Minh Thiên Hạ

Chương 704: Hào Quang Phật Sống. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Một quốc gia đại nhất thống thì phải có không khí đại nhất thống, không thể để sót lại vấn đề không toàn vẹn cho hậu nhân.

Nếu chuyện mà người khai quốc không hoàn thành được, để hậu nhân độ khó càng cao.

Giống như khối u, nhanh chóng cắt bỏ, không cho nó cơ hội phát triển hại cả chỉnh thể, từ góc độ lâu dài mà nói thì bất kể cắt khối u đó đau đớn cỡ nào thì cũng không thể tệ hơn sau này nó lớn lên mới cắt.

Ở dưới tiền đề đó, mọi tình nghĩa và tôn trọng đều không đáng kể nữa.

Đem bách tính ở khu rừng núi sinh tồn gian nan di chuyển tới bình nguyên sinh sống tương đối dễ dàng hơn, giao thông tương đối thuận tiện hơn là một loại chính sách mà huyện Lam Điền luôn chấp hành.

Chính sách này có thể đảm bảo mức độ cuộc sống của bách tính, đồng thời có tác dụng rất lớn cho việc tăng cường quản lý.

Rừng sâu núi thẳm nên để cho dã thú sinh sống, chứ không nên để con người vất vả sinh tồn, như thế không tốt cho dã thú, cũng chẳng có lợi gì cho bách tính.

Sau khi Vân Chiêu cùng Phùng Anh, Tiền Đa Đa thương lượng xong, đem công tác kiếm chế Mã Tường Lân giao cho Tiền Thiểu Thiểu.

Ở đất Thục có rất nhiều thế lực ngả theo Lam Điền, dưới tình huống không dùng tới vũ lực, tiến hành phong tỏa kinh tế Thạch Trụ rất dễ dàng.

Hàn Lăng Sơn cho rằng dã tâm của Mã Tường Lân kỳ thực do huyện Lam Điền nuôi nấng thành, vì họ biến một vùng đất cùng khổ không đủ cái ăn cái mặc, thành nơi ăn no mực ấm mới thành ác quả này.

Giờ đưa Thạch Trụ tuyên úy ti quay về trạng thái bần cùng, Mã Tường Lân có lẽ chẳng sinh ra dã tâm gì.

Sở Sở cười hì hì làm cho đám thân thích nghèo bữa thịt hấp cuối cùng, tặng cho rất nhiều món quà đắt tiền, sau đó tiễn họ lên đường về nhà.

Những thân thích nghèo đó vô cùng hài lòng, bọn họ nào biết rằng, bữa tiệc lớn trước khi lên đường là bữa tiệc duy nhất của họ trong mười năm tới, cho tới tận khi sự thống trị của Mã Tường Lân vì nghèo khó mà sụp đổ, bọn họ mới lại lần nữa được ăn món thịt hấp ngon lành kia.

Trương Quốc Trụ đã về, Vân Chiêu mở tiệc chiêu đãi.

Đó là một tên theo chủ nghĩa lý tưởng đơn thuần, vừa gặp Vân Chiêu đã hỏi công tác tiếp theo của mình là gì, hoàn toàn không đếm xỉa tới bữa tiệc Vân Chiêu tổ chức, còn nói hắn cần công tác chứ không phải là ăn uống phủ phê.

Giọng điệu nghe chướng tai, ánh mắt nhìn ai cũng khó chịu.

Rượu thì hắn không từ chối, mỗi người ôm một vò rượu uống hết xong, hắn cũng biết được nội dung công tác của mình, thế là đặt vò rượu trống xuống đi luôn.

Vân Chiêu chỉ bóng lưng hơi lảo đảo của Trương Quốc Trụ, nói với ba tên Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu, Đoàn Quốc Nhân đang chè chén với nhau:” Các ngươi nhìn người ta đi.”

Hàn Lăng Sơn buông một câu:” Hắn sẽ chết mệt.”

Đoàn Quốc Nhân lắc đầu: “ Chẳng đáng.”



Tiền Thiểu Thiểu xỉa răng: “ Đến già sẽ hối hận, ấy là nếu hắn sống được đến già.”

Vân Chiêu định lấy Trương Quốc Trụ làm gương, ai ngờ ba tên này đổ đốn ra như thế, cắn răng chỉ ngọn núi đá lớn sau núi trọc:” Nhưng toàn thiên hạ sẽ nhớ tên hắn, nếu các ngươi cũng đạt tới trình độ đó, ta sẽ ra lệnh khắc đầu các ngươi lên trên núi.”

Câu đó hiệu quả ngay.

“ Đó là thành tựu vạn thế.”

“ Vậy ba chúng ta ai chết trước sẽ lên đó trước.”

“ Ta muốn đưa cả thi thể của ta vào đó.”

Ba người Tiền Thiểu Thiểu nghe lời hứa hẹn của Vân Chiêu gần như đều đồng loạt đứng dậy nhìn ra ngoài, vẻ mặt vô cùng chờ mong ngày đó.

Bọn họ không cần tiền tài, chẳng cần danh lợi khi còn sống, nhưng đối với họ thanh danh sau khi chết thì nhất định phải có, dù là ghi vào sử sách hay là khắc trên đá, đó là chuyện duy nhất khơi lên dục vọng của họ.

Trương Quốc Trụ sở dĩ không về cùng Cao Kiệt là bởi vì hắn còn lên thảo nguyên một chuyến để thăm đại lạt ma Mạc Nhật Căn đang đi truyền bá phúc âm.

Nay tín đồ của Tôn Quốc Tín gần như trải khắp thảo nguyên, sa mạc, những bộ tộc thảo nguyên được hắn vỗ về đã không còn kinh hoàng nữa, không còn khốn khổ nữa, bọn họ dường như đã có mục tiêu sống mới, không tiếp tục lên phía bắc.

"Trên tuyết sơn, thảo nguyên nên có mục dân".

Đó là cốt lõi trong giáo nghĩa Tôn Quốc Tín truyền bá.

"Mục dân chỉ quan tâm tới bãi cỏ, cừu dê, con cái cùng với hùng ưng trên trời.

Đó là cơ sở truyền giáo của Tôn Quốc Tín.

"Chúng ta sẵn lòng hiến dâng lễ vật lên cho cường giả, nhưng cường giả thu lễ vật của chúng ta rồi phải yêu thương chúng ta."

Đó là tín hiệu hòa giải Tôn Quốc Tín truyền đạt cho bộ tộc thảo nguyên.

"Bầu trời của chúng ta đủ lớn, có thể có vô số vị thần, ngươi tin vào thần của ngươi, ta tin thần của ta, thần chưa bao giờ yêu cầu con người phải hiến tế, chỉ yêu cầu con người tin tưởng."

Đó là Tôn Quốc Tín mong mỗi tôn giáo đều có mảnh đất của mình.

"Quốc gia thống trị thân xác chúng ta, linh hồn chúng ta thuộc về thần linh.

Đó là khái niệm quốc gia mà Tôn Quốc Tín truyền bá cho tín đồ.



"Bất kể thân thể ta bị ngược đãi ra sao, linh hồn của ta cuối cùng sẽ bay lên mây trắng."

Đó là Tôn Quốc Tín đang dạy mục dân nhẫn nại.

"Ta tới nhân gian là để chịu khổ, nhưng điều ấy không làm trở ngại ta hưởng thụ nhân gian."

Đó là lời Tôn Quốc Tín an ủi tín đồ.

"Đao kiếm là vật không lành, đời này ta sẽ dùng nó đối phó với dã thú, gặp phải con người, chuôi đao của ta sẽ hướng về phía trước.

Đó là Tôn Quốc Tín hiệu triệu mục dân từ bỏ kháng cự, giang rộng vòng tay ôm lấy mỗi người lương thiện.

Những giáo nghĩa này được rất nhiều mục dân tuân theo, bọn họ mạo hiểm từ phương bắc giá lạnh, từ từ tiến về phương nam, lần này bọn họ đã từ bỏ phản kháng.

Khi gặp được quân đội biên quan huyện Lam Điền, bọn họ chỉ ngồi đó, không phản kháng, không nói gì, đương nhiên cũng không đi.

Bách phu trưởng Bùi Lâm của trạm canh Dĩ Đô đang gặp phải chuyện như thế, hơn 200 mục dân Mông Cổ đánh gia súc của mình tới Dĩ Đô.

Những người này đối diện với biên quân của Lam Điền không bỏ chạy, không tổ chức chiến đấu mà được một mục dân già tổ chức, họ ngồi đó đồng thanh đọc:” Bất kể thân thể ta gặp phải ngược đãi gì, linh hồn ta cuối cùng sẽ bay lên mây trắng.”

Cừu dê gầy không ra bộ dạng gì, lạc đà thì bướu teo luôn, còn về phần người thì thê thảm tới mức không muốn nhìn.

Phụ nhân trẻ nhỏ thì vẫn rất sợ hãi, túm tụm vào một chỗ, không biết phải đối diện với tương lai thế nào.

Bách phu trưởng Bùi Lâm bao vây lấy họ nhưng không tấn công, nói với phó thủ Hầu Tuấn:” Việc của ngươi đấy.”

Hầu Tuấn chép miệng:” Giết cho đỡ rách việc.”

“ Giết thì dễ rồi, nhưng chu vi ba trăm dặm quanh đây chỉ có huynh đệ chúng ta trú quân, thảo nguyên bao la như thế mà chỉ có một trăm người chúng ta thì cũng không phải kế lâu dài đâu.”

“ Không phải nói sẽ di cư bách tính nội địa tới đây à?”

Bùi Lâm ngồi trên lưng ngựa co chân đạp cái tên lười biếng một phát:” Hay là đưa gia quyến của ngươi tới nhé.”

Hầu Tuấn rùng mình, cái nơi này chỉ thích hợp chăn thả gia súc, không thích hợp cày cấy, mà mùa đông lạnh muốn chết, có điên mới làm thế, thế nên hắn lắc đầu quầy quậy:” Không chơi không chơi.”

“ Ngu xuẩn, dùng cái đầu mà nghĩ, ngươi định ở vị trí phó thủ này hết đời à?” Bùi Lâm lại đạp tên này phát nữa, song vẫn chịu khó giảng giải cho hắn:” Ngươi có biết tiếp tế từ thành Lam Điền tới đây hao phí thế nào không? Ba cân lương thực mang tới đây chỉ còn chưa tới một cân, trên đường đi thi thoảng còn có dân phu bị sói tha mất, cái giá quá lớn. Thế nên chúng ta cần mục dân này, nếu bọn họ lập mục trường ở đây, chẳng phải chúng ta sẽ có tiếp tế tài chỗ à?”

“ Đi làm việc đi, bên trên cho phép chỉ cần mục dân không rút đao phản kháng thì có thể tiếp nhận, chúng ta bảo vệ họ, bọn họ cung cấp lương thực cho chúng ta, không có gì xấu hết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook