Chương 830: Thời Đại Mới, Quy Củ Mới.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Tiết tú tài đã đi qua khách sảnh tới tận năm lần rồi, chỉ là thấy Mộc Thiên Đào ngủ quá say cho nên không vào đánh thức, một canh giờ sau mới khẽ lay người đánh thức hắn, bẩm báo: “ Thế tử, binh mã bọn họ mang theo đã rút rồi.”
Mộc Thiên Đào tỉnh giấc, toàn thân ê ẩm, mặc khải giáp mà ngủ không hề dễ chịu: “ Bọn chúng không dám chiến đấu với ta, cả dũng khí nội chiến cũng chẳng có nốt.”
“ Nhưng mà chúng đã lấy được bảo tàng của Tào công.”
“ Đâu ra bảo tàng gì chứ, chẳng qua là thủ đoạn của Tào Hóa Thuần muốn lợi dụng chúng ta chinh chiến vì hắn mà thôi.”
Tiết tú tài không gạn hỏi sâu hơn:
- Chuyện đã tới mức này, thế tử nên có kế sách thì hơn.
Mộc Thiên Đào lắc đầu: “ Không cần mưu kế gì cả, chỉ cần chúng ta rời kinh thành, binh mã Lý Hồng Cơ ắt cho chúng ta con đường sống. Hiện giờ ấy à, có ai muốn đánh nhau nữa đâu, ta thấy Lý Hồng Cơ có thể đao không dính máu mà lấy được kinh thành thì hắn cũng vui vẻ không dùng tới vũ lực.”
Tiết tú tài không hiểu hỏi nhỏ:” Vì sao vậy ạ?”
Mộc Thiên Đào mặt âm u: “ Tâm tư giống bốn vị trọng thần vừa rồi thôi, đám tặc khấu ắt cho rằng chỉ cần vào được kinh thành là chúa tể thiên hạ, có thể chiếm đoạt vô số tài phú, chỉ cần vào kinh thành, muốn gì cũng có. Công thành danh toại ngay trước mắt, ai muốn chết nữa, ai muốn đi ngăn cản một đám quan binh chỉ muốn bỏ chạy.”
Tiết tú tài thở phào:” Thế thì tốt quá, thế thì tốt quá.”
Mộc Thiên Đào ra ngoài sân bẻ lấy một cành liễu đã nhú chồi, đưa cho ông ta:” Ngươi tới phủ Gia Định bá, giao cành liễu này cho công chúa, nàng bận rộn như thế, hẳn là chưa nhận ra mùa xuân đã tới.
“ Chúng ta sẽ đưa công chúa đi cùng sao?”
“ Không, nàng ấy có chỗ tốt hơn để đi.”
Khi Tiết tú tài cưỡi ngựa tới phủ Gia Định bá thì nhìn có vẻ như tòa phủ này đã do Chu Mỹ Sác khống chế rồi.
Toàn bộ gia nhân của Gia Định bá chen chúc ở hậu viện, không nghe, không hỏi tới chuyện xảy ra ở tiền viện, trung viện.
Gặp được công chúa, Tiết tú tài đưa cành liễu cùng chuyển lời của Mộc Thiên Đào.
Chu Mỹ Sác nắm chặt cành liễu, nhìn chồi lông màu tím nhạt như muốn phá vỏ chui ra, bần thần hồi lâu mới lẩm bẩm:” Thì ra mùa xuân tới rồi à?”
Nói rồi cởi búi tóc, lấy kéo ra cắt một lọn tóc buộc lại cho vào túi gấm đẹp đẽ, đưa Tiết tú tài:” Nói với Mộc lang, lòng ta thuộc về chàng, muôn đời không đổi.”
Tiết tú tài lo lắng nói:” Trong thành đạo phỉ như rươi, hay công chúa chuyển tới Mộc vương phủ, mọi người chiếu cố cho nhau.”
Chu Mỹ Sác lắc đầu, không nói không rằng.
Tiết tú tài thở dài, chắp tay cáo từ.
Vẫn cái lầu gỗ đó.
Chỉ là hôm nay trong lầu hơi nóng hầm hập.
Đêm qua ở ngoài uống gió lạnh cả buổi tối, về thành đánh một giấc say sưa, Hạ Hoàn Thuần chuẩn bị làm một bữa lẩu úy lạo bản thân.
Giờ chỉ có thứ này làm người ta có chút vui thú với cuộc sống thôi.
Đầu xuân ở kinh thành muốn tìm rau xanh rất khó, có điều Hạ Hoàn Thuần muốn ăn lẩu thì hắc y nhân vẫn có cách kiếm đủ rau xanh cho hắn.
Thế nên cải thìa, rau hẹ, rau chân vịt chẳng thiếu thứ gì.
Thêm vào đậu hũ, miến, thịt dê, vậy là thành một bữa thịnh soạn.
Ăn lẩu dê thì đao pháp phải cao.
Đợi Hạ Hoàn Thuần chuẩn bị xong hết nguyên vật liệu thì mùi nước thịt cũng dụ được bậc thầy đao pháp Hàn Lăng Sơn tới rồi.
Không cần mời mọc, chẳng nhiều lời, Hàn Lăng Sơn tay như chớp, thoáng cái những lát thịt dê đã phủ nửa nồi lẩu, đây chính là tuyệt kỹ danh chấn Ngọc Sơn của hắn.
Cho dù là người có đao pháp tốt hơn hắn, nhanh hơn hắn cũng đừng hòng thái được những miếng thịt dê với độ dày mỏng vừa vặt, đều tăm tắp như vậy.
“ Hảo đao pháp.:
“ Phục vụ bệ hạ ăn lẩu dê mười năm ngươi cũng luyện được đao pháp thế này.”
“ Không đúng, là huynh theo đuôi sư phụ đệ ăn chực lẩu dê mười năm luyện ra đao pháp thế này mới đúng.” Hạ Hoàn Thuần không tin:
Hàn Lăng Sơn nghĩ lại:” Hình như thế thật, bữa nào ta cũng ăn mà.”
“ Huynh đã ăn thì đừng có nói những lời khắc bạc như thế.” Mặc dù Vân Chiêu không tự mình dạy bảo Hạ Hoàn Thuần được là bao, nhưng Hạ Hoàn Thuần vẫn hết sức kính trọng sư phụ, không để ai nói ra nói vào:
“ Ngươi nói thì không sai, nhưng mà ta vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng thì phải ... “ Hàn Lăng Sơn nhíu mày ngẫm nghĩ, ở cạnh Vân Chiêu cái gì cũng quai quái, không bình thường : “ Chuyện bắt đầu từ khi nào nhỉ, vì sao mình lại tự nhiên nhiệt tình thái thịt như thế chứ?”
Hạ Hoàn Thuần ngạc nhiên:” Chuyện này có gì mà đâu mà phải nghĩ, huynh làm như có huyền cơ gì vậy.”
“ Im, im, hình như ta hiểu ra rồi ... “ Hàn Lăng Sơn xua tay không cho Hạ Hoàn Thuần cắt ngang suy nghĩ của mình, thông minh như hắn, không chú ý thì thôi, một khi chú ý đến vấn đề gì đó thì thế nào cũng sẽ tìm ra vấn đề.
Quả nhiên không lâu sau hắn vỗ trán bồm bộp:” Nhớ rồi, nhớ rồi, có một ngày bệ hạ và Đa Đa tỷ lên thư viện, mang theo rất nhiều mứt quả khô, hai người họ không chia hết được, thế là Đa Đa tỷ liền gọi ta tới chia giúp. Bận bịu mãi, toàn bọn tham ăn mà, đến cuối cùng thế nào ta và bệ hạ không còn quả khô nữa.”
Hạ Hoàn Thuần nổi máu hóng hớt, tay gắp thịt dê liên hồi, miệng hỏi: “ Sao thế, sao thế?”
“ Hết mất rồi, bệ hạ nhường mứt quả cuối cùng cho Đa Đa tỷ, thế là mỗi ta và bệ hạ không có ăn, đứng nhìn huynh đệ tỷ muội khác ăn mứt, dù chảy nước dãi, nhưng ta thấy tự hào.”
“ Rồi sau đó ... dần dần sư phụ ta nhờ huynh giúp nhiều dần, từ việc nhỏ thành việc lớn, cuối cùng huynh đến giết người cướp của cũng làm luôn phải không?”
Hàn Lăng Sơn ôm đầu đau khổ: “ Đa Đa tỷ dùng thủ đoạn đó với người khác, ta đứng ngoài nên thấy hết, còn cười khẩy coi thường người ta, ta rất cẩn thận với tỷ ấy, giờ mới nhận ra, bệ hạ còn ác hơn, âm thầm tới mức ta không nhận ra.”
Hạ Hoàn Thuần hiểu rồi, vớt đầy bát thịt đưa cho Hàn Lăng Sơn nhắc: “ Đệ bảo huynh này, ta cảm thấy Đa Đa sư nương cố tình làm rõ ràng như thế là để yểm hộ cho sư phụ đệ đấy.”
“ Đúng, đúng, đúng, ngươi nói đúng, nhất định là vậy rồi.” Hàn Lăng Sơn vỗ đùi đánh đét, ngộ ra chân lý: “ Quan hệ với phu thê bọn họ đúng tổn thọ, đề phòng không xuể, hai người họ là cặp đôi đáng sợ nhất trên đời.”
Hạ Hoàn Thuần không có cái băn khoăn như Hàn Lăng Sơn, dù sao sư phụ như cha, hắn là đệ tử thì nghe lời là được, không phải suy nghĩ nhiều làm gì: “ Đệ thì thấy vui mừng vì sư phụ bản lĩnh cao cường, nhìn thảm cảnh của Đại Minh như thế nào là rõ.”
“ Ngươi còn kém lắm, có biết vì sao sư phụ ngươi lại lập ra cái đại hội đại biểu nhân dân không?”
“ Đó là hành động cao quý của sư phụ, trả quyền lực lại cho nhân dân.”
Hàn Lăng Sơn khịt mũi: “ Ngươi có biết là sau này quyền lực của quốc tướng còn lớn hơn hoàng đế không?”
Hạ Hoàn Thuần gật đầu:” Vốn nên như thế mà, nhưng huynh nói không đúng rồi, quốc tướng nhiều quyền hơn hoàng đế chứ không phải lớn hơn, hoàng đế là cao quý, bình thường không cần hỏi tới quốc kế dân sinh ...”
Hàn Lăng Sơn thấy Hạ Hoàn Thuần trả lời như vậy thì biết là hắn chưa hiểu rồi, điều này cần từng trải mới lĩnh ngộ được, cho nên không nói ra để sau này Hạ Hoàn Thuần tự hiểu, chuyển đề tài: “ Ngươi định đưa đoàn người công chúa ra khỏi kinh thành thế nào?”
“ Binh mã của Hác Diêu Kỳ sẽ xuất hiện ở Chương Nghĩa Môn, tới khi đó bọn đệ sẽ ra, còn hắn là người đầu tiên đi vào.”
“ Đơn giản thế thôi?”
“ Chỉ đơn giản thế thôi. “ Hạ hoàn Thuần múc muôi nước canh, lúc này canh qua mấy lần nhúng thịt ngọt thơn đậm đà, húp một hớp đã ấm người: “ Sư huynh, năm xưa huynh xuất sơn, Lam Điền ta vẫn còn nhỏ bé, vô số vị tiền bối phải vận dụng hết tài trí, vào sinh ra tử, hi sinh cả xương máu mới khiến Lam Điền cường đại như bây giờ.”
“ Giờ thì chúng ta đã quá cường đại rồi, không cần mạo hiểm nữa, giống đêm hôm nọ huynh nhìn Mộc Thiên Đào tác chiến khen hắn hơn đệ vậy, đệ không cần làm thế nữa rồi, vì đệ dùng thông minh tài trí của mình vào việc khác.”
“ Sư huynh, thời đại mới của chúng ta đã bắt đầu, huynh nên dùng phương pháp đấu tranh mới ở thời đại mới. Nếu không đệ sẽ mau chóng thay thế chức vị của huynh, còn huynh sẽ vào đại hội đại biểu, trở thành nguyên lão Lam Điền, ngày ngày uống trà xem báo ...”
Mộc Thiên Đào tỉnh giấc, toàn thân ê ẩm, mặc khải giáp mà ngủ không hề dễ chịu: “ Bọn chúng không dám chiến đấu với ta, cả dũng khí nội chiến cũng chẳng có nốt.”
“ Nhưng mà chúng đã lấy được bảo tàng của Tào công.”
“ Đâu ra bảo tàng gì chứ, chẳng qua là thủ đoạn của Tào Hóa Thuần muốn lợi dụng chúng ta chinh chiến vì hắn mà thôi.”
Tiết tú tài không gạn hỏi sâu hơn:
- Chuyện đã tới mức này, thế tử nên có kế sách thì hơn.
Mộc Thiên Đào lắc đầu: “ Không cần mưu kế gì cả, chỉ cần chúng ta rời kinh thành, binh mã Lý Hồng Cơ ắt cho chúng ta con đường sống. Hiện giờ ấy à, có ai muốn đánh nhau nữa đâu, ta thấy Lý Hồng Cơ có thể đao không dính máu mà lấy được kinh thành thì hắn cũng vui vẻ không dùng tới vũ lực.”
Tiết tú tài không hiểu hỏi nhỏ:” Vì sao vậy ạ?”
Mộc Thiên Đào mặt âm u: “ Tâm tư giống bốn vị trọng thần vừa rồi thôi, đám tặc khấu ắt cho rằng chỉ cần vào được kinh thành là chúa tể thiên hạ, có thể chiếm đoạt vô số tài phú, chỉ cần vào kinh thành, muốn gì cũng có. Công thành danh toại ngay trước mắt, ai muốn chết nữa, ai muốn đi ngăn cản một đám quan binh chỉ muốn bỏ chạy.”
Tiết tú tài thở phào:” Thế thì tốt quá, thế thì tốt quá.”
Mộc Thiên Đào ra ngoài sân bẻ lấy một cành liễu đã nhú chồi, đưa cho ông ta:” Ngươi tới phủ Gia Định bá, giao cành liễu này cho công chúa, nàng bận rộn như thế, hẳn là chưa nhận ra mùa xuân đã tới.
“ Chúng ta sẽ đưa công chúa đi cùng sao?”
“ Không, nàng ấy có chỗ tốt hơn để đi.”
Khi Tiết tú tài cưỡi ngựa tới phủ Gia Định bá thì nhìn có vẻ như tòa phủ này đã do Chu Mỹ Sác khống chế rồi.
Toàn bộ gia nhân của Gia Định bá chen chúc ở hậu viện, không nghe, không hỏi tới chuyện xảy ra ở tiền viện, trung viện.
Gặp được công chúa, Tiết tú tài đưa cành liễu cùng chuyển lời của Mộc Thiên Đào.
Chu Mỹ Sác nắm chặt cành liễu, nhìn chồi lông màu tím nhạt như muốn phá vỏ chui ra, bần thần hồi lâu mới lẩm bẩm:” Thì ra mùa xuân tới rồi à?”
Nói rồi cởi búi tóc, lấy kéo ra cắt một lọn tóc buộc lại cho vào túi gấm đẹp đẽ, đưa Tiết tú tài:” Nói với Mộc lang, lòng ta thuộc về chàng, muôn đời không đổi.”
Tiết tú tài lo lắng nói:” Trong thành đạo phỉ như rươi, hay công chúa chuyển tới Mộc vương phủ, mọi người chiếu cố cho nhau.”
Chu Mỹ Sác lắc đầu, không nói không rằng.
Tiết tú tài thở dài, chắp tay cáo từ.
Vẫn cái lầu gỗ đó.
Chỉ là hôm nay trong lầu hơi nóng hầm hập.
Đêm qua ở ngoài uống gió lạnh cả buổi tối, về thành đánh một giấc say sưa, Hạ Hoàn Thuần chuẩn bị làm một bữa lẩu úy lạo bản thân.
Giờ chỉ có thứ này làm người ta có chút vui thú với cuộc sống thôi.
Đầu xuân ở kinh thành muốn tìm rau xanh rất khó, có điều Hạ Hoàn Thuần muốn ăn lẩu thì hắc y nhân vẫn có cách kiếm đủ rau xanh cho hắn.
Thế nên cải thìa, rau hẹ, rau chân vịt chẳng thiếu thứ gì.
Thêm vào đậu hũ, miến, thịt dê, vậy là thành một bữa thịnh soạn.
Ăn lẩu dê thì đao pháp phải cao.
Đợi Hạ Hoàn Thuần chuẩn bị xong hết nguyên vật liệu thì mùi nước thịt cũng dụ được bậc thầy đao pháp Hàn Lăng Sơn tới rồi.
Không cần mời mọc, chẳng nhiều lời, Hàn Lăng Sơn tay như chớp, thoáng cái những lát thịt dê đã phủ nửa nồi lẩu, đây chính là tuyệt kỹ danh chấn Ngọc Sơn của hắn.
Cho dù là người có đao pháp tốt hơn hắn, nhanh hơn hắn cũng đừng hòng thái được những miếng thịt dê với độ dày mỏng vừa vặt, đều tăm tắp như vậy.
“ Hảo đao pháp.:
“ Phục vụ bệ hạ ăn lẩu dê mười năm ngươi cũng luyện được đao pháp thế này.”
“ Không đúng, là huynh theo đuôi sư phụ đệ ăn chực lẩu dê mười năm luyện ra đao pháp thế này mới đúng.” Hạ Hoàn Thuần không tin:
Hàn Lăng Sơn nghĩ lại:” Hình như thế thật, bữa nào ta cũng ăn mà.”
“ Huynh đã ăn thì đừng có nói những lời khắc bạc như thế.” Mặc dù Vân Chiêu không tự mình dạy bảo Hạ Hoàn Thuần được là bao, nhưng Hạ Hoàn Thuần vẫn hết sức kính trọng sư phụ, không để ai nói ra nói vào:
“ Ngươi nói thì không sai, nhưng mà ta vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng thì phải ... “ Hàn Lăng Sơn nhíu mày ngẫm nghĩ, ở cạnh Vân Chiêu cái gì cũng quai quái, không bình thường : “ Chuyện bắt đầu từ khi nào nhỉ, vì sao mình lại tự nhiên nhiệt tình thái thịt như thế chứ?”
Hạ Hoàn Thuần ngạc nhiên:” Chuyện này có gì mà đâu mà phải nghĩ, huynh làm như có huyền cơ gì vậy.”
“ Im, im, hình như ta hiểu ra rồi ... “ Hàn Lăng Sơn xua tay không cho Hạ Hoàn Thuần cắt ngang suy nghĩ của mình, thông minh như hắn, không chú ý thì thôi, một khi chú ý đến vấn đề gì đó thì thế nào cũng sẽ tìm ra vấn đề.
Quả nhiên không lâu sau hắn vỗ trán bồm bộp:” Nhớ rồi, nhớ rồi, có một ngày bệ hạ và Đa Đa tỷ lên thư viện, mang theo rất nhiều mứt quả khô, hai người họ không chia hết được, thế là Đa Đa tỷ liền gọi ta tới chia giúp. Bận bịu mãi, toàn bọn tham ăn mà, đến cuối cùng thế nào ta và bệ hạ không còn quả khô nữa.”
Hạ Hoàn Thuần nổi máu hóng hớt, tay gắp thịt dê liên hồi, miệng hỏi: “ Sao thế, sao thế?”
“ Hết mất rồi, bệ hạ nhường mứt quả cuối cùng cho Đa Đa tỷ, thế là mỗi ta và bệ hạ không có ăn, đứng nhìn huynh đệ tỷ muội khác ăn mứt, dù chảy nước dãi, nhưng ta thấy tự hào.”
“ Rồi sau đó ... dần dần sư phụ ta nhờ huynh giúp nhiều dần, từ việc nhỏ thành việc lớn, cuối cùng huynh đến giết người cướp của cũng làm luôn phải không?”
Hàn Lăng Sơn ôm đầu đau khổ: “ Đa Đa tỷ dùng thủ đoạn đó với người khác, ta đứng ngoài nên thấy hết, còn cười khẩy coi thường người ta, ta rất cẩn thận với tỷ ấy, giờ mới nhận ra, bệ hạ còn ác hơn, âm thầm tới mức ta không nhận ra.”
Hạ Hoàn Thuần hiểu rồi, vớt đầy bát thịt đưa cho Hàn Lăng Sơn nhắc: “ Đệ bảo huynh này, ta cảm thấy Đa Đa sư nương cố tình làm rõ ràng như thế là để yểm hộ cho sư phụ đệ đấy.”
“ Đúng, đúng, đúng, ngươi nói đúng, nhất định là vậy rồi.” Hàn Lăng Sơn vỗ đùi đánh đét, ngộ ra chân lý: “ Quan hệ với phu thê bọn họ đúng tổn thọ, đề phòng không xuể, hai người họ là cặp đôi đáng sợ nhất trên đời.”
Hạ Hoàn Thuần không có cái băn khoăn như Hàn Lăng Sơn, dù sao sư phụ như cha, hắn là đệ tử thì nghe lời là được, không phải suy nghĩ nhiều làm gì: “ Đệ thì thấy vui mừng vì sư phụ bản lĩnh cao cường, nhìn thảm cảnh của Đại Minh như thế nào là rõ.”
“ Ngươi còn kém lắm, có biết vì sao sư phụ ngươi lại lập ra cái đại hội đại biểu nhân dân không?”
“ Đó là hành động cao quý của sư phụ, trả quyền lực lại cho nhân dân.”
Hàn Lăng Sơn khịt mũi: “ Ngươi có biết là sau này quyền lực của quốc tướng còn lớn hơn hoàng đế không?”
Hạ Hoàn Thuần gật đầu:” Vốn nên như thế mà, nhưng huynh nói không đúng rồi, quốc tướng nhiều quyền hơn hoàng đế chứ không phải lớn hơn, hoàng đế là cao quý, bình thường không cần hỏi tới quốc kế dân sinh ...”
Hàn Lăng Sơn thấy Hạ Hoàn Thuần trả lời như vậy thì biết là hắn chưa hiểu rồi, điều này cần từng trải mới lĩnh ngộ được, cho nên không nói ra để sau này Hạ Hoàn Thuần tự hiểu, chuyển đề tài: “ Ngươi định đưa đoàn người công chúa ra khỏi kinh thành thế nào?”
“ Binh mã của Hác Diêu Kỳ sẽ xuất hiện ở Chương Nghĩa Môn, tới khi đó bọn đệ sẽ ra, còn hắn là người đầu tiên đi vào.”
“ Đơn giản thế thôi?”
“ Chỉ đơn giản thế thôi. “ Hạ hoàn Thuần múc muôi nước canh, lúc này canh qua mấy lần nhúng thịt ngọt thơn đậm đà, húp một hớp đã ấm người: “ Sư huynh, năm xưa huynh xuất sơn, Lam Điền ta vẫn còn nhỏ bé, vô số vị tiền bối phải vận dụng hết tài trí, vào sinh ra tử, hi sinh cả xương máu mới khiến Lam Điền cường đại như bây giờ.”
“ Giờ thì chúng ta đã quá cường đại rồi, không cần mạo hiểm nữa, giống đêm hôm nọ huynh nhìn Mộc Thiên Đào tác chiến khen hắn hơn đệ vậy, đệ không cần làm thế nữa rồi, vì đệ dùng thông minh tài trí của mình vào việc khác.”
“ Sư huynh, thời đại mới của chúng ta đã bắt đầu, huynh nên dùng phương pháp đấu tranh mới ở thời đại mới. Nếu không đệ sẽ mau chóng thay thế chức vị của huynh, còn huynh sẽ vào đại hội đại biểu, trở thành nguyên lão Lam Điền, ngày ngày uống trà xem báo ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.