Chương 946: Nho Học Không Chết.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Tiểu Thanh cảm thấy mất mặt quá thể đáng rồi, không dám ngẩng mặt nhìn ai nữa.
Vì lão công tử nhà hắn từ khi đi vào con phố này cứ ai mời thử rượu là uống cạn cả cốc, mời thịt ăn cả xâu, nhưng không chịu vào quán nào hết, ngang nhiên đi tiếp trước ánh mắt ngỡ ngàng của nữ tử mời khánh, làm hắn phải đi cách một quãng, sợ người ta biết hai người quen nhau.
Khổng Tứ đến cuối phố thì no căng bụng, ợ ra hơi rượu, bước chân cũng lảo đảo, không thấy Tiểu Thanh tới đỡ mình, quay đầu nhìn thấy hắn đi cách một quãng, sao không đoán ra nguyên cớ, mắng:” Ngươi thì hiểu cái gì, công tử ngươi không nếm thử rượu, mà là nếm cái không khí của Đại Đường, ăn một miếng thịt có nửa phần ánh trăng vào lòng, uống cốc rượu sinh ba phần hào khí. Cơm no rượu say rồi có thể ngủ một giấc giữa chợ, đợi thiên tử cho gọi.”
Tiểu Thanh biết lão công tử mồm mép lợi hại, bất kể chuyện méo mó gì cuối cùng lý lẽ vẫn thuộc về bản thân.
Khổng Tú cười ha hả giang rộng tay:” Ta biết ngươi không phục, nhưng nhìn thịnh thế này đi? Có ai không muốn nếm thử? Thịnh thế như vậy, chúng ta phải tích cực tham gia, cùng hoàng gia mang tới thịnh thế hơn nữa, như vậy bất kể Nho gia hay Khổng thị mới tồn tại tiếp được. Nếu không chỉ biết ăn nhờ vào phúc tổ tiên thì nhất định vào quan tài đấy.”
Tiểu Thanh thấy lão công tử nổi hứng trò chuyện, giao con lừa cho một phụ nhân đón khách ân cần, đỡ công tử vào cái quán nhỏ chỉ bảy cái bàn.
Một cốc nước quả mát lạnh vào bụng, Tiểu Thanh nhỏ giọng nói:” Không phải công tử nói người ở đây đều là phế vật à? Sao giờ đây hưng phấn vậy?”
Khổng Tú bật cười:” Không cần nói nhỏ, bọn chúng vốn là phế vật, cắm đầu vào đống sách vở thì kiếm đâu ra học vấn mới? Thứ của lão tổ tông bị người ta nghiên cứu mấy nghìn năm, thứ lão tổ tông nghĩ tới bọn họ nói cả rồi, thứ lão tổ tông không nghĩ tới, bọn họ cũng nói hết rồi, sau đó nói là lão tổ tông nói.”
“ Ha ha ha, lão tổ tông được đưa lên thần đàn như thế đấy.”
“ Mười năm trước ta đã để ý tới tân học Ngọc Sơn, mới đầu ta khinh thường thứ đó, mang tâm lý bới móc nghiên cứu một thời gian, không ngờ chỗ hơn người của nó.”
“ Lại thêm sáu năm học tập, rốt cuộc thấu hiểu được nó, sau đó lại dùng ba năm để dung hòa gia học chúng ta với tân học Ngọc Sơn.”
“ Tiểu Thanh Nhi, năm nay ngươi đã mười ba, vừa vặn vào thư viện Ngọc Sơn học, đợi chúng ta tới Ngọc Sơn, ngươi tham gia đại khải tháng 6, thể hiện tài học của mình, không được vị trí thứ nhất thì ngươi chết đi.”
Lão công tử là người sái thoát, coi lễ giáo như đống phân, tất nhiên thư đồng Tiểu Thanh cũng không kém:” Vậy công tử mà không lấy được chức thái phó cũng nên đi chết chứ?”
