Chương 550: Hình Như Ai Cũng Hài Lòng.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Dương Tự Xương đang ở Vũ Xương.
Từ khi ông ta ông ta dán cáo thị lấy 1000 lượng vàng mua cái đầu Trương Bình Trung, Trương Bình Trung cũng dán cáo thị lấy ba đồng mua đầu Dương Tự Xương.
Đám tặc khấu đều là loại thô tục vô lễ, nhưng bọn chúng nói là làm, cho nên Dương Tự Xương thời gian qua tăng cường không ít hộ vệ.
Kỳ thực chỉ là cẩn thận thôi, đại quân của Trương Bỉnh Trung đã vào thục, không cần lo an toàn, song sự kiện Vân Chiêu phái người hành thích năm xưa để lại di chứng tận bây giờ.
Vì quân Lam Điền trấn giữ Quỷ Môn, chặn đường vào Thục của ông ta, ông ta vui vẻ ở ngoài xem náo nhiệt.
Ông ta vốn chẳng muốn vào Thục đánh nhau với loại tặc khấu như Trương Bỉnh Trung, muốn đợi quan binh đất Thục với tặc khấu chém giết ra kết quả, ông ta đều là ngư ông đắc lợi. Còn về phần quan binh đất Thục có phải cùng bọn với ông ta hay không thì ông ta chẳng quan tâm.
Do Phùng Anh phong tỏa Quỳ Môn, chiếm lĩnh Bạch đế thành, lại được Vân thị phụng lệnh hoàng đế phái 2000 quân tới đóng ở Quỳ Môn ngăn Trương Bỉnh Trung và Lý Hồng Cơ gộp làm một.
Bởi thế nơi đó thuộc địa bàn của Vân Chiêu.
Lúc này Vân Dương đã bới trong đống tro ra mấy củ khoai lang nướng, hiếu khách chia cho cả Lý Hồng Cơ, Lưu Tông Mẫn, khi đưa cho Vân Chiêu, Vân Chiêu vung tay gạt phắt đi, Lưu Tông Mẫn nhanh tay bắt lại, liếc mắt nhìn hai huynh đệ Vân thị.
Lý Hồng Cơ cắn miếng khoai lang ăn, khen tay nghề Vân Dương không ngớt, chỉ là ăn hơi nhanh, phải tu ngụm rượu chống nghẹn mới nói:” Trương Bỉnh Trung sắp rời Xuyên rồi, đám La Nhữ Tài đã đi trước một bước, ngầm lẻn tới phủ Thường Đức, không qua Quỳ Châu. Thường Đức phủ và Kinh Châu phủ là đại môn của Vũ Xương, nay bộ hạ của ta cũng tới Tùy Châu, mục đích hạ Kinh Châu phủ. Khi đó ngươi cho rằng Vũ Xương yên ổn được bao lâu?”
Vân Chiêu cau mày:” Nói vậy là ở nơi này ngươi không có tới 20 vạn đại quân rồi.”
Lý Hồng Cơ cười lớn:” Nếu trong tay ta thực sự có 20 vạn đại quân, ngươi liên tiếp sỉ nhục ta, ngươi cho rằng ta là bồ đát đất hay sao?”
Vân Chiêu trừng mắt với Vân Dương:” Ngươi làm ăn kiểu gì thế?”
Vân Dương ấp úng:” Thực sự là có 30 vạn người mà, thám báo của ta không thể sai.”
Lý Hồng Cơ xua tay:” Đừng trách Ngốc Đầu Ưng, bọn ta đúng là có 30 vạn người, trong đó hơn 20 vạn là quà cho ngươi.”
“ Quà cho ta?” Vân Chiêu mặt tối sầm:
Lý Hồng Cơ và Lưu Tông Mẫn nhìn nhau cùng cười lớn, sau đó chẳng nói thêm lời nào cứ thế đội tuyết nghênh ngang mà đi.
Cờ lợn rừng vẫy tung bay trong tuyết, quấy động hoa tuyết rơi xung quanh, lượn lờ một phen mới rơi xuống.
Lửa trong lán liên tục bị gió thổi bùng lên, bốc lên cao hơi thước, đốm lửa nổ lách tách trên không rồi mới theo gió bay đi.
Hai huynh đệ ngồi bên đống lửa, khoan khoái ăn khoai lang nướng.
Thường ngày Vân Chiêu rất ít khi ăn thứ này, hôm nay tâm trạng tốt liền nể mặt Vân Dương:” Bản lĩnh giả ngốc của ngươi lại tiến bộ rồi.”
Vân Dương làm bộ mặt ủy khuất rồi cười lớn, dương dương đắc ý:” Còn phải nói à, ngươi nói xem, hôm nay ta tỏ ra đáng thương như thế, Lý Hồng Cơ có lôi kéo ta không?”
“ Ngươi phí công thôi, hắn không liều thế, cho dù lôi kéo ngươi cũng chỉ dùng nhất thời, đợi ngươi vô dụng rồi thì hắn cũng giết ngươi.”
“ Không thể nào, ngươi hơi chút là đánh ta, dù có người ngoài cũng không nể mặt, ta phải vô cùng hận ngươi chứ.”
“ Ai bảo ngươi họ Vân.”
Hai huynh đệ ăn hết khoai lang thì tuyết bên ngoài càng dày, Vân Chiêu nhìn thế giới chỉ một màu trắng:” Núi gò tụ họp, ba đào phẫn nộ, trong ngoài sông núi Đồng Quan đó. Hưng, bách tính khổ. Vong, bách tính khổ! Lời này chẳng sai.”
“ Ta cứ ngỡ rằng lần nay Lý Hồng Cơ muốn tấn công Tôn Truyền Đình, ai ngờ người ta chỉ hư trương thanh thế mà thôi, mục đích của hắn vẫn là Hồ Bắc. Hồ Nam, Hồ Bắc vốn là vùng trù phú, thêm vào bách tính chưa bị bức hại quá mức, giàu có hơn Quan Trung ngày trước, xem ra hắn cuối cùng có ý nghĩa ăn sâu bén rễ rồi.”
“ So với đám Trương Bình Trung, Tào Tháo thì Lý Hồng Cơ đúng là trên một bậc, hắn đã thoát ra khỏi lối tư duy lưu khấu rồi.”
Vân Dương chùi cái miệng đen nhẻm:” Chỉ là không biết cái kế tặng cho chúng ta hai mấy vạn lưu dân kéo chân chúng ta, để chúng ta không kịp cản chân chúng là kẻ nào đưa ra?”
“ Cái kế làm mệt kẻ thù đó từ xưa đã có rồi, chẳng qua là biện pháp uống thuốc độc giải khát thôi, bất kể ai bị người ta dùng kế này thì sau này đều được thành công lớn, chưa bao giờ có ngoại lệ. Huống hồ bọn chúng lại đuổi hết nhà giàu ở nơi mình khống chế đi, thực sự là quá tốt.” Mặc dù trúng kế của người ta song Vân Chiêu vui mừng nhiều hơn tức giận:
Vân Dương không hiểu:” Nhưng mà đám nhà giàu này đều bị bọn chúng vắt sạch tiền tài rồi, e là quần áo che thân đều không đủ, cái loại người này vai không thể gánh, tay không xách, làm ruộng không biết, thủ công cũng không, còn là thứ gánh nặng lớn hơn bần dân.”
“ Bọn chúng cũng nghĩ đây là gánh nặng mới dồn lên chúng ta.” Vân Chiêu cười lớn:” Người ta sở dĩ thành người giàu cũng là có nguyên do, tuy có nhiều người giàu nhờ tích lũy tổ tiên, nhưng càng có nhiều người giàu nhờ đôi tay và trí tuệ.”
“ Nói ra thì người Quan Trung đúng là quá chất phác, ở đạo phát tài làm giàu nói chung là kém nơi khác, có thêm những người có nhãn quan và cách cục cao hơn tới, lại cộng thêm chính sách lợi dân huyện ta, bọn họ quay trở lại giàu có không khó.”
“ Tất nhiên trong thời gian ngắn thì những người này sẽ là gánh nặng của chúng ta, về lâu về dài, chắc chắn tăng thêm tỉ lệ biết chữ, trẻ em đi học, tới lúc đó huyện Lam Điền sẽ lại có bước phát triển nhảy vọt.”
Vân Dương không phục:” Kẻ có tiền biến thành quỷ nghèo thực sự khác biệt lớn thế à?”
