Minh Thiên Hạ

Chương 947: Cơ Hội Cuối Cùng. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Hàn Lăng Sơn bất ngờ không phản bác gì còn nâng chén lên mời, nếu người quen biết hắn ở chỗ này nhất định chờ mong một trận thần thương thiệt kiếm long trời lở đất, vậy mà hắn bỗng nhiên lại hết sức hiền lành.

Phản ứng trước sau bất nhất đó của hắn làm Khổng Tú sinh nghi, nhìn kỹ Hàn Lăng Sơn từ trên xuống dưới một lượt:” Mười năm trước có một kẻ vô sỉ cởi quần trước mặt trăm người Khổng thị ta ỉa đái, ngươi có biết cái thứ khốn kiếp đó không?”

Hàn Lăng Sơn làm vẻ mặt hồi tưởng, thỏa mãn vô cùng:” Khi đó ta chửi mắng thật thống khoái.”

“ Vậy vì sao giờ lại nhẫn nhịn như thế?”

“ Biết làm sao, người hữu dụng ở Đại Minh ít quá, phát hiện người nào phải bảo vệ người nấy, ta đâu ngờ trong đống phân Khổng thị mọc lên cái cây tốt. Nếu ta mà đối đầu với ngươi, thiên hạ lại nghĩ hoàng đình Lam Điền ta không có bụng dung người.”

Khổng Tú cười ha hả, nâng cốc mời Hàn Lăng Sơn:” Thú vị đấy.”

“ Giờ ngươi thay tên phế vật Khổng Dận Thực thành gia chủ Khổng thị rồi sao?” Hàn Lăng Sơn hỏi:

Khổng Tú chỉ Tiểu Thanh mặt đầy tức giận ngồi giữa hai người:” Tính cách ta có thiếu sót, không làm tộc trưởng được, còn đứa bé này vốn là tiểu nhi tử của Khổng Dận Thực, tài hoa hơn người, cho nên khả năng thành gia chủ rất cao.”

“ Thuận tiện hỏi một câu, người nhờ ngươi tới tìm ta là thiên tử hay Tiền hoàng hậu?”

Hàn Lăng Sơn đáp:” Là Tiền hoàng hậu.”

Khổng Tú cau mày:” Hoàng hậu ở hậu cung lại tùy ý sai bảo trọng thần quốc gia à? Không phải loạn pháp kỷ à?”

“ Bỏ cách kiểu suy nghĩ này của ngươi đi, nếu không ngươi sẽ chết rất thê thảm, nữ nhân lợi hại quyền cao chức trọng ở Lam Điền này rất nhiều. Còn nữa, Tiền hoàng hậu là sư tỷ của ta, tỷ ấy sai ta làm việc này với danh nghĩa tỷ đệ, không phải lệnh hoàng hậu.”

“ Vậy ngươi tới tìm ta có tính là triều đình thẩm tra không?”

Hàn Lăng Sơn giải thích:” Thẩm tra ngươi là chuyện của giám sát bộ, ta không tham dự, chuyện này có quy củ, có lưu trình không phải do cá nhân quyết, không phải do ta định đoạt được, tất cả phải xem thể hiện của ngươi.”

Khổng Tú gật gù:” Ta thích loại quy củ đó, tuy nhũng nhiễu có điều đảm bảo công bằng hơn.”

Hàn Lăng Sơn uống hết cốc nước, bỏ lại vài đồng tiền rồi chắp tay qua loa một cái đi luôn, chẳng mấy chốc đã biến mất trong dòng người đông đúc.

Tiểu Thanh giờ mới hỏi: “ Công tử, người đó là Hàn Lăng Sơn à?”

Lúc này hơi men trên người Khổng Tú tiêu tán sạch, trán lấm tấm mồ hôi, dù là ông ta, đối diện với người hung danh vang dội như Hàn Lăng Sơn cũng rất áp lực, lau mồ hôi nói:” Đúng vậy chính là trọng thần của hoàng đình Lam Điền, năm xưa đi đến Khổng thị ta chửi mắng sau đó phóng uế bỏ đi.”



“ Mùi máu trên người trên người hắn rất đậm, sát khí rất nặng.”

“ Tất nhiên rồi, nghe nói kẻ này đi tới đâu nơi đó thây phơi đầy đồng, máu chảy thành sông tới đó.”

Tiểu Thanh hạ thấp giọng nói gần như thì thầm:” Loại người ấy không chết tử tế đâu.”

“ Ai mà biết được chứ, thói đời này khác quá nhiều rồi ...”

Khổng Tú sức cùng lực kiệt, hôm nay đối thoại với Hàn Lăng Sơn đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của ông ta, nhìn như thoải mái, nhưng mỗi câu mỗi chữ phải cân nhắc kỹ càng, vạn hết trí lực mới dám nói ra.

Trước kia ông ta nói chẳng tốn sức, mở miệng ra là nói được, không cần cố kỵ gì, nên có thể luận chiến ba ngày ba đêm không mệt.

Một khi có điều cố kỵ sẽ vô cùng cật lực.

Khổng Tú rất thích không khí ở Mai Hương Các, cho dù lần trước bị lão bảo tử gọi nha dịch đem tới huyện nha, có điều kết quả không tệ. Thêm vào giờ ông ta có tiền rồi, cho nên khi Khổng Tú và Tiểu Thanh quay lại Mai Hương Các, lão bảo tử cực kỳ hoan nghênh.

Tiểu Thanh không hiểu lão công tử vì sao đạt được mục đích rồi còn tới nơi như thế này, nhưng mà phát hiện ra lão công tử lại bắt đầu uống rượu, hơn nữa tâm tình rất kém, cho nên không nói gì cả.

Một đám mỹ nhân oanh yến ríu rít vây quanh Khổng Tú, hầu hạ ông ta vô cùng thoải mái, Khổng Tú vừa uống rượu qua miệng mỹ nhân xong, kéo mỹ nhân khác vào lòng, hai tay vô cùng phóng túng, cười cũng rất lớn.

Khung cảnh thoạt nhìn rất sướng khoái, Tiểu Thanh chỉ cảm thấy bi thương.

Vì vị tộc gia gia thiên tính lãng mạn này e rằng từ hôm nay trở đi e là khó mà sống tùy ý nữa, sẽ thành ngựa hoang bị lắp cương, phải đi theo hướng chủ nhân chỉ.

Hàn Lăng Sơn đáng sợ, Vân Chiêu còn đáng sợ hơn, dù lão công tử tài hoa ngút ngàn thế nào, trước mặt Vân Chiêu cũng không có tư cách kiêu ngạo.

Giờ là thời khắc cuồng hoan cuối cùng của lão công tử, ngày mai thức dậy, hoặc là ngày kia, lão công tử phải thu lại dáng vẻ cuồng sinh phóng túng, mặc vào bộ trường sam gò bó trong rương hành lý, cùng mười lăm người khác phục vụ cho một tiểu hoàng tử.

Nghĩ tới đó, Tiểu Thanh ngồi trong góc, vừa nhìn lão công tử, lo lão công tử say chết, vừa mở rương ra, lấy sách ôn tập học thức.

Nếu hắn có thể lấy được hạng nhất kỳ thi tháng 6, sẽ có lợi cho lão công tử sau này.

Học vấn là thứ thần kỳ, có thể chớp mắt biến tên lưu manh vô lại thành bậc chí sĩ đạo đức.



Ba ngày sau Khổng Tú mặc lên người bộ trường sam cổ điển, bùi tóc đơn giản, phố thêm một thanh cổ kiếm, mắt sáng như sao, ai có thể liên tưởng tới tên phóng đãng đêm qua ngủ cùng sáu bảy nữ nhân.

Bàn tay ông ta rất lớn, ngón tay dài, trắng trẻo, động tác cầm bút vẽ tranh có thể làm điên đảo khối người, đám kỹ nữ có quan hệ xác thịt càng như mê như say..

“ Ta thấy núi xanh thấp thoáng, nơi đó ắt có suối nhỏ vờn quanh, có nước trong chảy qua đá, có lá rụng phiêu linh, đó là chốn về của hồn phách ...”

Khổng Tú coi mỹ sắc như không, chẳng mấy chốc đã vẽ ra núi xanh, nước chảy, một sĩ tử gày nằm trên tảng đá, giống đang ngủ say, giống như đã chết:

“ Ta đã bán hồn phách cho quyền quý, đổi lấy thứ ta muốn, người không hồn phách khác gì không mặc y phục, ngay thẳng cũng được, vô sỉ cũng được, đều chẳng liên quan tới ta nữa. Ta chỉ là vị khách lướt qua thế gian này, sinh mệnh như phù du, nhục thể ta đã bốc mùi, nhưng hồn phách ta thơm ngát.”

Trên bức tranh thế gia công tử sa sút kia xuất hiện hai con bướm, một con đậu trên vai hắn, quyến luyến không rời, một con vỗ cánh trên không, tựa như đang tìm chỗ đạm mùi hương hoa nhất.

“ Công tử không thối chút nào.” Kỹ nữ mắt to rất ngây thơ ghé đầu vào cổ Khổng Tú hít sau một hơi:

Khổng Tú khẽ hôn lên môi kỹ nữ mới mười lăm mười sáu đó:” Bức tranh này tặng nàng.”

Nói rồi lần lượt ôm lấy từng mỹ nữ trong phòng cười lớn rời đi.

Tiểu Thanh dẫn hai con lừa chờ tới nóng ruột lên đường, lừa rất thiếu kiên nhẫn, một bực bội kêu lớn, con còn lại ân cần hít hít mông con lừa đực.

Hôm nay bọn họ tới thành Ngọc Sơn.

“ Hai vị công tử muốn tới thành Ngọc Sơn vì sao không ngồi tàu hỏa, cưỡi lừa sẽ bị người ta cười cho đấy, để tiểu nhân mua vé giúp hai vị công tử.” Quy nô cười nịnh nọt, làm người ta rất muốn tát cho một phát:

Cho dù Tiểu Thanh biết tên đó thèm con lừa của mình, hắn vẫn chấp nhận loại vòi tiền biến tướng này.

Hai cong lừa đổi lấy hai vé tàu hỏa đi Ngọc Sơn, tuy nói là hơi lỗ, Khổng Tú vừa vào trạm tàu hỏa liền bị khung cảnh hùng tráng ở nơi này làm chấn kinh tới quên hết.

Bất kể là hàng hóa chất cao như núi, xe ngựa chở hàng đón khách qua lại nườm nượp, hành khách đông đúc hay con thú sắt khổng lồ đang phì phò phun khói đều là ông ta chấn động tới váng đầu.

“ Đây là sản vật khi phát triển tới cực điểm sao?”

Cảnh tượng xung quanh không làm Tiểu Thanh chú ý, hắn chỉ nhìn con quái vật sắt kia, cảm giác hồn phi phách tán, thiếu chút nữa quay đầu chạy:

“ Không, chưa phải cực điểm, mới là bắt đầu, nghe nói đó là vốn ấm trà lớn để thiên tử chơi đùa biến thành ... Ta thật muốn dẫn những kẻ cười nhạo toán học, cách vật, coi đó là thứ tiểu đạo, tới đây để con quái vật này nghiền nát.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook