Chương 972: Muốn Làm Cái Gì.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Cơ cấu quyền lực tối cao của Đại Minh mặc dù là đại hội đại biểu nhân dân, nhưng mà đa phần mọi lúc Vân Chiêu chính là cả cái đại hội đó.
Vì một chuyện nào đó tốn công tốn sức đi thuyết phục các đại biểu thường trực, không bằng trực tiếp đi tìm Vân Chiêu cho thuận tiện.
Đương nhiên chỉ giới hạn vài người có thể làm thế.
Nếu như có thể, bất luận vì nguyên nhân gì, Vân Chi hi vọng thậm chí không có một ai hết.
Lần này phái Hạ Hoàn Thuần đi Tây Vực, hẳn là lần cuối cùng Vân Chiêu giúp hắn, Hạ Hoàn Thuần cũng hiểu, thành người chấp chính cả vùng, hắn sẽ phải hành sự theo quy củ của hoàng triều Lam Điền.
Nếu không sẽ có rất nhiều người tới gây phiền phức cho hắn, mang tới vô số trở ngại cho tương lai phát triển của hắn.
Quan hệ khi ở tầng thấp thì còn hữu dụng, một khi Hạ Hoàn Thuần leo tới tầng cao nhất định, cơ bản không dùng được nữa.
Khi Hạ Hoàn Thuần đi, Vân Chiêu chẳng đi tiễn, mấy năm qua y đã quá quen với việc người bên cạnh lần lượt rời đi rồi.
Đó là một cái vòng tuần hoàn, đi về, về đi, rồi cuối cùng là chết.
Hồng trên cây là hồng chưa qua sương, không cách nào ăn được.
Cho nên Vân Chiêu không hái hồng tặng Hạ Hoàn Thuần, hồng ngọt và hồng chát ý nghĩa khác nhau, đương nhiên không tặng cũng đại biểu cho một thái độ ... Buông tay không can thiệp.
Buổi tối, Tiền Đa Đa rất nhiệt tình, phu thê ở bên nhau lâu, dù là lúc thân mật nhất, cũng biến thành hiện trường nói chuyện phiếm.
“ Mấy năm rồi mà chúng ta chẳng sinh được một đứa bé nào, Phùng Anh cũng thế, mẫu thân hi vọng chàng nạp một hai phi tử trẻ.”
Vân Chiêu vỗ đét lên cái mông mẩy của Tiền Đa Đa:” Đang tình cảm, đừng nói chuyện mất hứng.”
Tiền Đa Đa rúc người vào lòng Vân Chiêu thêm một chút, thỏ thẻ:” Có phải thiếp già rồi không?”
Vân Chiêu khẽ cắn tai nàng: “ Không thấy ta nỗ lực như thế nào à? Nếu nàng già rồi, ta chẳng tốn sức như thế.”
Tiền Đa Đa rên một tiếng: “ Thiếp và Phùng Anh không sinh con được, vì bọn thiếp già rồi.”
“ Nàng không nghĩ tới vấn đề ở ta à?”
“ Chàng đã rất nỗ lực rồi, đâu ra vấn đề, nhất định là do bọn thiếp quá già.”
Vân Chiêu sau khi nỗ lực rất mệt mỏi, Tiền Đa Đa nằm trong vòng tay y vẫn mở to mắt, xem ra nàng không đánh giá cao nỗ lực của y lắm:” Ta đã hết sức rồi.”
“ Thiếp cũng hết sức rồi, nếu phu quân còn muốn có con, thiếp đi chọn phi tử cho chàng.” Tiền Đa Đa giọng rất tủi thân:
Vân Chiêu hồ nghi nhìn nàng:” Lời này mười năm trước nàng đã nói, tám năm trước đã nói, năm năm trước cũng nói, đã ta nghĩ xem nào, hình như cứ hai năm nàng nói một lần. Chỉ nói không làm, sau này đừng nói nữa.”
Tiền Đa Đa cười khúc khích, một lúc sau lại than thở: “ Nhưng mà nhân đinh nhà ta ít quá.”
“ Nhà có hai trai một gái, còn nói ít sẽ bị sét đánh đấy, Vân thị ta vốn không nhiều con cháu mà, ta thế này là nhiều rồi.”
“ Nhưng không thể so với Chu Minh.”
“ Nàng nghĩ người ta họ Chu (Trư) để gọi cho vui à?”
“ Nhưng chàng cũng là lợn rừng mà.”
“ Ta nói cho nàng biết một sự thực, trong tự nhiên, những loài động vật càng có trí khôn thì càng ít con, ta là lợn rừng tinh, không phải lợn rừng thường, sinh được ba đứa con đã là giỏi lắm rồi.”
“ Vì chàng lo cho giang sơn nhà ta quá nhiều nên mới không có thời gian.”
“ Đừng nói vớ vẩn, người thoải mái nhất trên triều chính là ta, nàng xem, Trương Quốc Trụ mới có ba mươi mà hai mai đã trắng rồi, Đoàn Quốc Nhân cũng thế, hắn vốn anh tuấn bao nhiêu, giờ đen như than, nghe thái y thự bẩm báo, Chu Quốc Bình đời này không thể sinh con. Hàn Tú Phân quanh năm trên biển, nhìn thì cường tráng chỉ sợ đã gieo xuống mầm bệnh ... “ Vân Chiêu nói tới đó thấy hết sức phiền lòng, y sợ một ngày xung quanh chẳng còn đám huynh đệ đó nữa: “ Thôi, chẳng nói nữa, dù thế nào ta có ba đứa con rồi, không cần thêm nữa đâu.”
“ Phu quân đúng là thánh nhân.” Tiền Đa Đa có được câu trả lời vừa ý, trườn lên người Vân Chiêu hôn chụt lên má y:
“ Vì ta không nạp thiếp nên nàng mới nói thế chứ gì?”
“ Vì chúng ta đã thành thân 15 năm rồi, chàng vẫn vì lấy lòng thiếp mà nỗ lực.”
“ Sao nàng biết ta không phải vì hưởng thụ mới nỗ lực.”
“ Vậy thì chàng càng là thánh nhân, hi hi ..”
Nói chuyện với Tiền Đa Đa lúc nào cũng khoan khoái cả, điểm này Vân Chiêu khẳng định chắc chắn luôn.
Vân Chiêu dậy từ rất sớm, sinh hoạt phu thê một cách có tiết chế rất có lợi cho sức khỏe. Có điều tin tức Trương Tú mang tới phối hợp với bữa sáng lại tổn hại thân thể cực lớn.
Vì một người phẫn nộ không cách nào vui vẻ ăn uống được.
“ Đức Xuyên Gia Quang thực sự vượt biển tấn công Triều Tiền rồi à?”
Cho dù Vân Chiêu biết tin tức Trương Tú mang tới không thể giả được vẫn hỏi lần nữa:
“ Bẩm bệ hạ, ngày 11 tháng 8, Đức Xuyên Gia Quang nhận được thư cầu cứu của hoàng đế Triều Tiên, lấy lý do Kiến Châu phá hỏng thương mại mậu dịch giữa Triều Tiên và nước Oa, phát động xâm lược Triều Tiên. Tổng binh lực của nước Oa chừng 15 vạn, đổ bộ ở Tự Phù Sơn, đánh thẳng một đường, chiếm được Hán Thành, Khai Thành, tiến tới Bình Nhưỡng.”
“ Đa Nhĩ Cồn không va chạm với quân đội nước Oa, mà chỉ để quân phó tòng Triều Tiên tác chiến, dù quân Triều Tiên tổn thất nặng nề ở Hán Thành và Khai Thành cũng không cứu viện.”
“ Nhưng ở trên biển, Đa Nhĩ Cổn lại áp dụng chiến lược hoàn toàn khác, cho dù biết rõ thủy sư Liêu Đông không cường hãn được như thủy sư nước Oa, vẫn tiến hành giao phong chính diện, tới nay thắng bại chưa rõ.” Trương Tú nói xong đưa tới tờ giấy nhỏ:
Vân Chiêu cười nhạt:” Trẫm cứ nghĩ Đức Xuyên Gia Quang là người thông minh, nhìn thấu bố trí của chúng ta mới án binh bất động không nhân cơ hội đánh Triều Tiên. Giờ xem ra là người ta luôn âm thầm chuẩn bị, cho rằng chúng ta không hứng thú với Kiến Nô, nên định tung đòn sấm sét.”
“ Được rồi, triệu tập người đứng đầu các bộ, lập tức họp.”
Tin tức cấp bực này, người có quyền lợi biết không nhiều, chỉ 11 vị.
Binh bộ Vân Dương trông có vẻ vui lắm, giám sát bộ Tiền Thiểu Thiểu thì có vẻ xấu hổ.
Vân Chiêu ngồi vào chỗ rồi nói với Tiền Thiểu Thiểu:” Một tháng trước giám sát bộ các ngươi nói Đức Xuyên Gia Quang và Đa Nhĩ Cổn mật mưu liên hợp đối phó với chúng ta, giờ sao thành chúng đánh nhau rồi.”
Tiền Thiểu Thiểu đứng dậy chắp tay:” Có biến ạ.”
Vân Chiêu quay sang Hàn Lăng Sơn: “ Chuyện này ngươi giám sát không?”
Hàn Lăng Sơn giang tay:” Mọi chứng cứ đều cho thấy hai kẻ đó hợp mưu với nhau, còn về tin tức này, thần cũng không hiểu, chúng ta nên đợi xem sao.”
Vân Dương kích động nói:” Bệ hạ, giờ có thể ra lệnh cho quân đoàn Lý Định Quốc tấn công Cẩm Châu rồi.”
Trương Quốc Trụ xua tay:” Không cần vội, xem sao đã.”
Vân Dương nổi giận:” Còn đợi nữa thì giặc Oa đánh vào Hàm Kình Đạo rồi.”
Trương Quốc Trụ trừng mắt lên:” Mặc dù không biết vì sao Đa Nhĩ Cổn lại dẫn sói vào nhà, nhưng hắn làm thế mục tiêu nhất định là Đại Minh, chiến sự không ở Đại Minh, vậy chúng ta có đủ thời gian làm rõ nguyên ủy.”
“ Kế sách hiện nay là tạm lệnh hạm đội Thi Lang đông tiến, lệnh thủy sư Sơn Đông ra biển, lệnh đoàn luyện Sơn Đông chuẩn bị chiến đấu, nếu bọn chúng chó cắn chó thì thôi, nếu chuẩn bị đối phó với chúng ta thì ... Hừ.”
Dương Hùng cũng đứng dậy xung phong:” Thần đi Sơn Đông một chuyến để giám sát tình hình.”
Vân Dương chắp tay:” Bệ hạ, phải hạ quyết tâm rồi.”
Vân Chiêu kệ Vân Dương to mồm, lệnh Trương Tú:” Đem toàn bộ văn thư liên quan tới Đa Nhĩ Cổn và Đức Xuyên Gia Quang trong năm nay lại đây, tiện thể bắt người của nước Oa trú ở Ngọc Sơn, dùng hình tra hỏi. Bất kể thế nào, hai kẻ bọn chúng làm sằng làm bậy ở Triều Tiên, mà trẫm không biết gì cả, thực sự quá thất lễ.”
Vì một chuyện nào đó tốn công tốn sức đi thuyết phục các đại biểu thường trực, không bằng trực tiếp đi tìm Vân Chiêu cho thuận tiện.
Đương nhiên chỉ giới hạn vài người có thể làm thế.
Nếu như có thể, bất luận vì nguyên nhân gì, Vân Chi hi vọng thậm chí không có một ai hết.
Lần này phái Hạ Hoàn Thuần đi Tây Vực, hẳn là lần cuối cùng Vân Chiêu giúp hắn, Hạ Hoàn Thuần cũng hiểu, thành người chấp chính cả vùng, hắn sẽ phải hành sự theo quy củ của hoàng triều Lam Điền.
Nếu không sẽ có rất nhiều người tới gây phiền phức cho hắn, mang tới vô số trở ngại cho tương lai phát triển của hắn.
Quan hệ khi ở tầng thấp thì còn hữu dụng, một khi Hạ Hoàn Thuần leo tới tầng cao nhất định, cơ bản không dùng được nữa.
Khi Hạ Hoàn Thuần đi, Vân Chiêu chẳng đi tiễn, mấy năm qua y đã quá quen với việc người bên cạnh lần lượt rời đi rồi.
Đó là một cái vòng tuần hoàn, đi về, về đi, rồi cuối cùng là chết.
Hồng trên cây là hồng chưa qua sương, không cách nào ăn được.
Cho nên Vân Chiêu không hái hồng tặng Hạ Hoàn Thuần, hồng ngọt và hồng chát ý nghĩa khác nhau, đương nhiên không tặng cũng đại biểu cho một thái độ ... Buông tay không can thiệp.
Buổi tối, Tiền Đa Đa rất nhiệt tình, phu thê ở bên nhau lâu, dù là lúc thân mật nhất, cũng biến thành hiện trường nói chuyện phiếm.
“ Mấy năm rồi mà chúng ta chẳng sinh được một đứa bé nào, Phùng Anh cũng thế, mẫu thân hi vọng chàng nạp một hai phi tử trẻ.”
Vân Chiêu vỗ đét lên cái mông mẩy của Tiền Đa Đa:” Đang tình cảm, đừng nói chuyện mất hứng.”
Tiền Đa Đa rúc người vào lòng Vân Chiêu thêm một chút, thỏ thẻ:” Có phải thiếp già rồi không?”
Vân Chiêu khẽ cắn tai nàng: “ Không thấy ta nỗ lực như thế nào à? Nếu nàng già rồi, ta chẳng tốn sức như thế.”
Tiền Đa Đa rên một tiếng: “ Thiếp và Phùng Anh không sinh con được, vì bọn thiếp già rồi.”
“ Nàng không nghĩ tới vấn đề ở ta à?”
“ Chàng đã rất nỗ lực rồi, đâu ra vấn đề, nhất định là do bọn thiếp quá già.”
Vân Chiêu sau khi nỗ lực rất mệt mỏi, Tiền Đa Đa nằm trong vòng tay y vẫn mở to mắt, xem ra nàng không đánh giá cao nỗ lực của y lắm:” Ta đã hết sức rồi.”
“ Thiếp cũng hết sức rồi, nếu phu quân còn muốn có con, thiếp đi chọn phi tử cho chàng.” Tiền Đa Đa giọng rất tủi thân:
Vân Chiêu hồ nghi nhìn nàng:” Lời này mười năm trước nàng đã nói, tám năm trước đã nói, năm năm trước cũng nói, đã ta nghĩ xem nào, hình như cứ hai năm nàng nói một lần. Chỉ nói không làm, sau này đừng nói nữa.”
Tiền Đa Đa cười khúc khích, một lúc sau lại than thở: “ Nhưng mà nhân đinh nhà ta ít quá.”
“ Nhà có hai trai một gái, còn nói ít sẽ bị sét đánh đấy, Vân thị ta vốn không nhiều con cháu mà, ta thế này là nhiều rồi.”
“ Nhưng không thể so với Chu Minh.”
“ Nàng nghĩ người ta họ Chu (Trư) để gọi cho vui à?”
“ Nhưng chàng cũng là lợn rừng mà.”
“ Ta nói cho nàng biết một sự thực, trong tự nhiên, những loài động vật càng có trí khôn thì càng ít con, ta là lợn rừng tinh, không phải lợn rừng thường, sinh được ba đứa con đã là giỏi lắm rồi.”
“ Vì chàng lo cho giang sơn nhà ta quá nhiều nên mới không có thời gian.”
“ Đừng nói vớ vẩn, người thoải mái nhất trên triều chính là ta, nàng xem, Trương Quốc Trụ mới có ba mươi mà hai mai đã trắng rồi, Đoàn Quốc Nhân cũng thế, hắn vốn anh tuấn bao nhiêu, giờ đen như than, nghe thái y thự bẩm báo, Chu Quốc Bình đời này không thể sinh con. Hàn Tú Phân quanh năm trên biển, nhìn thì cường tráng chỉ sợ đã gieo xuống mầm bệnh ... “ Vân Chiêu nói tới đó thấy hết sức phiền lòng, y sợ một ngày xung quanh chẳng còn đám huynh đệ đó nữa: “ Thôi, chẳng nói nữa, dù thế nào ta có ba đứa con rồi, không cần thêm nữa đâu.”
“ Phu quân đúng là thánh nhân.” Tiền Đa Đa có được câu trả lời vừa ý, trườn lên người Vân Chiêu hôn chụt lên má y:
“ Vì ta không nạp thiếp nên nàng mới nói thế chứ gì?”
“ Vì chúng ta đã thành thân 15 năm rồi, chàng vẫn vì lấy lòng thiếp mà nỗ lực.”
“ Sao nàng biết ta không phải vì hưởng thụ mới nỗ lực.”
“ Vậy thì chàng càng là thánh nhân, hi hi ..”
Nói chuyện với Tiền Đa Đa lúc nào cũng khoan khoái cả, điểm này Vân Chiêu khẳng định chắc chắn luôn.
Vân Chiêu dậy từ rất sớm, sinh hoạt phu thê một cách có tiết chế rất có lợi cho sức khỏe. Có điều tin tức Trương Tú mang tới phối hợp với bữa sáng lại tổn hại thân thể cực lớn.
Vì một người phẫn nộ không cách nào vui vẻ ăn uống được.
“ Đức Xuyên Gia Quang thực sự vượt biển tấn công Triều Tiền rồi à?”
Cho dù Vân Chiêu biết tin tức Trương Tú mang tới không thể giả được vẫn hỏi lần nữa:
“ Bẩm bệ hạ, ngày 11 tháng 8, Đức Xuyên Gia Quang nhận được thư cầu cứu của hoàng đế Triều Tiên, lấy lý do Kiến Châu phá hỏng thương mại mậu dịch giữa Triều Tiên và nước Oa, phát động xâm lược Triều Tiên. Tổng binh lực của nước Oa chừng 15 vạn, đổ bộ ở Tự Phù Sơn, đánh thẳng một đường, chiếm được Hán Thành, Khai Thành, tiến tới Bình Nhưỡng.”
“ Đa Nhĩ Cồn không va chạm với quân đội nước Oa, mà chỉ để quân phó tòng Triều Tiên tác chiến, dù quân Triều Tiên tổn thất nặng nề ở Hán Thành và Khai Thành cũng không cứu viện.”
“ Nhưng ở trên biển, Đa Nhĩ Cổn lại áp dụng chiến lược hoàn toàn khác, cho dù biết rõ thủy sư Liêu Đông không cường hãn được như thủy sư nước Oa, vẫn tiến hành giao phong chính diện, tới nay thắng bại chưa rõ.” Trương Tú nói xong đưa tới tờ giấy nhỏ:
Vân Chiêu cười nhạt:” Trẫm cứ nghĩ Đức Xuyên Gia Quang là người thông minh, nhìn thấu bố trí của chúng ta mới án binh bất động không nhân cơ hội đánh Triều Tiên. Giờ xem ra là người ta luôn âm thầm chuẩn bị, cho rằng chúng ta không hứng thú với Kiến Nô, nên định tung đòn sấm sét.”
“ Được rồi, triệu tập người đứng đầu các bộ, lập tức họp.”
Tin tức cấp bực này, người có quyền lợi biết không nhiều, chỉ 11 vị.
Binh bộ Vân Dương trông có vẻ vui lắm, giám sát bộ Tiền Thiểu Thiểu thì có vẻ xấu hổ.
Vân Chiêu ngồi vào chỗ rồi nói với Tiền Thiểu Thiểu:” Một tháng trước giám sát bộ các ngươi nói Đức Xuyên Gia Quang và Đa Nhĩ Cổn mật mưu liên hợp đối phó với chúng ta, giờ sao thành chúng đánh nhau rồi.”
Tiền Thiểu Thiểu đứng dậy chắp tay:” Có biến ạ.”
Vân Chiêu quay sang Hàn Lăng Sơn: “ Chuyện này ngươi giám sát không?”
Hàn Lăng Sơn giang tay:” Mọi chứng cứ đều cho thấy hai kẻ đó hợp mưu với nhau, còn về tin tức này, thần cũng không hiểu, chúng ta nên đợi xem sao.”
Vân Dương kích động nói:” Bệ hạ, giờ có thể ra lệnh cho quân đoàn Lý Định Quốc tấn công Cẩm Châu rồi.”
Trương Quốc Trụ xua tay:” Không cần vội, xem sao đã.”
Vân Dương nổi giận:” Còn đợi nữa thì giặc Oa đánh vào Hàm Kình Đạo rồi.”
Trương Quốc Trụ trừng mắt lên:” Mặc dù không biết vì sao Đa Nhĩ Cổn lại dẫn sói vào nhà, nhưng hắn làm thế mục tiêu nhất định là Đại Minh, chiến sự không ở Đại Minh, vậy chúng ta có đủ thời gian làm rõ nguyên ủy.”
“ Kế sách hiện nay là tạm lệnh hạm đội Thi Lang đông tiến, lệnh thủy sư Sơn Đông ra biển, lệnh đoàn luyện Sơn Đông chuẩn bị chiến đấu, nếu bọn chúng chó cắn chó thì thôi, nếu chuẩn bị đối phó với chúng ta thì ... Hừ.”
Dương Hùng cũng đứng dậy xung phong:” Thần đi Sơn Đông một chuyến để giám sát tình hình.”
Vân Dương chắp tay:” Bệ hạ, phải hạ quyết tâm rồi.”
Vân Chiêu kệ Vân Dương to mồm, lệnh Trương Tú:” Đem toàn bộ văn thư liên quan tới Đa Nhĩ Cổn và Đức Xuyên Gia Quang trong năm nay lại đây, tiện thể bắt người của nước Oa trú ở Ngọc Sơn, dùng hình tra hỏi. Bất kể thế nào, hai kẻ bọn chúng làm sằng làm bậy ở Triều Tiên, mà trẫm không biết gì cả, thực sự quá thất lễ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.