Khổng Tú lại gọi thêm bát nước quả nữa, thứ này dễ uống, vừa miệng ông ta: “ Hoàng đình Lam Điền không có thái phó, mục đích của ta là nhân cơ hội dạy học Nhị hoàng tử, giao dịch với thiên tử, để thiên tử thấy cái hay của tân học ta nghiên cứu, tục mệnh cho Nho gia.”
“ Từ Nguyên Thọ dạy người cũng ghê gớm đấy, nhưng so với kinh nghiệm dạy học mấy nghìn năm của Khổng thị ta, ông ta chả là cái gì!”
Tiểu Thanh tự tin nói:” Vậy tiểu nhân đi tham gia Ngọc Sơn đại khảo lấy vị trí số một, chứng minh bản lĩnh dạy học của công tử, con công tử diệt mấy người khác, độc chiếm Nhị hoàng tử.”
Khổng Tú cười ha hả:” Đừng nói âm u như vậy, quân tử nho gia quang minh chính đại, chúng ta phải thể hiện cái hào khí muôn trượng, cái tinh thần bao la là được rồi. Thế mới xứng với khí thế nuốt chửng vạn dặm giang sơn của hoàng đình Lam Điền.”
“ Ngọc Sơn tân học xâm chiếm thiên hạ, hùng bá Đại Minh rất hữu dụng, nhưng luận tới giáo hóa vạn dân, mưa móc bốn phương thì lộ rõ cái yếu.”
“ Tiếp theo đây hoàng đình Lam Điền muốn thiên hạ ổn định, muốn cuộc sống bách tính, thể chế chính trị đi vào đường chính quy, cách hành xử cường đạo của họ không hợp thời nữa.”
“ Lam Điền mua lòng người bằng chính sách có lợi cho bách tính, tổn hại lợi ích của quần thể lợi ích cũ, trong thời gian ngắn thì đúng là có thể giúp bánh tính giàu có.”
“ Nhưng nếu ai ai cũng truy cầu cái lợi, tranh giành nhau vươn lên, sẽ không có lợi cho việc duy trì ổn định, vì theo đuổi lợi ích là vô tận, tài phú không thể tăng lên mãi, lúc tài phú chững lại là lúc vương triều nguy cấp.”
Tiểu Thanh không hưởng ứng lời lão công tử nhà mình như mọi khi, hắn vừa uống nước vừa chú ý tới một hán tử đen xì đang chăm chú lắng nghe lời lão công tử.
Vốn hắn định đuổi hán tử có mùi nguy đó đi, nhưng cân nhắc hồi lâu, thấy mình không có bản lĩnh đó, liền ngồi im nghe lão công tử ba hoa.
Mà hắn cũng nhận ra, đối tượng lão công tử nói cho nghe không phải là mình.
“ Tự cho mình là giỏi!” Hán tử đó không phải ai khác mà chính là Hàn Lăng Sơn, đập cốc xuống bàn, cắt ngang lời Khổng Tú:
Không Tú ngạo nghễ nói bâng quơ:” Ái cha sao lại xuất hiện một tên phế vật, rõ ràng là muốn giết người, lại phải khoác lên người mấy lớp da, che đi xấu hổ. Toàn thân che đi rồi, song mông lòi ra là sao?”
Hàn Lăng Sơn cười nhạt:” Đạo đức văn chương ngàn năm, một đêm mất sạch mặt mũi, chẳng lẽ ngươi không hổ thẹn? Khổng thị bao năm qua làm gì ở Sơn Đông, đừng nói là phơi mông, đến cả cái giống cũng lộ ra rồi.”
“ Có cái đó mới có thể nối dõi tông đường, ngươi thấy cái giống của Khổng thị ta có hủng tráng, cao ngất không?”
“ Cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Không Tú xách Tiểu Thanh lên đặt trước mặt Hàn Lăng Sơn:” Ngươi thấy cái giống này thế nào?”
Hàn Lăng Sơn liếc mắt qua gương mặt non nớt của Tiểu Thanh:” Ngươi định dùng cái giống này tham gia đại khảo của Ngọc Sơn.”
“ Có nó trấn áp quần hùng không khó.”
“ Trấn Ninh Hạ anh tài lớp lớp, khó lắm.”
Khổng Tú chẳng coi ra gì:” Khổng thị có con cháu đi trấn Ninh Hạ học, ba năm về nhà bị khảo hạch nghiêm khắc, người ra đề là ta, có biết kết quả không?”
“ Ồ, xem ra tên tiểu tử này thắng, có điều ta chưa từng nghe nói ở Ninh Hạ hay Ngọc Sơn có học sinh xuất sắc nào họ Khổng.” Hàn Lăng Sơn mỉa mai lại:
Khổng Tú làm mặt đau khổ, nhưng chỉ một thoáng rất ngắn:” Biết sao được, thứ chúng học trước kia không đúng, ta đã đem học vấn cải tiến giao Khổng Dật Thực, chẳng bao lâu trên hoàng đình Lam Điền toàn con cháu Khổng thị, ta khẳng định với ngươi như thế.”
“ Làm học vấn là chuyện xa xỉ, con nhà nghèo cầu học gian nan thế nào, ta nghĩ không cần ta nói.”
“ Con cháu Khổng thị tranh đoạt thứ hạng với con cái nhà nghèo đã có ưu thế bẩm sinh, cha mẹ thân tộc chúng ai cũng biết chữ, từ nhỏ bọn chúng biết cầu học tiến bộ, thậm chí bọn chúng không cần để ý nông sự, chuyên tâm học tập. Nhà nghèo sao có thể làm điều ấy?”
“ Nay không chỉ Khổng thị ta bắt đầu nghiên cứu tân học, các thế gia độc sách khác cũng thế, đợi họ nghiên cứu thấu triệt rồi, chưa tới 10 năm, bọn họ sẽ quay lại làm giai tầng thống trị mảnh đất này.”
“ Điều đó thì ngày cả ý chí thiên tử không thay đổi được, cũng không phải các ngươi xây vài cái thư viện là thay đổi được, đó là uy lực hàng nghìn năm giáo hóa của Nho gia ta.”
“ Các ngươi không thể giết được hết được sĩ đại phu, dù thiên tử dùng kế xua hổ nuốt sói, lợi dụng Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung thanh tẩy Đại Minh, cũng chỉ làm chậm thời gian những người các ngươi gọi là văn nhân cũ xâm nhập đội ngũ thôi.”
“ Thiên tử chính vì nhìn thấy chuyện này nên mới mượn cơ hội tuyển tiên sinh cho Nhị hoàng thử, bắt đầu tiếp nhận Nho học có giới hạn, đó là thử nghiệm của thiên tử.”
“ Ta rất thích thử nghiệm này, vì ta có cơ hội đem nho học mới của mình dạy khắp thế giới.”
....
Như mình đã nói, Kiết Dữ 2 viết truyện công tâm, nếu đọc từ đầu truyện tới giờ đa phần là hạ thấp Nho giáo, văn nhân cũ, tưởng chừng họ sẽ hết thời và lùi vào dĩ vãng. Mhưng tới chương này có thể thấy uy lực của Nho giáo rồi, các đại gia tộc cũng chẳng chỉ có con cháu biết ăn chơi.
Kiết Dữ 2 bị độc giả TQ chửi khá nhiều, nhiều người hay nói thế này, "tuy tôi chưa đọc hết truyện của tác giả này, nhưng đủ thấy được tư tưởng của hắn ...." , ví dụ như chửi KD2 hạ thấp Nho học, sùng bái phương Tây chẳng hạn, số đông chửi KD 2 mê tây thế thì sang tây mà kiếm tiền, nhưng KD2 vẫn có đông đảo fan hâm mộ, vì họ đọc hết truyện, họ biết nhìn vấn đề đa chiều hơn.
Luôn nhìn vấn đề theo nhiều hướng, mình tin đó là điều tác phẩm của Kiết Dữ 2 muốn truyền đạt.
Vì lão công tử nhà hắn từ khi đi vào con phố này cứ ai mời thử rượu là uống cạn cả cốc, mời thịt ăn cả xâu, nhưng không chịu vào quán nào hết, ngang nhiên đi tiếp trước ánh mắt ngỡ ngàng của nữ tử mời khánh, làm hắn phải đi cách một quãng, sợ người ta biết hai người quen nhau.
Khổng Tứ đến cuối phố thì no căng bụng, ợ ra hơi rượu, bước chân cũng lảo đảo, không thấy Tiểu Thanh tới đỡ mình, quay đầu nhìn thấy hắn đi cách một quãng, sao không đoán ra nguyên cớ, mắng:” Ngươi thì hiểu cái gì, công tử ngươi không nếm thử rượu, mà là nếm cái không khí của Đại Đường, ăn một miếng thịt có nửa phần ánh trăng vào lòng, uống cốc rượu sinh ba phần hào khí. Cơm no rượu say rồi có thể ngủ một giấc giữa chợ, đợi thiên tử cho gọi.”
Tiểu Thanh biết lão công tử mồm mép lợi hại, bất kể chuyện méo mó gì cuối cùng lý lẽ vẫn thuộc về bản thân.
Khổng Tú cười ha hả giang rộng tay:” Ta biết ngươi không phục, nhưng nhìn thịnh thế này đi? Có ai không muốn nếm thử? Thịnh thế như vậy, chúng ta phải tích cực tham gia, cùng hoàng gia mang tới thịnh thế hơn nữa, như vậy bất kể Nho gia hay Khổng thị mới tồn tại tiếp được. Nếu không chỉ biết ăn nhờ vào phúc tổ tiên thì nhất định vào quan tài đấy.”
Tiểu Thanh thấy lão công tử nổi hứng trò chuyện, giao con lừa cho một phụ nhân đón khách ân cần, đỡ công tử vào cái quán nhỏ chỉ bảy cái bàn.
Một cốc nước quả mát lạnh vào bụng, Tiểu Thanh nhỏ giọng nói:” Không phải công tử nói người ở đây đều là phế vật à? Sao giờ đây hưng phấn vậy?”
Khổng Tú bật cười:” Không cần nói nhỏ, bọn chúng vốn là phế vật, cắm đầu vào đống sách vở thì kiếm đâu ra học vấn mới? Thứ của lão tổ tông bị người ta nghiên cứu mấy nghìn năm, thứ lão tổ tông nghĩ tới bọn họ nói cả rồi, thứ lão tổ tông không nghĩ tới, bọn họ cũng nói hết rồi, sau đó nói là lão tổ tông nói.”
“ Ha ha ha, lão tổ tông được đưa lên thần đàn như thế đấy.”
“ Mười năm trước ta đã để ý tới tân học Ngọc Sơn, mới đầu ta khinh thường thứ đó, mang tâm lý bới móc nghiên cứu một thời gian, không ngờ chỗ hơn người của nó.”
“ Lại thêm sáu năm học tập, rốt cuộc thấu hiểu được nó, sau đó lại dùng ba năm để dung hòa gia học chúng ta với tân học Ngọc Sơn.”
“ Tiểu Thanh Nhi, năm nay ngươi đã mười ba, vừa vặn vào thư viện Ngọc Sơn học, đợi chúng ta tới Ngọc Sơn, ngươi tham gia đại khải tháng 6, thể hiện tài học của mình, không được vị trí thứ nhất thì ngươi chết đi.”
Lão công tử là người sái thoát, coi lễ giáo như đống phân, tất nhiên thư đồng Tiểu Thanh cũng không kém:” Vậy công tử mà không lấy được chức thái phó cũng nên đi chết chứ?”
Khổng Tú lại gọi thêm bát nước quả nữa, thứ này dễ uống, vừa miệng ông ta: “ Hoàng đình Lam Điền không có thái phó, mục đích của ta là nhân cơ hội dạy học Nhị hoàng tử, giao dịch với thiên tử, để thiên tử thấy cái hay của tân học ta nghiên cứu, tục mệnh cho Nho gia.”
“ Từ Nguyên Thọ dạy người cũng ghê gớm đấy, nhưng so với kinh nghiệm dạy học mấy nghìn năm của Khổng thị ta, ông ta chả là cái gì!”
Tiểu Thanh tự tin nói:” Vậy tiểu nhân đi tham gia Ngọc Sơn đại khảo lấy vị trí số một, chứng minh bản lĩnh dạy học của công tử, con công tử diệt mấy người khác, độc chiếm Nhị hoàng tử.”
Khổng Tú cười ha hả:” Đừng nói âm u như vậy, quân tử nho gia quang minh chính đại, chúng ta phải thể hiện cái hào khí muôn trượng, cái tinh thần bao la là được rồi. Thế mới xứng với khí thế nuốt chửng vạn dặm giang sơn của hoàng đình Lam Điền.”
“ Ngọc Sơn tân học xâm chiếm thiên hạ, hùng bá Đại Minh rất hữu dụng, nhưng luận tới giáo hóa vạn dân, mưa móc bốn phương thì lộ rõ cái yếu.”
“ Tiếp theo đây hoàng đình Lam Điền muốn thiên hạ ổn định, muốn cuộc sống bách tính, thể chế chính trị đi vào đường chính quy, cách hành xử cường đạo của họ không hợp thời nữa.”
“ Lam Điền mua lòng người bằng chính sách có lợi cho bách tính, tổn hại lợi ích của quần thể lợi ích cũ, trong thời gian ngắn thì đúng là có thể giúp bánh tính giàu có.”
“ Nhưng nếu ai ai cũng truy cầu cái lợi, tranh giành nhau vươn lên, sẽ không có lợi cho việc duy trì ổn định, vì theo đuổi lợi ích là vô tận, tài phú không thể tăng lên mãi, lúc tài phú chững lại là lúc vương triều nguy cấp.”
Tiểu Thanh không hưởng ứng lời lão công tử nhà mình như mọi khi, hắn vừa uống nước vừa chú ý tới một hán tử đen xì đang chăm chú lắng nghe lời lão công tử.
Vốn hắn định đuổi hán tử có mùi nguy đó đi, nhưng cân nhắc hồi lâu, thấy mình không có bản lĩnh đó, liền ngồi im nghe lão công tử ba hoa.
Mà hắn cũng nhận ra, đối tượng lão công tử nói cho nghe không phải là mình.
“ Tự cho mình là giỏi!” Hán tử đó không phải ai khác mà chính là Hàn Lăng Sơn, đập cốc xuống bàn, cắt ngang lời Khổng Tú:
Không Tú ngạo nghễ nói bâng quơ:” Ái cha sao lại xuất hiện một tên phế vật, rõ ràng là muốn giết người, lại phải khoác lên người mấy lớp da, che đi xấu hổ. Toàn thân che đi rồi, song mông lòi ra là sao?”
Hàn Lăng Sơn cười nhạt:” Đạo đức văn chương ngàn năm, một đêm mất sạch mặt mũi, chẳng lẽ ngươi không hổ thẹn? Khổng thị bao năm qua làm gì ở Sơn Đông, đừng nói là phơi mông, đến cả cái giống cũng lộ ra rồi.”
“ Có cái đó mới có thể nối dõi tông đường, ngươi thấy cái giống của Khổng thị ta có hủng tráng, cao ngất không?”
“ Cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Không Tú xách Tiểu Thanh lên đặt trước mặt Hàn Lăng Sơn:” Ngươi thấy cái giống này thế nào?”
Hàn Lăng Sơn liếc mắt qua gương mặt non nớt của Tiểu Thanh:” Ngươi định dùng cái giống này tham gia đại khảo của Ngọc Sơn.”
“ Có nó trấn áp quần hùng không khó.”
“ Trấn Ninh Hạ anh tài lớp lớp, khó lắm.”
Khổng Tú chẳng coi ra gì:” Khổng thị có con cháu đi trấn Ninh Hạ học, ba năm về nhà bị khảo hạch nghiêm khắc, người ra đề là ta, có biết kết quả không?”
“ Ồ, xem ra tên tiểu tử này thắng, có điều ta chưa từng nghe nói ở Ninh Hạ hay Ngọc Sơn có học sinh xuất sắc nào họ Khổng.” Hàn Lăng Sơn mỉa mai lại:
Khổng Tú làm mặt đau khổ, nhưng chỉ một thoáng rất ngắn:” Biết sao được, thứ chúng học trước kia không đúng, ta đã đem học vấn cải tiến giao Khổng Dật Thực, chẳng bao lâu trên hoàng đình Lam Điền toàn con cháu Khổng thị, ta khẳng định với ngươi như thế.”
“ Làm học vấn là chuyện xa xỉ, con nhà nghèo cầu học gian nan thế nào, ta nghĩ không cần ta nói.”
“ Con cháu Khổng thị tranh đoạt thứ hạng với con cái nhà nghèo đã có ưu thế bẩm sinh, cha mẹ thân tộc chúng ai cũng biết chữ, từ nhỏ bọn chúng biết cầu học tiến bộ, thậm chí bọn chúng không cần để ý nông sự, chuyên tâm học tập. Nhà nghèo sao có thể làm điều ấy?”
“ Nay không chỉ Khổng thị ta bắt đầu nghiên cứu tân học, các thế gia độc sách khác cũng thế, đợi họ nghiên cứu thấu triệt rồi, chưa tới 10 năm, bọn họ sẽ quay lại làm giai tầng thống trị mảnh đất này.”
“ Điều đó thì ngày cả ý chí thiên tử không thay đổi được, cũng không phải các ngươi xây vài cái thư viện là thay đổi được, đó là uy lực hàng nghìn năm giáo hóa của Nho gia ta.”
“ Các ngươi không thể giết được hết được sĩ đại phu, dù thiên tử dùng kế xua hổ nuốt sói, lợi dụng Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung thanh tẩy Đại Minh, cũng chỉ làm chậm thời gian những người các ngươi gọi là văn nhân cũ xâm nhập đội ngũ thôi.”
“ Thiên tử chính vì nhìn thấy chuyện này nên mới mượn cơ hội tuyển tiên sinh cho Nhị hoàng thử, bắt đầu tiếp nhận Nho học có giới hạn, đó là thử nghiệm của thiên tử.”
“ Ta rất thích thử nghiệm này, vì ta có cơ hội đem nho học mới của mình dạy khắp thế giới.”
....
Như mình đã nói, Kiết Dữ 2 viết truyện công tâm, nếu đọc từ đầu truyện tới giờ đa phần là hạ thấp Nho giáo, văn nhân cũ, tưởng chừng họ sẽ hết thời và lùi vào dĩ vãng. Mhưng tới chương này có thể thấy uy lực của Nho giáo rồi, các đại gia tộc cũng chẳng chỉ có con cháu biết ăn chơi.
Kiết Dữ 2 bị độc giả TQ chửi khá nhiều, nhiều người hay nói thế này, "tuy tôi chưa đọc hết truyện của tác giả này, nhưng đủ thấy được tư tưởng của hắn ...." , ví dụ như chửi KD2 hạ thấp Nho học, sùng bái phương Tây chẳng hạn, số đông chửi KD 2 mê tây thế thì sang tây mà kiếm tiền, nhưng KD2 vẫn có đông đảo fan hâm mộ, vì họ đọc hết truyện, họ biết nhìn vấn đề đa chiều hơn.
Luôn nhìn vấn đề theo nhiều hướng, mình tin đó là điều tác phẩm của Kiết Dữ 2 muốn truyền đạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.