Minh Thiên Hạ

Chương 718: Thiên Lý Truyền Âm. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Chuyện sử dụng quan viên cũ được đưa ra thảo luận rất nhiều lần rồi.

Cùng với việc lãnh địa huyện Lam Điền không ngừng mở rộng, bia địa giới không ngừng tiến xa, trong lãnh địa của họ tất nhiên sẽ xuất hiện rất nhiều quan viên Đại Minh.

Trong thời gian đầu khuếch trương, do quá thiếu nhân thủ, những quan viên cũ này từng xuất hiện trong hàng ngũ, có điều cùng với việc các chế độ, quy củ huyện Lam Điền hoàn thiện, bọn họ thành trở ngại.

Phương thức xử lý của Vân Chiêu rất đơn giản, đó là giải trừ quan chức của họ, bọn họ tất nhiên là bất mãn, nhưng làm gì được Vân Chiêu quá mức cường thế.

Những người thông minh nhìn rõ tình thế sau khi quan chức giải trừ liền ngoan ngoãn sống cuộc đời mới, đóng cửa không màng tới thế sự.

Còn những người không thông minh thì một phần bị trục xuất khỏi Quan Trung, một phần bị chém đầu vì tội xúi bẩy, kích động bạo loạn.

Kỳ thực làm quan viên ở huyện Lam Điền lúc này là tệ nhất, bị Vân Chiêu dùng như gia súc, chẳng có lợi lộc kiếm chác, dù có thì đụng vào là chết, chẳng mấy quan viên cũ hứng thú làm quan ở huyện Lam Điền.

Bọn họ từng tới tìm Giải Trại uống rượu kể khổ.

Giải Trại cũng không giải thích gì, người hiểu đã hiểu, người không hiểu nói nhiều vô ích.

Kiến thức cũ, tư duy cũ của quan viên cũ làm sao phù hợp với huyện Lam Điền cái gì cũng mới mẻ.

Thế là dù thư viện Ngọc Sơn dù mỗi năm sản xuất ra rất nhiều tốt nghiệp sinh thì tình trạng phổ biến quan trường Lam Điền là một người kiêm nhiều chức.

Từ xưa tới nay kết cấu quan viên Trung Quốc là trùng lặp chức năng, giữa quan viên có nhiệm vụ giám sát lẫn nhau, nhưng khi một người kiêm quá nhiều chức thì sự giám sát không còn, rất nhiều nguy hiểm từ đó sinh ra.

Lợi ích thì cũng có, ví như tốc độ xử lý công việc rất nhanh, nhưng ích lợi đem so với việc phá hỏng tính dự phòng thì không đáng nhắc tới.

Làm quan thì tính chính xác, phù hợp quan trọng hơn tốc độ rất nhiều, làm việc nhanh khả năng có lợi cho bộ phận nhỏ, thực tế là được không bằng mất.

Một quốc gia là một bộ máy.

Nó có tần suất vận hành riêng, bất kỳ yếu tố ngoại lai nào trước mặt bộ máy quốc gia ấy chỉ có thể hòa vào tần suất của nó, chứ không phải yêu cầu bộ máy quốc gia phải chấp nhận tốc độ của mình.

Cổ kim trong ngoài đều không ngoại lệ.

Nói ra không khó lý giải, đó chính là thể hiện quyền uy của quốc gia.

Đương nhiên nếu nhân viên làm việc cố ý gây khó dễ thì là chuyện khác.



Vân Chiêu rất hoài niệm cái hệ thống quan liêu mà y từng làm việc, ở tầng cấp nào đó, nó làm việc hiệu quả mà chuẩn xác.

Nguyên nhân khiến nó vẫn bị bách tính trách móc, thậm chí là chửi mắng là do hai phía suy nghĩ không cùng một tần suất, quan viên cho rằng chỉ cần chạy nhanh hơn quan viên khác trong thể chế là thắng.

Còn bách tính chỉ nghĩ tới tình cảnh của mình.

Vân Chiêu không có cái hệ thống quan liêu cường đại ở đời sau, cho nên y phải thông qua sự cần cù để bù đắp.

Nay y kiếm chức quá nhiều, nguyên thủ Lam Điền, tới thủ tướng chính vụ, tổng tư lệnh ba quân, quan quân pháp tối cao, đầu não tối cao của thư viện, viện nghiên cứu vũ khí.

Bất kỳ chức vụ nào trong đó có thể khiến một người gánh đủ tải trọng, Vân Chiêu gánh nhiều chức vụ như vậy chưa gân sai sót gì quá lớn đã là hiếm có lắm rồi.

Đôi khi Vân Chiêu cảm thấy may mắn vì ở thời đại tin tức truyền bá chậm chạp này, y có thể thong thả xử lý sự vụ.

Nếu y có năng lực thay đổi hệ thống thông tấn, khi tất cả thông tin đổ tới đúng thời gian thực, y đã chẳng ứng phó nổi.

Nhưng mà viện nghiên cứu đang tiến hành nghiên cứu điện rồi ...

Nghiên cứu của viện nghiên cứu vũ khí bỏ qua đĩa Pháp Lạp Đệ (Faraday), trực tiếp từ máy phát điện Tây Môn Tử ( Dynamo) ... Cho nên người của viện nghiên cứu từ khai tháng trước phát hiện, sét không phải là tác phẩm của Lôi Công và Điện Mẫu, mà tới từ huyện tôn.

Học vấn liên quan tới electron và positron thì lúc này chưa dùng tới, mà Vân Chiêu cũng chẳng thể giảng giải cho họ được, khi mà phát minh lớn nhất thế kỳ này máy phát điện một chiều ra đời một cách thô bạo đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của mọi người với thần học.

Vân Chiêu sở dĩ gấp gáp làm ra máy phát điện chẳng phải vì chiếu sáng, càng không phải là mở ra thời kỳ đồ điện, mục đích quan trong nhất là điện tử học, mà điện tử học trong mắt y tác dụng lớn nhất là ... Thiên lý truyền âm.

Thứ này thực sự khiến Vân Chiêu ngày đêm tơ tưởng.

Bởi thế viện nghiên cứu trực tiếp đi vào nghiên cứu tương quan.

Phương hướng có rồi, Vân Chiêu thấy không biết ngày nào đó mình sẽ có máy điện báo để dùng ... Y rất mong đợi.

Đây là thông tin tuyệt mật của huyện Lam Điền, cho dù là đám Hàn Lăng Sơn cũng không hay biết gì, chỉ có Vân Dương biết ít nhiều, nhưng Vân Dương chẳng hiểu chẳng quan tâm thứ này, Vân Chiêu chẳng lo hắn tiết lộ ra ngoài.

Thuận tiện nói thêm ... Hắn bị điện giật rất thảm, Vân Dương là người đầu tiên trên lịch sử bị sét nhân tạo đả thương.

Phát minh khoa học vĩ đại là để phục vụ cuộc sống, ở Châu Âu dù phát hiện ra thứ này, muốn nó được lưu hành thì e phải tốn rất nhiều thời gian.

Ở Lam Điền không tồn tại vấn đề đó, chỉ cần phát minh mới ra đời, sau khi Vân Chiêu xem qua, bọn họ nhanh chóng tìm được con đường chính xác nhất, không phải đi chút đường vòng nào.

Vì điểm này Vân Chiêu kiêu ngạo cho rằng, mình sinh ra đúng là để làm hoàng đế.



Bí mật của Vân Chiêu rất nhiều, vái thứ ngay Tiền Đa Đa, Phùng Anh, trong đó bí mật lớn nhất nằm trong viện nghiên cứu kinh phí.

Vì nhiều nghiên cứu do cá nhân Vân Chiêu yêu cầu hoặc tài trợ, mỗi năm viện nghiên cứu đều muốn Tiền Đa Đa gia tăng rất nhiều kinh phí, Tiền Đa Đa tới kiểm tra tình hình sử dụng tài chính lúc nào cũng ôm cả bụng tức.

Trong mắt nàng, có người đang nghiên cứu dùng ấm trà cực lớn đun nước, có người dùng lượng lớn đồng quý gia nung chảy thành sợi đồng, quấn thành vòng, sau đó không bao lâu lại ném sợi đồng vào lò luyện lại ...

Nếu chỉ dùng đồng đã đành, gần đây viện nghiên cứu muốn dùng bạc kéo thành sợi ... Còn là bạc thuần nhất nữa.

Buổi tối trở về than vãn với trượng phu vài câu, còn nghĩ trượng phu sẽ dạy dỗ những kẻ lãng phí đồ tốt kia, vậy mà trượng phu còn cung cấp thêm cho họ, chẳng giải thích với nàng.

Vân Chiêu không giải thích, Tiền Đa Đa sẽ không truy hỏi, nhưng hôm nay nàng thấy một cái máy kỳ quái, lòng hiếu kỳ của nàng bất kể thế nào cũng không nén được nữa.

“ Phu quân, hôm nay thiếp thấy một cái máy lạ lắm, ở viện tử trong cùng viện nghiên cứu vũ khí ấy.” Tiền Đa Đa mang cốc trà tới cho Vân Chiêu, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh, làm như vô tình nói:

Vân Chiêu bỏ văn thư xuống, hỏi thẳng:” Họ lại cần gì nữa?”

“ 100 cân đồng thuần nhất, lại chuẩn bị đem kéo sợi.”

“ Cứ cho họ đi.”

Tiền Đa Đa thấy trượng phu chẳng suy nghĩ gì mà đã đồng ý rồi, nhìn chằm chằm vào mặt y:” Bọn họ còn muốn 100 cân bạc thuần nhất, cũng đem kéo sợi.”

Sắc mặt Vân Chiêu chẳng mảy may dao động, thoải mái nói: “ Nếu trong nhà có thì đưa tới, nhà không có thì ra kho phủ đổi.”

“ Có, trong nhà còn hơn 3000 cân.”

“ Vậy mau mau đưa tới đi, không phải ta nói với nàng rồi sao, đám Triệu Đồng muốn gì, cứ đáp ứng họ.”

“ Không cần hỏi nguyên do sao?”

“ Nàng có hỏi cũng không hiểu đâu, chẳng bằng đừng hỏi.”

Tiền Đa Đa bị trượng phu nói một câu làm tim vỡ nát, cảm giác như phát hiện trượng phu có tình nhân bên ngoài lan tỏa tàn thân nàng.

Nếu Vân Chiêu thực sự có tình nhân, Tiền Đa Đa chưa tới mức như thế, nàng thừa cách đối phó với tình nhân, vấn đề Triệu Đồng là nam, lại biết nhiều việc hơn nàng.

Chết người nhất là còn tiêu tiền của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook