Chương 234: Chiến Lược Lớn, Đi Tây Khẩu. (2)
Kiết Dữ 2
09/01/2023
Vì giúp những thiếu niên này thành lãnh tụ lưu dân, Vân Chiêu đem chín thành lợi nhuận của thảo nguyên cung cấp cho họ đủ các loại tiện lợi cần thiết.
Thế nhưng những người bỏ quê hương đi lưu lạc càng tin vào tông tộc của mình, tin vào hương thân, rất khó cải biến suy nghĩ này, đám thiếu niên liền thay đổi bản thân, thông qua nhận người thân, kết bái, thậm chí có vài người dọc đường đi cưới luôn khuê nữ nhà người ta ...
Bởi thế nên chuyện họ nhanh chóng nổi bật giữa đám lưu dân hoang mang mờ mịt vào tương lai, bản năng muốn tìm chỗ dựa, khi các lãnh tụ lưu dân gặp mặt nhau, quỷ dị phát hiện ra, đại bộ phận là người trẻ tuổi.
Quá trình từ quốc thổ Đại Minh vượt qua Trường Thành tới thảo nguyên là một quá trình dung hợp, trong quá trình đó, rất nhiều lãnh tụ trưởng giả tuổi cao đức sáng dần biến mất, thay vào đó đều là thiếu niên.
Một số ít đội ngũ lưu dân không phải do người trẻ tuổi thống lĩnh gặp rất nhiều gian nan, có người bị biên quân tra hỏi, bắt giữ, có người bị tặc khấu cướp bóc, cho dù là miễn cưỡng tới quan ngoại, bọn họ nhận ra khó khăn mình đối diện còn lớn hơn cả ở Đại Minh.
Đoàn đội lưu dân do người trẻ tuổi dẫn dắt dễ dàng kiếm được mảnh đất thích hợp để cư trú, hoặc có người của Đóa Nhan bộ dẫn họ tới công trường thành Quy Hóa.
Trương Quốc Trụ ngồi một mình trên tảng đá lớn nhìn về phương trời xa xăm nào đó, hắn là người thích cô độc, nếu không cần thiết, hắn chỉ muốn ở một mình, trên danh nghĩa 15 tuổi rất bất mãn với cái họ của mình, từ khi cha lấy của Vân thị 50 cân kê, vứt muội muội của hắn ở Vân gia trang tử rồi quay đầu bỏ đi, hắn cực kỳ căm ghét cái họ của mình.
Năm 10 tuổi hắn đã hiểu chuyện rồi, vì quá nhỏ bé, cha nhất định nói hắn mới 7 tuổi, mục đích là để bán hắn đi, vì khi đó Vân thị nói, chỉ mua trẻ con dưới 8 tuổi.
Muội muội khóc rất thê thảm, Trương Quốc Trụ không khóc, nhưng hắn tuyệt vọng, khi đó hắn chỉ biết một chuyện, cha không cần huynh muội chúng.
Khi hắn tưởng rằng cuộc đời của mình và muội muội sẽ rất thê thảm, không ngờ rằng sau khi họ tới Vân thị chuyện đầu tiên là ... Ăn cơm.
Hơn nữa là cháo gạo mềm thơn ngọt, hôm đó hắn và muội tử được ăn no, tới giờ hắn vẫn nhớ y nguyên mùi vị bát cháo đó.
Lúc đó hắn ước mình họ Vân.
“ Quốc Trụ, nhà Lưu Bỉnh Hương chuẩn bị thoát ly chúng ta.” Một thiếu niên đen đúa vội vàng chạy tới, cắt nang hoài niệm vủa Trương Quốc Trụ:
“ Cẩu Đản, sao họ lại muốn thoát ly?”
“ Nhà của Lưu Bỉnh Hương nhiều lao lực, không muốn ăn cơm trộn trong cùng nồi lớn với chúng ta, ta khuyên can rồi, hắn bảo ta cút xéo, còn nói rằng Mông Cổ lão gia rất hiền hòa, chỉ cần nhà hắn chịu bỏ công sức, không bao lâu sẽ có cuộc sống no ấm.”
Trương Quốc Trụ ngẩn người trong chốc lát, như tưởng mình nghi nhầm:” Người Mông Cổ hiền hòa ấy à?”
Cẩu Đản gật đầu:” Lưu Bỉnh Hương nói, Mông Cổ lão gia cười với hắn, hắn muốn đi trồng trọt cho Mông Cổ lão gia đó.”
