Tử toát mồ hôi, thế này thì đánh đấm gì, người ta chỉ tràn tới một cái là bọn họ đi theo Tôn Truyền Đình hết.

Sức chiến đấu của bọn họ không tệ, song không thể so với quân đội chính quy, vì bọn họ chưa từng trải qua huấn luyện, muốn cũng chả được, quân đội không tiếp nhận bọn họ, chẳng hề gì cả bọn họ vẫn vui vẻ tiếp tục làm sơn tặc, chẳng hề có chút ý hối cải nào hết, đám khốn kiếp này mà vào quân đội chả khác nào cứt gián rơi vào nồi canh, hỏng hết cả nồi.

Kỳ thực cũng có nguyên nhân do sức chiến đấu của họ không đạt.

Đám khốn này đánh loạn xà bậy hoặc ám sát, hoặc cướp bóc, đánh trộm thì đều là hảo thủ, chứ bảo họ dàn trận đường đường chính chính đánh một trận thì ...



Trương Mạnh Tử cố khống chế giọng nói để tránh khỏi run lên, lấy hết sức hô lớn: “ Hôm nay chúng ta tử chiến ở đây, các ngươi có sợ không?”

“ Không sợ, không sợ.” Đám cường đạo đồng loạt hò hét, giấy phút tuyệt vọng khơi lên bản tính hung dữ của họ, dù có chết cũng phải kéo vài tên theo cùng:

Thế nhưng hiện thực thường rất trái ngược với mong muốn.

Khi cả đám hùng hùng hổ hổ lao từ trên sườn dốc xuống với quyết tâm mạng đổi mạng thì phía trước loạt phi đà từ trong bụi đất vù vù ném ra bắt cả đám.

Phi đà rất đơn giản, chỉ là hai cục đá buộc vào một sợi dây thừng mà thôi, thứ này ném ra xoay tròn trên không trung, gặp chướng ngại một cái là sẽ xoắn lại, cuối cùng buộc lấy mục tiêu.

Thứ này khi kỵ binh tác chiến đa phần dùng buộc tứ chi chiến mã, lần này người ta dùng với người trên ngựa, có thể thấy đám Trương Mạnh Tử bị khinh bỉ ra sao.

200 tên bị trói chặt như những cái bánh, đám kỵ binh kia không ngờ coi họ như không khí, cứ như thế phóng qua bọn họ, bụi đất qua đi cả đám nhổ phì phì đất cát trong miệng ra, giãy dụa một lúc mới khiến phi đà rơi xuống.

Thoát thì thoát rồi, chẳng ai vui nổi, cả đám ngồi trên ngựa ngây như phỗng, Trương Mạnh Tử hung hăng đe dọa:” Chuyện hôm nay nếu kẻ nào mà dám nói ra, lão tử lột da kẻ đó.”

Hà Liễu Tử chỉ đại đội kỵ binh đã đi xa:” Nếu chúng nói thì sao?”

Tương Mạnh Tử tức thì bóp cổ Hà Liễu Tử lắc liên hồi:” Lão tử muốn lột da các ngươi ... mất mặt quá thể ... còn chưa kịp đối chiến đã thua rồi.”

Hà Liễu Tử ú a ú ớ:” Người ta là quân chính quy mà, chúng ta là hộ viên trông nhà cho thiếu gia, thua có gì mà mất mặt.”

“ Cút con bà các ngươi đi, lần này về tới Phượng Hoàng Sơn huấn luyện, mất mặt quá rồi.”

“ Lão đại, cần gì phải thế, nơi đó vào là mất nửa cái mạng đấy, chúng ta chỉ là gia đinh của thiếu gia thôi mà, thiếu phu nhân hứa rồi, sau này ta già không chạy nổi nữa cho ta quản chuồng ngựa ...”

“ Cút bà ngươi đi, chúng ta mất mặt chính là làm thiếu gia mất mặt, không huấn luyện cho tử tế, sau này ngươi định tiếp tục bôi nhọ thiếu gia à?”

Trương Mạnh Tử không còn mặt mũi nào mà vào Thằng Trì nữa, dẫn bộ hạ chạy tới Đồng Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook