Minh Thiên Hạ

Chương 1027: Sống Tạm Đi.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Tôn Đức tay cầm một cái roi da trâu đi ra, nhận lấy chén trà uống một ngụm mới nói với Trương Đức Bang: “ Có chuyện gì thì nói nhanh đi, bên trong đó bận lắm.”

Trương Đức Bang vội kéo Tôn Đức sang một bên, kể đầu đuôi cho biểu huynh của mình.

Tôn Đức xem hình vẽ: “ Được, đệ đợi đó, ta vào xem xem, có thì giao cho đệ, đệ đi nộp tiền, không có thì chắc bị ta ném xuống biển rồi. Trong đó loạn lắm, sống nay chết mai, chẳng có gì đảm bảo hết,

“ Biểu ca, huynh để ý chút, mạng người quan trọng. “ Trương Đức Bang dặn dò:

“ Rồi, rồi. “ Tôn Đức xua xua tay quay lại thị bạc ti, qua hàng rào tiến vào đất thối, ném bức vẽ cho một tên bộ hạ: “ Mau chóng tìm ra người này, là người Triều Tiên.”

Không ngờ rằng một bộ hạ xem hình vẽ lại nói ngay: “ Thuộc hạ biết, hắn ở trên lầu các, nhiều tiền lắm, có điều không còn bao nhiêu nữa, đang chuẩn bị bán hắn cho một số đảo chủ, bọn họ rất thiếu người.”

Tôn Đức nhíu mày, cẩn thận hỏi kỹ hơn : “ Kẻ thế nào mà lại còn có tiền như thế?”

“ Nghe nói là một nhân vật lớn ở Triều Tiên, sau khi quốc gia bị phá thì chạy tới Đại Minh, bệ hạ ban chỉ không cho những người này vào, bọn họ không nơi nào để đi, đành ở lại đất thối, đợi triều đình đổi ý. Thú vị lắm, hắn luôn nói mình là hoàng tử, muốn gặp bệ hạ.”

“ Đưa ta đi gặp người đó.”

Tên bộ hạ mau chóng dẫn đường.

Đất thối không phải chỗ nào cũng thối, ít nhất ở gần gò núi thì cơ bản không thối, một nam tử khôi vĩ mình cao tám thước đi chân đất bên sông, đầu tóc tán loạn, nìn có vẻ thê thảm, nhưng đến gần, Tôn Đức cũng phải khen ngợi, khí vũ hiên ngang.

Mặc dù ở nơi này Tôn Đức địa vị cao vời, nhưng khi người này ngửa mặt lên nhìn hắn, vẫn ung dung cao quý.

“ Ngươi có biết một nữ nhân tên Phác Tái Hỉ không?”

Lý Cương Chân nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu:” Không nhớ ra.”

“ Cô ta nói ngươi là ca ca của cô ta, có phải vậy không?”

Lý Cương Chân đùng đùng nổi giận:” Ta là hoàng tử, nếu như cô ta là muội muội ta, lý nào lại họ Phác? Nhất định là có kẻ xấu giả mạo rồi, vị quan viên này, xin bẩm bảo với tri phủ Hoàng Châu, nói có người giả mạo hoàng tộc Lý thị, nếu quan phủ không ngó ngàng tới, mai chúng dám giả mạo hoàng tộc Vân thị.”

“ Ta tuy gặp vận không tốt, nhưng vẫn là hoàng tộc, trong thân thể chảy dòng máu cao quý, điều này không cho vấy bẩn.”

Tôn Đức không vô tâm như tên biểu đệ của mình, chỉ cần qua vài câu nói là hắn đã nhìn ra điều ngoắt ngoéo bên trong:” Nữ nhân đó tám thành là lão bà của ngươi, hai ngươi hình như còn có một nữ nhi năm tuổi.”



Lý Cương Chân cười lạnh:” Nữ nhân của ta rất nhiều, có mười sáu người sinh nhi tử cho ta, ai mà nhớ được một nữ nhân sinh ra nữ nhi, ta lấy thân phận hoàng tử Triều Tiên lệnh ngươi, hỏa tốc đem thân phận của ta báo lên, ta muốn tiến kinh cận kiến Đại Minh bệ hạ, thỉnh cầu Đại Minh giúp Triệu Tiên phục quốc.”

Tôn Đức quay đầu nhìn tên bộ hạ của mình, tên bộ hạ nháy mắt với hắn tỏ ý đã hiểu.

Lý Cương Chân thấy Tôn Đức định đi thì gọi:” Ta là hoàng tử Triều Tiên, tên tiểu lại ngươi nhất định phải đem lời của ta truyền cho tri phủ Hàng Châu, nếu không đợi tới khi ta gặp Đại Minh bệ hạ, nhất định rút gân ngươi.”

Tôn Đức khẽ thở dài, loại người này thực sự hắn đã gặp quá nhiều, rời khỏi mưu thần, quản gia, bộ hạ, nô phó, đến nói chuyện bình thường cũng chẳng biết.

Người thông minh một chút khi gặp nạn thì bất kể thế nào cũng trà trộn vào người bình thường, hạ thấp sự tồn tại của bản thân, tránh gây chú ý, tránh thù hận, tên này chưa gì đã buông lời dọa nạt người ta, đúng là tự tìm cái chết.

Bộ hạ lấy ra một cái xiên trúc dài tới hai trượng, thứ này được người quản lý đất thối dùng để đẩy người ta xuống nước.

“ Các ngươi muốn làm gì, các ngươi muốn làm gì, cứu mạng, cứu mạng, ta có tiền, ta có tiền ...”

Tôn Đức nhìn Lý Cương Chân bị hai thủ hạ dùng xiên đẩy xuống chỗ nước sâu, hắn vùng vẫy trong nước một lúc rồi không thấy đâu nữa.

Đợi một hồi không thấy người kia ngoi lên, tới chỗ ở của Lý Cương Chân, tìm thấy vật phẩm tùy thân, khoác lên vai rồi đất thối.

“ Biểu ca, tìm thấy chưa?” Trương Đức Bang thấy Tôn Đức đi ra, vội vàng tới hỏi:

Tôn Đức thương hại nhìn đứa biểu đệ bất học vô thuật của mình, không nói thật, chỉ thở dài:” Hắn vừa mới đi rồi, ta tới muộn một bước, chỉ tìm thấy bọc hành lý, ngươi mang cho muội muội của hắn đi.”

“ Hả, đi đâu?”

“ Nghe nói hắn không muốn tiếp tục ở lại đất thối, đi Mã Lục Giáp khai thác lưu huỳnh rồi.”

“ Hả, khai thác lưu huỳnh? Vậy còn sống nổi sao, biểu ca, đệ nghe nói người làm việc đó không sống nổi tới 40 tuổi.” Trương Đức Bang giật mình:

Tôn Đức cười ném cho Trương Đức Bang cái bọc:” Nhưng người làm việc đó đủ 10 năm sẽ được lập hộ tịch ở Mã Lục Giáp, thành người Đại Minh ở hải ngoại.”

Trương Đức Bang thở dài:” Thì phải còn mạng mới được chứ?”

Tôn Đức đẩy một cái: “ Thôi, về đi, đừng suy nghĩ nữa, nói với tiểu thiếp của đệ, đừng nghĩ được nghĩ mất nữa, sống yên ổn là tốt rồi.”



Đại cữu ca chết chắc rồi.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Trương Đức Bang.

Mang ý định thăm dò, lén lút mở cái bọc ra.

Cơ bản chẳng có cái gì tốt, chỉ có một cái đai ngọc còn đáng vài đồng, còn lại là ít bút giấy, một cuốn sách, là Luận ngữ bản tiếng Hán, thú vị nhất là còn có một cuốn kỳ phổ.

Trương Đức Bang mang cái bọc về tiểu viện tử bên Vận Hà, đưa cho Trịnh thị, thấy mặt Tiểu Anh Ca có vệt nước mắt, không vui nói:” Con còn nhỏ, nàng cứ đánh mắng nó làm gì?”

Sắc mặt Trịnh thị rất khó coi, chỉ thấy hành trang không thấy người, làm lòng nàng lạnh buốt, vội vàng mở cái bọc ra, nhìn đai ngọc quen thuộc, nước mắt lã chã.

Trương Đức Bang chẳng nghĩ nhiều, bế Tiểu Anh Ca lên, dùng cái trống dỗ dành nó, nói với Trịnh thị:” Cũng không biết ca ca nàng nghĩ cái gì, vốn ở Hàng Châu yên lành, ta vốn có thể lấy danh nghĩa thuê người mang ra, kết quả hắn đi Mã Lục Giáp nạp mạng.”

“ Tuy nói khai thác lưu huỳnh mười năm sẽ được lập ngoại tịch, nhưng đó có phải chuyện cho người làm không? Nghe nói khai thác lưu huỳnh ở Nam Dương quá nửa là nô lệ do đại quân bắt được, vì chết quá nhanh nên quan gia mới ra điều kiện như thế, hắn không nghĩ tới mình không thể sống mười năm à?”

Trịnh thị ôm đai ngọc ngồi đó, cả người như chết rồi, nàng tin Trương Đức Bang nói thật, vì trong mắt nàng, Trương Đức Bang là người nhìn một cái thấu tâm can.

Đại Viện Quân chết rồi.

Cũng như thế, Trịnh thị hiểu rõ, Đại Viện Quân Lý Cương Chân đã chết rồi, hơn nữa chết ngoài ý muốn.

Nàng thu lại đai ngọc, nói với Trương Đức Bang :” Phu quân chơi với Anh Ca, thiếp hơi mệt.”

Trương Đức Bang ân cần đưa Trịnh thị về phòng ngủ, cùng Anh Ca tiếp tục chơi thả thuyền trong chum.

Anh Ca rất thông minh, có thể nói là cực kỳ thông minh, rất nhiều chuyện dạy một cái là hiểu, nhất là ở chuyện đọc sách, làm Trương Đức Bang đột nhiên sinh ra suy nghĩ, đứa bé này nên tới thư viện đọc sách.

Chỉ là tới thư viện phải rời nhà, Trương Đức Bang không nỡ.

Hiện giờ ở Hàn Châu, chi nhánh thư viện Ngọc Sơn và Ngọc Sơn đại học đường đang điên cuồng tranh cướp những đứa bé có thiên phú, hơn nữa không phân nam nữ, chỉ cần là đứa bé ít tuổi đã thể hiện ra thiên phú đọc sách là bọn họ tranh giành nhau.

Đứa bé nào được chọn thì sau này ăn mặc không cần trong nhà lo, trừ hai mùa nóng lạnh được về thăm nhà, thời gian khác ở thư viện, tiếp nhận tiên sinh dạy bảo.

Sẽ có một tương lai hoàn toàn khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook