Chương 667: Chiến Tranh Bắt Đầu Với Phương Thức Mới. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
A Khắc Đôn lúc này ngồi trong lửa, đã không còn dấu hiệu sự sống nữa, ngọn lửa không vì hắn đã chết mà bỏ qua, tiếp túc đốt thi thể hắn cháy xèo xèo.
Cổ cháy đứt, đầu rơi xuống tiếp tục cháy.
Kỵ binh may mắn trở về không nhiều, thủ lĩnh kỵ binh Bố Lỗ Trạm sau khi bắn tên hiệu mỗi người tự lo, cũng bị lửa đốt cháy thân thể, giáp trụ bốc cháy, hắn vứt giáp trụ, thịt bốc cháy, hắn lóc thịt.
Cầm tấm thuẫn tròn bốc cháy loạng choạng chạy khỏi phạm vi mưa lửa, hắn đã thương tích đầy mình, máu tuôn như suối, cả đời hắn tham dự vô số cuộc đại chiến, dù lúc hung hiểm nhất cũng không bằng một phần vạn lúc này.
Bên tai nghe thấy tiếng tù và trung quân phát ra, mắt nhìn thi thể nhân mã tầng tầng lớp lớp đang bốc cháy ở khe núi, Bố Lỗ Trạm ngửa mặt hét lớn vung đao cắt cổ, ngã vật sang bên.
Bạch lân cháy tất nhiên có độc, không đơn giản chỉ là độc, có người hít thở làm lân hỏa vào cơ thể.
Khe núi khói trắng cuồn cuộn, mới đầu còn có động tĩnh truyền ra, rất nhanh chỉ còn tiếng lửa cháy.
Nhạc Thác đứng trên ngọn núi thấp, toàn thân giá lạnh, 300 kỵ binh được hắn kỳ vọng lớn bị hủy trong chớp mắt như thế.
Hắn không phải chưa tính tới sự cường hãn của quân Lam Điền, vì thế dày công bố trí chiến trường, lại còn giả bộ yếu thế dụ đại quân Cao Kiệt tới chiến trường dự định sẵn.
Ở vùng đồi núi này có thể giảm thiểu sức sát thương của hỏa pháo quân Lam Điền ... Đáng tiếc!
“ Bối lặc, chúng ta đi thôi, kỵ binh của Vân Quyển đánh tới rồi.” Đỗ Độ nhìn nơi mù mịt khói trắng kia, giục Nhạc Thác:
“ Tất cả rút lui, lập đạo phòng tuyến thứ hai.” Nhạc Thác nhìn mảnh đất bị lân hỏa tàn phá lần nữa, rời ngọn núi, nửa đường đột nhiên la hét xông về phía Vân Quyển, hắn không cách nào ứng phó với hỏa pháo ác độc kia, nhưng không thể trơ mắt nhìn Vân Quyển tàn sát bộ tốt của mình:
Mắt thấy một đám bạch giáp binh đánh về phía mình, Vân Quyển hô lớn, ném toàn bộ thủ lôi trên người ra, bộ hạ của hắn cũng làm y như vậy, không đợi thủ lôi phát nổ đã xoay đầu ngựa chạy.
Rời khỏi sự yểm hộ của hỏa pháo, hỏa súng, Vân Quyển chưa tự đại tới mức cho rằng tướng sĩ của mình đã cường hãn tới mức đánh nổi bạch giáp binh của người Kiến Châu.
Chiến đấu đã giành thắng lợi, cơ hội giết địch sẽ có, chẳng cần cố khi ở thế yếu.
Hai quân cách nhau khá xa, thủ lôi chẳng thể giết được bạch giáp binh, nhưng tiếng nổ liên tiếp vẫn có thể cầm chân Nhạc Thác.
Khói bụi tan hết, Nhạc Thác dừng vó ngựa, nhìn Vân Quyển dẫn kỵ binh rút lui.
