Chương 1026: Cơ Hội Tới Rồi.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Trương lão gia Trương Đức Bang ở Hàng Châu vô cùng sung sướng.
Sau khi lấy được tờ báo, hắn ngay lập tức vội vội vàng vàng tới tiểu trạch viện ở bên Vận Hà, muốn đem tin tức tốt lành này nói với Trịnh thị trước tiên.
“ Nương tử, nương tử, ta rốt cuộc cũng có thể giúp nàng sửa hộ tịch thuyền dân thành hộ tịch chân chính rồi.” Vừa đẩy cửa ra chưa vào tới phòng Trương Đức Bang đã hưng phấn hô lên:
Trịnh thị đang làm y sam trẻ con thong thả đứng lên, nhìn gương mặt tươi roi rói của Trương Đức Bang cũng mỉm cười, thi lễ nói: “ Làm phiền phu quân rồi.”
Trương Đức Bang đưa báo cho nàng, đỡ Trịnh thị đã hoài thai ngồi xuống, chỉ tay lên trang nhất của Nhật báo Lam Điền: “ Bệ hạ đã cho phép người nước ngoài vào Đại Minh, nàng không cần trốn trong trạch viện mãi nữa, có thể quang minh chính đại ra ngoài rồi.”
“ Thật sao?”
“ Tất nhiên là thật, sau này nàng là người Đại Minh rồi, có thể sống thoải mái một chút.”
Trịnh thị vội vàng xem tin, cuối cùng thất vọng nói: “ Trên báo nói, chỉ cho nam đinh vào thôi.”
Trương Đức Bang cười ha hả: “ Trước kia chẳng phải là không cho tất cả mọi người vào sao, nàng vẫn vào đấy thôi. Giờ tuy nói là chỉ cho nam đinh vào, địa phương vì thiếu nhân thủ, bao nhiêu nữ tử bị chặn ở bến tàu sao được, các xưởng dệt, xưởng may ở trong thành cần nữ tử mà, không cần vội, đám chưởng quầy các xưởng kia sẽ giúp nàng mở lệnh cấm này. Từ Ngũ Tường dám đi đầu, Hàng Châu tri phủ dám dựng cầu, ta hiểu đám quan lão gia lắm.”
Trịnh thị đột nhiên cắn rắn quỳ dưới chân Trương Đức Bang: “ Thiếp thân có chuyện này muốn cầu xin phu quân.”
Trương Đức Bang đỡ nàng lên: “ Cẩn thận, cẩn thận chứ, đừng để ảnh hưởng tới con trong bụng, nàng nói đi, chỉ cần ta làm được, sẽ thỏa mãn nàng.”
Trịnh thị lấy trong lòng ra một tờ giấy, trên đó có hình người, là một nam tử trung niên, vẽ vô cùng truyền thần.
Trương Đức Bang nhận lấy tờ giấy, nhìn nam tử kia: “ Đây là ai?
Trịnh thị khóc nói: “ Đây là huynh trưởng của thiếp thân, bọn thiếp thất tán ở Triều Tiên, có điều theo thiếp nghĩ, huynh ấy bị chặn ở bến tàu thị bạc ti Hàng Châu, cầu xin phu quân cứu huynh trưởng thiếp ra, thiếp nguyện kết cỏ ngậm vành, đời đời báo đáp đại ân của phu quân.”
Nghe nói nam nhân này là ca ca nàng, khuôn mặt vốn âm trầm của Trương Đức Bang liền cười tươi, đồng ý ngay tức thì:” Được, được, nếu nàng nói sớm, không chừng ta đưa người ra rồi. Ta có một biểu ca làm việc ở thị bạc ti, đợi ta đưa thuyền nhỏ cho Tiểu Anh Ca rồi đi.”
Nói rồi lớn tiếng gọi Anh Ca.
Một tiểu khuê nữ mặc áo lục đẹp đẽ lạch bạch chạy ra, nhào vào lòng Trương Đức Bang, hắn ôm lấy, hai người dùng trán thân mật cọ vào nhau một hồi, Trương Đức Bang được Anh Ca nũng nịu cầu khẩn mới lấy ra cái thuyền gỗ to bằng lòng bàn tay.
Nhìn khuê nữ đùa nghịch với Trương Đức Bang, gân xanh trên trán Trịnh thị nổi lên, nắm chặt tay.
Trương Đức Bang dẫn Anh Ca ra chum nước thả thuyền, dụ:” Gọi cha đi, mai còn có một người gỗ nhỏ có thể đặt trên thuyền.”
“ Cha ...” Anh Ca giọng giòn tan, vừa gọi được một tiếng, lại nhớ ra chuyện gì, sợ hãi quay đầu nhìn mẫu thân, đối diện với ánh mắt tàn độc của mẫu thân, nó khiếp sợ ôm cổ Trương Đức Bang:
Trịnh thị mỉm cười đi tới gỡ Anh Ca ra khỏi lòng Trương Đức Bang:” Phu quân đi sớm về sớm, thiếp làm vài món ăn Hàng Châu mới học được, đợi phu quân về nếm thử.”
Trương Đức Bang cười ha hả đồng ý ngay, còn đưa tay khẽ béo cái má đã phúng phính lên người của Anh Ca, vớt thuyền trong chum ra, vẩy khô nước, dặn Tiểu Anh Ca thuyền nhỏ phải phơi chỗ mát, không được đặt dưới ánh mặt trời rồi mới đi tới thị bạc ti.
Trịnh thị mắt tiễn Trương Đức Bang rời khỏi ngã rẽ, tức thì đóng cửa lại, một tay bịt miệng Anh Ca, tay kia nhéo mông nó, nhỏ giọng rít:” Cha con là một người cao quý vô cùng, không phải kẻ bất học vô thuật đó, sao con dám dùng cách xưng hô cao quý đó với nam nhân này?”
Tiểu Anh Ca muốn khóc, nhưng khóc không ra, hai chân quẫy đạp trên không, nước mắt chảy thành chuỗi hạt đứt.
Trương Đức Bang chẳng hề hay biết chuyện xảy ra sau lưng mình.
Hắn rất thích Anh Ca, còn tự mình dạy đứa bé đáng thương đó nói tiếng Đại Minh, vì hắn nói chữ nào, đứa bé đó học theo chữ đó, nên mới đặt tên là Anh Ca.
Khi đi qua Vãn Hương lâu, bất kể đám ca kỹ vừa mới thức dậy gọi thế nào, Trương Đức Bang ngay cả hứng thú ngẩng đầu lên cũng chẳng có, nay hắn sắp làm cha của hai đứa con rồi, không thể có tiếng xấu truyền đi nữa.
Tương lai khuê nữ phải gả đi, nhi tử phải cưới tức phụ, nếu thường xuyên ra vào thanh lâu, làm gì có nhà tử tế nào muốn qua lại.
Nghĩ tới đó Trương Đức Bang bước nhanh hơn, quyết định sau này tuyệt đối không đi qua Vãn Hương lâu nữa.
Nữ nhân trong đó không có ai tốt đẹp hết.
Bây giờ Đại Minh không như trước kia nữa, trước kia không có cơm ăn, bị cha mẹ bán đi làm kỹ nữ, là chuyện chẳng đặng đừng, còn thương được.
Hiện tại nữ nhân còn ở lại thanh lâu thì đều là thứ lười làm ham hưởng thụ, phàm là người chăm chỉ một chút tới các xưởng diệt, xưởng thêu làm việc, cho dù bưng trà rót nước ở tửu quán cũng no bụng, còn có tiền thuê cái phòng nhỏ sống.
Còn về lão bảo tử thanh lâu bây giờ càng là trò cười, phàm là thanh lâu có người bị ép làm kỹ nữ, chưởng quầy, lão bảo tử, trà hồ không bị đầy đi Tây Vực cũng là đi Mã Lục Giáp, đi đâu thì đời này cũng đừng mong mà về được nữa.
Phải biết rằng những kỹ nữ này vào thanh lâu phải đăng ký ở chỗ quan phủ, đồng thời nói rõ là mình cam tâm tình nguyện, phải đóng thuế nặng mới được vào thanh lâu làm việc. Nói chính xác thì những kỹ nữ này mới là người quyết định trong thanh lâu, lão bảo tử nhìn mặt họ mà sống.
Trên người cỏ cằm đầy trống lắc được hóa lang mang đi khắp nơi, Trương Đức Bang thấy cái trống đỏ có âm thanh dễ nghe, liền tháo xuống, ném cho hóa lang vài đồng, sau đó tiếp tục đi về phía thị bạc ti.
Thị bạc ti ở bên sông Tiền Đường, quan phủ làm một đoạn bến tàu dài năm dặm ở chỗ Tiền Đường đi ra biển, chuyên môn cho người chạy nạn tới Đại Minh sống.
Đương nhiên người có tiền ở đó sống rất tốt, sau lưng là thành Hàng Châu, có cái gì mà không mua được, không tiền thì thê thảm, quan phủ chỉ cung cấp thứ thức ăn kém nhất, trong đó đa phần là ngọc mễ, khoai tây.
Vì thế nơi này bị người Hàng Châu gọi là đất thối, cái tên rất hình tượng, vì nơi này đúng là rất thối.
Biểu huynh Tôn Đức của Trương Đức Bang làm việc ở nơi này, còn là tiểu đội trưởng quản lý lãng nhân.
Thị bạc ti không cho người ngoài vào nơi này, Trương Đức Bang cũng không được, nên sau khi nhờ người chuyển lời, hắn tìm cái quán ngồi xuống uống trà, đợi biểu huynh.
Vừa mới uống được một ngụm phun ra, không phải là vì trà không ngon, mà vì cái đầu trọc xuất hiện trước mắt, vội vàng gọi thủ vệ: “ Này này, có một người Oa chạy ra.”
Thủ vệ lạnh lùng nhìn Trương Đức Bang một cái, tiếp tục đứng thẳng tắp, coi như không nghe thấy.
Chủ quán trà vừa lau bát vừa nói: “ Đó là lưu học sinh, không phải là nô lệ trong đất thối chạy ra.”
Người Oa đó tức giận đứng dậy quát chủ quán:” Người trong đó cũng không phải là nô lệ, bọn họ là người nước ngoài lưu lạc tới Đại Minh.”
Chủ quán không giận, cười ha hả rót bát trà khác cho Trương Đức Bang.
Người Oa đó vóc dáng cao lớn hiếm có, bộ dạng phẫn nộ càng hãi người, Trương Đức Bang không dám chọc vào, nuốt nước bọt quay sang tán gẫu với chủ quán.
“ Ngài muốn kiếm nô lệ trong đó ra để giúp làm việc à?” Chủ quán trà bĩu môi, có vẻ coi thường:
“ Thì giá rẻ mà.”
“ Rẻ cũng không thể làm thế, đưa một nô lệ vào nhà, không biết người có tiền các ngài nghĩ cái gì, chẳng lẽ trong nhà không có lão bà, khuê nữ, muội tử? Hôm qua Tôn đầu mới ném xuống biển một tên ngủ với lão bà người ta. Nói cho ngài biết, đám người đó sống ở đất thối lâu, chẳng khác gì dã thú, nhìn thấy gia quyến sạch sẽ thế nào đây?”
Trương Đức Bang vội lấy bức vẽ trong lòng ra xem kỹ, lại nghĩ tới dung mạo Trịnh thị, nhíu mày, trông chẳng giống huynh muội gì cả.
Ý nghĩ đó vừa mới sinh ra, lại nghĩ đến sự ôn nhu của Trịnh thị, tự tát mình một cái, thấy không nên nghĩ thế.
Sau khi lấy được tờ báo, hắn ngay lập tức vội vội vàng vàng tới tiểu trạch viện ở bên Vận Hà, muốn đem tin tức tốt lành này nói với Trịnh thị trước tiên.
“ Nương tử, nương tử, ta rốt cuộc cũng có thể giúp nàng sửa hộ tịch thuyền dân thành hộ tịch chân chính rồi.” Vừa đẩy cửa ra chưa vào tới phòng Trương Đức Bang đã hưng phấn hô lên:
Trịnh thị đang làm y sam trẻ con thong thả đứng lên, nhìn gương mặt tươi roi rói của Trương Đức Bang cũng mỉm cười, thi lễ nói: “ Làm phiền phu quân rồi.”
Trương Đức Bang đưa báo cho nàng, đỡ Trịnh thị đã hoài thai ngồi xuống, chỉ tay lên trang nhất của Nhật báo Lam Điền: “ Bệ hạ đã cho phép người nước ngoài vào Đại Minh, nàng không cần trốn trong trạch viện mãi nữa, có thể quang minh chính đại ra ngoài rồi.”
“ Thật sao?”
“ Tất nhiên là thật, sau này nàng là người Đại Minh rồi, có thể sống thoải mái một chút.”
Trịnh thị vội vàng xem tin, cuối cùng thất vọng nói: “ Trên báo nói, chỉ cho nam đinh vào thôi.”
Trương Đức Bang cười ha hả: “ Trước kia chẳng phải là không cho tất cả mọi người vào sao, nàng vẫn vào đấy thôi. Giờ tuy nói là chỉ cho nam đinh vào, địa phương vì thiếu nhân thủ, bao nhiêu nữ tử bị chặn ở bến tàu sao được, các xưởng dệt, xưởng may ở trong thành cần nữ tử mà, không cần vội, đám chưởng quầy các xưởng kia sẽ giúp nàng mở lệnh cấm này. Từ Ngũ Tường dám đi đầu, Hàng Châu tri phủ dám dựng cầu, ta hiểu đám quan lão gia lắm.”
Trịnh thị đột nhiên cắn rắn quỳ dưới chân Trương Đức Bang: “ Thiếp thân có chuyện này muốn cầu xin phu quân.”
Trương Đức Bang đỡ nàng lên: “ Cẩn thận, cẩn thận chứ, đừng để ảnh hưởng tới con trong bụng, nàng nói đi, chỉ cần ta làm được, sẽ thỏa mãn nàng.”
Trịnh thị lấy trong lòng ra một tờ giấy, trên đó có hình người, là một nam tử trung niên, vẽ vô cùng truyền thần.
Trương Đức Bang nhận lấy tờ giấy, nhìn nam tử kia: “ Đây là ai?
Trịnh thị khóc nói: “ Đây là huynh trưởng của thiếp thân, bọn thiếp thất tán ở Triều Tiên, có điều theo thiếp nghĩ, huynh ấy bị chặn ở bến tàu thị bạc ti Hàng Châu, cầu xin phu quân cứu huynh trưởng thiếp ra, thiếp nguyện kết cỏ ngậm vành, đời đời báo đáp đại ân của phu quân.”
Nghe nói nam nhân này là ca ca nàng, khuôn mặt vốn âm trầm của Trương Đức Bang liền cười tươi, đồng ý ngay tức thì:” Được, được, nếu nàng nói sớm, không chừng ta đưa người ra rồi. Ta có một biểu ca làm việc ở thị bạc ti, đợi ta đưa thuyền nhỏ cho Tiểu Anh Ca rồi đi.”
Nói rồi lớn tiếng gọi Anh Ca.
Một tiểu khuê nữ mặc áo lục đẹp đẽ lạch bạch chạy ra, nhào vào lòng Trương Đức Bang, hắn ôm lấy, hai người dùng trán thân mật cọ vào nhau một hồi, Trương Đức Bang được Anh Ca nũng nịu cầu khẩn mới lấy ra cái thuyền gỗ to bằng lòng bàn tay.
Nhìn khuê nữ đùa nghịch với Trương Đức Bang, gân xanh trên trán Trịnh thị nổi lên, nắm chặt tay.
Trương Đức Bang dẫn Anh Ca ra chum nước thả thuyền, dụ:” Gọi cha đi, mai còn có một người gỗ nhỏ có thể đặt trên thuyền.”
“ Cha ...” Anh Ca giọng giòn tan, vừa gọi được một tiếng, lại nhớ ra chuyện gì, sợ hãi quay đầu nhìn mẫu thân, đối diện với ánh mắt tàn độc của mẫu thân, nó khiếp sợ ôm cổ Trương Đức Bang:
Trịnh thị mỉm cười đi tới gỡ Anh Ca ra khỏi lòng Trương Đức Bang:” Phu quân đi sớm về sớm, thiếp làm vài món ăn Hàng Châu mới học được, đợi phu quân về nếm thử.”
Trương Đức Bang cười ha hả đồng ý ngay, còn đưa tay khẽ béo cái má đã phúng phính lên người của Anh Ca, vớt thuyền trong chum ra, vẩy khô nước, dặn Tiểu Anh Ca thuyền nhỏ phải phơi chỗ mát, không được đặt dưới ánh mặt trời rồi mới đi tới thị bạc ti.
Trịnh thị mắt tiễn Trương Đức Bang rời khỏi ngã rẽ, tức thì đóng cửa lại, một tay bịt miệng Anh Ca, tay kia nhéo mông nó, nhỏ giọng rít:” Cha con là một người cao quý vô cùng, không phải kẻ bất học vô thuật đó, sao con dám dùng cách xưng hô cao quý đó với nam nhân này?”
Tiểu Anh Ca muốn khóc, nhưng khóc không ra, hai chân quẫy đạp trên không, nước mắt chảy thành chuỗi hạt đứt.
Trương Đức Bang chẳng hề hay biết chuyện xảy ra sau lưng mình.
Hắn rất thích Anh Ca, còn tự mình dạy đứa bé đáng thương đó nói tiếng Đại Minh, vì hắn nói chữ nào, đứa bé đó học theo chữ đó, nên mới đặt tên là Anh Ca.
Khi đi qua Vãn Hương lâu, bất kể đám ca kỹ vừa mới thức dậy gọi thế nào, Trương Đức Bang ngay cả hứng thú ngẩng đầu lên cũng chẳng có, nay hắn sắp làm cha của hai đứa con rồi, không thể có tiếng xấu truyền đi nữa.
Tương lai khuê nữ phải gả đi, nhi tử phải cưới tức phụ, nếu thường xuyên ra vào thanh lâu, làm gì có nhà tử tế nào muốn qua lại.
Nghĩ tới đó Trương Đức Bang bước nhanh hơn, quyết định sau này tuyệt đối không đi qua Vãn Hương lâu nữa.
Nữ nhân trong đó không có ai tốt đẹp hết.
Bây giờ Đại Minh không như trước kia nữa, trước kia không có cơm ăn, bị cha mẹ bán đi làm kỹ nữ, là chuyện chẳng đặng đừng, còn thương được.
Hiện tại nữ nhân còn ở lại thanh lâu thì đều là thứ lười làm ham hưởng thụ, phàm là người chăm chỉ một chút tới các xưởng diệt, xưởng thêu làm việc, cho dù bưng trà rót nước ở tửu quán cũng no bụng, còn có tiền thuê cái phòng nhỏ sống.
Còn về lão bảo tử thanh lâu bây giờ càng là trò cười, phàm là thanh lâu có người bị ép làm kỹ nữ, chưởng quầy, lão bảo tử, trà hồ không bị đầy đi Tây Vực cũng là đi Mã Lục Giáp, đi đâu thì đời này cũng đừng mong mà về được nữa.
Phải biết rằng những kỹ nữ này vào thanh lâu phải đăng ký ở chỗ quan phủ, đồng thời nói rõ là mình cam tâm tình nguyện, phải đóng thuế nặng mới được vào thanh lâu làm việc. Nói chính xác thì những kỹ nữ này mới là người quyết định trong thanh lâu, lão bảo tử nhìn mặt họ mà sống.
Trên người cỏ cằm đầy trống lắc được hóa lang mang đi khắp nơi, Trương Đức Bang thấy cái trống đỏ có âm thanh dễ nghe, liền tháo xuống, ném cho hóa lang vài đồng, sau đó tiếp tục đi về phía thị bạc ti.
Thị bạc ti ở bên sông Tiền Đường, quan phủ làm một đoạn bến tàu dài năm dặm ở chỗ Tiền Đường đi ra biển, chuyên môn cho người chạy nạn tới Đại Minh sống.
Đương nhiên người có tiền ở đó sống rất tốt, sau lưng là thành Hàng Châu, có cái gì mà không mua được, không tiền thì thê thảm, quan phủ chỉ cung cấp thứ thức ăn kém nhất, trong đó đa phần là ngọc mễ, khoai tây.
Vì thế nơi này bị người Hàng Châu gọi là đất thối, cái tên rất hình tượng, vì nơi này đúng là rất thối.
Biểu huynh Tôn Đức của Trương Đức Bang làm việc ở nơi này, còn là tiểu đội trưởng quản lý lãng nhân.
Thị bạc ti không cho người ngoài vào nơi này, Trương Đức Bang cũng không được, nên sau khi nhờ người chuyển lời, hắn tìm cái quán ngồi xuống uống trà, đợi biểu huynh.
Vừa mới uống được một ngụm phun ra, không phải là vì trà không ngon, mà vì cái đầu trọc xuất hiện trước mắt, vội vàng gọi thủ vệ: “ Này này, có một người Oa chạy ra.”
Thủ vệ lạnh lùng nhìn Trương Đức Bang một cái, tiếp tục đứng thẳng tắp, coi như không nghe thấy.
Chủ quán trà vừa lau bát vừa nói: “ Đó là lưu học sinh, không phải là nô lệ trong đất thối chạy ra.”
Người Oa đó tức giận đứng dậy quát chủ quán:” Người trong đó cũng không phải là nô lệ, bọn họ là người nước ngoài lưu lạc tới Đại Minh.”
Chủ quán không giận, cười ha hả rót bát trà khác cho Trương Đức Bang.
Người Oa đó vóc dáng cao lớn hiếm có, bộ dạng phẫn nộ càng hãi người, Trương Đức Bang không dám chọc vào, nuốt nước bọt quay sang tán gẫu với chủ quán.
“ Ngài muốn kiếm nô lệ trong đó ra để giúp làm việc à?” Chủ quán trà bĩu môi, có vẻ coi thường:
“ Thì giá rẻ mà.”
“ Rẻ cũng không thể làm thế, đưa một nô lệ vào nhà, không biết người có tiền các ngài nghĩ cái gì, chẳng lẽ trong nhà không có lão bà, khuê nữ, muội tử? Hôm qua Tôn đầu mới ném xuống biển một tên ngủ với lão bà người ta. Nói cho ngài biết, đám người đó sống ở đất thối lâu, chẳng khác gì dã thú, nhìn thấy gia quyến sạch sẽ thế nào đây?”
Trương Đức Bang vội lấy bức vẽ trong lòng ra xem kỹ, lại nghĩ tới dung mạo Trịnh thị, nhíu mày, trông chẳng giống huynh muội gì cả.
Ý nghĩ đó vừa mới sinh ra, lại nghĩ đến sự ôn nhu của Trịnh thị, tự tát mình một cái, thấy không nên nghĩ thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.