Chương 233: Chiến Lược Lớn, Đi Tây Khẩu. (1)
Kiết Dữ 2
09/01/2023
Từ trong lều Mông Cổ, tiếng gào đau đớn vang lên rồi ngưng bặt, Trác La tuốt đao chém gãy cột trụ trong lều, trong tiếng thét của nữ nhân Mông Cổ đã hầu hạ hắn tới hơn ba tháng, hắn ném ngọn đuốc vào lều, đợi lửa cháy rừng rực bao chùm cả lều, nhảy lên chiến mã hô:” Đi tìm cho Lạp Chiêm 100 nô lệ bồi táng.”
“ Tướng quân không thể làm thế, nơi đó là Khắc Lỗ bộ, tướng quân, bọn họ đã đầu hàng rồi.”
Bảo Thừa Tiên y phục xộc xệch chạy từ trong một chiếc lều Mông Cổ khác ra, muốn ngăn cản Trác La đang điên cuồng, nhưng không ai để ý, 400 kỵ sĩ hút hét mang theo bụi mù lao đi, chẳng mấy chốc không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong chiếc lều Mông Cổ bốc cháy có một người lửa lao ra, chỉ đi được ba bước đã ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa.
Bảo Thừa Tiêu thẫn thờ chứng kiến hết thảy, quay đầu lại hỏi Tốc Lý Đài:” Ngươi cho rằng là ai làm?”
Tốc Lý Đại đặt tay lên ngực, khom người nói:” Ai làm không quan trọng, báo thù mau chóng mới quan trọng nhất.”
Bảo Thừa Tiên cau mày:” Sao ngươi lại cũng suy nghĩ giống Trác La tướng quân, chẳng lẽ ngươi không biết là Khắc Lỗ bộ quan trọng với chúng ta thế nào à?”
“ Chủ nhân của ta, Tốc Lý Đài biết.”
“ Nếu đã biết, sao ngươi không khuyên can Trác La tướng quân?”
Tốc Lý Đài đứng thẳng người lên, chân thành nói:” Chủ nhân của ta, ngài đã khuyên can Trác La tướng quân không dưới năm lần, ông ấy cũng vì ngài mà nhẫn nại năm lần rồi. Nhưng lần này người bị chết là thân binh của Trác La tướng quân, nếu còn tiếp tục nhẫn nại, ngay cả chính thuộc hạ của ông ấy cũng coi thường ông ấy, Trác La tướng quân không trút giận cho bản thân mà là cho thuộc hạ, nếu không lần sau sẽ không ai muốn vì ông ta xung phong hãm trận nữa, như thế người chết sẽ là ông ấy.”
Bảo Thừa Tiên chỉ biết thở dài:” Tốc Lý Đài, ta có thể tin được ngươi không?”
“ Ngài tin cũng được, không tin cũng được, Tốc Lý Đài ở ngay đây chờ nghe lệnh của ngài.”
“ Được, Tốc Lý Đài, ta lựa chọn tin tưởng ngươi, giờ ta muốn ngươi dẫn bộ thuộc của ngươi, chúng ta cùng tới Khắc Lỗ bộ, diệt trừ cái bộ tộc đáng ghét này khỏi thảo nguyên.”
Tốc Lý Đài lần nữa đặt tay lên ngưc cúi mình:” Như ngài mong muốn, chủ nhân của ta.”
Nói rồi huýt một tràng dài, rất nhanh hơn nghìn kỵ binh xuất hiện trước mặt Bảo Thừa Tiên, Bảo Thừa Tiên được thân binh vây quanh lên chiến mã, lệnh Tốc Lý Đài đi tiên phong, bản thân dẫn 50 kỵ binh Kiến Châu theo sau.
Khi tất cả đi hết rồi, Tiền Thiểu Thiểu ăn mặc như thiếu niên Mông Cổ bình thường, bôi mặt lấm lem từ trong cái lều cũ không có bất kỳ điểm gì gây chú ý chui ra, tức thì có thiếu niên Mông Cổ khác gật đầu với hắn, cả hai tới gần nhau.
“ Chôn rồi chứ?”
“ Vâng ạ, chốn sáu quả tạc tử lôi, chiến mã dẫm vào sẽ kích phát đá lửa, chuyên môn tấn công hậu đội của địch.”
Giọng Tiền Thiểu Thiểu lạnh băng:” Khó đảm bảo diệt mục tiêu, lần sau dùng người châm lửa.”
“ Nhưng như vậy người châm lửa khó mà thoát được cái chết.”
“ Ta chỉ cần Kiến Nô chết, ta chỉ cần đạt được hiệu quả, còn các ngươi trốn thoát thế nào là chuyện của các ngươi.”
Thiếu niên hơi khom ngươi nói nhỏ:” Tuân lệnh!”
Mắt thấy sắp có tuyết rơi xuống, Tiền Thiểu Thiểu về lều, lấy bút chì gạch một gạch lên cuốn số nhỏ của mình.
Hắn đã giết tên Kiến nô thứ 9!
Từ sau khi Vân Chiêu đi, trên mặt Tiền Thiểu Thiểu không còn có nụ cười nữa, hắn vốn không thích cười với người khác.
Chỉ là Vân Chiêu rất hay cười, vì phối hợp với thiếu gia của mình, hắn phải học theo, khi chỉ có một mình, gương mặt bẩn thỉu của hắn chưa từng cười.
Nhưng công việc của hắn thì tiến hành cực kỳ thuận lợi, bất kể Trác La hay Bảo Thừa Tiên đều bị hắn lợi dụng mà không hay biết gì.
Hôm nay đợi Trác La tiêu diệt Khắc Lỗ bộ, Kiến nô sẽ không thể có được sự tín nhiệm của Mông Cổ nữa, làm thêm vài vụ việc thế này, sẽ đến lúc người Mông Cổ tạo phản.
Không chỉ liên tục gây mâu thuẫn giữa người Kiến Châu và người Mông Cổ, Tiền Thiểu Thiểu còn phải cân bằng lực lượng của Trác La và Bảo Thừa Tiên.
Khi thực lực của Trác La Giáp Tạt vượt xa Bảo Thừa Tiên, Trác La sẽ là chủ nhân của mảnh đất này, cho dù là quan chức của Bảo Thừa Tiên lớn hơn, cũng là người thi hành sứ mệnh, nhưng trong mắt người Kiến Châu, Bảo Thừa Tiên chỉ là một gia nô.
Có lẽ Trác La sẽ hiểu vai ai quan trọng hơn ai, nhưng hi vọng 500 thủ hạ của hắn cũng hiểu được điều này là chuyện không thể nào.
Vào lúc ấy, việc Tiền Thiểu Thiểu phải làm chính là không ngừng tước bớt thực lực của Trác La, nâng cao thực lực của Bảo Thừa Tiên, cuối cùng để Bảo Thừa Tiên nắm quyền chủ đạo.
Đương nhiên, tiền đề việc suy yếu thực lực của Trác La phải để hắn nghĩ là do vương công Mông Cổ gây ra, khiến Trác La thành Trương Bỉnh Trung, Lý Hồng Cơ trên thảo nguyên, còn Bảo Thừa Tiên thành quan viên Đại Minh bị Vân thị tước đoạt quyền lực.
Sau đó Tiền Thiểu Thiểu mới có thể mượn danh nghĩa của Bảo Thừa Tiên, tiếp tục xây dựng thành Quy Hóa, đây là cách xây thành vừa đỡ tốn kém lại không gây chú ý, đồng thời giúp thành Quý Hóa yếu ớt có được đủ thời gian.
Lúc này trên thảo nguyên Mông Cổ, thế lực mạnh nhất không phải Tiền Thiểu Thiểu, từ khi đại quân Cao Kiệt chia nhỏ bí mật vào thảo nguyên, thực tế hắn mới là lực lượng mạnh nhất trên thảo nguyên.
Sau khi 3000 binh mã bản bộ Vân thị được Cao Kiệt suất lĩnh tiến vào thảo nguyên, bọn họ lấy danh nghĩa người Kiến Châu cướp đoạt đốt phá khắp thảo nguyên, vẻn vẹn một tháng thôi, bộ tộc Mông Cổ trú đông dưới Âm Sơn đã biến mất ba cái rồi.
Khai xuân sẽ phải xây dựng lại thành Quy Hóa, đây là chức trách của Bảo Thừa Tiên, mặc chù Đa Nhĩ Cổn kỳ chủ của Chính Bạch Kỳ hết sức phản đối, Hoàng Thai Cát vẫn hạ lệnh xây dựng lại thành Quy Hóa.
Người Mông Cổ bị "người Kiến Châu" cướp bóc mất đi gia súc, mất đi lều bạt, mất đi tất cả tài sản, vì thế đợt lưu dân đầu tiên trên thảo nguyên xuất hiện.
Càng có một số bộ lạc sợ "người Kiến Châu" cho nên bất đắc dĩ tiến hành cuộc di cư bi tráng về phương bắc khi cỏ xanh còn chưa mọc ra.
Không tìm được đủ người Mông Cổ để dùng, Bảo Thừa Tiên đành thu nạp người Hán lưu lạc, để khai khẩn đất đai trồng lương thực, trong đó lưu dân Sơn Tây, Thiểm Tây, Hà Bắc là nhiều nhất.
Còn họ trốn tránh khỏi Đại Minh tràn ngập thiên tai chiến hỏa, lần lượt Sát Hổ Khẩu - Sơn Tây, Phủ Cốc Khẩu - Thiểm Tây, Độc Thạch Khẩu - Hồ Bắc, tràn vào thảo nguyên, mong muốn tìm được con đường sống.
Tiền Thiểu Thiểu lại thông qua hai vị quản gia Hồng Phúc, Lô Phúc để biên quân Đại Minh không cản trở lưu dân tràn vào một dải thành Quy Hóa.
Tức thì "đi Tây Khẩu" thành một phong trào.
Đây chính là kết quả mà Vân Chiêu trông đợi, cải tạo kết cấu nhân khẩu ngoài khẩu.
Bất kể là Hoàng Thai Cát ở Thịnh Kinh hay Sùng Trinh ở Bắc Kinh, bọn họ chỉ biết lưu dân di cư ngoài khẩu, không biết rằng, hơn một trăm thiếu niên tuổi quá 15 tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn lặng lẽ hòa vào trong làn sống di dân đó.
Những chàng trai nhiệt tình, tươi sáng, giỏi giang, lại còn biết chữ nghĩa ấy giải quyết giúp lưu dân rất nhiều phiền toái trên dọc đường đi, tự nhiên thành thủ lĩnh lưu dân.
Dưới sự thúc đẩy của họ, càng có nhiều trai tráng khỏe mạnh tụ tập quanh những thiếu niên đó, thề tìm ra một con đường sống cho các hương thân.
“ Tướng quân không thể làm thế, nơi đó là Khắc Lỗ bộ, tướng quân, bọn họ đã đầu hàng rồi.”
Bảo Thừa Tiên y phục xộc xệch chạy từ trong một chiếc lều Mông Cổ khác ra, muốn ngăn cản Trác La đang điên cuồng, nhưng không ai để ý, 400 kỵ sĩ hút hét mang theo bụi mù lao đi, chẳng mấy chốc không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong chiếc lều Mông Cổ bốc cháy có một người lửa lao ra, chỉ đi được ba bước đã ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa.
Bảo Thừa Tiêu thẫn thờ chứng kiến hết thảy, quay đầu lại hỏi Tốc Lý Đài:” Ngươi cho rằng là ai làm?”
Tốc Lý Đại đặt tay lên ngực, khom người nói:” Ai làm không quan trọng, báo thù mau chóng mới quan trọng nhất.”
Bảo Thừa Tiên cau mày:” Sao ngươi lại cũng suy nghĩ giống Trác La tướng quân, chẳng lẽ ngươi không biết là Khắc Lỗ bộ quan trọng với chúng ta thế nào à?”
“ Chủ nhân của ta, Tốc Lý Đài biết.”
“ Nếu đã biết, sao ngươi không khuyên can Trác La tướng quân?”
Tốc Lý Đài đứng thẳng người lên, chân thành nói:” Chủ nhân của ta, ngài đã khuyên can Trác La tướng quân không dưới năm lần, ông ấy cũng vì ngài mà nhẫn nại năm lần rồi. Nhưng lần này người bị chết là thân binh của Trác La tướng quân, nếu còn tiếp tục nhẫn nại, ngay cả chính thuộc hạ của ông ấy cũng coi thường ông ấy, Trác La tướng quân không trút giận cho bản thân mà là cho thuộc hạ, nếu không lần sau sẽ không ai muốn vì ông ta xung phong hãm trận nữa, như thế người chết sẽ là ông ấy.”
Bảo Thừa Tiên chỉ biết thở dài:” Tốc Lý Đài, ta có thể tin được ngươi không?”
“ Ngài tin cũng được, không tin cũng được, Tốc Lý Đài ở ngay đây chờ nghe lệnh của ngài.”
“ Được, Tốc Lý Đài, ta lựa chọn tin tưởng ngươi, giờ ta muốn ngươi dẫn bộ thuộc của ngươi, chúng ta cùng tới Khắc Lỗ bộ, diệt trừ cái bộ tộc đáng ghét này khỏi thảo nguyên.”
Tốc Lý Đài lần nữa đặt tay lên ngưc cúi mình:” Như ngài mong muốn, chủ nhân của ta.”
Nói rồi huýt một tràng dài, rất nhanh hơn nghìn kỵ binh xuất hiện trước mặt Bảo Thừa Tiên, Bảo Thừa Tiên được thân binh vây quanh lên chiến mã, lệnh Tốc Lý Đài đi tiên phong, bản thân dẫn 50 kỵ binh Kiến Châu theo sau.
Khi tất cả đi hết rồi, Tiền Thiểu Thiểu ăn mặc như thiếu niên Mông Cổ bình thường, bôi mặt lấm lem từ trong cái lều cũ không có bất kỳ điểm gì gây chú ý chui ra, tức thì có thiếu niên Mông Cổ khác gật đầu với hắn, cả hai tới gần nhau.
“ Chôn rồi chứ?”
“ Vâng ạ, chốn sáu quả tạc tử lôi, chiến mã dẫm vào sẽ kích phát đá lửa, chuyên môn tấn công hậu đội của địch.”
Giọng Tiền Thiểu Thiểu lạnh băng:” Khó đảm bảo diệt mục tiêu, lần sau dùng người châm lửa.”
“ Nhưng như vậy người châm lửa khó mà thoát được cái chết.”
“ Ta chỉ cần Kiến Nô chết, ta chỉ cần đạt được hiệu quả, còn các ngươi trốn thoát thế nào là chuyện của các ngươi.”
Thiếu niên hơi khom ngươi nói nhỏ:” Tuân lệnh!”
Mắt thấy sắp có tuyết rơi xuống, Tiền Thiểu Thiểu về lều, lấy bút chì gạch một gạch lên cuốn số nhỏ của mình.
Hắn đã giết tên Kiến nô thứ 9!
Từ sau khi Vân Chiêu đi, trên mặt Tiền Thiểu Thiểu không còn có nụ cười nữa, hắn vốn không thích cười với người khác.
Chỉ là Vân Chiêu rất hay cười, vì phối hợp với thiếu gia của mình, hắn phải học theo, khi chỉ có một mình, gương mặt bẩn thỉu của hắn chưa từng cười.
Nhưng công việc của hắn thì tiến hành cực kỳ thuận lợi, bất kể Trác La hay Bảo Thừa Tiên đều bị hắn lợi dụng mà không hay biết gì.
Hôm nay đợi Trác La tiêu diệt Khắc Lỗ bộ, Kiến nô sẽ không thể có được sự tín nhiệm của Mông Cổ nữa, làm thêm vài vụ việc thế này, sẽ đến lúc người Mông Cổ tạo phản.
Không chỉ liên tục gây mâu thuẫn giữa người Kiến Châu và người Mông Cổ, Tiền Thiểu Thiểu còn phải cân bằng lực lượng của Trác La và Bảo Thừa Tiên.
Khi thực lực của Trác La Giáp Tạt vượt xa Bảo Thừa Tiên, Trác La sẽ là chủ nhân của mảnh đất này, cho dù là quan chức của Bảo Thừa Tiên lớn hơn, cũng là người thi hành sứ mệnh, nhưng trong mắt người Kiến Châu, Bảo Thừa Tiên chỉ là một gia nô.
Có lẽ Trác La sẽ hiểu vai ai quan trọng hơn ai, nhưng hi vọng 500 thủ hạ của hắn cũng hiểu được điều này là chuyện không thể nào.
Vào lúc ấy, việc Tiền Thiểu Thiểu phải làm chính là không ngừng tước bớt thực lực của Trác La, nâng cao thực lực của Bảo Thừa Tiên, cuối cùng để Bảo Thừa Tiên nắm quyền chủ đạo.
Đương nhiên, tiền đề việc suy yếu thực lực của Trác La phải để hắn nghĩ là do vương công Mông Cổ gây ra, khiến Trác La thành Trương Bỉnh Trung, Lý Hồng Cơ trên thảo nguyên, còn Bảo Thừa Tiên thành quan viên Đại Minh bị Vân thị tước đoạt quyền lực.
Sau đó Tiền Thiểu Thiểu mới có thể mượn danh nghĩa của Bảo Thừa Tiên, tiếp tục xây dựng thành Quy Hóa, đây là cách xây thành vừa đỡ tốn kém lại không gây chú ý, đồng thời giúp thành Quý Hóa yếu ớt có được đủ thời gian.
Lúc này trên thảo nguyên Mông Cổ, thế lực mạnh nhất không phải Tiền Thiểu Thiểu, từ khi đại quân Cao Kiệt chia nhỏ bí mật vào thảo nguyên, thực tế hắn mới là lực lượng mạnh nhất trên thảo nguyên.
Sau khi 3000 binh mã bản bộ Vân thị được Cao Kiệt suất lĩnh tiến vào thảo nguyên, bọn họ lấy danh nghĩa người Kiến Châu cướp đoạt đốt phá khắp thảo nguyên, vẻn vẹn một tháng thôi, bộ tộc Mông Cổ trú đông dưới Âm Sơn đã biến mất ba cái rồi.
Khai xuân sẽ phải xây dựng lại thành Quy Hóa, đây là chức trách của Bảo Thừa Tiên, mặc chù Đa Nhĩ Cổn kỳ chủ của Chính Bạch Kỳ hết sức phản đối, Hoàng Thai Cát vẫn hạ lệnh xây dựng lại thành Quy Hóa.
Người Mông Cổ bị "người Kiến Châu" cướp bóc mất đi gia súc, mất đi lều bạt, mất đi tất cả tài sản, vì thế đợt lưu dân đầu tiên trên thảo nguyên xuất hiện.
Càng có một số bộ lạc sợ "người Kiến Châu" cho nên bất đắc dĩ tiến hành cuộc di cư bi tráng về phương bắc khi cỏ xanh còn chưa mọc ra.
Không tìm được đủ người Mông Cổ để dùng, Bảo Thừa Tiên đành thu nạp người Hán lưu lạc, để khai khẩn đất đai trồng lương thực, trong đó lưu dân Sơn Tây, Thiểm Tây, Hà Bắc là nhiều nhất.
Còn họ trốn tránh khỏi Đại Minh tràn ngập thiên tai chiến hỏa, lần lượt Sát Hổ Khẩu - Sơn Tây, Phủ Cốc Khẩu - Thiểm Tây, Độc Thạch Khẩu - Hồ Bắc, tràn vào thảo nguyên, mong muốn tìm được con đường sống.
Tiền Thiểu Thiểu lại thông qua hai vị quản gia Hồng Phúc, Lô Phúc để biên quân Đại Minh không cản trở lưu dân tràn vào một dải thành Quy Hóa.
Tức thì "đi Tây Khẩu" thành một phong trào.
Đây chính là kết quả mà Vân Chiêu trông đợi, cải tạo kết cấu nhân khẩu ngoài khẩu.
Bất kể là Hoàng Thai Cát ở Thịnh Kinh hay Sùng Trinh ở Bắc Kinh, bọn họ chỉ biết lưu dân di cư ngoài khẩu, không biết rằng, hơn một trăm thiếu niên tuổi quá 15 tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn lặng lẽ hòa vào trong làn sống di dân đó.
Những chàng trai nhiệt tình, tươi sáng, giỏi giang, lại còn biết chữ nghĩa ấy giải quyết giúp lưu dân rất nhiều phiền toái trên dọc đường đi, tự nhiên thành thủ lĩnh lưu dân.
Dưới sự thúc đẩy của họ, càng có nhiều trai tráng khỏe mạnh tụ tập quanh những thiếu niên đó, thề tìm ra một con đường sống cho các hương thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.