Minh Thiên Hạ

Chương 377: Cái Họa Áo Cưới. (1)

Kiết Dữ 2

23/04/2023

Đầu xuân, liễu vàng chuyển xanh, đêm qua trời mưa, tiếng nước chảy tí ta tí tách, nằm nghe cũng thấy dễ chịu, nhưng sáng mặt trời ló rạng, trời lại xanh ngắt, mưa quá nhỏ chẳng đủ giúp lòng sông bớt chật hẹp, thuyền chỉ có thể đi qua từng cái một, tạo thành hàng dài làm người ta sốt ruột.

Bên sông nhung nhúc lưu dân, bọn họ gầy gò ốm o, rách rưới bẩn thỉu, đói khát nhìn từng cái thuyền đi qua, thấy thuyền nào hoa lệ, gào khóc xin quý nhân ban cho miếng ăn, những cánh tay cáu bẩn vươn ra gần như chạm được tới thuyền, làm hộ vệ hết sức cảnh giác.

Tiền Đa Đa chỉ he hé chút cửa sổ đủ quan sát bên ngoài, suốt ruột vì thuyền đi quá chậm, nàng không thể giúp được gì những người này, cũng chẳng mấy cảm xúc, cảnh tượng này trước kia nàng thấy quá nhiều, khi đó không có tâm tình để ý, dưới váy nàng khi đó giấu đứa đệ đệ nhỏ xíu như con mèo, sao còn để ý tới sống chết của người khác.

Đóng cửa sổ lại, coi như cách tuyệt với huyên náo khổ nạn bên ngoài.

“ Phần nhị hoa này phải dùng kim tuyến thêu phồng lên, như vậy mới đẹp.”

Tiền Đa Đa thấy Vân Xuân chuẩn bị đâm cả cây kim xuống thì ngăn cản, đây là áo choàng của nàng, nàng muốn dùng hoa cúc vàng để làm nổi bật kim quan mẫu đơn của nàng.

Vân Xuân, Vân Hoa tuy bộ dạng rất giống nam tử, nhưng với kỹ thuật nữ công, hai nàng đã bỏ công phu khổ luyện rất lâu.

Không làm thế không được, Vân Nương hồi nhỏ hay mắng, hai người các nàng chẳng ai xinh đẹp, nếu nữ công mà cũng chẳng ra gì vậy thì chỉ đáng lôi đi nuôi lợn.

Cho nên Xuân Xuân Hoa Hoa từ thời kỳ tiểu cô nương, tay chưa từng rời kim.

Vân Xuân nhanh chóng khều kim tuyến lên, còn dùng tay vê thành hình nhị hoa, đắc ý cầm lên xem, đang chuẩn bị thêu lên áo choàng, đột nhiên nghe thấy ngoài khoang thuyền có tiếng phụ nhân gào thê thảm, dừng tay lắng nghe.

Vân Hoa vốn định mặc kệ, nhưng tiếng kêu của phụ nhân đó thực sự là quá thảm, không nhịn được mở cửa sổ ra nhìn.

Chỉ thấy một phụ nhân đầu tóc rối ôm chặt đứa bé, ngồi trên mặt đất hai chân quẫy đạp, uy hiếp đám người xung quanh không được tới gần.

Tiếc là sự uy hiếp này quá yếu ớt, một chân nàng bị nam nhân bắt lấy còn thừa cơ cướp lấy đứa bé trong lòng nàng, phụ nhân gào lên càng thê lương, cũng không biết sức lực từ đâu thoát khỏi được nam nhân tóm chân mình, lăn tới bên bờ sông, đột nhiên thấy Vân Hoa bám vào cửa sổ nhìn mình, thình lình vung tay ném đứa bé về phía Vân Hoa.

Khoảng cách chỉ có năm thước, đứa bé bay tới, Vân Hoa theo bản năng đỡ lấy, đứa bé không lớn, chỉ chừng hai tuổi, gầy như khỉ vậy, chẳng có tí trọng lượng nào, bị hoảng sợ khóc oe oe nãy giờ.



Phụ nhân thấy Vân Hoa đã đón được đứa bé, lớn tiếng hô:” Cứu nó.”

Hét xong rút trâm gỗ trên đầu, lai về phía nam nhân kia, bộ dạng dữ tợn, tựa hồ muốn liều mạng với hắn, nam nhân kia cười khẩy chẳng coi ra gì, đá một cái phụ nhân ngã lăn quay, còn chưa hả bồi thêm cú đá nữa.

Cảnh đó lọt hết vào mắt Vân Hoa, nàng sao nhịn được giao ngay đứa bé cho Vân Xuân, quát lớn chui ra khỏi cửa sổ, tung mình nhảy lên bờ, một tay bóp cổ nam nhân kia kéo mạnh, nam nhân gày tong teo như bộ xương đó cự sao nổi cô nương cao lớn khỏe mạnh, thế là ngã cắm mặt xuống đất. Vân Hoa không tha, hai chân dẫm liên hồi, đất bên sông mềm, đầu nam nhân kia bị Vân Hoa phẫn nộ dẫm lún vào đất, một đám người chạy tới, nàng bắt lấy hỏa súng Vân Xuân ném cho, không chút do dự bóp cò.

"Đoàng" một tiếng, vụn sắt từ nòng phun lớn ra, đám người kia ngã cả mảng.

Người vây quanh xem náo nhiệt rất đông, vốn đang cười nói chế giễu nam nhân không đánh lại một cô nương, nghe thấy tiếng nổ cuống cuồng bỏ chạy gào thét "giết người, giết người rồi".

Lương Tam nãy giờ đứng khoanh tay mũi thuyền lãnh đạm nhìn hết từ đầu tới cuối, thở dài nói với bộ hạ:” Mua thêm lương thực đi, lương thực chúng ta không đủ đâu.”

Bộ hạ nhìn lưu dân chật kín bên bờ sông thì tặc lưỡi:” Nơi này nhất định không mua được lương thực.”

“ Trừ bốn nữ nhân ... À không, năm, đám chúng ta ăn ít đi chút là được, chịu tới lúc đến Trung Mưu là không phải lo nữa.”

Nhìn Vân Hoa kéo phụ nhân kia ra khỏi đống lưu dân đưa lên thuyền, Lương Tam lại thở dài:” Chuyện này chỉ cần có mở đầu là sẽ không bao giờ kết thúc được.”

Vân Hoa lúc này còn dương dương đắc ý nhảy về thuyền, đòi đứa bé trong lòng Vân Xuân, nhét trả phụ nhân kia, không để ý tới phụ nhân đang dập đầu như giã tỏi hất hàm với Tiền Đa Đa:” Ta vừa cứu một cặp mẹ con đấy.”

Tiền Đa Đa vẫn ngồi thêu thùa, hời hợt đáp:” Hoa Hoa uy vũ.”

Vân Hoa ưỡn ngực càng thêm đắc ý, chỉ là phụ nhân và đứa bé kia khóc càng to, khiến nàng không thích tí nào.

Tiền Đa Đa thủng thẳng nói:” Ngươi đã cứu người thì cứu tới cùng đi, đứa bé đó đói rồi, ngươi nên chuẩn bị cháo loãng cho nó, phụ nhân kia trên người toàn là chấy rận, nếu chỉ có một con bò tới chỗ cái áo cưới của ta thôi, ta sẽ khiến ngươi gào thét còn to hơn cô ta.”



Vân Hoa rùng mình quay đầu nhìn hai mẹ con kia, nàng biết Tiền Đa Đa coi bộ áo cưới đó còn quý hơn mạng, nếu có chấy rận bò lên đó, có khi giết nàng thật.

May mà khoang sau chiếc thuyền này có chỗ cho các nàng tắm rửa, vội vàng đẩy hai mẹ con đó ra sau, bắt phụ nhân đó phải tắm rửa cho sạch sẽ, lại tìm một bộ quần áo cũ cho người ta thay, sau đó vội vội vàng vàng đi nấu cháo.

Đợi phụ nhân kia tốn rất nhiều thời gian mới tắm xong, lại cùng đứa bé đó khóc thêm một hồi nữa thì trù nương cũng nấu xong cháo loãng.

Vân Hoa mặt mày bơ phờ trờ về khoang thuyền, chắc còn chút nào sự đắc ý lúc nãy, về một cái thả mình ngồi xuống ghế, người ngoẹo sang bên như hết sức lực:” Ta tự chuốc lấy phiền phức rồi, phụ nhân đó nhất định muốn làm nô tỳ cho ta, trời ơi, chính ta còn là nô tỳ đây này ...”

Tiền Đa Đa liếc Vân Hoa một cái:” Ở chỗ ta có rất nhiều chuyện cơ mật trong nhà, không thể tùy tiện nhận người, ngươi tự xử lý đi.”

Vân Hoa nghe vậy mới nhớ ra Tiền Đa Đa đi làm rất nhiều việc cho thiếu gia, há hốc mồm một lúc bò xuống ghế tới ôm chân Tiền Đa Đa cọ đầu vào chân nàng như mèo, đây là chiêu làm nũng sở trường của nàng, chuyên dùng với đại nương tử, dùng lần nào chuẩn lần đó. Nếu không biết chiêu này, nàng thấy giống Hà Thường Thị nói, mình có mấy cái mạng cũng không đủ dùng.

Quả nhiên Tiền Đa Đa bực mình rụt chân lại:” Đợi ta làm rõ gốc gác của họ rồi nói sau.”

Có được lời hứa của Tiền Đa Đa, Vân Hoa lập tức ngồi thẳng dậy, làm như không hề xảy ra chuyện gì, tiếp tục làm việc coi như không có Vân Hoa vừa rồi hạ mình cầu xin người ta, kệ luôn ánh mắt khinh bỉ của Vân Xuân.

“ Tiểu thư thương xót, con ta ba ngày không có gì ăn rồi.”

“ Phu nhân, cứu lấy con của ta đi mà.”

“ Cho ta đi với, ta ăn rất ít, làm rất nhiều. “

Đúng như Lương Tam dự đoán trước, hành động của Vân Hoa để lại hậu quả khôn lường, trên bờ không ngừng có tiếng phụ nhân kêu lớn, hi vọng người trên thuyền có thể mang bọn họ theo, cho dù Vân Hoa có giả vờ không nghe thấy thì cũng không ích gì, vì nước sông rất cạn, cho nên luôn có phụ nhân liều mạng leo lên thuyền, còn có cả những đứa bé bị ném lên.

Khó khăn lắm mới đi qua được khu lưu dân tụ tập thì đã có hơn hai mươi phụ nhân, trẻ nhỏ ở lý trên thuyền nhất quyết không chịu đi.

Đối với loại chuyện này Lương Tam không quản, họa do Vân Hoa gây ra thì phải tự đi mà giải quyết, hắn chỉ phụ trách an toàn cho Tiền Đa Đa, Xuân Xuân, Hoa Hoa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook