Chương 705: Hào Quang Phật Sống. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Những người xung quanh nghe thế gật gù, ca ngợi bách phu trưởng đúng là nhìn xa trông rộng, bọn hắn chỉ biết cầm đao chém giết kém xa, bảo sao người ta thành bách phu trưởng.
Với lại từ sau khi đại quân Lam Điền đánh nhau với quân Kiến Nô ở đây một trận dữ dội, sau đó cả hai rút quân, nơi này chẳng có lấy một bóng ma, suốt ngày chạy đi chạy lại chỉ thấy đồng hoang phát chán.
Hầu Tuấn hiểu rồi, nhưng thái độ làm việc vẫn rất chướng mắt, uể oải leo xuống ngựa, đi như bị liệt tới chỗ mục dân già dẫn đầu kia, dùng tiếng Mông Cổ hỏi:” Này lão già, ông là thủ lĩnh của bọn họ đấy hả?”
Mục dân già hai tay ôm trước ngực: “ Chúng tôi là tín đồ của Phật sống Mạc Nhật Căn, Phật sống bảo chúng tôi tới đây.”
Đại danh Mạc Nhật Căn đã truyền khắp thảo nguyên, Hầu Tuấn tất nhiên là biết, nhưng mà hắn không biết rằng vị Phật sống đó chính là lão đại siêu cấp của huyện Lam Điền.
“ Từ nay về sau ngươi sẽ là lý trưởng của những người này, ngươi tên là gì?”
“ Ba Đồ.”
“ Được, Ba Đồ lý trưởng, bây giờ bảo mỗi mục dân tới chỗ ta, ta phát thẻ chứng minh thân phận cho các ngươi, có thứ này các ngươi sẽ được tự do chăn thả ở đây. Mỗi năm tới đông chí thu thuế một lần, yên tâm, bọn ta dùng thuế giống tổ tiên Thành Cát Tư Hãn của các ngươi, một con trâu thu một cái chân, mười con cừu lấy một con, lạc đà và các con vật khác không thu thuế.”
Lão Ba Đồ giật mình:” Một năm sao?”
“ Thì phải để gia súc có thời gian mà lớn chứ.”
Hầu Tuấn đi về yên ngựa, lấy ra tấm giấy cứng, viết tên Ba Đồ, ký hiệu chức vụ lý trưởng, cuối cùng lấy quan ấn chưa dùng bao giờ dùng đóng dấu lên, đưa cho Ba Đồ: “ Bảo quản cẩn thận, nếu mà đánh mất là người ta sẽ coi ngươi như đạo tặc đấy.”
Ba Đồ hết nhìn tời giấy cứng lại nhìn Hầu Tuấn, tới giờ vẫn không tin được chuyện hơn giản như vậy:” Chúng tôi có thể chăn thả ở đây rồi sao? Không phải cống nạp gì nữa sao?”
Hầu Tuấn vẫn cái giọng ngái ngủ lười biếng của hắn, nói đều đều chỉ hướng, lười nhác nói:” Trạm gác cách đây 10 dặm về phía đông, nếu gặp phải sói hoặc là mã tặc, tới đó báo tin, bọn ta sẽ tới giúp.”
Lão Ba Đồ không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, vui mừng gọi người đi cùng tới, lần này ông ta rất tinh minh, ngay cả trẻ con còn đang ăm ngửa cũng được gọi tới, phiền cái là chúng không có tên.
Hầu Tuấn chửi rủa luôn mồm năm xưa không nên nghe xúi dại đi học để làm quan quân, giờ biết vài chữ đâm ra khổ thế này, thế nên với phong cách lười biếng quen thuộc Hầu Nhất, Hầu Nhị, Hầu Tam ... nhanh chóng xuất hiện trên những tờ giấy cứng.
Xong xuôi công việc, Bùi Lâm dẫn bộ hạ rời mảnh đất nguyên thủy này.
Đợi quân binh đi thật xa, Ba Đồ với tộc nhân nhìn nhau sau đó người nhảy nhót người reo hò, người khóc lóc, bọn họ cuối cùng cũng có một chỗ sinh sống rồi, lại còn là một mục trường cỏ cây tươi tốt như vậy nữa chứ.
Tất cả nhờ Phật sống chỉ đường ...
Bùi Lâm và Hầu Tuấn nhận thức về sự kiện này rất thấp, bọn họ còn đang thảo luận với nhau lợi ích khi mục dân quay trở về vấn đề giới hạn là có thức ăn.
Bọn họ không biết rằng, nạp mục dân vào hệ thống quản lý quốc gia là nguyên nhân chủ yếu huyện Lam Điền cho mục dân quay về.
Đại Minh biên giới bao la, sinh thái đa dạng, địa hình càng khác biệt như trời với đất.
Mặc dù dân tộc Hán kiên cường như gián, có thể sống ở bất kỳ địa hình thời tiết nào, nhưng ở một số khu vực, năng lực sản xuất của bọn họ kém xa mục dân chuyên nghiệp.
Xung đột dân tộc là chuyện kỳ quái như thế đấy, thời kỳ đầu là chém giết, tới sau này lại biến thành cùng kẻ thù chung sống hòa bình, đương nhiên với tiền đề là cùng ở dưới một nền thống trị đại nhất thống.
Khi có nhiều người Mông Cổ, người Ô Tư Tàng được đưa vào hộ tịch huyện Lam Điền, sẽ hình thành một làn sóng mới, giảm thiểu, giảm nhẹ xung đột dân tộc.
Nếu không nếu một quốc gia lớn như vậy lúc nào cũng ở trạng thái chiến tranh là không phù hợp với lợi ích.
Đợi những mục dân này tiến vào hệ thống Lam Điền rồi, sẽ có thương cổ không sợ chết tới tiến hành buôn bán với họ. Dù họ có xa tận chân trời, với thương nhân mà nói cũng không hề gì, chỉ cần họ có đủ sản xuất, giá trị đủ thấp.
Vân Chiêu muốn đem tất cả dân tộc mà y thừa nhận trộn lẫn vào với nhau, nguấy đều lên, cuối cùng biến thành một quốc gia có cùng lợi ích, cùng giá trị quan.
Trước khi Vân Chiêu xuất hiện, dân tộc Hán chỉ biết phân chia chủng tộc, không có khái niệm quốc gia, dù có thì cũng chỉ có gia không có quốc, bây giờ Vân Chiêu muốn nâng cao khái niệm quốc gia, hạ thấp giá trị dân tộc, gia tộc.
Sau khi có quốc gia thì tính bao dung sẽ lớn hơn, chỉ cần dưới tiền đề là một quốc gia, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Mục dân lớn gan di cư về phía nam, chỉ là một phần công tác của Tôn Quốc Tín thôi.
Khi những mục dân tin theo lời Phật sống Mạc Nhật Căn rụt rè nam hạ, một lạt ma hoàng giáo trẻ tuổi dẫn đội ngũ tùy tùng lên tới 800 người từ Triết Bạng Tự rầm rộ tới thành Trường An.
Lạt ma này tên A Vượng, nghe nói là linh đồng chuyển thế, sinh ra có linh trí.
Đồng thời hắn cũng là chủ nhân của Nhật Khách Tắc.
Khi mãnh tướng Kiến Châu Đa Nhĩ Cổn truy sát vương công Mông Cổ tới Đại Thảo Than, hắn từng gặp Đa Nhĩ Cổn, khi đó hắn còn nhỏ, nhưng như đã quen Đa Nhĩ Cổn từ lâu, trò chuyện vui vẻ.
Từ khi liên hệ giữa người Kiến Châu với Thanh Hải bị thành Lam Điền chặt đứt, hắn im tiếng nhiều năm, không ngờ lúc này lại không mời mà tới.
Còn là do Phật triệu hoán.
Chuyện này nghe thật thần kỳ, hồn phách của Vân Chiêu vô duyên vô cớ vô cớ chui vào cái thân xác này, cho nên y rất hi vọng gặp được người có cùng trải nghiệm với mình.
Vân Chiêu chẳng lạ gì chuyện linh đồng chuyển thế, chí ít thì khi y còn ít tuổi từng trải qua sự kiện Phật sống Ban Thiện chuyển thế chuyển thế.
Khi ấy y cho rằng đó là sự kiện chính trị thôi.
Vị lạt ma A Vượng có quá trình chuyển thế thì thần kỳ hơn rất nhiều, nghe nói lạt ma già đời trước khi qua đời đã miêu tả một nơi kỳ bí, cùng với vài vật đặc thù, sau đó buông tay qua đời, khi linh hồn ông ta rời thể xác, tay ông ta buông xuống.
Nơi ngón tay chỉ chính là địa điểm, vì thế có vài trăm vị lạt ma cưỡi ngựa phóng như bay về phía đó.
Bọn họ đi liên tục mấy tháng, cũng có người đi mấy năm, các lạt ma rốt cuộc tìm thấy một đứa bé thần kỳ ở Nhật Khách Tắc, đứa bé này mặc y phục rực rỡ, nhìn thấy bọn họ liền nói:” A, các ngươi tìm ra ta rồi.”
Sau đó đám người họ nhanh chóng chiếu theo di ngôn của lạt ma già, cuối cùng phát hiện ra đứa bé vô cùng phù hợp với miêu tả trong di ngôn của lạt ma già, vì thế đứa bé đó coi thành một trong số được chọn.
Sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Phàm là những đứa bé bị lạt ma tìm thấy thì từ nay không thuộc về cha mẹ nó nữa, còn mọi thứ của cha mẹ có đều thuộc về đứa bé.
Đợi những đứa bé được đưa tới Triết Bạng Tự, các lạt ma bắt đầu bế môn lựa chọn kiểm tra.
Cho tới khi một trong số những đứa bé đó được nhận định là linh đồng chuyển thế rồi mới thôi, còn những đứa bé khác đều thành lạt ma thị tòng cho linh đồng chuyển thế.
Đương nhiên trong quá trình đó thường xảy ra chém giết, cái chết bất ngờ, sự kiện mất tích thần bí ... nên kỳ thực Phật sống được chọn ra là ai thì phải xem thực lực, đó là điều người ngoài thường không thấy, họ chỉ biết câu chuyện tới đoạn đứa bé thần kỳ thốt lên “A, các ngươi tìm ra ta rồi” sau đó xuất hiện một Phật sống mới thôi.
Với lại từ sau khi đại quân Lam Điền đánh nhau với quân Kiến Nô ở đây một trận dữ dội, sau đó cả hai rút quân, nơi này chẳng có lấy một bóng ma, suốt ngày chạy đi chạy lại chỉ thấy đồng hoang phát chán.
Hầu Tuấn hiểu rồi, nhưng thái độ làm việc vẫn rất chướng mắt, uể oải leo xuống ngựa, đi như bị liệt tới chỗ mục dân già dẫn đầu kia, dùng tiếng Mông Cổ hỏi:” Này lão già, ông là thủ lĩnh của bọn họ đấy hả?”
Mục dân già hai tay ôm trước ngực: “ Chúng tôi là tín đồ của Phật sống Mạc Nhật Căn, Phật sống bảo chúng tôi tới đây.”
Đại danh Mạc Nhật Căn đã truyền khắp thảo nguyên, Hầu Tuấn tất nhiên là biết, nhưng mà hắn không biết rằng vị Phật sống đó chính là lão đại siêu cấp của huyện Lam Điền.
“ Từ nay về sau ngươi sẽ là lý trưởng của những người này, ngươi tên là gì?”
“ Ba Đồ.”
“ Được, Ba Đồ lý trưởng, bây giờ bảo mỗi mục dân tới chỗ ta, ta phát thẻ chứng minh thân phận cho các ngươi, có thứ này các ngươi sẽ được tự do chăn thả ở đây. Mỗi năm tới đông chí thu thuế một lần, yên tâm, bọn ta dùng thuế giống tổ tiên Thành Cát Tư Hãn của các ngươi, một con trâu thu một cái chân, mười con cừu lấy một con, lạc đà và các con vật khác không thu thuế.”
Lão Ba Đồ giật mình:” Một năm sao?”
“ Thì phải để gia súc có thời gian mà lớn chứ.”
Hầu Tuấn đi về yên ngựa, lấy ra tấm giấy cứng, viết tên Ba Đồ, ký hiệu chức vụ lý trưởng, cuối cùng lấy quan ấn chưa dùng bao giờ dùng đóng dấu lên, đưa cho Ba Đồ: “ Bảo quản cẩn thận, nếu mà đánh mất là người ta sẽ coi ngươi như đạo tặc đấy.”
Ba Đồ hết nhìn tời giấy cứng lại nhìn Hầu Tuấn, tới giờ vẫn không tin được chuyện hơn giản như vậy:” Chúng tôi có thể chăn thả ở đây rồi sao? Không phải cống nạp gì nữa sao?”
Hầu Tuấn vẫn cái giọng ngái ngủ lười biếng của hắn, nói đều đều chỉ hướng, lười nhác nói:” Trạm gác cách đây 10 dặm về phía đông, nếu gặp phải sói hoặc là mã tặc, tới đó báo tin, bọn ta sẽ tới giúp.”
Lão Ba Đồ không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, vui mừng gọi người đi cùng tới, lần này ông ta rất tinh minh, ngay cả trẻ con còn đang ăm ngửa cũng được gọi tới, phiền cái là chúng không có tên.
Hầu Tuấn chửi rủa luôn mồm năm xưa không nên nghe xúi dại đi học để làm quan quân, giờ biết vài chữ đâm ra khổ thế này, thế nên với phong cách lười biếng quen thuộc Hầu Nhất, Hầu Nhị, Hầu Tam ... nhanh chóng xuất hiện trên những tờ giấy cứng.
Xong xuôi công việc, Bùi Lâm dẫn bộ hạ rời mảnh đất nguyên thủy này.
Đợi quân binh đi thật xa, Ba Đồ với tộc nhân nhìn nhau sau đó người nhảy nhót người reo hò, người khóc lóc, bọn họ cuối cùng cũng có một chỗ sinh sống rồi, lại còn là một mục trường cỏ cây tươi tốt như vậy nữa chứ.
Tất cả nhờ Phật sống chỉ đường ...
Bùi Lâm và Hầu Tuấn nhận thức về sự kiện này rất thấp, bọn họ còn đang thảo luận với nhau lợi ích khi mục dân quay trở về vấn đề giới hạn là có thức ăn.
Bọn họ không biết rằng, nạp mục dân vào hệ thống quản lý quốc gia là nguyên nhân chủ yếu huyện Lam Điền cho mục dân quay về.
Đại Minh biên giới bao la, sinh thái đa dạng, địa hình càng khác biệt như trời với đất.
Mặc dù dân tộc Hán kiên cường như gián, có thể sống ở bất kỳ địa hình thời tiết nào, nhưng ở một số khu vực, năng lực sản xuất của bọn họ kém xa mục dân chuyên nghiệp.
Xung đột dân tộc là chuyện kỳ quái như thế đấy, thời kỳ đầu là chém giết, tới sau này lại biến thành cùng kẻ thù chung sống hòa bình, đương nhiên với tiền đề là cùng ở dưới một nền thống trị đại nhất thống.
Khi có nhiều người Mông Cổ, người Ô Tư Tàng được đưa vào hộ tịch huyện Lam Điền, sẽ hình thành một làn sóng mới, giảm thiểu, giảm nhẹ xung đột dân tộc.
Nếu không nếu một quốc gia lớn như vậy lúc nào cũng ở trạng thái chiến tranh là không phù hợp với lợi ích.
Đợi những mục dân này tiến vào hệ thống Lam Điền rồi, sẽ có thương cổ không sợ chết tới tiến hành buôn bán với họ. Dù họ có xa tận chân trời, với thương nhân mà nói cũng không hề gì, chỉ cần họ có đủ sản xuất, giá trị đủ thấp.
Vân Chiêu muốn đem tất cả dân tộc mà y thừa nhận trộn lẫn vào với nhau, nguấy đều lên, cuối cùng biến thành một quốc gia có cùng lợi ích, cùng giá trị quan.
Trước khi Vân Chiêu xuất hiện, dân tộc Hán chỉ biết phân chia chủng tộc, không có khái niệm quốc gia, dù có thì cũng chỉ có gia không có quốc, bây giờ Vân Chiêu muốn nâng cao khái niệm quốc gia, hạ thấp giá trị dân tộc, gia tộc.
Sau khi có quốc gia thì tính bao dung sẽ lớn hơn, chỉ cần dưới tiền đề là một quốc gia, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Mục dân lớn gan di cư về phía nam, chỉ là một phần công tác của Tôn Quốc Tín thôi.
Khi những mục dân tin theo lời Phật sống Mạc Nhật Căn rụt rè nam hạ, một lạt ma hoàng giáo trẻ tuổi dẫn đội ngũ tùy tùng lên tới 800 người từ Triết Bạng Tự rầm rộ tới thành Trường An.
Lạt ma này tên A Vượng, nghe nói là linh đồng chuyển thế, sinh ra có linh trí.
Đồng thời hắn cũng là chủ nhân của Nhật Khách Tắc.
Khi mãnh tướng Kiến Châu Đa Nhĩ Cổn truy sát vương công Mông Cổ tới Đại Thảo Than, hắn từng gặp Đa Nhĩ Cổn, khi đó hắn còn nhỏ, nhưng như đã quen Đa Nhĩ Cổn từ lâu, trò chuyện vui vẻ.
Từ khi liên hệ giữa người Kiến Châu với Thanh Hải bị thành Lam Điền chặt đứt, hắn im tiếng nhiều năm, không ngờ lúc này lại không mời mà tới.
Còn là do Phật triệu hoán.
Chuyện này nghe thật thần kỳ, hồn phách của Vân Chiêu vô duyên vô cớ vô cớ chui vào cái thân xác này, cho nên y rất hi vọng gặp được người có cùng trải nghiệm với mình.
Vân Chiêu chẳng lạ gì chuyện linh đồng chuyển thế, chí ít thì khi y còn ít tuổi từng trải qua sự kiện Phật sống Ban Thiện chuyển thế chuyển thế.
Khi ấy y cho rằng đó là sự kiện chính trị thôi.
Vị lạt ma A Vượng có quá trình chuyển thế thì thần kỳ hơn rất nhiều, nghe nói lạt ma già đời trước khi qua đời đã miêu tả một nơi kỳ bí, cùng với vài vật đặc thù, sau đó buông tay qua đời, khi linh hồn ông ta rời thể xác, tay ông ta buông xuống.
Nơi ngón tay chỉ chính là địa điểm, vì thế có vài trăm vị lạt ma cưỡi ngựa phóng như bay về phía đó.
Bọn họ đi liên tục mấy tháng, cũng có người đi mấy năm, các lạt ma rốt cuộc tìm thấy một đứa bé thần kỳ ở Nhật Khách Tắc, đứa bé này mặc y phục rực rỡ, nhìn thấy bọn họ liền nói:” A, các ngươi tìm ra ta rồi.”
Sau đó đám người họ nhanh chóng chiếu theo di ngôn của lạt ma già, cuối cùng phát hiện ra đứa bé vô cùng phù hợp với miêu tả trong di ngôn của lạt ma già, vì thế đứa bé đó coi thành một trong số được chọn.
Sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Phàm là những đứa bé bị lạt ma tìm thấy thì từ nay không thuộc về cha mẹ nó nữa, còn mọi thứ của cha mẹ có đều thuộc về đứa bé.
Đợi những đứa bé được đưa tới Triết Bạng Tự, các lạt ma bắt đầu bế môn lựa chọn kiểm tra.
Cho tới khi một trong số những đứa bé đó được nhận định là linh đồng chuyển thế rồi mới thôi, còn những đứa bé khác đều thành lạt ma thị tòng cho linh đồng chuyển thế.
Đương nhiên trong quá trình đó thường xảy ra chém giết, cái chết bất ngờ, sự kiện mất tích thần bí ... nên kỳ thực Phật sống được chọn ra là ai thì phải xem thực lực, đó là điều người ngoài thường không thấy, họ chỉ biết câu chuyện tới đoạn đứa bé thần kỳ thốt lên “A, các ngươi tìm ra ta rồi” sau đó xuất hiện một Phật sống mới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.