Minh Thiên Hạ

Chương 831: Danh Thần Dũng Tướng Đâu Cả Rồi.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Đại quân của Lý Hồng Cơ từ bốn phương tám hướng tràn tới, còn đông hơn cả châu chấu, chỉ nhìn thấy đũng đủ khiến người ý chí thiếu kiên định mất dũng khí phản kháng.

Chút tinh thần của quân thủ thành được khơi lên qua biểu hiện anh hùng của Mộc Thiên Đào bị đội quân đông tới vô cùng vô tận phá tan dễ dàng.

Từ quan binh tới dân binh đều bất giác muốn tránh thật xa tường thành.

Thế nhưng Lý Hồng Cơ lại không vội công thành, ngược lại phái một hoạn quan có tên là Đỗ Huân tới kinh thành nói muốn đàm phán với hoàng đế.

Đỗ Huân một mình vào thành không chút sợ hãi, nghênh ngang lên triều đường, tuyên bố với Sùng Trinh yêu cầu của Sấm vương.

Chuyện tới mức này, những yêu cầu của Lý Hồng Cơ đưa ra không tính là quá đáng.

Yêu cầu Sùng Trinh cắt nhường Sơn Đông, An Huy mà trên thực tế bị Lý Hồng Cơ công chiếm từ lâu, phân quốc phong vương cho hắn, chính thức thừa nhận hắn là phiên vương Đại Minh, được đời đời trấn thủ nơi này.

Yêu cầu hoàng đế khao thưởng đại quân ngoài thành 200 vạn lượng bạc.

Yêu cầu sau này đi Liêu Đông tác chiến với Kiến Nô, phàm là đất đai hắn đoạt được từ trong tay Kiến Nô thì đều thuộc về hắn.

Vì hắn là vương đi gặp hoàng đế như Sùng Trinh sẽ rất lúng túng, nên không tới triều bái hoàng đế nữa.

Đỗ Huân đọc xong yêu cầu của Lý Hồng Cơ, nhìn thủ phụ Ngụy Đức Tào đầy thâm ý, nói: “ Sớm quyết định đi.”

Vì thế trong tiếng hỏa pháo không ngừng rền vang của Lý Hồng Cơ, Sùng Trinh lần nữa mở triều hội.

Hắn hi vọng quần thần có thể lý giải nỗi khổ tâm không thể đầu hàng của hắn, ai đó sẽ đứng ra đồng ý thay hắn, hoặc bức ép hắn đồng ý những yêu cầu vô lý kia, nhưng trên triều đường chỉ có tiếng khóc rấm rứt, không ai đứng ra, không ai muốn mang tiếng thông đồng với tặc khấu làm mất quốc thổ, thành sỉ nhục muôn đời.

Hai tay Sùng Trinh run rẩy, không ngừng viết chữ lên bàn, rất nhanh bị bình bút thái giám Vương Chi Tâm lau đi, quần thần không ai biết hoàng đế viết gì, chỉ có Vương Chi Tâm vừa khóc vừa lau đi ...

“ Ngụy khanh thấy chuyện này thế nào? “ Sùng Trinh ném bút lông đi, bút lông lăn trên bàn, mực rất đậm bắn bẩn cả long bào, ngữ khí của hắn mang theo chút cầu khẩn, hắn đã ra điều kiện chưa từng có rồi:

Thế nhưng Ngụy Đức Tào quỳ xuống đất, khấu đầu liên hồi, không nói lời nào.

Ông ta lăn lộn quan trường bao năm như thế làm sao mà chẳng hiểu một khi thay hoàng đế gánh lấy tội đánh mất quốc thổ, sau này mãi mãi không trở mình được, nhẹ thì mất quan mất tước, nặng thì tính sổ sau, đầu một nơi thân một nẻo.

Sùng Trinh hỏi ba lần, Ngụy Đức Tào ba lần không trả lời, đám Chu Thuần Thần, Chu Quốc Bật, Trương Tấn Ngạn đều vờ như không nghe thấy gì.

Quan viên còn lại càng im như thóc, rụt đầu lại không dám gánh tội thay hoàng đế.

Tào triều suốt từ sáng sớm tới buổi chiều vẫn không ai nói gì hết.

Sùng Trinh tuyệt vọng hạ chỉ: “ Trẫm có chỉ, tính kế khác.”



Đỗ Huân nhận ý chỉ không đầu không đũa của hoàng đế ngửa mặt cười lớn rời kinh thành.

Một canh giờ sau đạn pháo của Lý Hồng Cơ bắn như mưa vào thành.

Hôm đó ngày 17 tháng 3 năm Giáp Thân.

Mộc Thiên Đào ở Chính Dương môn huy động toàn bộ hỏa lực, hắn đang cật lực bắn toàn bộ đạn pháo ra, đồng thời chỉ huy quân tốt sẵn sàng chiến đấu.

Chu Mỹ Sác cưỡi ngựa phi nhanh trên đường phố trống trải, cả kinh thành dường như chỉ có mỗi một nữ tử đang chạy, chiếc áo đỏ dưới nền trời âm u tuyệt vọng cô độc.

“ Cổng thành sắp bị phá rồi. “ Hàn Lăng Sơn từ cửa sổ quay lại đá Hạ Hoàn Thuần làm sâu lười co ro trong chăn, đá một cái thúc giục:” Đến lúc liên hệ với Hác Diêu Kỳ dẫn công chúa rời thành rồi đấy.”

Hạ Hoàn Thuần miễn cưỡng rời cái ổ ấm áp của mình, chẳng hiểu sao, hắn chịu lạnh kém nhưng đâu kém tới mức ấy, dù gì cũng từng rèn luyện ở sa mạc phương bắc rồi mà, nhưng ở nơi này làm cái gì hắn cũng không thấy có tinh thần, ngáp một cái sái quai hàm: “ Còn huynh thì sao?”

Hàn Lăng Sơn phủi bụi không tồn tại trên áo: “ Ta vào cung, thay bệ hạ bái phỏng hoàng đế.”

Hạ Hoàn Thuần tỉnh táo ngay tức thì, nhảy phắt khỏi giường: “ Để đệ tiến cung cho, khí sắc của huynh kém lắm.”

“ Khí sắc ta không tốt chỗ nào?”

“ Vào lúc cần sẽ không tốt.”

“ Không cần ngươi lo.”

Hàn Lăng Sơn nói xong đứng dậy khoác áo choàng, cầm lấy trường đao của minh rời lầu gỗ.

Theo lý mà nói thì khi đại họa sắp giáng xuống con người ta phải kinh hoàng hoảng loạn, chạy khắp nơi như ruồi không đầu. Nhưng kinh thành lại không như thế, vô cùng yên tĩnh.

Tới ngay cả những tên lưu manh hung hãn nhất lúc này cũng ngoan ngoãn đợi ở trong nhà.

Mùa xuân đã tới rồi, gió ở kinh thành vẫn thổi khiến người ta toàn thân ớn lạnh, Hàn Lăng Sơn kéo chặt áo choàng, dẫm lên tàn tuyết đi tới Thừa Thiên Môn.

Thừa Thiên Môn vẫn hùng vĩ như thế, phía trước nó là một quảng trường lớn là nơi Đại Minh tổ chức khánh điển quan trong và công bố chính lệnh trọng yếu, cũng đại biểu cho uy nghiêm của hoàng triều.

Hai tòa vọng lâu Vọng quân xuất và Phán quân quy đứng sừng sững hai bên quảng trường.

Sau lưng chúng là Thừa Thiên Môn tường đỏ ngói vàng.

Hoàng long kỳ bay phất phới trên cao, chỉ là màu vàng trên cờ đã phai màu, trở thành vàng trắng loang lổ, còn có cái bị gió lạnh thổi rách không ai thay, thành từng tua lất phất.



Chính môn đỏ thẩm đóng chặt, lối đi dài bên cửa cung đầy lá rụng.

Lối đi cổng bên mở rộng, qua cổng bên có thể thấy Ngọ Môn trống không, cũng chẳng thấy cấm vệ binh canh giữ.

Lúc hưng thịnh nơi này lúc nào cũng có người tuần tra, đừng nói tới gần cửa cung như Hàn Lăng Sơn, cách hai mươi trượng là có kim giáp võ sĩ tới xua đuổi, không nghe là bêu đầu.

Có vài hoạn quan nách kẹp bọc lớn bọc nhỏ chạy ra khỏi cửa cung, vừa thấy Hàn Lăng Sơn thì giật mình, cúi đầu che mặt, chạy sát góc tường biến mất.

Hàn Lăng Sơn đứng ở cửa cung hô lớn: “ Lam Điền mật điệp ti thủ lĩnh Hàn Lăng Sơn cầu kiến bệ hạ.”

Thừa Thiên Môn vẫn đứng đó im lìm không đáp.

Hàn Lăng Sơn tiếp tục hô: “ Lam Điền mật điệp ti thủ lĩnh Hàn Lăng Sơn cầu kiến bệ hạ.”

Gió lớn cuối theo lá khô, xoáy tròn bên cạnh hắn lùa vào lối đi hai bên, tựa hồ muốn thay sứ giả đi bẩm báo với hoàng đế.

Hàn Lăng Sơn vẫn đứng đó hô: “ Lam Điền mật điệp ti thủ lĩnh Hàn Lăng Sơn cầu kiến bệ hạ.”

Lần này giọng của hắn truyền qua lối thông dài vào tới hoàng cung, tiếp đó có tiếng thét kinh hãi, mười mấy hoạn quan đeo bọc hành trang chạy trốn, vừa chạy vừa hô như đám ruồi không đầu.

“ Sấm tặc vào cung rồi.”

“ Chạy mau, chạy mau không là chết.”

“ Vậy mạt tướng xin tiến cung gặp bệ hạ.” Hàn Lăng Sơn biết đứng đây hô rát họng cũng vô ích rồi, đi vào trong hoàng cung một đoạn thở dài quay ra, đóng cửa cung:

Qua Thừa Thiên Môn là Ngọ Môn hùng vĩ không thua kém ...

Đại môn của Ngọ Môn cũng mở toang, Hàn Lăng Sơn vẫn hô ba lần, sau đó đi qua cửa, đóng lại.

Cửa đóng dần, Tử Cấm Thành khôi phục sự thần bí uy nghiêm.

Qua cầu Kim Thúy , Hoàng Cực Môn, Hoàng Cực điện hùng tráng hiện ra trước mắt.

Hàn Lăng Sơn đứng lạy chắp tay khom người hô:” Lam Điền mật điệp ti thủ lĩnh Hàn Lăng Sơn phụng lệnh chủ nhân Lam Điền cầu kiến bệ hạ.”

Giọng của hắn rời Thái Hòa Môn liền bị gió lạnh thổi tan, bên trái là Vũ Thành Các trống không, bên phải là Văn Chiêu Các chẳng có một ai.

Bàn ghế vẫn còn đó, văn thư viết dở bay tán loạn, mực vương đầy đất.

Giặc chưa đánh tới đâu, vậy mà nơi đại biểu tôn nghiêm của quốc gia thành ra thế này, Hàn Lăng Sơn bỗng nhiên tức giận quát: “ Danh thần dũng tướng của Đại Minh đâu cả rồi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook