Chương 378: Cái Họa Áo Cưới. (2)
Kiết Dữ 2
23/04/2023
Đến tối thì thuyền hoàn toàn không đi được nữa, sông phía trước quá cạn, Lương Tam sai người đưa xe ngựa lên bờ, chuẩn bị từ đây đi đường bộ tới Lạc Dương, rồi từ Lạc Dương qua Đồng Quan về huyện Lam Điền.
Đối diện với đám phụ nhân hài từ, kẻ gây ra chuyện làm rùa rụt đầu, mấy ngày qua Vân Hoa bị Tiền Đa Đa ngược đãi vô số lần, cắn răng không nói một lời.
Chỉ khi nào Tiền Đa Đa định đuổi những phụ nhân đó đi, Vân Hoa với Vân Xuân mới dứt khoát không chịu.
“ Đuổi bọn họ đi chẳng thà cho họ một đao giết luôn cho nhanh, đằng nào cũng chết.” Vân Xuân len lén nhìn khuôn mặt âm trầm của Tiền Đa Đa, lẩm bẩm một câu:
“ Cùng lắm thì ta dùng tiền mỗi tháng của mình nuôi bọn họ, ta ở trong nhà lâu hơn ngươi, tiền được chia còn nhiều hơn ngươi.” Vân Hoa lần đầu phản kích:” Nếu ngươi không cứu bọn họ, ta sẽ đi bộ đưa bọn họ về Lam Điền, thiếu gia không tàn nhẫn như ngươi, nhất định sẽ cứu đám nữ nhân trẻ nhỏ này.”
Tiền Đa Đa nổi giận:” Chúng ta mang theo bao nhiêu hàng hóa như thế đã đủ gây chú ý rồi, còn phải phái người đi hộ tống một phần hàng hóa đi trước, bên cạnh chúng ta còn lại Tam thúc và mưới lăm hộ vệ thôi, giờ mà đen theo hai bảy người này, một khi xảy ra chuyện mới thực sự là hại chết họ.”
“ Ta và Xuân Xuân sẽ bảo vệ họ, ở lại đằng nào cũng chết cơ mà. “ Vân Hoa nhảy xuống xe kéo Vân Xuân, quyết đoán bỏ xe ngựa, đem đám trẻ con nhét hết vào xe, phát vũ khí cho đám phụ nhân, tự mình cầm súng dẫn đám phụ nhân đi đầu:
“ Kiếp trước mình tạo nghiệt chướng gì chứ.” Tiền Đa Đa chỉ biết thở dài, chán nản không còn muốn nói nữa, giờ nàng hiểu được nỗi niềm của Vân Chiêu khi có hai đứa nha hoàn ngốc, yếu ớt ra hiệu cho đội ngũ:” Đi thôi.”
Thời đại này người có vận mệnh bi thảm thực sự là quá nhiều, khi con người không nơi ở, không có cơm áo thì phụ nhân và trẻ nhỏ gặp nhiều tai họa nhất.
Khi đoàn người đi tới Trung Mưu thì phụ nhân trẻ nhỏ đi theo sau xe ngựa đã gần 100 người, lúc này cho dù là Tiền Đa Đa với Hà Thường Thị cũng không ngồi xe nữa, nhường cho những người yếu nhược sắp chết.
Trung Mưu.
Một nơi mà Tiền Đa Đa cả đời không bao giờ quên, ở nơi này nàng lấy ra toàn bộ số ngân lượng của mình chỉ mua được rất ít lương thực, ở nơi này trong một đêm nàng bị đạo tặc, lưu dân tập kích tới 11 lần.
Tiền Đa Đa ôm chiếc áo cưới đã hoàn thành một nửa của mình khóc thút thít.
Đêm qua, ngay trong thành Trung Mưu có tặc khấu tấn công, đám tặc khấu đáng băm vằm ấy bất chấp trong khách sạn chen chúc toàn phụ nhân trẻ nhỏ, phóng hỏa đốt khách sạn, tuy bị họ dốc sức đánh lui, cứu được mọi người ra ngoài, nhưng áo cưới của nàng cháy gần hết.
Tiền Đa Đa căm hận buông tay bỏ lại chiếc áo cưới cháy nham nhở, giận dữ hỏi Lương Tam:” Tam thúc, nhân thủ phụ cận của chúng ta đâu? Ta muốn triệu tập họ.”
Lương Tam nhỏ giọng nói:” Người ở phụ cận phủ Khai Phong ai nấy có nhiệm vụ riêng, ẩn thân rất kỹ, Đa Đa, nếu cháu muốn dùng quyền lực của mình yêu cầu họ xuất hiện, hậu quả rất nghiêm trọng. Đa Đa, bình tĩnh lại đi, đừng tức giận làm hỏng việc lớn.”
Tiền Đa Đa đanh mặt nói:” Đệ tử Ngọc Sơn xuất sơn là để cứu thế, nơi này đã thành địa ngục nhân gian, nếu không cứu thì còn đợi tới bao giờ? Thúc nhìn thấy rồi đấy, người nơi này không còn đường sống nữa, những phụ nhân này thà đi theo chúng ta còn hơn nương tựa người thân, nguyên cớ trong đó Tam thúc không thể không hiểu.”
Lương Tam rất muốn hỏi Tiền Đa Đa làm thế có phải vì báo thù cho cái áo cưới bị hủy không, nhưng mà ánh mắt giết người đó khiến hảo hán như hắn cũng biết khôn ngậm miệng, gật đầu nói:” Được, dù sao quyền lực ở trong tay cháu, bọn ta chỉ đứng xem thôi vậy.”
Quy củ!
Không đâu không tồn tại.
Xuân hạ thu đông là quy củ, tuyết vũ phong sương là quy củ, mạnh được yếu thua, sinh lão bệnh tử cũng là quy củ.
Thông thường, những thứ đó gọi là thiên đạo.
Đại Minh thời đầu khai quốc, thái tổ hoàng đế gom hết bậc tài chí thiên hạ soạn ra Đại Minh Luật, kế đó bắt đầu hơn 250 năm thống trị của Đại Minh.
Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, Đại Minh Luật năm xưa được coi là thiên đạo là khuôn mẫu, dần dần đi vào bước đường cùng.
Kẻ giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo, đến lúc người giàu xa hoa cùng cực, ao rượu rừng thịt, còn người nghèo run rẩy đói rách chẳng còn mảnh đất cắm dùi, thanh đao trị thế Đại Minh Luật đã không ngăn cản được những người muốn cơm no áo ấm nữa, loạn thế ắt bắt đầu.
Phủ Khai Phong là một nơi như thế.
Nơi này suốt cả mùa đông năm ngoái không có tuyết rơi, đầu xuân xung quanh Khai Phong cũng chẳng có lấy một giọt nước, chẳng cần đợi tới khi đói giáp hạt, bách tính đã không còn cái gì để ăn, không thể không tha hương cầu thực.
Hà Nam đất đai bằng phẳng bao la, nhân khẩu đông đúc, trong đó Lạc Dương, Khai Phong là có nhân số nhiều nhất, hai tòa thành có hai vị vương, một là Phúc vương, một là Chu vương.
Tả Lương Ngọc ở Lạc Dương hung danh vang dội, lưu dân không dám tới gần, vì thế bọn họ đổ dồn tới Khai Phong.
Chu vương bất chấp ngự sử đàn hặc, dựng lều bố thì kéo dài mạng sống cho bách tính, nhưng bị Hà Nam tuần án Cao Danh Hành đàn hặc mua chuộc lòng dân đồ mưu bất chính, biết hoàng đế hay nghi kỵ, Chu vương đành tự giam mình trong phủ, dâng tấu thỉnh tội.
Đây là một thời khắc cực kỳ vi diệu, Tiền Đa Đa muốn giết chết Cao Danh Hành, xem xem có chuyện gì xảy ra.
Đoàn người Tiền Đa Đa khó khăn lắm mới rời được Trung Mưu, lấy yêu bài Tần vương phủ ra mới được cho vào thành Khai Phong đã phong tỏa nghiêm ngặt.
Chu vương tự cầm tù, đoàn người Tiền Đa Đa không thể vào Chu vương phủ, đành phải ở biệt viện của Chu vương ở Di Sơn, cách không xa là thiết tháp trứ danh của Khai Phong.
Thiết tháp đặt trong Khai Bảo tự, Khai Bảo tự trước kia trên núi, tên là Di Sơn, chỉ là cái thành Khai Phong đen đủi này cứ bị Hoàng Hà nhấn chìm suốt, cho nên Di Sơn giờ thành cái đồi đất, nến Hoàng Hà dâng lũ thêm vài lần, chắc là thành mô đất hơi nhô lên thôi.
Năm Gia Tĩnh 30, Chu vương tu sửa lại thiết tháp, Khai Bảo tự cũng được làm mới, trở thành cảnh đẹp thanh tĩnh hiếm có trong thành Khai Phong.
Tiền Đa Đa vào ở biệt việt Di Sơn, chuyện đầu tiên nàng làm là sai người đi mua sơ lụa, chỉ vàng, chuẩn bị làm lại cái cưới của mình.
Lần này nhanh hơn nhiều, vì nhiều người, hơn nữa Xuân Xuân, Hoa Hoa biết vì mình nhiều chuyện mới liên lụy tới Tiền Đa Đa, trong lòng rất áy náy, làm việc rất tích cực.
Chỉ là khi Lương Tam nói với Tiền Đa Đa, Phùng Anh công phá huyện Tây Hạp, tập kích huyện Tích Xuyên, đại phá 3000 nhân mã Tả Lương Ngọc bằng 800 kỵ binh, nàng dừng công việc trên tay, đánh Vân Hoa một trận tàn tệ.
Nếu không phải Vân Hoa lắm chuyện thì lúc này nàng đã tới Đồng Quan rồi.
May là Phùng Anh bận rộn chiến sự, cũng không thấy có dấu hiệu về huyện Lam Điền, làm Tiền Đa Đa yên tâm hơn không ít.
“ Cao Danh Hành chưa chết sao?” Buổi tối Lương Tam trở về, Tiền Đa Đa sốt ruột hỏi:
“ Không dễ dàng như vậy đâu, dù sao tuần án Hà Nam cũng là quan lớn, kẻ này thường ngày thanh danh không tệ, giết hắn rồi sẽ có phản ứng gì khó nói, cho nên cần cẩn thận hành sự.” Lương Tam rất không yên tâm, hắn vẫn cho rằng Tiền Đa Đa đang giận vì áo cưới bị hủy:
Tiền Đa Đa dừng việc thêu thùa lại:” Lưu dân Hà Nam đã khốn khổ tới cực hạn rồi, cần một con đường phát tiết, nếu không chuyện sẽ không phát triển theo dự tưởng của chúng ta, gây phiền toài cho kế hoạch sau này của thiếu gia.”
- Giết Cao Danh Hành chỉ là muốn thay đổi thái độ của quan phủ, để bọn họ nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, bọn họ không thể chỉ nấp trong thành, lờ đi nạn dân.”
Lương Tam trầm ngâm:” Cháu không lo có kẻ thừa cơ khởi sự sao?”
“ Chuyện gì cần tới rồi sẽ tới thôi, kệ nó đi, chúng ta chỉ làm việc mình nên làm là đủ.” Tiền Đa Đa lại cầm kim chỉ lên bắt đầu làm áo cưới, chỉ là tinh thần phân tán, kim đâm vào ngón trỏ, nhìn giọt máu đỏ tươi thấm ra, nàng ngậm tay trong miệng, hồi lâu không thấy vị máu nữa mới lấy tay ra, lẩm bẩm: “ Bất kể thế nào thì mình cũng đổ máu trước rồi.”
Đối diện với đám phụ nhân hài từ, kẻ gây ra chuyện làm rùa rụt đầu, mấy ngày qua Vân Hoa bị Tiền Đa Đa ngược đãi vô số lần, cắn răng không nói một lời.
Chỉ khi nào Tiền Đa Đa định đuổi những phụ nhân đó đi, Vân Hoa với Vân Xuân mới dứt khoát không chịu.
“ Đuổi bọn họ đi chẳng thà cho họ một đao giết luôn cho nhanh, đằng nào cũng chết.” Vân Xuân len lén nhìn khuôn mặt âm trầm của Tiền Đa Đa, lẩm bẩm một câu:
“ Cùng lắm thì ta dùng tiền mỗi tháng của mình nuôi bọn họ, ta ở trong nhà lâu hơn ngươi, tiền được chia còn nhiều hơn ngươi.” Vân Hoa lần đầu phản kích:” Nếu ngươi không cứu bọn họ, ta sẽ đi bộ đưa bọn họ về Lam Điền, thiếu gia không tàn nhẫn như ngươi, nhất định sẽ cứu đám nữ nhân trẻ nhỏ này.”
Tiền Đa Đa nổi giận:” Chúng ta mang theo bao nhiêu hàng hóa như thế đã đủ gây chú ý rồi, còn phải phái người đi hộ tống một phần hàng hóa đi trước, bên cạnh chúng ta còn lại Tam thúc và mưới lăm hộ vệ thôi, giờ mà đen theo hai bảy người này, một khi xảy ra chuyện mới thực sự là hại chết họ.”
“ Ta và Xuân Xuân sẽ bảo vệ họ, ở lại đằng nào cũng chết cơ mà. “ Vân Hoa nhảy xuống xe kéo Vân Xuân, quyết đoán bỏ xe ngựa, đem đám trẻ con nhét hết vào xe, phát vũ khí cho đám phụ nhân, tự mình cầm súng dẫn đám phụ nhân đi đầu:
“ Kiếp trước mình tạo nghiệt chướng gì chứ.” Tiền Đa Đa chỉ biết thở dài, chán nản không còn muốn nói nữa, giờ nàng hiểu được nỗi niềm của Vân Chiêu khi có hai đứa nha hoàn ngốc, yếu ớt ra hiệu cho đội ngũ:” Đi thôi.”
Thời đại này người có vận mệnh bi thảm thực sự là quá nhiều, khi con người không nơi ở, không có cơm áo thì phụ nhân và trẻ nhỏ gặp nhiều tai họa nhất.
Khi đoàn người đi tới Trung Mưu thì phụ nhân trẻ nhỏ đi theo sau xe ngựa đã gần 100 người, lúc này cho dù là Tiền Đa Đa với Hà Thường Thị cũng không ngồi xe nữa, nhường cho những người yếu nhược sắp chết.
Trung Mưu.
Một nơi mà Tiền Đa Đa cả đời không bao giờ quên, ở nơi này nàng lấy ra toàn bộ số ngân lượng của mình chỉ mua được rất ít lương thực, ở nơi này trong một đêm nàng bị đạo tặc, lưu dân tập kích tới 11 lần.
Tiền Đa Đa ôm chiếc áo cưới đã hoàn thành một nửa của mình khóc thút thít.
Đêm qua, ngay trong thành Trung Mưu có tặc khấu tấn công, đám tặc khấu đáng băm vằm ấy bất chấp trong khách sạn chen chúc toàn phụ nhân trẻ nhỏ, phóng hỏa đốt khách sạn, tuy bị họ dốc sức đánh lui, cứu được mọi người ra ngoài, nhưng áo cưới của nàng cháy gần hết.
Tiền Đa Đa căm hận buông tay bỏ lại chiếc áo cưới cháy nham nhở, giận dữ hỏi Lương Tam:” Tam thúc, nhân thủ phụ cận của chúng ta đâu? Ta muốn triệu tập họ.”
Lương Tam nhỏ giọng nói:” Người ở phụ cận phủ Khai Phong ai nấy có nhiệm vụ riêng, ẩn thân rất kỹ, Đa Đa, nếu cháu muốn dùng quyền lực của mình yêu cầu họ xuất hiện, hậu quả rất nghiêm trọng. Đa Đa, bình tĩnh lại đi, đừng tức giận làm hỏng việc lớn.”
Tiền Đa Đa đanh mặt nói:” Đệ tử Ngọc Sơn xuất sơn là để cứu thế, nơi này đã thành địa ngục nhân gian, nếu không cứu thì còn đợi tới bao giờ? Thúc nhìn thấy rồi đấy, người nơi này không còn đường sống nữa, những phụ nhân này thà đi theo chúng ta còn hơn nương tựa người thân, nguyên cớ trong đó Tam thúc không thể không hiểu.”
Lương Tam rất muốn hỏi Tiền Đa Đa làm thế có phải vì báo thù cho cái áo cưới bị hủy không, nhưng mà ánh mắt giết người đó khiến hảo hán như hắn cũng biết khôn ngậm miệng, gật đầu nói:” Được, dù sao quyền lực ở trong tay cháu, bọn ta chỉ đứng xem thôi vậy.”
Quy củ!
Không đâu không tồn tại.
Xuân hạ thu đông là quy củ, tuyết vũ phong sương là quy củ, mạnh được yếu thua, sinh lão bệnh tử cũng là quy củ.
Thông thường, những thứ đó gọi là thiên đạo.
Đại Minh thời đầu khai quốc, thái tổ hoàng đế gom hết bậc tài chí thiên hạ soạn ra Đại Minh Luật, kế đó bắt đầu hơn 250 năm thống trị của Đại Minh.
Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, Đại Minh Luật năm xưa được coi là thiên đạo là khuôn mẫu, dần dần đi vào bước đường cùng.
Kẻ giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo, đến lúc người giàu xa hoa cùng cực, ao rượu rừng thịt, còn người nghèo run rẩy đói rách chẳng còn mảnh đất cắm dùi, thanh đao trị thế Đại Minh Luật đã không ngăn cản được những người muốn cơm no áo ấm nữa, loạn thế ắt bắt đầu.
Phủ Khai Phong là một nơi như thế.
Nơi này suốt cả mùa đông năm ngoái không có tuyết rơi, đầu xuân xung quanh Khai Phong cũng chẳng có lấy một giọt nước, chẳng cần đợi tới khi đói giáp hạt, bách tính đã không còn cái gì để ăn, không thể không tha hương cầu thực.
Hà Nam đất đai bằng phẳng bao la, nhân khẩu đông đúc, trong đó Lạc Dương, Khai Phong là có nhân số nhiều nhất, hai tòa thành có hai vị vương, một là Phúc vương, một là Chu vương.
Tả Lương Ngọc ở Lạc Dương hung danh vang dội, lưu dân không dám tới gần, vì thế bọn họ đổ dồn tới Khai Phong.
Chu vương bất chấp ngự sử đàn hặc, dựng lều bố thì kéo dài mạng sống cho bách tính, nhưng bị Hà Nam tuần án Cao Danh Hành đàn hặc mua chuộc lòng dân đồ mưu bất chính, biết hoàng đế hay nghi kỵ, Chu vương đành tự giam mình trong phủ, dâng tấu thỉnh tội.
Đây là một thời khắc cực kỳ vi diệu, Tiền Đa Đa muốn giết chết Cao Danh Hành, xem xem có chuyện gì xảy ra.
Đoàn người Tiền Đa Đa khó khăn lắm mới rời được Trung Mưu, lấy yêu bài Tần vương phủ ra mới được cho vào thành Khai Phong đã phong tỏa nghiêm ngặt.
Chu vương tự cầm tù, đoàn người Tiền Đa Đa không thể vào Chu vương phủ, đành phải ở biệt viện của Chu vương ở Di Sơn, cách không xa là thiết tháp trứ danh của Khai Phong.
Thiết tháp đặt trong Khai Bảo tự, Khai Bảo tự trước kia trên núi, tên là Di Sơn, chỉ là cái thành Khai Phong đen đủi này cứ bị Hoàng Hà nhấn chìm suốt, cho nên Di Sơn giờ thành cái đồi đất, nến Hoàng Hà dâng lũ thêm vài lần, chắc là thành mô đất hơi nhô lên thôi.
Năm Gia Tĩnh 30, Chu vương tu sửa lại thiết tháp, Khai Bảo tự cũng được làm mới, trở thành cảnh đẹp thanh tĩnh hiếm có trong thành Khai Phong.
Tiền Đa Đa vào ở biệt việt Di Sơn, chuyện đầu tiên nàng làm là sai người đi mua sơ lụa, chỉ vàng, chuẩn bị làm lại cái cưới của mình.
Lần này nhanh hơn nhiều, vì nhiều người, hơn nữa Xuân Xuân, Hoa Hoa biết vì mình nhiều chuyện mới liên lụy tới Tiền Đa Đa, trong lòng rất áy náy, làm việc rất tích cực.
Chỉ là khi Lương Tam nói với Tiền Đa Đa, Phùng Anh công phá huyện Tây Hạp, tập kích huyện Tích Xuyên, đại phá 3000 nhân mã Tả Lương Ngọc bằng 800 kỵ binh, nàng dừng công việc trên tay, đánh Vân Hoa một trận tàn tệ.
Nếu không phải Vân Hoa lắm chuyện thì lúc này nàng đã tới Đồng Quan rồi.
May là Phùng Anh bận rộn chiến sự, cũng không thấy có dấu hiệu về huyện Lam Điền, làm Tiền Đa Đa yên tâm hơn không ít.
“ Cao Danh Hành chưa chết sao?” Buổi tối Lương Tam trở về, Tiền Đa Đa sốt ruột hỏi:
“ Không dễ dàng như vậy đâu, dù sao tuần án Hà Nam cũng là quan lớn, kẻ này thường ngày thanh danh không tệ, giết hắn rồi sẽ có phản ứng gì khó nói, cho nên cần cẩn thận hành sự.” Lương Tam rất không yên tâm, hắn vẫn cho rằng Tiền Đa Đa đang giận vì áo cưới bị hủy:
Tiền Đa Đa dừng việc thêu thùa lại:” Lưu dân Hà Nam đã khốn khổ tới cực hạn rồi, cần một con đường phát tiết, nếu không chuyện sẽ không phát triển theo dự tưởng của chúng ta, gây phiền toài cho kế hoạch sau này của thiếu gia.”
- Giết Cao Danh Hành chỉ là muốn thay đổi thái độ của quan phủ, để bọn họ nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, bọn họ không thể chỉ nấp trong thành, lờ đi nạn dân.”
Lương Tam trầm ngâm:” Cháu không lo có kẻ thừa cơ khởi sự sao?”
“ Chuyện gì cần tới rồi sẽ tới thôi, kệ nó đi, chúng ta chỉ làm việc mình nên làm là đủ.” Tiền Đa Đa lại cầm kim chỉ lên bắt đầu làm áo cưới, chỉ là tinh thần phân tán, kim đâm vào ngón trỏ, nhìn giọt máu đỏ tươi thấm ra, nàng ngậm tay trong miệng, hồi lâu không thấy vị máu nữa mới lấy tay ra, lẩm bẩm: “ Bất kể thế nào thì mình cũng đổ máu trước rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.