Chương 973: Đều Là Chuyện Nhỏ.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Khi Vân Chiêu và đám đại thần vùi đầu xem văn thư và tình báo qua lại giữa nước Oa, Kiến Châu và Đại Minh thì Trương Tú quay về, mang tin động trời.
“ Bệ hạ, mười sáu sứ giả của nước Oa trú ở Ngọc Sơn đã toàn bộ tự sát trước khi người chúng ta tới nơi, theo ngỗ tác kiểm tra hiện trường nói, đã chết một canh giờ. Hiện các bộ khoái đang tìm kiếm người tiếp xúc cuối cùng với người Oa, tin rằng sẽ nhanh có kết quả thôi ạ.”
Lại là một chuyện không ngờ tới, đối phương rõ ràng có bố trí mà mình không hay biết gì, đối với hoàng đế mà nói, đây là điều đáng ngại, Vân Chiêu day trán:” Rốt cuộc chúng định làm cái gì đây?”
Hàn Lăng Sơn thản nhiên hơn nhiều:” Kệ bọn chúng muốn gì thì cũng phải đánh bại được Lý Định Quốc trước đã, sau đó là Thi Lang mới có thể tiến vào Đại Minh được.”
Dương Hùng ngẫm nghĩ:” Nhiều năm qua người đọc sách Đại Minh tới nước Oa đã thành một trào lưu, Đức Xuyên Gia Quang rất coi trong họ, hắn cho rằng người phương đông nên dùng vương đạo để thống trị. Trong khi Đa Nhĩ Cổn thị khác, hắn đã bắt đầu phế truất văn tự Triều Tiên và Đại Minh, thi hành tiếng Mãn. Riêng điều ấy cho thấy, hai kẻ này thực sự có tầm nhìn tư tưởng rất khác nhau.”
“ Thần cho rằng, chúng tuyệt đối không có khả năng hợp mưu với nhau.”
Hàn Lăng Sơn cũng tán đồng:” Nói chính xác thì hai tay kiêu hùng này có thể hợp tác, tuyệt đối không thể hợp quân. Nếu bọn chúng một ở đông Đại Minh, một ở phía tây, ắt sẽ là đồng minh thân mật nhất không thể chia rẽ, nhưng chúng ở sát nhau, một núi lý nào dung hai hổ, bất kể bên nào muốn lớn mạnh hơn đều phải diệt bên kia.”
Vân Chiêu lại hỏi:” Vậy rốt cuộc chúng muốn làm cái gì?”
Đây đã là lần thứ hai Vân Chiêu hỏi câu này.
Mọi người vẫn im lặng, không phải là không ai biết đáp án, mà trong chuyện này đáp án quá nhiều, nhưng không có cái nào thực sự hợp lý.
Bất kể là Đa Nhĩ Cổn hay Đức Xuyên Gia Quang đều không phải là kiêu hùng tầm thường, bọn họ sao không nhìn ra dưới áp lực của Đại Minh, bọn họ chỉ có cách đoàn kết với nhau mới tồn tại được.
Lúc này chọc giận Đại Minh không có lợi gì cả, nhất là Đức Xuyên Gia Quang, hắn đâu phải là kẻ địch của Đại Minh như Đa Nhĩ Cổn.
Nhiều lúc hắn còn là đồng minh nữa, đôi bên hợp tác nhiều lần rất vui vẻ, vậy mà bỗng dưng lại trở mặt là sao?
Mấy năm qua Vân Chiêu một lòng phát triển dân sinh trong nước, chấn chỉnh trật tự, thúc đầy phương thức giáo dục mới cùng với luật pháp, chinh chiến rất ít, chủ yếu là tiêu diệt mồng mống bất ổn trong địa bàn, không mở rộng ra ngoài..
Thêm vào tây nam sản vật phong phú, Đại Minh có thể ăn cả trăm năm, chỉ cần nước Oa cẩn thận, sẽ không khiến Đại Minh chú ý.
Tranh thủ thời gian đó, nước Oa chỉnh đốn quốc gia, trở nên cường đại, khi bọn họ đủ cường đại rồi thì Đại Minh ném chuột sợ vỡ đồ, như thế hai bên sẽ tiếp tục tồn tại trong hòa bình.
Chẳng có lý do gì chọc giận Đại Minh, lại tấn công vào quốc gia minh hữu của Đại Minh, làm người ta khó hiểu.
“ Lệnh Lý Định Quốc hạ Cẩm Châu, lệnh đoàn luyện Lam Điền thành tiến về phía đông, thu hẹp không gian hoạt đột của Kiến Nô, xem xem cục diện phát triển thế nào.”
“ Lệnh hạm đội Thi Lang đông tiến, phong tỏa Đông Hải, cắt đứt mậu dịch với nước Oa, lệnh Đức Xuyên Gia Quang phải có câu trả lời thỏa đáng, nếu không thiết giáp hạm của Đại Minh sẽ tự đi tìm”
Hội nghị kéo dài không lâu, quyết định mau chóng đưa ra.
Phản ứng này mang ý vị cảnh cáo cực mạnh, nếu cục diện chuyển biến bất lợi với Đại Minh, cảnh cáo này sẽ thành Thái Sơn ầm ầm đổ xuống.
Cho dù hai kẻ này có đắc ý nhất thời, nhưng khiến Đại Minh có cớ xử lý, vậy tuyệt đối không phải bồi thường ít tiền hoặc đất là qua được.
Ắt phải nghĩ tới thiệt hại, sau đó so với lợi ích nước Oa xâm nhập Triều Tiên đem lại.
Theo như tin tức bây giờ, Triều Tiên vương Lý Thuần chết ở Hán thành cùng sáu thúc thúc, ba nhi tử ...
Đây cũng là chuyện Vân Chiêu không lý giải được, phải biết Đức Xuyên Gia Quang được Lý Thuần dùng mật chỉ mời tới trợ giúp, Lý Thuần không chết khi Đa Nhĩ Cổn rời Hán Thành lại chết trong tay đại tướng Đại Hành Thuần Nhất Lang của Đức Xuyên Gia Quang.
Hơn nữa trong tin tình báo gửi về còn viết bốn chữ về cái chết của Lý Thuần, chết thảm vô cùng.
Tin tức này cũng nhanh chóng được đăng trên Nhật báo Lam Điền.
Chu Mỹ Sác xem báo người thừ ra, đọc dòng chữ đó nàng không khỏi hồi tưởng cảnh Lý Hồng Cơ vào kinh thành.
Đọc mãi, mắt nàng đỏ hoe, trên giá sách của nàng có thư của Triều Tiên vương Lý Thuần gửi cho nàng, hi vọng nàng nể tình Triều Tiên phụng sự Đại Minh 300 năm, cầu xin hoàng đình Lam Điền sớm ngày xuất binh, xua đuổi người Kiến Châu, trả lại bình an cho Triều Tiên.
Chu Mỹ Sác thông qua đại hồng lư chuyển cho Vân Chiêu, chưa tới tay Vân Chiêu đã bị phủ quốc tướng trả về.
Thái độ hoàng đình Lam Điền rất rõ ràng, Chu Mỹ Sác không nên tham dự triều chính.
Chu Mỹ Sác cắt bài báo đó, đặt trên bàn, lấy một tờ giấy chép lại.
"Ngày mùng 7 tháng 9 năm Tân Hoa thứ tư, đại tướng nước Oa là Đại Hành Thuần Nhất Lang vào Hán Thành ..."
Lúc chép lại, nước mắt nàng chảy không ngừng, không chỉ nàng chép, còn lệnh ba đứa đệ đệ cùng chép.
Tối hôm đó đem hỏa thiêu.
Vậy là lại một cái vương triều nàng quen thuộc chỉ còn lại đống tro tàn.
Hôm qua trời đổ mưa, hôm nay trời rất trong, trăng sáng như lưỡi liềm treo giữ trời, Chu Mỹ Sác ngồi một mình trong tiểu viện, hai tay đặt ở cái bụng hơi nhô lên.
Nàng rất lo cho vận mệnh đứa con trong bụng.
“ Mong rằng con là nữ nhi ...” Chu Mỹ Sác thở dài, sau đó kéo chặt áo choàng trên người, quay về phòng ngủ.
Trước kia nàng còn hận Vân Chiêu, hận hoàng đình Lam Điền, giờ nàng đã từ bỏ thù hận, nàng biết, nàng còn được sống là do hoàng đình Lam Điền ban cho.
Nàng nhỏ bé tới mức không đáng kể rồi.
Một năm trước nàng gả cho người đọc sách họ Chu, giờ đã có thai.
Khi quay về phòng ngủ, Chu Thụy còn chưa ngủ, đứng bên cái tủ áo lớn, cúi đầu không dám nhìn Chu Mỹ Sác.
Chu Thụy chính là đệ đệ của vị hôn phu Chu Hiển của nàng, hôn sự của nàng và Chu Hiển do chàng nàng sắp đặt, Chu Mỹ Sác chưa bao giờ gặp Chu Hiển, khi nàng còn đọc sách ở Lam Điền, nàng còn liên hợp Chu Tồn Cực đã giết Chu Hiển.
Chu thị trước kia rất giàu có, từ khi Lý Hồng Cơ vào kinh thành, chỉ còn Chu Thụy là nam đinh duy nhất sống sót.
Người này nghe nói Chu Mỹ Sác ở Trường An liền vội vàng tới nương nhờ, sau đó thành trượng phu nàng.
Chu Mỹ Sác căm ghét nhìn Chu Thụy:” Sao ngươi còn ở đây?”
Chu Thụy quỳ sụp xuống:” Công chúa có thể cho thần một gian phòng trên mặt đất không, dưới hầm quá ẩm thấp, thần bị bệnh rồi.”
“ Không phải cho phép ngươi buổi tối ra ngoài à?”
“ Thần bệnh rất nặng, xin công chúa tha mạng.”
Chu Mỹ Sác mỉm cười:” Lúc tới đây chẳng phải ngươi nói làm trâu ngựa cho ta à?”
Chu Thụy khóc nức nở:” Thần không chịu được.”
Chu Mỹ Sác nhìn ngoài vỗ tay hai cái:” Không chịu được chứng tỏ ngươi vô dụng rồi.”
Lập tức có hai phó phụ cao lớn đi vào, bịt miệng Chu Thụy, kéo hắn ra ngoài.
Chu Mỹ Sác cẩn thận nằm xuống chiếc giường mềm, lấy tay vuốt ve một cái gối khác, thủ thỉ:” Bốn tháng nửa thôi là thiếp sinh rồi, khi đó chàng có tới đây, đứa con này là chuyện ngoài ý muốn, thiếp không định dùng con trói buộc chàng, chàng hẳn là hiểu lòng thiếp.”
“ Vương triều Chu gia đã kết thúc rồi, điều này thiếp biết, giờ thiếp thực sự không lưu luyến gì thân phận công chúa này , Vân Chiêu đã hoàn toàn làm hỏng tước hiệu hoàng tử, công chúa rồi.”
“ Bây giờ thiếp chỉ muốn làm nữ tử bình thường, sinh con cho chàng, làm cơm cho chàng ...”
….
Đúng là ai rồi cũng thay đổi, em công chúa này lúc mới tới Lam Điền đơn thuần như thế.
“ Bệ hạ, mười sáu sứ giả của nước Oa trú ở Ngọc Sơn đã toàn bộ tự sát trước khi người chúng ta tới nơi, theo ngỗ tác kiểm tra hiện trường nói, đã chết một canh giờ. Hiện các bộ khoái đang tìm kiếm người tiếp xúc cuối cùng với người Oa, tin rằng sẽ nhanh có kết quả thôi ạ.”
Lại là một chuyện không ngờ tới, đối phương rõ ràng có bố trí mà mình không hay biết gì, đối với hoàng đế mà nói, đây là điều đáng ngại, Vân Chiêu day trán:” Rốt cuộc chúng định làm cái gì đây?”
Hàn Lăng Sơn thản nhiên hơn nhiều:” Kệ bọn chúng muốn gì thì cũng phải đánh bại được Lý Định Quốc trước đã, sau đó là Thi Lang mới có thể tiến vào Đại Minh được.”
Dương Hùng ngẫm nghĩ:” Nhiều năm qua người đọc sách Đại Minh tới nước Oa đã thành một trào lưu, Đức Xuyên Gia Quang rất coi trong họ, hắn cho rằng người phương đông nên dùng vương đạo để thống trị. Trong khi Đa Nhĩ Cổn thị khác, hắn đã bắt đầu phế truất văn tự Triều Tiên và Đại Minh, thi hành tiếng Mãn. Riêng điều ấy cho thấy, hai kẻ này thực sự có tầm nhìn tư tưởng rất khác nhau.”
“ Thần cho rằng, chúng tuyệt đối không có khả năng hợp mưu với nhau.”
Hàn Lăng Sơn cũng tán đồng:” Nói chính xác thì hai tay kiêu hùng này có thể hợp tác, tuyệt đối không thể hợp quân. Nếu bọn chúng một ở đông Đại Minh, một ở phía tây, ắt sẽ là đồng minh thân mật nhất không thể chia rẽ, nhưng chúng ở sát nhau, một núi lý nào dung hai hổ, bất kể bên nào muốn lớn mạnh hơn đều phải diệt bên kia.”
Vân Chiêu lại hỏi:” Vậy rốt cuộc chúng muốn làm cái gì?”
Đây đã là lần thứ hai Vân Chiêu hỏi câu này.
Mọi người vẫn im lặng, không phải là không ai biết đáp án, mà trong chuyện này đáp án quá nhiều, nhưng không có cái nào thực sự hợp lý.
Bất kể là Đa Nhĩ Cổn hay Đức Xuyên Gia Quang đều không phải là kiêu hùng tầm thường, bọn họ sao không nhìn ra dưới áp lực của Đại Minh, bọn họ chỉ có cách đoàn kết với nhau mới tồn tại được.
Lúc này chọc giận Đại Minh không có lợi gì cả, nhất là Đức Xuyên Gia Quang, hắn đâu phải là kẻ địch của Đại Minh như Đa Nhĩ Cổn.
Nhiều lúc hắn còn là đồng minh nữa, đôi bên hợp tác nhiều lần rất vui vẻ, vậy mà bỗng dưng lại trở mặt là sao?
Mấy năm qua Vân Chiêu một lòng phát triển dân sinh trong nước, chấn chỉnh trật tự, thúc đầy phương thức giáo dục mới cùng với luật pháp, chinh chiến rất ít, chủ yếu là tiêu diệt mồng mống bất ổn trong địa bàn, không mở rộng ra ngoài..
Thêm vào tây nam sản vật phong phú, Đại Minh có thể ăn cả trăm năm, chỉ cần nước Oa cẩn thận, sẽ không khiến Đại Minh chú ý.
Tranh thủ thời gian đó, nước Oa chỉnh đốn quốc gia, trở nên cường đại, khi bọn họ đủ cường đại rồi thì Đại Minh ném chuột sợ vỡ đồ, như thế hai bên sẽ tiếp tục tồn tại trong hòa bình.
Chẳng có lý do gì chọc giận Đại Minh, lại tấn công vào quốc gia minh hữu của Đại Minh, làm người ta khó hiểu.
“ Lệnh Lý Định Quốc hạ Cẩm Châu, lệnh đoàn luyện Lam Điền thành tiến về phía đông, thu hẹp không gian hoạt đột của Kiến Nô, xem xem cục diện phát triển thế nào.”
“ Lệnh hạm đội Thi Lang đông tiến, phong tỏa Đông Hải, cắt đứt mậu dịch với nước Oa, lệnh Đức Xuyên Gia Quang phải có câu trả lời thỏa đáng, nếu không thiết giáp hạm của Đại Minh sẽ tự đi tìm”
Hội nghị kéo dài không lâu, quyết định mau chóng đưa ra.
Phản ứng này mang ý vị cảnh cáo cực mạnh, nếu cục diện chuyển biến bất lợi với Đại Minh, cảnh cáo này sẽ thành Thái Sơn ầm ầm đổ xuống.
Cho dù hai kẻ này có đắc ý nhất thời, nhưng khiến Đại Minh có cớ xử lý, vậy tuyệt đối không phải bồi thường ít tiền hoặc đất là qua được.
Ắt phải nghĩ tới thiệt hại, sau đó so với lợi ích nước Oa xâm nhập Triều Tiên đem lại.
Theo như tin tức bây giờ, Triều Tiên vương Lý Thuần chết ở Hán thành cùng sáu thúc thúc, ba nhi tử ...
Đây cũng là chuyện Vân Chiêu không lý giải được, phải biết Đức Xuyên Gia Quang được Lý Thuần dùng mật chỉ mời tới trợ giúp, Lý Thuần không chết khi Đa Nhĩ Cổn rời Hán Thành lại chết trong tay đại tướng Đại Hành Thuần Nhất Lang của Đức Xuyên Gia Quang.
Hơn nữa trong tin tình báo gửi về còn viết bốn chữ về cái chết của Lý Thuần, chết thảm vô cùng.
Tin tức này cũng nhanh chóng được đăng trên Nhật báo Lam Điền.
Chu Mỹ Sác xem báo người thừ ra, đọc dòng chữ đó nàng không khỏi hồi tưởng cảnh Lý Hồng Cơ vào kinh thành.
Đọc mãi, mắt nàng đỏ hoe, trên giá sách của nàng có thư của Triều Tiên vương Lý Thuần gửi cho nàng, hi vọng nàng nể tình Triều Tiên phụng sự Đại Minh 300 năm, cầu xin hoàng đình Lam Điền sớm ngày xuất binh, xua đuổi người Kiến Châu, trả lại bình an cho Triều Tiên.
Chu Mỹ Sác thông qua đại hồng lư chuyển cho Vân Chiêu, chưa tới tay Vân Chiêu đã bị phủ quốc tướng trả về.
Thái độ hoàng đình Lam Điền rất rõ ràng, Chu Mỹ Sác không nên tham dự triều chính.
Chu Mỹ Sác cắt bài báo đó, đặt trên bàn, lấy một tờ giấy chép lại.
"Ngày mùng 7 tháng 9 năm Tân Hoa thứ tư, đại tướng nước Oa là Đại Hành Thuần Nhất Lang vào Hán Thành ..."
Lúc chép lại, nước mắt nàng chảy không ngừng, không chỉ nàng chép, còn lệnh ba đứa đệ đệ cùng chép.
Tối hôm đó đem hỏa thiêu.
Vậy là lại một cái vương triều nàng quen thuộc chỉ còn lại đống tro tàn.
Hôm qua trời đổ mưa, hôm nay trời rất trong, trăng sáng như lưỡi liềm treo giữ trời, Chu Mỹ Sác ngồi một mình trong tiểu viện, hai tay đặt ở cái bụng hơi nhô lên.
Nàng rất lo cho vận mệnh đứa con trong bụng.
“ Mong rằng con là nữ nhi ...” Chu Mỹ Sác thở dài, sau đó kéo chặt áo choàng trên người, quay về phòng ngủ.
Trước kia nàng còn hận Vân Chiêu, hận hoàng đình Lam Điền, giờ nàng đã từ bỏ thù hận, nàng biết, nàng còn được sống là do hoàng đình Lam Điền ban cho.
Nàng nhỏ bé tới mức không đáng kể rồi.
Một năm trước nàng gả cho người đọc sách họ Chu, giờ đã có thai.
Khi quay về phòng ngủ, Chu Thụy còn chưa ngủ, đứng bên cái tủ áo lớn, cúi đầu không dám nhìn Chu Mỹ Sác.
Chu Thụy chính là đệ đệ của vị hôn phu Chu Hiển của nàng, hôn sự của nàng và Chu Hiển do chàng nàng sắp đặt, Chu Mỹ Sác chưa bao giờ gặp Chu Hiển, khi nàng còn đọc sách ở Lam Điền, nàng còn liên hợp Chu Tồn Cực đã giết Chu Hiển.
Chu thị trước kia rất giàu có, từ khi Lý Hồng Cơ vào kinh thành, chỉ còn Chu Thụy là nam đinh duy nhất sống sót.
Người này nghe nói Chu Mỹ Sác ở Trường An liền vội vàng tới nương nhờ, sau đó thành trượng phu nàng.
Chu Mỹ Sác căm ghét nhìn Chu Thụy:” Sao ngươi còn ở đây?”
Chu Thụy quỳ sụp xuống:” Công chúa có thể cho thần một gian phòng trên mặt đất không, dưới hầm quá ẩm thấp, thần bị bệnh rồi.”
“ Không phải cho phép ngươi buổi tối ra ngoài à?”
“ Thần bệnh rất nặng, xin công chúa tha mạng.”
Chu Mỹ Sác mỉm cười:” Lúc tới đây chẳng phải ngươi nói làm trâu ngựa cho ta à?”
Chu Thụy khóc nức nở:” Thần không chịu được.”
Chu Mỹ Sác nhìn ngoài vỗ tay hai cái:” Không chịu được chứng tỏ ngươi vô dụng rồi.”
Lập tức có hai phó phụ cao lớn đi vào, bịt miệng Chu Thụy, kéo hắn ra ngoài.
Chu Mỹ Sác cẩn thận nằm xuống chiếc giường mềm, lấy tay vuốt ve một cái gối khác, thủ thỉ:” Bốn tháng nửa thôi là thiếp sinh rồi, khi đó chàng có tới đây, đứa con này là chuyện ngoài ý muốn, thiếp không định dùng con trói buộc chàng, chàng hẳn là hiểu lòng thiếp.”
“ Vương triều Chu gia đã kết thúc rồi, điều này thiếp biết, giờ thiếp thực sự không lưu luyến gì thân phận công chúa này , Vân Chiêu đã hoàn toàn làm hỏng tước hiệu hoàng tử, công chúa rồi.”
“ Bây giờ thiếp chỉ muốn làm nữ tử bình thường, sinh con cho chàng, làm cơm cho chàng ...”
….
Đúng là ai rồi cũng thay đổi, em công chúa này lúc mới tới Lam Điền đơn thuần như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.