“ Ngươi đi hỏi xem còn có ai không muốn đi theo chúng ta, muốn trực tiếp đi tìm người Mông Cổ làm nô phó, hỏi rõ rồi thì đuổi họ ra khỏi doanh, người như thế chúng ta không cần, được người nào hay người nấy, còn lại không cần.” Trương Quốc Trụ nói rất dứt khoát:
Cẩu Đản nhún vai:” Ta nói rồi không ăn thua, chuyện này ngươi phải tự đi nói đi.”
Gọi là cái trại chẳng qua có ít đá, cành cây làm tường bao ngăn thú dữ quây lây ba mặt, một mặt là con sông nhỏ, bên trong trại dựng tạm mấy cái lều, hoặc đơn giản phủ bạt lên xe dùng làm chỗ ngủ qua đêm, điều kiện vô cùng gian khổ.
Trương Quốc Trụ theo Cẩu Đản về trại, lúc này trong trại đã náo loạn cả lên, Lưu Bỉnh Hương dẫn theo lão bà, ba nhi tử cùng mấy lão hán tranh cãi, ầm ĩ tới làm hắn phát bực.
Gần như cả trại đều đổ ra xem, nhưng phần đông không phản ứng gì, chỉ đứng xa xa nhìn, mặt ai nấy che phủ bởi nỗi hoang mang sợ hãi, vài đứa bé khóc toáng lên, nam nhân cúi gằm mặt, không ai biết tương lai rồi đi về đâu.
Một lão hán mặt có vết cào thấy Trương Quốc Trụ tới, vội vàng kéo tay hắn nói gấp:” Quốc Trụ, mau mau khuyên Lưu Bỉnh Hương đi, bọn họ không đi được, người Mông Cổ không tốt đẹp gì đâu, chúng ta phải nương tựa vào nhau, chia nhỏ ra là chết.”
Còn chưa đợi Trương Quốc Trụ lên tiếng, Lưu Bỉnh Hương đã hung hăng chửi:” Trương Quốc Trụ ngươi là thằng nhãi con biết cái gì, một đám người tụ tập với nhau thì ai dám tới thuê, ai thuê hết được? Ta thấy Mông Cổ lão gia hiền lắm, vừa rồi còn cười với ta, ông ấy có nhiều trâu cừu, nhất định là phú hộ, Đại Oa, Nhị Oa nhà ta đều là hảo thủ chăn cừu, ngươi dám phá hoại chuyện tốt của nhà ta, ta liều mạng với ngươi.”
Trương Quốc Trụ lạnh nhạt liếc mắt qua tráng hán đang chửi bới om xòm, lại nhìn vết máu trên mặt Lưu gia gia do bà nương của Lưu Bỉnh Hương cào, đỡ ông ta ngồi xuống sau cái lều:” Hắn muốn đi, chúng ta ngăn cũng không nổi, Lưu gia gia, cứ để hắn đi đi, tốt hay xấu đều do tự hắn chọn, chúng ta làm trọn tình đồng hương rồi.”
“ Nhưng mà ...” Lưu gia gia không ngờ Trương Quốc Trụ lại tán đồng:
“ Ha ha ha ...” Lưu Bình Hương cười lớn ngắt lời ông ta:” Nói cho cùng vẫn là tướng công có học, hiểu tình người, yên tâm đi, đợi nhà bọn ta ổn định rồi còn có thể tiếp tế cho hương thân, đúng không? Đi nào, chúng ta đi, Mông Cổ lão gia còn đang đợi chúng ta.”
Nhìn cả nhà Lưu Bỉnh Hương gồng gánh đẩy xe rời trại, Lưu gia gia ứa nước mắt:” Sao lại làm thế!”
Trương Quốc Trụ chẳng tiếc nuối gì cả, Lưu Bình Hương ỷ mình có sức khỏe, lại có ba nhi tử đã lớn, trong đội ngũ chẳng chịu giúp ai còn dựa vào nhà mình đông tranh giành lợi ích với người khác, bản tính ích kỷ, nhưng khi thấy Trương Quốc Trụ là người khác họ thành chỉ huy của đám người họ Lưu thì khó chịu, luôn tìm cách gây sự.
Trong tập thể có kẻ như vậy chỉ nảy sinh rắc rối.
Trại của Trương Quốc Trụ có tổng cộng 347 khẩu, 7 khẩu trong nhà Lưu Bỉnh Hương bỏ đi, vừa vặn thành số tròn.
Thấy những ông già luôn ủng hộ mình tỏ ra thất vọng, Trương Quốc Trụ cười nói:” Vừa rồi cháu đã tìm được quản sự người Hán của Đóa Nhan bộ, ông ấy chia cho chúng ta một mảnh đất, muộn nhất là giờ ngọ ngày mai sẽ phát hạt giống, còn có cả trâu nữa.”
Lưu gia gia đứng bật dậy, cùng đám ông già bao vây quanh Trương Quốc Tru, hỏi liên tục.
“ Có trâu cơ à?”
“ Thực à, tin được không? Chúng ta lạ nước lạ cái đừng để người ta lừa.”
Trương Quốc Trụ giang tay ra: : Tin được ạ, trâu có 10 con, nhưng mà trâu Mông Cổ không biết cày cấy, cần các vị gia gia dạy chúng.”
Lưu gia gia gọi một lão hán bẩn thịu tới: “ Lưu Nhị Ngưu, chuyện này giao cho Lưu Nhị Ngưu, ông ta là cao thủ dạy gia súc, bao nhiêu trâu lừa không nghe lời vào tay ông ta là ngoan ngoãn hết. Ông trời ơi, có trâu là chúng ta có thể sống ở đây rồi.”
Có tin tức tốt, lưu dân trong doanh vốn đang hoang mang dao động dần bình tĩnh lại.
Thủ lĩnh trước kia Lưu Ngọc Hòa chính là Lưu gia gia, trên đường được Trương Quốc Trụ dìu về lều nói nhỏ:” Lưu Bỉnh Hương khốn kiếp không hiểu chuyện, nói cho cùng vẫn là người trong một huyện đi ra, giúp được thì nên giúp.”
Trương Quốc Trụ trầm ngâm:” Lưu gia gia, người cho là cháu cố ý đuổi Lưu Bỉnh Hương đi chứ gì?”
Lưu Ngọc Hòa khẽ xua tay không đáp, nhưng quả thật là ông ta nghĩ như thế, nếu Trương Quốc Trụ mà đem chuyện hạt giống, trâu cày nói ra từ trước, Lưu Bỉnh Hương sẽ không đi, cớ gì chuyện tốt như vậy lại nói sau?
Thế nhưng những người bỏ quê hương đi lưu lạc càng tin vào tông tộc của mình, tin vào hương thân, rất khó cải biến suy nghĩ này, đám thiếu niên liền thay đổi bản thân, thông qua nhận người thân, kết bái, thậm chí có vài người dọc đường đi cưới luôn khuê nữ nhà người ta ...
Bởi thế nên chuyện họ nhanh chóng nổi bật giữa đám lưu dân hoang mang mờ mịt vào tương lai, bản năng muốn tìm chỗ dựa, khi các lãnh tụ lưu dân gặp mặt nhau, quỷ dị phát hiện ra, đại bộ phận là người trẻ tuổi.
Quá trình từ quốc thổ Đại Minh vượt qua Trường Thành tới thảo nguyên là một quá trình dung hợp, trong quá trình đó, rất nhiều lãnh tụ trưởng giả tuổi cao đức sáng dần biến mất, thay vào đó đều là thiếu niên.
Một số ít đội ngũ lưu dân không phải do người trẻ tuổi thống lĩnh gặp rất nhiều gian nan, có người bị biên quân tra hỏi, bắt giữ, có người bị tặc khấu cướp bóc, cho dù là miễn cưỡng tới quan ngoại, bọn họ nhận ra khó khăn mình đối diện còn lớn hơn cả ở Đại Minh.
Đoàn đội lưu dân do người trẻ tuổi dẫn dắt dễ dàng kiếm được mảnh đất thích hợp để cư trú, hoặc có người của Đóa Nhan bộ dẫn họ tới công trường thành Quy Hóa.
Trương Quốc Trụ ngồi một mình trên tảng đá lớn nhìn về phương trời xa xăm nào đó, hắn là người thích cô độc, nếu không cần thiết, hắn chỉ muốn ở một mình, trên danh nghĩa 15 tuổi rất bất mãn với cái họ của mình, từ khi cha lấy của Vân thị 50 cân kê, vứt muội muội của hắn ở Vân gia trang tử rồi quay đầu bỏ đi, hắn cực kỳ căm ghét cái họ của mình.
Năm 10 tuổi hắn đã hiểu chuyện rồi, vì quá nhỏ bé, cha nhất định nói hắn mới 7 tuổi, mục đích là để bán hắn đi, vì khi đó Vân thị nói, chỉ mua trẻ con dưới 8 tuổi.
Muội muội khóc rất thê thảm, Trương Quốc Trụ không khóc, nhưng hắn tuyệt vọng, khi đó hắn chỉ biết một chuyện, cha không cần huynh muội chúng.
Khi hắn tưởng rằng cuộc đời của mình và muội muội sẽ rất thê thảm, không ngờ rằng sau khi họ tới Vân thị chuyện đầu tiên là ... Ăn cơm.
Hơn nữa là cháo gạo mềm thơn ngọt, hôm đó hắn và muội tử được ăn no, tới giờ hắn vẫn nhớ y nguyên mùi vị bát cháo đó.
Lúc đó hắn ước mình họ Vân.
“ Quốc Trụ, nhà Lưu Bỉnh Hương chuẩn bị thoát ly chúng ta.” Một thiếu niên đen đúa vội vàng chạy tới, cắt nang hoài niệm vủa Trương Quốc Trụ:
“ Cẩu Đản, sao họ lại muốn thoát ly?”
“ Nhà của Lưu Bỉnh Hương nhiều lao lực, không muốn ăn cơm trộn trong cùng nồi lớn với chúng ta, ta khuyên can rồi, hắn bảo ta cút xéo, còn nói rằng Mông Cổ lão gia rất hiền hòa, chỉ cần nhà hắn chịu bỏ công sức, không bao lâu sẽ có cuộc sống no ấm.”
Trương Quốc Trụ ngẩn người trong chốc lát, như tưởng mình nghi nhầm:” Người Mông Cổ hiền hòa ấy à?”
Cẩu Đản gật đầu:” Lưu Bỉnh Hương nói, Mông Cổ lão gia cười với hắn, hắn muốn đi trồng trọt cho Mông Cổ lão gia đó.”
“ Ngươi đi hỏi xem còn có ai không muốn đi theo chúng ta, muốn trực tiếp đi tìm người Mông Cổ làm nô phó, hỏi rõ rồi thì đuổi họ ra khỏi doanh, người như thế chúng ta không cần, được người nào hay người nấy, còn lại không cần.” Trương Quốc Trụ nói rất dứt khoát:
Cẩu Đản nhún vai:” Ta nói rồi không ăn thua, chuyện này ngươi phải tự đi nói đi.”
Gọi là cái trại chẳng qua có ít đá, cành cây làm tường bao ngăn thú dữ quây lây ba mặt, một mặt là con sông nhỏ, bên trong trại dựng tạm mấy cái lều, hoặc đơn giản phủ bạt lên xe dùng làm chỗ ngủ qua đêm, điều kiện vô cùng gian khổ.
Trương Quốc Trụ theo Cẩu Đản về trại, lúc này trong trại đã náo loạn cả lên, Lưu Bỉnh Hương dẫn theo lão bà, ba nhi tử cùng mấy lão hán tranh cãi, ầm ĩ tới làm hắn phát bực.
Gần như cả trại đều đổ ra xem, nhưng phần đông không phản ứng gì, chỉ đứng xa xa nhìn, mặt ai nấy che phủ bởi nỗi hoang mang sợ hãi, vài đứa bé khóc toáng lên, nam nhân cúi gằm mặt, không ai biết tương lai rồi đi về đâu.
Một lão hán mặt có vết cào thấy Trương Quốc Trụ tới, vội vàng kéo tay hắn nói gấp:” Quốc Trụ, mau mau khuyên Lưu Bỉnh Hương đi, bọn họ không đi được, người Mông Cổ không tốt đẹp gì đâu, chúng ta phải nương tựa vào nhau, chia nhỏ ra là chết.”
Còn chưa đợi Trương Quốc Trụ lên tiếng, Lưu Bỉnh Hương đã hung hăng chửi:” Trương Quốc Trụ ngươi là thằng nhãi con biết cái gì, một đám người tụ tập với nhau thì ai dám tới thuê, ai thuê hết được? Ta thấy Mông Cổ lão gia hiền lắm, vừa rồi còn cười với ta, ông ấy có nhiều trâu cừu, nhất định là phú hộ, Đại Oa, Nhị Oa nhà ta đều là hảo thủ chăn cừu, ngươi dám phá hoại chuyện tốt của nhà ta, ta liều mạng với ngươi.”
Trương Quốc Trụ lạnh nhạt liếc mắt qua tráng hán đang chửi bới om xòm, lại nhìn vết máu trên mặt Lưu gia gia do bà nương của Lưu Bỉnh Hương cào, đỡ ông ta ngồi xuống sau cái lều:” Hắn muốn đi, chúng ta ngăn cũng không nổi, Lưu gia gia, cứ để hắn đi đi, tốt hay xấu đều do tự hắn chọn, chúng ta làm trọn tình đồng hương rồi.”
“ Nhưng mà ...” Lưu gia gia không ngờ Trương Quốc Trụ lại tán đồng:
“ Ha ha ha ...” Lưu Bình Hương cười lớn ngắt lời ông ta:” Nói cho cùng vẫn là tướng công có học, hiểu tình người, yên tâm đi, đợi nhà bọn ta ổn định rồi còn có thể tiếp tế cho hương thân, đúng không? Đi nào, chúng ta đi, Mông Cổ lão gia còn đang đợi chúng ta.”
Nhìn cả nhà Lưu Bỉnh Hương gồng gánh đẩy xe rời trại, Lưu gia gia ứa nước mắt:” Sao lại làm thế!”
Trương Quốc Trụ chẳng tiếc nuối gì cả, Lưu Bình Hương ỷ mình có sức khỏe, lại có ba nhi tử đã lớn, trong đội ngũ chẳng chịu giúp ai còn dựa vào nhà mình đông tranh giành lợi ích với người khác, bản tính ích kỷ, nhưng khi thấy Trương Quốc Trụ là người khác họ thành chỉ huy của đám người họ Lưu thì khó chịu, luôn tìm cách gây sự.
Trong tập thể có kẻ như vậy chỉ nảy sinh rắc rối.
Trại của Trương Quốc Trụ có tổng cộng 347 khẩu, 7 khẩu trong nhà Lưu Bỉnh Hương bỏ đi, vừa vặn thành số tròn.
Thấy những ông già luôn ủng hộ mình tỏ ra thất vọng, Trương Quốc Trụ cười nói:” Vừa rồi cháu đã tìm được quản sự người Hán của Đóa Nhan bộ, ông ấy chia cho chúng ta một mảnh đất, muộn nhất là giờ ngọ ngày mai sẽ phát hạt giống, còn có cả trâu nữa.”
Lưu gia gia đứng bật dậy, cùng đám ông già bao vây quanh Trương Quốc Tru, hỏi liên tục.
“ Có trâu cơ à?”
“ Thực à, tin được không? Chúng ta lạ nước lạ cái đừng để người ta lừa.”
Trương Quốc Trụ giang tay ra: : Tin được ạ, trâu có 10 con, nhưng mà trâu Mông Cổ không biết cày cấy, cần các vị gia gia dạy chúng.”
Lưu gia gia gọi một lão hán bẩn thịu tới: “ Lưu Nhị Ngưu, chuyện này giao cho Lưu Nhị Ngưu, ông ta là cao thủ dạy gia súc, bao nhiêu trâu lừa không nghe lời vào tay ông ta là ngoan ngoãn hết. Ông trời ơi, có trâu là chúng ta có thể sống ở đây rồi.”
Có tin tức tốt, lưu dân trong doanh vốn đang hoang mang dao động dần bình tĩnh lại.
Thủ lĩnh trước kia Lưu Ngọc Hòa chính là Lưu gia gia, trên đường được Trương Quốc Trụ dìu về lều nói nhỏ:” Lưu Bỉnh Hương khốn kiếp không hiểu chuyện, nói cho cùng vẫn là người trong một huyện đi ra, giúp được thì nên giúp.”
Trương Quốc Trụ trầm ngâm:” Lưu gia gia, người cho là cháu cố ý đuổi Lưu Bỉnh Hương đi chứ gì?”
Lưu Ngọc Hòa khẽ xua tay không đáp, nhưng quả thật là ông ta nghĩ như thế, nếu Trương Quốc Trụ mà đem chuyện hạt giống, trâu cày nói ra từ trước, Lưu Bỉnh Hương sẽ không đi, cớ gì chuyện tốt như vậy lại nói sau?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.