Minh Thiên Hạ

Chương 717: Điều Kiện Xây Phủ Dựng Nha.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Trương Quốc Trụ là một trong cột trụ trọng yếu của huyện Lam Điền.

Hôn sự của một người như thế sao có thể không xen lẫn chút nhân tố chính trị cho được.

Mà đám trụ cột Lam Điền đại đa số đều rất trẻ, thể nên cho Phùng Anh và Tiền Đa Đa nhiều khỏng trống để xen vào.

Đám Hàn Lăng Sơn cưới Vân thị nữ thì không sao, bọn họ đều là độc đinh, Trương Quốc Trụ thì khác, muội tử hắn là một trong số những người đứng đầu viện nghiên cứu, muội phu của hắn nắm giữ quân đoàn mạnh nhất Lam Điền, bản thân Trương Quốc Trụ nắm đại quyền nông nghiệp, thủy lợi.

Một cái nhà như thế nếu không nhét người mình vào, Vân Chiêu có lẽ còn tin Trương Quốc Trụ chứ Phùng Anh và Tiền Đa Đa làm sao mà ngủ nổi.

Đó là sự thực.

Mọi người đều là người thông minh, nhắc nhở là được, không cần nói thấu đạo lý bên trong cho sứt mẻ tình cảm.

Đối với việc này Trương Quốc Trụ chỉ trầm tư một chút thôi, hắn không thấy quá nhiều vấn đề, dù sao cùng lắm thì cưới thêm nữ nhân nữa, so với lý tưởng lớn thì hôn sự là chuyện nhỏ.

Vân Cẩm sẽ gả cho Trương Quốc Trụ cùng với nữ tử họ Lưu của nhà cứu tính mạng huynh muội họ.

Tiền Đa Đa xử lý vấn đề này không chê vào đâu được, nàng đích thân gọi nhà họ Lưu tới, đem nguyên do trong đó giảng giải rõ ràng, càng khen ngợi Trương Quốc Trụ không vì có quyền có thế rồi liền quên gốc.

Vì cưới tiểu nữ tử họ Lưu kia, thậm chí ngay cả tiền đồ của mình cũng bất chấp.

Qua một buổi trò chuyện, Lưu gia chẳng những cảm khái đức tính cao quý của Trương Quốc Trụ, đồng thời biểu thị hiểu việc làm của Tiền Đa Đa.

Vốn ở Quan Trung này chuyện hoàng đế ban hôn đã truyền tụng quá nhiều trong dân gian rồi, khi hoàng gia làm việc này, có ai bận tâm tới cảm thụ của bách tính?

Không giết cả nhà của bọn họ đã là minh quân trong minh quân rồi, may mà huyện tôn là một người như thế.

Chẳng những không giết cả nhà họ, phu nhân Tiền Đa Đa còn chuyên môn mời cả nhà tới thành Ngọc Sơn, dùng lễ số chú đáo thương thảo chuyện này.

Điều này nói lên cái gì, đó là ân điển.

Vì thế mà Lưu gia nói với Trương Quốc Trụ, nếu không cưới Vân thị nữ, Lưu thị nữ bất kể thế nào cũng không bước vào nhà hắn nửa bước.

“ Thế này không phải là giở trò lưu manh à?” Vân Chiêu nghe Tiền Đa Đa kể hết quả trình, vỗ trán xấu hổ vô cùng:

Y sở dĩ không biết mệt mỏi đem muội tử tiếp thị cho những người có tài rường cột, là làm mai, thích cũng được, không thích thì thôi, chẳng ai chê trách được, cùng lắm nói y gả muội tử tới điên rồi.

Tiền Đa Đa làm thế, rõ ràng là ỷ thế khinh người.

“ Giở trò lưu manh thì sao nào?”



“ Nàng làm thế, người ta không nói nàng mà nói ta, nói ta nói một đằng làm một nẻo.”

“ Chàng vốn chính là người nói một đằng làm một nẻo, hôn sự Trương Quốc Trụ là đại sự, bất kể chúng ta làm gì cũng không quá.”

Thế thì còn nói cái quái gì nữa.

Vân Chiêu bực tức quyết định tới chỗ Phùng Anh ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy liền vứt chuyện này ra sau đầu, buổi sáng gặp Trương Quốc Trụ còn chúc mừng hắn.

“ Huyện tôn cũng không hỏi xem Vân Cẩm có muốn hay không à?”

“ Hỏi rồi, là do Vân Cẩm tự nguyện, nó nhìn trúng ngươi từ lâu.”

“ Ti chức phải đi hỏi, Vân Cẩm cùng ti chức lớn lên cùng nhau, không để ủy khuất nàng.”

Nhìn Trương Quốc Trụ đi về phía đại trạch Vân thị, Vân Chiêu nói với Hàn Lăng Sơn đang đứng xem náo nhiệt, đe dọa:” Nhìn cái gì, ngươi có khi cũng không thoát.”

Hàn Lăng sơn tỏ ý sao cũng được: “ Ti chức chịu rồi, tỷ ấy muốn làm gì cũng được.”

“ Có cần ta chuyển cái nhà bên Phượng Hoàng Sơn đi không?”

“ Không cần đâu ạ, nhi tử ti chức mới hơn một tuổi, nữ nhân đó khó khăn lắm mới có cuộc sống bình an, lại còn sống tốt, cũng để tang cho ti chức, giờ lại thủ tiết vì ti chức, không nên quấy nhiễu nàng. Ti chức mấy lần không kìm được định tới tìm nàng, lại sợ phá hỏng sinh hoạt của nàng ....”

Vân Chiêu gật đầu, chuyện trên đời thực sự chẳng ai nói trước được, vỗ lưng hắn một cái: “ Ai cũng sợ ngươi, bảo ngươi giết người như ngóe, không ai thấy được một mặt ôn nhu của ngươi. Giao Vân Hà cho ngươi, ta rất yên tâm.”

Lần này liền một lúc gả được hai muội tử, tâm tình Vân Chiêu lại không phải quá tốt.

Chính trị là thứ mà ngươi rất khó nói đâu là đúng, đâu là sai, thường mà nói thì chuyện có lợi cho mình là đúng, đó là quan niệm thị phi của đại đa số mọi người.

Bây giờ thể chế chính trị của Lam Điền đã tươi đối hoàn thiện rồi, không nên tồn tại một thứ như hắc y nhân nữa.

Sau khi Hàn Lăng Sơn cưới Vân Hà, hắn sẽ có quan hệ thân nhân với Vân thị, giải tán hắc y nhân càng là chuyện phải làm, ít nhất loại nó ra khỏi hệ thống mật điệp.

Vân Chiêu cũng hiểu hắc y nhân là sự tồn tại quá độ không phải lâu dài, nếu như y muốn lập cơ cấu như Cẩm Y Vệ thì hắc y nhân là cơ sở rất tốt.

Nhưng nay huyện Lam Điền không giống các triều đại khác ở chỗ, đại bộ phận người cầm quyền đều không phải xuất thân bồi dưỡng mà do y dày công bồi dưỡng ra.

Hơn nữa họ còn tuổi tác tương đương y, nếu theo y cả đời, sao phòng bị bọn họ như tặc khấu được?



Triều đại khác còn có lúc chim chóc hết, hổ thỏ chết sạch, còn Vân Chiêu dã tâm lớn như thế, dù dùng hết cả đời cũng chẳng đạt được mục tiêu, thế thì sao có chuyện đao thương vào kho, chó săn vào nồi chứ?

Loại chuyện này đánh chết Vân Chiêu cũng không làm.

Chỉ là càng nghĩ biểu hiện của hai người kia, Vân Chiêu càng thấy có gì đó không ổn lắm.

Trương Quốc Trụ đi gặp Vân Cẩm, Hàn Lăng Sơn cũng hẹn Vân Hà đi uống rượu, sau khi về Hàn Lăng Sơn gọi Tiền Thiểu Thiểu là tiểu cữu tử, Trương Quốc Trụ cũng gọi thế.

Tiền Thiểu Thiểu mặc dù không rõ hai tên khốn kiếp này tính toán bối phận kiểu gì, nhưng không tiện trở mặt, chỉ nghiến răng trèo trẹo nói: “ Có bản lĩnh thì gọi như thế trước mặt tỷ tỷ ta đi.”

Hàn Lăng Sơn cười ha hả vỗ vai hắn: “ Sắp thành người một nhà rồi, cần gì so đó thế.”

Trương Quốc Trụ nghiêm mặt nói:” Ngươi lớn rồi, đừng hơi chút lại lôi tỷ tỷ ra, người ta đánh giá ngươi.”

Tiền Thiểu Thiểu thề lần này dứt khoát phải chia tách ra, lập phủ nha của mình, nghĩ là làm, hắn chạy đi quát tháo những bí thư được phân chia cho mình, giúp hắn chuyển nhà, hắn muốn lập phủ nha riêng.

Thế nhưng chuyện lập phủ nha không phải nổi nóng lên là làm được, hàm ý sau chuyện đó lớn hơn Tiền Thiểu Thiểu nghĩ.

Ngày mùng 6 tháng 5, huyện Lam Điền mở hội nghị mở rộng thảo luận hoàn thành bộ phận chức năng, hội nghị tiến hành 3 ngày hành thành quyết định.

Đại thư phòng có một cái tên mới là thư phòng trung ương.

Nhân viên ti nông tự, thủy lợi ti sẽ trách ra hình thành nông nghiệp thủy lợi ti, quan chủ quản là Trương Quốc Trụ.

Hồng lư tự sẽ chuyển khỏi thành Ngọc Sơn, thành lập ngoại giao nghênh tân ti, trụ sở ở Trường An, quan chủ quản là Chu Tồn Cực.

Mật điệp ti cũng đổi tên là an toàn ti, chuyển ra phía sau Ngọc Sơn, quan chủ quản vẫn là Hàn Lăng Sơn.

Tương tự có cả giám sát ti cũng chuyển ra sau Ngọc Sơn, tên không đổi, chủ quản vẫn là Tiền Thiểu Thiểu.

Pháp ti tách khỏi thư phòng trung ương, chuyển tới thành Trường An, đổi tên thành luật pháp thẩm phán ti, chủ quản Giải Trại.

Quân pháp ti không thay đổi, vẫn giữ trụ sở ở Phượng Hoàng Sơn, vì quan chủ quản chính là Vân Chiêu tất nhiên trụ sở ở đâu không phải vấn đề lớn.

Đó là kết quả lần đầu tiên huyện Lam Điền xây phủ lập nha.

Còn chín bộ phận trọng yếu khác là chính vụ ti, tài vụ ti, quân chính ti, thương vụ ti, thuế vụ ti, phủ khố ti, kiến thiết ti, tượng tác ti, thổ địa sơn lâm hồ bạc ti sẽ là đơn vị xây phủ nha đợt sau.

Không phải bên trọng bên khinh, mà là vì nhân lực của huyện Lam Điền lúc này vẫn thiếu hụt nghiêm trọng, thậm chí có chút không theo kịp sự mở rộng của huyện Lam Điền nữa rồi.

Nhưng thái độ họ vẫn thống nhất trước sau như một, không dùng quan viên cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook