Chương 666: Chiến Tranh Bắt Đầu Với Phương Thức Mới. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Trải qua mười năm bình yên phát triển, tích góp của huyện Lam Điền đã đứng đầu thiên hạ rồi, tiềm lực vô hạn đó thể hiện rõ ràng nhất chính là qua chiến tranh.
Lúc này ở phía đông, Cao Kiệt đang tác chiến với Nhạc Thác, trên thảo nguyên rộng lớn, khói súng tràn ngập, tên đạn loạn xạ.
Mỗi một tiếng pháo gầm, đều có một viên đạn đen xì bay thẳng vào đội ngũ người Kiến Châu, đánh vỡ tấm chắn gỗ cao lớn, dọn ra con đường máu.
Điểu súng bất động như núi, nòng súng liên tục phun ra ngọn lửa, giết bộ tốt Kiến Châu sắp tới gần ở giữa đường.
Kỵ binh hai bên từ từ tới gần trận chính, chiến mã bước chậm, xung phong ở ngay trước mắt.
Người Kiến Châu hết lần này tới lần khác lập thuẫn trận, rồi lại bị hỏa pháo bắn nát, chúng từ từ rút lui, quân trận không loạn.
Cao Kiệt thu kính viễn vọng, nói với lính truyền lệnh:” Đạn nở, ba phát liên tục, bắn nhanh.”
Cờ vừa vẫy, nòng pháo hướng lên trời, từng quả đạn pháo phun ra, mang theo đốm lửa bay lên không, vẽ vòng cung rồi cằm thẳng xuống.
Cùng lúng đó kỵ binh do Vân Quyển suất lĩnh thu lại đoản súng, rút trường đao, khi tốc độ ngựa tăng lên, la hét nhào về phía quân trận Kiến Châu.
Pháo rơi xuống đất, bùng nở vô vàn đóa hoa đỏ, lần nữa vô tình đánh tan nát quân trận hoàn chỉnh của người Kiến Châu.
Đối với kỵ binh như con rồng dài, Cố Ngạch Sơn Chân tuyệt vọng vung trảm mã đao không biết sợ xông lên nghênh đón, ở sau lưng hắn, người Kiến Châu vừa hoàn hồn sau vụ nổ bất chấp đội hình, giơ cao vũ khí từ lưng chừng núi đánh xuống.
Cố Ngạch Sơn Chân bị quả thủ lôi nổ ngã xuống đất, dù vậy hắn vẫn loạng choạng đứng dậy, cổ vũ bộ hạ xung phong.
Tiếng nổ của thủ lôi làm chiến mã kinh hoàng, Vân Quyển khống chế chiến mã, cười gằn tiếp tục xông tới.
Mưa tên trút xuống ào ào, rơi vào đội kỵ binh, va chạm mũ trụ kêu leng keng, càng có nhiều mũ tên xuyên qua chỗ yếu trên khải giáp phát ra tiếng kêu thảm.
Chiến mã trúng tên đổ ầm ầm, người phía sau tiếp tục xông tới.
Lúc này chiến mã Vân Quyển đã chạy lên đỉnh núi, hắn không nghỉ, giữ nguyên tốc độ đâm xuyên qua quân trận Kiến Châu.
Mưa tên chỉ kịp bắn ra một đợt, kỵ binh tàn sát bừa bãi trong quân trận Kiến Châu, Nhạc Thác tựa hồ không mấy quan tâm, cho tới giờ thiết kỵ Kiến Châu tinh nhuệ nhất chưa xuất hiện.
Cao Kiệt quan sát trận địa pháo, sau đó các hỏa thương thủ trong tiếng còi của đội trưởng cầm hỏa thương từ từ tiến lên, liên hệ với trận địa pháo không còn chặt chẽ nữa.
Hỏa pháo vẫn không ngừng đem đạn pháo đưa tới nơi cần, chỉ cần ở đó có người Kiến Châu bị đánh tan có khuynh hương tụ tập lại, đạn pháo lần nữa đánh tan đội ngũ mới tập kết.
Bộ tốt Kiến Châu rốt cuộc không chống nổi kỵ binh Vân Quyển xung phá, bắt đầu tan rã, Vân Quyển quay đầu nhìn chỗ Cao Kiệt, thấy soái kỳ không thay đổi, đại biểu kỵ binh tiếp tục tiến lên, xách tường đao chỉ vào bộ tốt Kiến Châu:” Giết!”
Ầm!
Một tiếng pháo nổ từ bên sườn truyền tới.
Cao Kiệt nhìn về phía đó, chỉ thấy một chấm đen từ sau ngọn núi nhỏ bay tới, tiếp ngay đó là bảy tám tiếng pháo nổ.
Đạn pháo rơi xuống đất trống, nảy vài cái trên nền đá cứng, cuối cùng bắn tới nơi cách Cao Kiệt không xa liền dừng lại.
Những viên đạn pháo khác cũng gần như vậy, nhưng mục tiêu của chúng không phải là soái kỳ Cao Kiệt, mà là trận địa pháo phía sau.
“ Kiến Nô cũng biết dùng pháo à?” Nhìn đạn ruột đặc thân vệ nhặt về, Cao Kiệt cầm trong tay ước chừng, quả đạn pháo này cũng phải 18 cân, ném đi:” Cảnh Tinh Trung, Thượng Khả Hỉ sau ngọn núi đó, bắt bọn chúng.”
Thủ lĩnh thân vệ nhận lệnh, dẫn 500 kỵ binh xông pha đạn pháo không ngừng bay ra, tới thẳng ngọn núi nhỏ rất bình thường kia.
Quan quân pháp Lương Khải thấy bên Cao Kiệt chỉ còn lại lưa thưa mấy chục người, hơn nữa đa phần là văn sĩ, nói:” Tướng quân, chúng ta hoặc là tiến lên hội họp với hỏa thương thủ, hoặc là lui lại phối hợp với pháo binh, giờ chia làm đôi thế này, e bị Kiến Nô thừa cơ.”
Cao Kiệt rút trường đao ra:” Ngươi là quan văn à?”
Lương Khải ngớ người một lúc, cũng rút trường đao:” Hạ quan là quan văn, nhưng luận tới giết địch, tướng quân không bằng hạ quan.”
Các quan viên khác thấy vậy cũng thu giấy bút lại, rút trường đao ra, thậm chí có người chuẩn bị hỏa súng, ở huyện Lam Điền, cơ bản không phân chia văn võ, họ mặc nho sam thì là người đọc sách, đeo đao kiếm lên thành võ nhân.
Cao Kiệt nhìn kẻ địch chưa có động tĩnh gì ở cánh phải, chưa kịp nói thì có nhân mã từ đó xông tới, là kỵ binh Kiến Châu, cười ha hả:” Rốt cuộc cũng tới rồi.”
Lương Khải la lớn:” Xin tướng quân mau chóng lùi lại.”
Nhìn vạn mã xung phong tựa như dời non lấp biển, Cao Kiệt hét:” Lui cái gì, hôm nay chúng ta chứng kiến vinh quang cuối cùng của kỵ binh Kiến Châu ở khoảng cách gần.”
Lương Khải nóng ruột:” Tướng quân không thể mạo hiểm.”
“ Nếu ta đi rồi, Kiến Nô sẽ không tiếp tục xung phong. Lệnh, nổ pháo.”
Cờ vừa mới phất lên, trận địa pháo mịt mù khói, đạn pháo chuẩn bị trước bắn dày đặc lên không, tốc độ phi hành không nhanh, vắn không đủ xa, bay tới mảnh đất trũng giữa hai ngọn đồi nổ uỳnh một cái.
Không có mảnh đạn, không có ánh lửa mạnh, chỉ có đốm lửa lác đác rơi xuống.
Lương Khải nhìn thấy thất kinh hét lên với đồng bạn:” Đạn lân hỏa (phốt pho trắng), che mũi lại.”
Mọi người vội vàng lấy khăn vải ra buộc lên mũi, tập trung tinh thần nhìn địch tập trung ngày một nhiều.
Chỗ khe núi với kỵ binh mà nói vô cùng bất lợi, khi lao xuống tốc độ không thể quá nhanh nếu không sẽ bị ngã, tới khoe núi không thể không điều chỉnh tốc độ, nên khựng lại một khoảng ngắn.
Giữa ban ngày, gần như không thể thấy được lân hỏa.
A Khắc Đôn vung đao gạt lân hỏa đi, ngọn lửa đó tựa hồ đột nhiên có linh tinh, tránh trường đao của hắn, tiếp tục rơi xuống vai, A Khắc Đôn vừa thúc chiến mã vừa thuận tay phủi lửa đi.
Khi chiến mã của hắn bắt đầu phi nước kiệu, A Khắc Đôn chợt thấy tay đau rát, lúc này mới nhận ra tay mình đang cháy.
Lân hỏa là thế, rất khó tắt, A Khắc Đôn kẹp tay dưới nách cọ vài cái, sau đó hắn phát hiện, vai mình cũng bốc cháy.
Một đốm lân hỏa rơi lên cổ chiến mã, chiến mã bị đau, vươn cổ hi vang, vọt về phía trước, A Khắc Đôn đang cố gắng dập lửa không kịp đề phòng, rơi từ chiến mã xuống.
A Khắc Đôn lăn mấy vòng trên mặt đất, muốn dập lửa trên người, thế nhưng chỗ bị thân thể đè qua, lửa lại lần nữa xuất hiện, giờ hắn mới nhìn rõ, ngọn lửa này màu trắng.
Trời không ngừng có mưa lửa rơi xuống, mới đầu dũng sĩ Kiến Châu không để ý, khi họ phát hiện ngọn lửa có vẻ yếu ớt này không dập tắt được thì đội hình chỉnh tề rốt cuộc cũng hỗn loạn.
Chiến mã không mất kiểm soát kéo chủ nhân lao đi theo bản năng cứu mạng.
Trận địa pháo vẫn thong thả bắn đạn lên không, vì thế trong thời gian ngắn, cả vùng trời bị mưa lửa bao phủ.
Lương Khải thở dài, hắn từng thấy uy lực của đạn lân hỏa, sao không biết hậu quả?
Cao Kiệt nhìn kỵ binh Kiến Nô đối diện đã hỗn loạn, khóe miệng xuất hiện nụ cười:” Chúng ta chỉ có 500 quả đạn này, giờ tiêu hao hết ở đây rồi.”
Lương Khải nhìn Cao Kiệt liếm môi đầy khát máu, cẩn thận nói:” Huyện tôn nói, thứ này không được dùng tùy tiện.”
Cao Kiệt cười lạnh:” Chẳng phải ta đang trọng dụng đấy sao? Vốn ta muốn huy động hết lực lượng thành Lam Điền cho Kiến Nô một đòn mạnh, khiến chúng không dám xâm phạm nữa. Ai ngờ huyện tôn không cho, chẳng ai cho! Nhưng mục đích chiến tranh của lão tử nhất định phải đạt được, nếu có lân hỏa đạn để dùng, vì sao lão tử phải để bộ hạ đi liều mạng đánh tới sống chết với Kiến Nô?”
Lương Khải nghiêm mặt nói:” Dùng ở đây đã đành, hạ quan sợ tướng quân đâu cũng dùng, cho nên sau này tướng quân dùng thứ này, xin hãy được mọi người đồng ý hãy dùng.”
“ Ta dùng hết sạch rồi, muốn cũng chẳng có mà dùng.”
Lúc này ở phía đông, Cao Kiệt đang tác chiến với Nhạc Thác, trên thảo nguyên rộng lớn, khói súng tràn ngập, tên đạn loạn xạ.
Mỗi một tiếng pháo gầm, đều có một viên đạn đen xì bay thẳng vào đội ngũ người Kiến Châu, đánh vỡ tấm chắn gỗ cao lớn, dọn ra con đường máu.
Điểu súng bất động như núi, nòng súng liên tục phun ra ngọn lửa, giết bộ tốt Kiến Châu sắp tới gần ở giữa đường.
Kỵ binh hai bên từ từ tới gần trận chính, chiến mã bước chậm, xung phong ở ngay trước mắt.
Người Kiến Châu hết lần này tới lần khác lập thuẫn trận, rồi lại bị hỏa pháo bắn nát, chúng từ từ rút lui, quân trận không loạn.
Cao Kiệt thu kính viễn vọng, nói với lính truyền lệnh:” Đạn nở, ba phát liên tục, bắn nhanh.”
Cờ vừa vẫy, nòng pháo hướng lên trời, từng quả đạn pháo phun ra, mang theo đốm lửa bay lên không, vẽ vòng cung rồi cằm thẳng xuống.
Cùng lúng đó kỵ binh do Vân Quyển suất lĩnh thu lại đoản súng, rút trường đao, khi tốc độ ngựa tăng lên, la hét nhào về phía quân trận Kiến Châu.
Pháo rơi xuống đất, bùng nở vô vàn đóa hoa đỏ, lần nữa vô tình đánh tan nát quân trận hoàn chỉnh của người Kiến Châu.
Đối với kỵ binh như con rồng dài, Cố Ngạch Sơn Chân tuyệt vọng vung trảm mã đao không biết sợ xông lên nghênh đón, ở sau lưng hắn, người Kiến Châu vừa hoàn hồn sau vụ nổ bất chấp đội hình, giơ cao vũ khí từ lưng chừng núi đánh xuống.
Cố Ngạch Sơn Chân bị quả thủ lôi nổ ngã xuống đất, dù vậy hắn vẫn loạng choạng đứng dậy, cổ vũ bộ hạ xung phong.
Tiếng nổ của thủ lôi làm chiến mã kinh hoàng, Vân Quyển khống chế chiến mã, cười gằn tiếp tục xông tới.
Mưa tên trút xuống ào ào, rơi vào đội kỵ binh, va chạm mũ trụ kêu leng keng, càng có nhiều mũ tên xuyên qua chỗ yếu trên khải giáp phát ra tiếng kêu thảm.
Chiến mã trúng tên đổ ầm ầm, người phía sau tiếp tục xông tới.
Lúc này chiến mã Vân Quyển đã chạy lên đỉnh núi, hắn không nghỉ, giữ nguyên tốc độ đâm xuyên qua quân trận Kiến Châu.
Mưa tên chỉ kịp bắn ra một đợt, kỵ binh tàn sát bừa bãi trong quân trận Kiến Châu, Nhạc Thác tựa hồ không mấy quan tâm, cho tới giờ thiết kỵ Kiến Châu tinh nhuệ nhất chưa xuất hiện.
Cao Kiệt quan sát trận địa pháo, sau đó các hỏa thương thủ trong tiếng còi của đội trưởng cầm hỏa thương từ từ tiến lên, liên hệ với trận địa pháo không còn chặt chẽ nữa.
Hỏa pháo vẫn không ngừng đem đạn pháo đưa tới nơi cần, chỉ cần ở đó có người Kiến Châu bị đánh tan có khuynh hương tụ tập lại, đạn pháo lần nữa đánh tan đội ngũ mới tập kết.
Bộ tốt Kiến Châu rốt cuộc không chống nổi kỵ binh Vân Quyển xung phá, bắt đầu tan rã, Vân Quyển quay đầu nhìn chỗ Cao Kiệt, thấy soái kỳ không thay đổi, đại biểu kỵ binh tiếp tục tiến lên, xách tường đao chỉ vào bộ tốt Kiến Châu:” Giết!”
Ầm!
Một tiếng pháo nổ từ bên sườn truyền tới.
Cao Kiệt nhìn về phía đó, chỉ thấy một chấm đen từ sau ngọn núi nhỏ bay tới, tiếp ngay đó là bảy tám tiếng pháo nổ.
Đạn pháo rơi xuống đất trống, nảy vài cái trên nền đá cứng, cuối cùng bắn tới nơi cách Cao Kiệt không xa liền dừng lại.
Những viên đạn pháo khác cũng gần như vậy, nhưng mục tiêu của chúng không phải là soái kỳ Cao Kiệt, mà là trận địa pháo phía sau.
“ Kiến Nô cũng biết dùng pháo à?” Nhìn đạn ruột đặc thân vệ nhặt về, Cao Kiệt cầm trong tay ước chừng, quả đạn pháo này cũng phải 18 cân, ném đi:” Cảnh Tinh Trung, Thượng Khả Hỉ sau ngọn núi đó, bắt bọn chúng.”
Thủ lĩnh thân vệ nhận lệnh, dẫn 500 kỵ binh xông pha đạn pháo không ngừng bay ra, tới thẳng ngọn núi nhỏ rất bình thường kia.
Quan quân pháp Lương Khải thấy bên Cao Kiệt chỉ còn lại lưa thưa mấy chục người, hơn nữa đa phần là văn sĩ, nói:” Tướng quân, chúng ta hoặc là tiến lên hội họp với hỏa thương thủ, hoặc là lui lại phối hợp với pháo binh, giờ chia làm đôi thế này, e bị Kiến Nô thừa cơ.”
Cao Kiệt rút trường đao ra:” Ngươi là quan văn à?”
Lương Khải ngớ người một lúc, cũng rút trường đao:” Hạ quan là quan văn, nhưng luận tới giết địch, tướng quân không bằng hạ quan.”
Các quan viên khác thấy vậy cũng thu giấy bút lại, rút trường đao ra, thậm chí có người chuẩn bị hỏa súng, ở huyện Lam Điền, cơ bản không phân chia văn võ, họ mặc nho sam thì là người đọc sách, đeo đao kiếm lên thành võ nhân.
Cao Kiệt nhìn kẻ địch chưa có động tĩnh gì ở cánh phải, chưa kịp nói thì có nhân mã từ đó xông tới, là kỵ binh Kiến Châu, cười ha hả:” Rốt cuộc cũng tới rồi.”
Lương Khải la lớn:” Xin tướng quân mau chóng lùi lại.”
Nhìn vạn mã xung phong tựa như dời non lấp biển, Cao Kiệt hét:” Lui cái gì, hôm nay chúng ta chứng kiến vinh quang cuối cùng của kỵ binh Kiến Châu ở khoảng cách gần.”
Lương Khải nóng ruột:” Tướng quân không thể mạo hiểm.”
“ Nếu ta đi rồi, Kiến Nô sẽ không tiếp tục xung phong. Lệnh, nổ pháo.”
Cờ vừa mới phất lên, trận địa pháo mịt mù khói, đạn pháo chuẩn bị trước bắn dày đặc lên không, tốc độ phi hành không nhanh, vắn không đủ xa, bay tới mảnh đất trũng giữa hai ngọn đồi nổ uỳnh một cái.
Không có mảnh đạn, không có ánh lửa mạnh, chỉ có đốm lửa lác đác rơi xuống.
Lương Khải nhìn thấy thất kinh hét lên với đồng bạn:” Đạn lân hỏa (phốt pho trắng), che mũi lại.”
Mọi người vội vàng lấy khăn vải ra buộc lên mũi, tập trung tinh thần nhìn địch tập trung ngày một nhiều.
Chỗ khe núi với kỵ binh mà nói vô cùng bất lợi, khi lao xuống tốc độ không thể quá nhanh nếu không sẽ bị ngã, tới khoe núi không thể không điều chỉnh tốc độ, nên khựng lại một khoảng ngắn.
Giữa ban ngày, gần như không thể thấy được lân hỏa.
A Khắc Đôn vung đao gạt lân hỏa đi, ngọn lửa đó tựa hồ đột nhiên có linh tinh, tránh trường đao của hắn, tiếp tục rơi xuống vai, A Khắc Đôn vừa thúc chiến mã vừa thuận tay phủi lửa đi.
Khi chiến mã của hắn bắt đầu phi nước kiệu, A Khắc Đôn chợt thấy tay đau rát, lúc này mới nhận ra tay mình đang cháy.
Lân hỏa là thế, rất khó tắt, A Khắc Đôn kẹp tay dưới nách cọ vài cái, sau đó hắn phát hiện, vai mình cũng bốc cháy.
Một đốm lân hỏa rơi lên cổ chiến mã, chiến mã bị đau, vươn cổ hi vang, vọt về phía trước, A Khắc Đôn đang cố gắng dập lửa không kịp đề phòng, rơi từ chiến mã xuống.
A Khắc Đôn lăn mấy vòng trên mặt đất, muốn dập lửa trên người, thế nhưng chỗ bị thân thể đè qua, lửa lại lần nữa xuất hiện, giờ hắn mới nhìn rõ, ngọn lửa này màu trắng.
Trời không ngừng có mưa lửa rơi xuống, mới đầu dũng sĩ Kiến Châu không để ý, khi họ phát hiện ngọn lửa có vẻ yếu ớt này không dập tắt được thì đội hình chỉnh tề rốt cuộc cũng hỗn loạn.
Chiến mã không mất kiểm soát kéo chủ nhân lao đi theo bản năng cứu mạng.
Trận địa pháo vẫn thong thả bắn đạn lên không, vì thế trong thời gian ngắn, cả vùng trời bị mưa lửa bao phủ.
Lương Khải thở dài, hắn từng thấy uy lực của đạn lân hỏa, sao không biết hậu quả?
Cao Kiệt nhìn kỵ binh Kiến Nô đối diện đã hỗn loạn, khóe miệng xuất hiện nụ cười:” Chúng ta chỉ có 500 quả đạn này, giờ tiêu hao hết ở đây rồi.”
Lương Khải nhìn Cao Kiệt liếm môi đầy khát máu, cẩn thận nói:” Huyện tôn nói, thứ này không được dùng tùy tiện.”
Cao Kiệt cười lạnh:” Chẳng phải ta đang trọng dụng đấy sao? Vốn ta muốn huy động hết lực lượng thành Lam Điền cho Kiến Nô một đòn mạnh, khiến chúng không dám xâm phạm nữa. Ai ngờ huyện tôn không cho, chẳng ai cho! Nhưng mục đích chiến tranh của lão tử nhất định phải đạt được, nếu có lân hỏa đạn để dùng, vì sao lão tử phải để bộ hạ đi liều mạng đánh tới sống chết với Kiến Nô?”
Lương Khải nghiêm mặt nói:” Dùng ở đây đã đành, hạ quan sợ tướng quân đâu cũng dùng, cho nên sau này tướng quân dùng thứ này, xin hãy được mọi người đồng ý hãy dùng.”
“ Ta dùng hết sạch rồi, muốn cũng chẳng có mà dùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.