Chương 668: Chúng Ta Về Nhà.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Nhìn thấy Nhạc Thác gầm rống như sư tử muốn bằm vằm đám đào binh, Đỗ Độ bình tĩnh hơn nhiều: “ Đó không phải tội chưa đánh đã chạy.”
Nhạc Thác như rít từ trong cổ họng ra: “ Đừng kiếm lý do, đánh thua thì chết, chạy cái gì chứ?”
“ Trận chiến Dã Lang lĩnh, ta thấy tướng sĩ Kiến Châu dũng mãnh như mọi khi, bối lặc thống lĩnh vẫn anh minh, tướng sĩ đối diện với mưa đạn dày đặc của quân Lam Điền vẫn không tan rã, giao chiến với kỵ binh Lam Điền, dù vấn vả phòng thủ vẫn kiên trì. Chỉ có ....”
“ Không cần phải nói nữa ... Nếu như Cao Kiệt vẫn dùng loại lửa đó thì chúng ứng phó thế nào?”
Đỗ Độ cũng đã hỏi kỵ binh chạy thoát, loại lửa đó cực kỳ âm độc, một khi dính vào là như giòi bám vào xương, không chết không thôi, cho dù có cắt da xẻo thịt thì vẫn cháy: “ Nếu các tướng sĩ có thể bình tĩnh được thì loại lửa này không khó đối phó, thuẫn bài, giáp da đều có thể ngăn ngọn lửa một lúc. Phiền nhất là loại lửa này gây ra khủng hoảng, cùng với khói độc, hít nhiều sẽ tổn thương cổ họng, mắt cũng rất đau, từ đó mới gây ra hoảng loạn, khiến chúng ta hao binh tổn tướng, không phải là do bản thân ngọn lửa.”
“ Bối lặc, tiếp theo đây chúng ta nên phòng thủ là chính, loại mưa lửa đó quá độc ác, hẳn là cũng rất quý giá, Cao Kiệt lúc này ở xa thành Lam Điền, mạt tướng nghĩ tiếp tế của hắn ắt không đủ.”
“ Nếu như hắn có nhiều thứ này thì ngay từ lúc khai chiến đã dùng, không cần phí hết tâm cơ đợi kỵ binh của chúng ta xuất hiện mới đem ra, cho nên mạt tướng dám khẳng định, tám phần là không còn thứ này nữa đâu, cuộc chiến này ưu thế vẫn là ở phía chúng ta.”
Nhạc Thác ngẫm nghĩ lại tình hình trận chiến, cảm thấy phân tích này có lý, song lại trở nên đăm chiêu:” Trận chiến này không là gì, cho dù toàn quân bị diệt cũng không phải to tát, ta không lo trận này đánh ra sao. Cái ta lo là một khi Vân Chiêu thống nhất Trung Nguyên, vậy thì Đại Thanh ta phải làm sao?”
……….. …………
“ Chém!” Lương Khải mặc áo giáp đen, thần uy vô cùng:
Mệnh lệnh hạ xuống, hơn 2000 cái đầu rụng ngay, hắn không muốn ra lệnh này, nhưng hết cách rồi, đại quân của Nhạc Thác hai năm trước xâm nhập Sơn Đông cùng với Hồng Thừa Trù, Tôn Truyền Đình, Lô Tượng Thanh đánh nhau suốt ba tháng, nếu nói trong tay chúng không nhuốm máu bách tính Đại Minh thì chẳng ai tin.
Chỉ còn hơn 100 tên tù binh còn sống.
Nói ra cũng lạ, trong số đó không có một người Hán nào, mà toàn là người Mông Cổ, không phải chiến sĩ, họ là mục nô bị người Kiến Châu bắt theo.
Từ trong miệng tù binh, Lương Khải biết một chuyện, quân Hán kỳ thực mới chính là những kẻ đáng giết nhất.
Sự thực chẳng hề sai, tù binh Kiến Nô khi bị chém đầu đều im lặng ủ rũ, ngược lại đám quân Hán nghe Lương Khải hạ lệnh còn cười ha hả, nói cái gì mà khoái hoạt đủ rồi, mười tám năm sau sẽ thành trang hảo hán.
Ai chẳng biết địa vị người Hán ở Kiến Châu rất thấp, khoái hoạt của chúng ở đâu ra ngoài trà đạp lên bách tính Đại Minh, nghe thì có vẻ hảo hán lắm, kỳ thực là một đám súc sinh, khiến Khương Thành hận không thể biến chúng thành ngọn đèn.
“ Huyện Lam Điền không có hình phạt biến người ta thành đèn sống, tử hình chỉ có một cách là chặt đầu.” Lương Khải nghiêm mặt trả lời yêu cầu của Khương Thành:
Khương Thành bực tức:” Ta về bảo cha ta nói với thiếu gia, làm sao lại hủy bỏ hình phạt hay như thế? Ngoài ra ngươi tha chết cho hơn 100 tên người Mông Cổ là có ý gì?”
Lương Khải nhìn người Mông Cổ đang ném thi thể xuống hố:” Ta là quan quân pháp, họ không có tội, ta không giết họ. Ngươi học ở thư viện ra, vì sao không bỏ hết cái tính cường đạo trên người.”
Khương Thành giơ hai tay lên trời làm động tác không thể tin nổi:” Ha ha ha, ngươi biết ta tốt nghiệp thế nào không, đúng là ta không học tốt, đáng lẽ chẳng thể tốt nghiệp, cha ta mang hai vò rượu ngon tới, khóc lóc xin sơn trưởng cho ta tốt nghiệp.”
“ Nhưng mà ta đoán chừng là sơn trưởng không muốn ta ở lại thư viện bôi nhọ thư viện thôi, vì cho ta thêm 10 năm nữa chắc gì đã tốt nghiệp được.”
“ Có điều ta ruột để ngoài da, không như đám người ruột giấu trong bụng như đám học tốt các ngươi. Nếu không phải quân ta thu được vô số gia súc, ngươi đã chẳng tha cho đám người Mông Cổ này chứ gì?”
Lương Khải tức giận phất ống tay áo:” Nói bừa nói bậy, luật pháp là luật pháp.”
Khương Thành lấy ra vò rượu đưa Lương Khải: “ Uống ngụm rượu cho thấm giọng.”
Vừa rồi đọc cả tràng dài lệnh phán tử, Lương Khải đúng là thấy hơi khát, cầm vò rượu lên tu một ngụm lớn, thở hắt ra một hơi dài: “ Thống khoái!”
Khương Thành cười hăng hắc: “ Giết Kiến Nô thống khoái lắm phải không?”
Lương Khải nổi giận:” Đừng bóp méo lời ta, ta đang uống rượu.”
Hai người họ hồi học thư viện vốn là bằng hữu chung phòng, sau khi tốt nghiệp hai người đi theo hai hướng hoàn toàn khác nhau, mấy năm sau mới gặp trong quân, thế là thành đôi oan gia.
Khương Thành cảm thán:” Có vậy mà cũng không chịu nói thật, thôi thôi, đợi về thành Ngọc Sơn, bất kể thế nào ta cũng xin với lão phu nhân để kiếm một công việc trong phủ. Chứ với công việc của ta, một khi va chạm với các ngươi, chết thế nào cũng không biết.”
“ Chỉ cần ngươi theo luật mà làm thì sợ ai hại ngươi chứ?”
“ Thôi đi ạ, ta không phải người tốt, đơn giản thẳng tính, chẳng biết khi nào phạm phải hơn một nghìn cấm lệnh của huyện Lam Điền. Cứ nấp dưới cánh của thiếu gia cho an toàn.”
Cao Kiệt vô cùng thất vọng.
Nhạc Thác sau khi bị thua thiệt, trú sau phòng tuyết thứ hai 5 ngày liền nhổ trại về phía đông, cuộc đại chiến mang tính quyết định không diễn ra như hắn mong muốn.
Đại quân tới được Bộ Nhi Ngư Hải, đây đã là cực hạn của hậu cần rồi, nếu tiếp tục đi theo Nhạc Thác, hậu quả khó lường.
Mang theo đại pháo, không thể đi nhanh được.
Nếu như là một đơn vị kỵ binh, Cao Kiệt rất muốn vượt qua Bộ Ngư Nhi Hải, tới địa bàn người Kiến Châu xem sao.
Mùa hè ở Bộ Ngư Nhi Hải đẹp không sao kể siết.
Thiên nga rướn cổ ca vang ở đàm lầy, các loại chim chóc bay rợp trời, thi thoảng còn thấy diều hâu kết thành đoàn dùng mô thức quân đội để săn mồi.
“ Nếu an gia ở đây thì tốt biết bao.” Cao Kiệt cúi người lấy một nắm đất đen bóp trong tay, có chút khao khát:
Vân Quyền tỏ ra am hiểu :” Chẳng qua lúc này đang là mùa hè thôi, chứ nghe nói mùa đông ở đây rất dài, không phải là nơi tốt để sinh sống đâu.”
Cao Kiệt lắc đầu: “ Nơi nào đất đai màu mỡ chính là ngôi nhà tốt.”
“ Lão bà của ngươi e không chịu.”
“ Lão bà của ta rất dễ thuyết phục, ta đi tới đâu nàng đi tới đó.”
Vân Quyền thấy vẻ mặt hắn có chút thất thần thì trêu:” Nhớ nhà hả?”
Cao Kiệt không phủ nhận:” Nếu nói không nhớ thì là nói dối, ta rời Ngọc Sơn đã sáu năm rồi, sao không nhớ cho được, con ta đã một đứa tám tuổi, một đứa bảy tuổi, không biết chúng còn nhớ người cha như ta.”
“ Ta còn tưởng ngươi không muốn về cơ.”
“ Sao lại không muốn chứ, chỉ là việc quân cấp bách nên không dám nghĩ tới thôi.”
Vân Quyển nhẹ người:” Nếu đã nhớ nhà vậy chúng ta nhổ trại quay về phía tây rồi, giờ này không chừng Giải Trại lúc này đã tới thành Lam Điền rồi, lần này ngươi đừng làm việc theo cảm tính. Tướng sĩ theo ngươi chinh chiến sáu năm, nay cũng có thể coi như vinh quy, có người cần thăng tiến, có người cần được thưởng, người muốn cưới lão bà sinh con, chớ làm hỏng chuyện của họ.”
“ Thực sự là đi quá lâu rồi, cũng không biết là thành Ngọc Sơn đã phồn thịnh tới mức nào.” Mặc dù vẫn biết tình hình ở nhà qua văn thư và người qua lại hai bên, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, Cao Kiệt vẫn muốn quay về tân mắt nhìn sự biến đổi đó:
Vân Quyền đứng dậy, mặt mày phấn chấn, Cao Kiệt đi bao nắm thì hắn cũng đi mấy năm, hô to:” Chúng ta về nhà thôi.”
….
Cảnh Tinh Trung và Thượng Khả Hỉ mà bị con tác chà đạp ác, không khác gì diễn viên quần chúng hạng 3, ở đâu ra không ai hay, đến bị bắt cũng qua lời kể …
Nhạc Thác như rít từ trong cổ họng ra: “ Đừng kiếm lý do, đánh thua thì chết, chạy cái gì chứ?”
“ Trận chiến Dã Lang lĩnh, ta thấy tướng sĩ Kiến Châu dũng mãnh như mọi khi, bối lặc thống lĩnh vẫn anh minh, tướng sĩ đối diện với mưa đạn dày đặc của quân Lam Điền vẫn không tan rã, giao chiến với kỵ binh Lam Điền, dù vấn vả phòng thủ vẫn kiên trì. Chỉ có ....”
“ Không cần phải nói nữa ... Nếu như Cao Kiệt vẫn dùng loại lửa đó thì chúng ứng phó thế nào?”
Đỗ Độ cũng đã hỏi kỵ binh chạy thoát, loại lửa đó cực kỳ âm độc, một khi dính vào là như giòi bám vào xương, không chết không thôi, cho dù có cắt da xẻo thịt thì vẫn cháy: “ Nếu các tướng sĩ có thể bình tĩnh được thì loại lửa này không khó đối phó, thuẫn bài, giáp da đều có thể ngăn ngọn lửa một lúc. Phiền nhất là loại lửa này gây ra khủng hoảng, cùng với khói độc, hít nhiều sẽ tổn thương cổ họng, mắt cũng rất đau, từ đó mới gây ra hoảng loạn, khiến chúng ta hao binh tổn tướng, không phải là do bản thân ngọn lửa.”
“ Bối lặc, tiếp theo đây chúng ta nên phòng thủ là chính, loại mưa lửa đó quá độc ác, hẳn là cũng rất quý giá, Cao Kiệt lúc này ở xa thành Lam Điền, mạt tướng nghĩ tiếp tế của hắn ắt không đủ.”
“ Nếu như hắn có nhiều thứ này thì ngay từ lúc khai chiến đã dùng, không cần phí hết tâm cơ đợi kỵ binh của chúng ta xuất hiện mới đem ra, cho nên mạt tướng dám khẳng định, tám phần là không còn thứ này nữa đâu, cuộc chiến này ưu thế vẫn là ở phía chúng ta.”
Nhạc Thác ngẫm nghĩ lại tình hình trận chiến, cảm thấy phân tích này có lý, song lại trở nên đăm chiêu:” Trận chiến này không là gì, cho dù toàn quân bị diệt cũng không phải to tát, ta không lo trận này đánh ra sao. Cái ta lo là một khi Vân Chiêu thống nhất Trung Nguyên, vậy thì Đại Thanh ta phải làm sao?”
……….. …………
“ Chém!” Lương Khải mặc áo giáp đen, thần uy vô cùng:
Mệnh lệnh hạ xuống, hơn 2000 cái đầu rụng ngay, hắn không muốn ra lệnh này, nhưng hết cách rồi, đại quân của Nhạc Thác hai năm trước xâm nhập Sơn Đông cùng với Hồng Thừa Trù, Tôn Truyền Đình, Lô Tượng Thanh đánh nhau suốt ba tháng, nếu nói trong tay chúng không nhuốm máu bách tính Đại Minh thì chẳng ai tin.
Chỉ còn hơn 100 tên tù binh còn sống.
Nói ra cũng lạ, trong số đó không có một người Hán nào, mà toàn là người Mông Cổ, không phải chiến sĩ, họ là mục nô bị người Kiến Châu bắt theo.
Từ trong miệng tù binh, Lương Khải biết một chuyện, quân Hán kỳ thực mới chính là những kẻ đáng giết nhất.
Sự thực chẳng hề sai, tù binh Kiến Nô khi bị chém đầu đều im lặng ủ rũ, ngược lại đám quân Hán nghe Lương Khải hạ lệnh còn cười ha hả, nói cái gì mà khoái hoạt đủ rồi, mười tám năm sau sẽ thành trang hảo hán.
Ai chẳng biết địa vị người Hán ở Kiến Châu rất thấp, khoái hoạt của chúng ở đâu ra ngoài trà đạp lên bách tính Đại Minh, nghe thì có vẻ hảo hán lắm, kỳ thực là một đám súc sinh, khiến Khương Thành hận không thể biến chúng thành ngọn đèn.
“ Huyện Lam Điền không có hình phạt biến người ta thành đèn sống, tử hình chỉ có một cách là chặt đầu.” Lương Khải nghiêm mặt trả lời yêu cầu của Khương Thành:
Khương Thành bực tức:” Ta về bảo cha ta nói với thiếu gia, làm sao lại hủy bỏ hình phạt hay như thế? Ngoài ra ngươi tha chết cho hơn 100 tên người Mông Cổ là có ý gì?”
Lương Khải nhìn người Mông Cổ đang ném thi thể xuống hố:” Ta là quan quân pháp, họ không có tội, ta không giết họ. Ngươi học ở thư viện ra, vì sao không bỏ hết cái tính cường đạo trên người.”
Khương Thành giơ hai tay lên trời làm động tác không thể tin nổi:” Ha ha ha, ngươi biết ta tốt nghiệp thế nào không, đúng là ta không học tốt, đáng lẽ chẳng thể tốt nghiệp, cha ta mang hai vò rượu ngon tới, khóc lóc xin sơn trưởng cho ta tốt nghiệp.”
“ Nhưng mà ta đoán chừng là sơn trưởng không muốn ta ở lại thư viện bôi nhọ thư viện thôi, vì cho ta thêm 10 năm nữa chắc gì đã tốt nghiệp được.”
“ Có điều ta ruột để ngoài da, không như đám người ruột giấu trong bụng như đám học tốt các ngươi. Nếu không phải quân ta thu được vô số gia súc, ngươi đã chẳng tha cho đám người Mông Cổ này chứ gì?”
Lương Khải tức giận phất ống tay áo:” Nói bừa nói bậy, luật pháp là luật pháp.”
Khương Thành lấy ra vò rượu đưa Lương Khải: “ Uống ngụm rượu cho thấm giọng.”
Vừa rồi đọc cả tràng dài lệnh phán tử, Lương Khải đúng là thấy hơi khát, cầm vò rượu lên tu một ngụm lớn, thở hắt ra một hơi dài: “ Thống khoái!”
Khương Thành cười hăng hắc: “ Giết Kiến Nô thống khoái lắm phải không?”
Lương Khải nổi giận:” Đừng bóp méo lời ta, ta đang uống rượu.”
Hai người họ hồi học thư viện vốn là bằng hữu chung phòng, sau khi tốt nghiệp hai người đi theo hai hướng hoàn toàn khác nhau, mấy năm sau mới gặp trong quân, thế là thành đôi oan gia.
Khương Thành cảm thán:” Có vậy mà cũng không chịu nói thật, thôi thôi, đợi về thành Ngọc Sơn, bất kể thế nào ta cũng xin với lão phu nhân để kiếm một công việc trong phủ. Chứ với công việc của ta, một khi va chạm với các ngươi, chết thế nào cũng không biết.”
“ Chỉ cần ngươi theo luật mà làm thì sợ ai hại ngươi chứ?”
“ Thôi đi ạ, ta không phải người tốt, đơn giản thẳng tính, chẳng biết khi nào phạm phải hơn một nghìn cấm lệnh của huyện Lam Điền. Cứ nấp dưới cánh của thiếu gia cho an toàn.”
Cao Kiệt vô cùng thất vọng.
Nhạc Thác sau khi bị thua thiệt, trú sau phòng tuyết thứ hai 5 ngày liền nhổ trại về phía đông, cuộc đại chiến mang tính quyết định không diễn ra như hắn mong muốn.
Đại quân tới được Bộ Nhi Ngư Hải, đây đã là cực hạn của hậu cần rồi, nếu tiếp tục đi theo Nhạc Thác, hậu quả khó lường.
Mang theo đại pháo, không thể đi nhanh được.
Nếu như là một đơn vị kỵ binh, Cao Kiệt rất muốn vượt qua Bộ Ngư Nhi Hải, tới địa bàn người Kiến Châu xem sao.
Mùa hè ở Bộ Ngư Nhi Hải đẹp không sao kể siết.
Thiên nga rướn cổ ca vang ở đàm lầy, các loại chim chóc bay rợp trời, thi thoảng còn thấy diều hâu kết thành đoàn dùng mô thức quân đội để săn mồi.
“ Nếu an gia ở đây thì tốt biết bao.” Cao Kiệt cúi người lấy một nắm đất đen bóp trong tay, có chút khao khát:
Vân Quyền tỏ ra am hiểu :” Chẳng qua lúc này đang là mùa hè thôi, chứ nghe nói mùa đông ở đây rất dài, không phải là nơi tốt để sinh sống đâu.”
Cao Kiệt lắc đầu: “ Nơi nào đất đai màu mỡ chính là ngôi nhà tốt.”
“ Lão bà của ngươi e không chịu.”
“ Lão bà của ta rất dễ thuyết phục, ta đi tới đâu nàng đi tới đó.”
Vân Quyền thấy vẻ mặt hắn có chút thất thần thì trêu:” Nhớ nhà hả?”
Cao Kiệt không phủ nhận:” Nếu nói không nhớ thì là nói dối, ta rời Ngọc Sơn đã sáu năm rồi, sao không nhớ cho được, con ta đã một đứa tám tuổi, một đứa bảy tuổi, không biết chúng còn nhớ người cha như ta.”
“ Ta còn tưởng ngươi không muốn về cơ.”
“ Sao lại không muốn chứ, chỉ là việc quân cấp bách nên không dám nghĩ tới thôi.”
Vân Quyển nhẹ người:” Nếu đã nhớ nhà vậy chúng ta nhổ trại quay về phía tây rồi, giờ này không chừng Giải Trại lúc này đã tới thành Lam Điền rồi, lần này ngươi đừng làm việc theo cảm tính. Tướng sĩ theo ngươi chinh chiến sáu năm, nay cũng có thể coi như vinh quy, có người cần thăng tiến, có người cần được thưởng, người muốn cưới lão bà sinh con, chớ làm hỏng chuyện của họ.”
“ Thực sự là đi quá lâu rồi, cũng không biết là thành Ngọc Sơn đã phồn thịnh tới mức nào.” Mặc dù vẫn biết tình hình ở nhà qua văn thư và người qua lại hai bên, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, Cao Kiệt vẫn muốn quay về tân mắt nhìn sự biến đổi đó:
Vân Quyền đứng dậy, mặt mày phấn chấn, Cao Kiệt đi bao nắm thì hắn cũng đi mấy năm, hô to:” Chúng ta về nhà thôi.”
….
Cảnh Tinh Trung và Thượng Khả Hỉ mà bị con tác chà đạp ác, không khác gì diễn viên quần chúng hạng 3, ở đâu ra không ai hay, đến bị bắt cũng qua lời kể …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.