Đỗ Độ giữ cương chiến mã của Nhạc Thác:” Đi thôi, Vân Quyển đang dụ chúng ta tới chỗ đại pháo của chúng có thể vươn tới.”
Nhạc Thác rống lên:” Chúng ta cũng có đại pháo.”
“ Đại pháo của chúng ta không bằng đối phương.”
Đỗ Độ kéo Nhạc Thác vội vàng rời chiến trường.
“ Nhạc Thác chết rồi!” Không biết là ai phát hiện không thấy soái kỳ của Nhạc Thác nữa, bắt đầu la hét:
Cùng lúc đó dưới soái kỳ của Cao Kiệt, tiếng trống tiến quân ầm ầm vang lên.
Hỏa thương thủ tức thì lắp lưỡi lê, chia thành vô số tiểu đội, rời khỏi quân trận, kéo về phía quân địch.
Ngọn lửa trong khe núi đã nối liền với nhau, biến thành ngọn lửa ngập trời, trong làn khói không còn mùi lân hỏa nữa, gió thổi qua mang theo mùi thịt cháy khó miêu tả lan đi.
Lương Khải cố nhịn cơn buồn nôn dâng lên, quay đầu sang bên.
Lửa cháy tới chập tối mới dần dừng lại, nhìn xa xa chỉ thấy một mảng tro cốt màu trắng, theo gió tối bay về phía đông.
Khi quét dọn chiến trường, Lương Khải lần nữa tới vùng đất tro cốt đó, gió đã mang đi rất nhiều, chỉ có trong khe đá còn thấy một chút.
“ Không ngờ thứ này độc ác đến thế.” Lương Khải không khỏi cảm khái:
Theo cùng hắn tới chiến trường là chủ bạ lương thảo kiêm mật điệp Khương Thành nói:” Ngươi biết cái rắm ấy, lân hỏa dù độc ác tới mấy cũng không thể đốt người ngựa ra tro.:
Lương Khải chỉ ít xương chưa tan hết trên mặt đất:” Đây không phải là minh chứng à?”
“ Ngươi ít mỡ cho nên khó đốt.” Khương Thành cười hăng hắc:” Con người kỳ thực cũng là chất cháy, chẳng qua thiếu lửa thôi, lân hỏa chính là vật dẫn hỏa, giống như đặt miếng thịt mỡ lên lửa đốt, mỡ chảy ra cũng đủ thiêu miếng thịt thành tro.”
“ Ta nghe trưởng bối có tuổi trong tộc nói, năm xưa huyện Lam Điền ta bắt được người có tiền mà không bắt chẹt được tiền sẽ rạch một nhát ở rốn hắn, cắm bấc vào là nó cháy mãi. Nghe nói có lần chảy bảy bảy bốn chín ngày, đó là vì mỡ người.”
Lương Khải cau mày:” Sau này đừng nói bừa bãi như thế, truyền đi ảnh hưởng không tốt tới danh dự của huyện tôn.”
Khương Thành giang tay: “ Chuyện này trước kia kể suốt, khi còn nhỏ ta theo đám Lung Nhị gia học tài nghệ, nếu không phải thiếu gia đưa ta tới thư viện thì ta đã là đao phủ rất giỏi rồi.”
“ Còn giờ ngươi là quan viên.”
“ Ta thích làm đao phủ hơn, làm chủ bạ lương thảo chán lắm, làm mật điệp càng chán, các ngươi đều tránh ta.”
“ Giờ ngươi còn may chán, sau này huyện tôn tới hoàng cung sống, cái thứ trong quần của ngươi có xẻo hay không? “ Lương Khải nghiến răng nói:
Khương Thành cười lớn: “ Chớ lấy chuyện đó ra dọa ta, thiếu gia đời này chỉ có hai lão bà, đều là nhân vật như thần tiên, các tỷ muội trong phủ đều lớn lên cùng khi chúng ta còn cởi truồng, còn phân biệt nam nữ gì nữa ....”
Lương Khải thực sự không muốn nói chuyện hậu trạch của huyện tôn với người khác, như thế là không tôn kính với huyện tôn.
Khương Thành thấy hắn không muốn nói chuyện với mình thì khinh bỉ: “ Ta thấy ngươi đọc sách tới ngu người rồi.”
“ Ta không muốn nói chuyện với loại bất học vô thuật như ngươi.”
Lương Khải nói xong chắp tay sau lưng bỏ đi, Khương Thành bám theo, truy hỏi hắn nói thế rốt cuộc là có ý gì.
Cuộc chiến này giúp Cao Kiệt có thu hoạch lớn, tuy đám tướng lĩnh cao cấp như Nhạc Thác, Đỗ Độ chạy mất, hắn vẫn có thu hoạch.
Ví như thân binh của hắn bắt sống Cảnh Tinh Trung.
Huyện Lam Điền từ lâu có quy củ, người Đại Minh chủ động đầu hàng hoặc phản bội, gặp ở đâu giết ở đó, không cần xét xử, cũng không cần áp giải về huyện Lam Điền.
Chỉ cần giết được là không trì hoãn.
Cao Kiệt cảm thấy có chút đáng tiếc, lần này hắn phải về huyện Lam Điền chỉnh quân, nếu đem tên này về huyện Lam Điền, sẽ là một chuyện rất có ý nghĩa giáo dục.
Còn mấy cái thứ khẩu cung gì đó Cao Kiệt không hứng thú, tên gian nhân này ở Kiến Châu này làm gì, mật điệp ti biết rất rõ, khai lần nữa cũng chẳng ý nghĩa gì.
Giao cho quan quân pháp xong, hắn ném chuyện này ra sau đầu.
Trong quân pháp ti có người của mật điệp ti, bọn họ sẽ trông coi tốt tên Cảnh Tinh Trung này.
Rơi vào tay quân pháp ti kỳ thực không phải là vấn đề lớn, nếu vi phạm quân quy thì cứ dùng quân luật chấp hành là được, dưới tình huống bình thường là đánh đít.
Nếu như người huyện Lam Điền phạm tội chặt đầu thì cần Giải Trại hoặc Vân Chiêu mới có thể phán quyết.
Nhưng nếu như rơi vào tay mật điệp ti thì không ai biết sẽ có kết cục rồi, mà Khương Thành chính là mật điệp trong quân, ai cũng biết điều ấy.
Tất cả đều có quy củ rõ ràng để tuân theo hoặc tránh đi, còn mật điệp ti thì không.
Cho nên mọi người thấy hắn là tránh đường.
Nhạc Thác, Đỗ Độ rốt cuộc đã trụ lại được ở đạo phòng tuyến thứ hai cách đó 100 dặm, sau khi kiểm kê đại quân, Nhạc Thác không khỏi bi thương, trận chiến Dã Lang Lĩnh mặc dù không toàn quân chiến bại, nhưng tổn thất hai thành, gần 7000 quân lực, làm hắn khó chấp nhận.
Khiến hắn khó chấp nhận hơn nữa là trong người Kiến Châu rốt cuộc xuất hiện đào binh.
Chiến nô Mông Cổ, nô lệ người Hán bỏ trốn là chuyện bình thường, không có gì lạ, nhưng người Kiến Châu bỏ trốn là lần đầu tiên.
Trước kia đừng nói người Kiến Châu chạy khỏi chiến trường, cho dù chiến bại cũng là một sĩ nhục nghiêm trọng, sẽ bị tước đoạt mọi vinh diệu, mọi tài sản, thậm chí là thê tử nhi nữ.
Điều đó khiến người Kiến Châu thà chiến tử vinh quang chứ không bỏ chạy.
Nhưng lần này một số người tận mắt chứng kiến, một số kỵ binh chứng kiến trận mưa lửa kia đã bỏ chạy khi chưa có lệnh, tuy chỉ có hơn mười người, nhưng là đả kích lớn với lòng quân.
Cổ cháy đứt, đầu rơi xuống tiếp tục cháy.
Kỵ binh may mắn trở về không nhiều, thủ lĩnh kỵ binh Bố Lỗ Trạm sau khi bắn tên hiệu mỗi người tự lo, cũng bị lửa đốt cháy thân thể, giáp trụ bốc cháy, hắn vứt giáp trụ, thịt bốc cháy, hắn lóc thịt.
Cầm tấm thuẫn tròn bốc cháy loạng choạng chạy khỏi phạm vi mưa lửa, hắn đã thương tích đầy mình, máu tuôn như suối, cả đời hắn tham dự vô số cuộc đại chiến, dù lúc hung hiểm nhất cũng không bằng một phần vạn lúc này.
Bên tai nghe thấy tiếng tù và trung quân phát ra, mắt nhìn thi thể nhân mã tầng tầng lớp lớp đang bốc cháy ở khe núi, Bố Lỗ Trạm ngửa mặt hét lớn vung đao cắt cổ, ngã vật sang bên.
Bạch lân cháy tất nhiên có độc, không đơn giản chỉ là độc, có người hít thở làm lân hỏa vào cơ thể.
Khe núi khói trắng cuồn cuộn, mới đầu còn có động tĩnh truyền ra, rất nhanh chỉ còn tiếng lửa cháy.
Nhạc Thác đứng trên ngọn núi thấp, toàn thân giá lạnh, 300 kỵ binh được hắn kỳ vọng lớn bị hủy trong chớp mắt như thế.
Hắn không phải chưa tính tới sự cường hãn của quân Lam Điền, vì thế dày công bố trí chiến trường, lại còn giả bộ yếu thế dụ đại quân Cao Kiệt tới chiến trường dự định sẵn.
Ở vùng đồi núi này có thể giảm thiểu sức sát thương của hỏa pháo quân Lam Điền ... Đáng tiếc!
“ Bối lặc, chúng ta đi thôi, kỵ binh của Vân Quyển đánh tới rồi.” Đỗ Độ nhìn nơi mù mịt khói trắng kia, giục Nhạc Thác:
“ Tất cả rút lui, lập đạo phòng tuyến thứ hai.” Nhạc Thác nhìn mảnh đất bị lân hỏa tàn phá lần nữa, rời ngọn núi, nửa đường đột nhiên la hét xông về phía Vân Quyển, hắn không cách nào ứng phó với hỏa pháo ác độc kia, nhưng không thể trơ mắt nhìn Vân Quyển tàn sát bộ tốt của mình:
Mắt thấy một đám bạch giáp binh đánh về phía mình, Vân Quyển hô lớn, ném toàn bộ thủ lôi trên người ra, bộ hạ của hắn cũng làm y như vậy, không đợi thủ lôi phát nổ đã xoay đầu ngựa chạy.
Rời khỏi sự yểm hộ của hỏa pháo, hỏa súng, Vân Quyển chưa tự đại tới mức cho rằng tướng sĩ của mình đã cường hãn tới mức đánh nổi bạch giáp binh của người Kiến Châu.
Chiến đấu đã giành thắng lợi, cơ hội giết địch sẽ có, chẳng cần cố khi ở thế yếu.
Hai quân cách nhau khá xa, thủ lôi chẳng thể giết được bạch giáp binh, nhưng tiếng nổ liên tiếp vẫn có thể cầm chân Nhạc Thác.
Khói bụi tan hết, Nhạc Thác dừng vó ngựa, nhìn Vân Quyển dẫn kỵ binh rút lui.
Đỗ Độ giữ cương chiến mã của Nhạc Thác:” Đi thôi, Vân Quyển đang dụ chúng ta tới chỗ đại pháo của chúng có thể vươn tới.”
Nhạc Thác rống lên:” Chúng ta cũng có đại pháo.”
“ Đại pháo của chúng ta không bằng đối phương.”
Đỗ Độ kéo Nhạc Thác vội vàng rời chiến trường.
“ Nhạc Thác chết rồi!” Không biết là ai phát hiện không thấy soái kỳ của Nhạc Thác nữa, bắt đầu la hét:
Cùng lúc đó dưới soái kỳ của Cao Kiệt, tiếng trống tiến quân ầm ầm vang lên.
Hỏa thương thủ tức thì lắp lưỡi lê, chia thành vô số tiểu đội, rời khỏi quân trận, kéo về phía quân địch.
Ngọn lửa trong khe núi đã nối liền với nhau, biến thành ngọn lửa ngập trời, trong làn khói không còn mùi lân hỏa nữa, gió thổi qua mang theo mùi thịt cháy khó miêu tả lan đi.
Lương Khải cố nhịn cơn buồn nôn dâng lên, quay đầu sang bên.
Lửa cháy tới chập tối mới dần dừng lại, nhìn xa xa chỉ thấy một mảng tro cốt màu trắng, theo gió tối bay về phía đông.
Khi quét dọn chiến trường, Lương Khải lần nữa tới vùng đất tro cốt đó, gió đã mang đi rất nhiều, chỉ có trong khe đá còn thấy một chút.
“ Không ngờ thứ này độc ác đến thế.” Lương Khải không khỏi cảm khái:
Theo cùng hắn tới chiến trường là chủ bạ lương thảo kiêm mật điệp Khương Thành nói:” Ngươi biết cái rắm ấy, lân hỏa dù độc ác tới mấy cũng không thể đốt người ngựa ra tro.:
Lương Khải chỉ ít xương chưa tan hết trên mặt đất:” Đây không phải là minh chứng à?”
“ Ngươi ít mỡ cho nên khó đốt.” Khương Thành cười hăng hắc:” Con người kỳ thực cũng là chất cháy, chẳng qua thiếu lửa thôi, lân hỏa chính là vật dẫn hỏa, giống như đặt miếng thịt mỡ lên lửa đốt, mỡ chảy ra cũng đủ thiêu miếng thịt thành tro.”
“ Ta nghe trưởng bối có tuổi trong tộc nói, năm xưa huyện Lam Điền ta bắt được người có tiền mà không bắt chẹt được tiền sẽ rạch một nhát ở rốn hắn, cắm bấc vào là nó cháy mãi. Nghe nói có lần chảy bảy bảy bốn chín ngày, đó là vì mỡ người.”
Lương Khải cau mày:” Sau này đừng nói bừa bãi như thế, truyền đi ảnh hưởng không tốt tới danh dự của huyện tôn.”
Khương Thành giang tay: “ Chuyện này trước kia kể suốt, khi còn nhỏ ta theo đám Lung Nhị gia học tài nghệ, nếu không phải thiếu gia đưa ta tới thư viện thì ta đã là đao phủ rất giỏi rồi.”
“ Còn giờ ngươi là quan viên.”
“ Ta thích làm đao phủ hơn, làm chủ bạ lương thảo chán lắm, làm mật điệp càng chán, các ngươi đều tránh ta.”
“ Giờ ngươi còn may chán, sau này huyện tôn tới hoàng cung sống, cái thứ trong quần của ngươi có xẻo hay không? “ Lương Khải nghiến răng nói:
Khương Thành cười lớn: “ Chớ lấy chuyện đó ra dọa ta, thiếu gia đời này chỉ có hai lão bà, đều là nhân vật như thần tiên, các tỷ muội trong phủ đều lớn lên cùng khi chúng ta còn cởi truồng, còn phân biệt nam nữ gì nữa ....”
Lương Khải thực sự không muốn nói chuyện hậu trạch của huyện tôn với người khác, như thế là không tôn kính với huyện tôn.
Khương Thành thấy hắn không muốn nói chuyện với mình thì khinh bỉ: “ Ta thấy ngươi đọc sách tới ngu người rồi.”
“ Ta không muốn nói chuyện với loại bất học vô thuật như ngươi.”
Lương Khải nói xong chắp tay sau lưng bỏ đi, Khương Thành bám theo, truy hỏi hắn nói thế rốt cuộc là có ý gì.
Cuộc chiến này giúp Cao Kiệt có thu hoạch lớn, tuy đám tướng lĩnh cao cấp như Nhạc Thác, Đỗ Độ chạy mất, hắn vẫn có thu hoạch.
Ví như thân binh của hắn bắt sống Cảnh Tinh Trung.
Huyện Lam Điền từ lâu có quy củ, người Đại Minh chủ động đầu hàng hoặc phản bội, gặp ở đâu giết ở đó, không cần xét xử, cũng không cần áp giải về huyện Lam Điền.
Chỉ cần giết được là không trì hoãn.
Cao Kiệt cảm thấy có chút đáng tiếc, lần này hắn phải về huyện Lam Điền chỉnh quân, nếu đem tên này về huyện Lam Điền, sẽ là một chuyện rất có ý nghĩa giáo dục.
Còn mấy cái thứ khẩu cung gì đó Cao Kiệt không hứng thú, tên gian nhân này ở Kiến Châu này làm gì, mật điệp ti biết rất rõ, khai lần nữa cũng chẳng ý nghĩa gì.
Giao cho quan quân pháp xong, hắn ném chuyện này ra sau đầu.
Trong quân pháp ti có người của mật điệp ti, bọn họ sẽ trông coi tốt tên Cảnh Tinh Trung này.
Rơi vào tay quân pháp ti kỳ thực không phải là vấn đề lớn, nếu vi phạm quân quy thì cứ dùng quân luật chấp hành là được, dưới tình huống bình thường là đánh đít.
Nếu như người huyện Lam Điền phạm tội chặt đầu thì cần Giải Trại hoặc Vân Chiêu mới có thể phán quyết.
Nhưng nếu như rơi vào tay mật điệp ti thì không ai biết sẽ có kết cục rồi, mà Khương Thành chính là mật điệp trong quân, ai cũng biết điều ấy.
Tất cả đều có quy củ rõ ràng để tuân theo hoặc tránh đi, còn mật điệp ti thì không.
Cho nên mọi người thấy hắn là tránh đường.
Nhạc Thác, Đỗ Độ rốt cuộc đã trụ lại được ở đạo phòng tuyến thứ hai cách đó 100 dặm, sau khi kiểm kê đại quân, Nhạc Thác không khỏi bi thương, trận chiến Dã Lang Lĩnh mặc dù không toàn quân chiến bại, nhưng tổn thất hai thành, gần 7000 quân lực, làm hắn khó chấp nhận.
Khiến hắn khó chấp nhận hơn nữa là trong người Kiến Châu rốt cuộc xuất hiện đào binh.
Chiến nô Mông Cổ, nô lệ người Hán bỏ trốn là chuyện bình thường, không có gì lạ, nhưng người Kiến Châu bỏ trốn là lần đầu tiên.
Trước kia đừng nói người Kiến Châu chạy khỏi chiến trường, cho dù chiến bại cũng là một sĩ nhục nghiêm trọng, sẽ bị tước đoạt mọi vinh diệu, mọi tài sản, thậm chí là thê tử nhi nữ.
Điều đó khiến người Kiến Châu thà chiến tử vinh quang chứ không bỏ chạy.
Nhưng lần này một số người tận mắt chứng kiến, một số kỵ binh chứng kiến trận mưa lửa kia đã bỏ chạy khi chưa có lệnh, tuy chỉ có hơn mười người, nhưng là đả kích lớn với lòng quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.