“ Sẽ có một tỷ lệ nhất định bị đào thải, song ta tin đa phần không quá tệ, cứ đợi mười năm nữa người sẽ thấy, trong số những từng người giàu có này bọn họ vẫn sẽ thành người giàu. Không tin thì ta và ngươi đánh cược, ngươi mà thua thì một năm không được ăn khoai lang.”
“ Nếu ngươi thua thì sao?”
“ Ta không thể thua được.”
Vì thế Vân Dương không thèm đánh cược với loại chơi xấu đó.
Hai huynh đệ đi vào trong gió tuyết vẫn lời qua tiếng lại, chẳng hề có vẻ hào hùng đắc ý như Lý Hồng Cơ và Lưu Tông Mẫn, nhưng giống nhau ở chỗ chẳng có ai để ý tới bông tuyết lạnh thấu xương rơi lên người.
Từ hôm nay trở đi, thực sự thuộc về Vân thị rồi, Tần lĩnh đã không còn là lá chắn vững trãi cho Vân thị nữa, xúc tua của bọn họ đã vươn ra khỏi Quan Trung, một vào Thục, một tới Ninh Hạ, và một vươn tới giữa Hà Nam.
Vân Chiêu sau khi trở về có thể dựng bia địa giới ở đây, còn về phần hoàng đế ở Tử Cầm Thành sẽ không nhìn thấy cảnh này, vì hắn giống ông trời, đều mù cả, chẳng nhìn thấy gì cả, sẽ không ai nói cho hắn biết tin dữ này.
Hắn sẽ chỉ biết được rằng Vân Chiêu xuất quân giúp Tôn Truyền Đình cầm chân tặc khấu, không để tặc khấu chặt đứt liên hệ giữa kinh thành và Trung Nguyên, Sùng Trinh mà biết tin chắc là cảm kích rơi lệ?
Quân Lam Điền và tặc khấu đại chiến trong tuyết, đánh lui tặc khấu, cướp được vô số lưu dân, các vương gia trong thành Khai Phong, Lạc Dương hẳn là yên tâm kê cao gối ngủ yên.
Vân Chiêu và Lý Hồng Cơ triệt để trở mặt thành thù, hơn nữa còn cứu người giàu bị tặc khấu bóc lột không còn gì, người giàu thiên hạ chắc là sẽ sinh thiện cảm với y.
Vân Chiêu không lường được âm mưu quỷ kế của Lý Hồng Cơ, rơi vào bẫy người ta, đám tặc khấu lớn nhỏ trong thiên hạ bị Vân thị ức hiếp chắc là hả hê lắm.
Trương Bình Trung xuất kỳ binh, đột nhiên tới Vũ Xương, chắc là đánh Dương Tự Xương và Vương Văn Trinh chạy bán sống bán chết rồi?
Trên đời này có những người hoặc không làm gì, một khi đã làm là khiến thiên hạ phong vân biến sắc, mây đen bao phủ, sấm chớp ầm ầm.
Thế nên Vân Chiêu quay trở về căn nhà tranh, chùm chăn ngủ kỹ.
Đợi y ngủ một giắc thật say tỉnh lại thì trên không trung mặt trời tỏa nắng rực rỡ, thế giới trắng phau phau sạch sẽ vô ngần.
Nếu không phải vì trên đường có dấu vết xe ngựa phá hỏng mỹ quan thì thế giới sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Có điều Vân Chiêu không thèm bận tâm, y cười híp mắt nhìn đại đội nhân mã được xe ngựa đón đi, trên mặt ai nấy không còn vẻ tuyệt vọng nữa, mà là niềm vui thoát khỏi tai họa.
Còn về phần vết đen xì bọn họ để lại trên tuyết trắng, Vân Chiêu coi như là công tích nghìn năm mà mình vung bút để lại.
Vân Chiêu sẽ không lãng phí một đồng cho những người này, các vị vương gia, quý nhân trong thành Khai Phong, Lạc Dương sẽ nuôi những người này béo trắng.
Dù sao 50 vạn đại quân của Lý Hồng Cơ bị quân Lam Điền đánh lui rồi, bọn chúng bỏ chạy tới họa hại Vũ Xương rồi, đây là may mắn lớn cho Lạc Dương, Khai Phong.
Tiền Thiểu Thiểu nhận được thư của Vân Chiêu sẽ biết cách khiến người có tiền kia phải thanh toán chi phí xuất chinh của huyện Lam Điền.
Cái chuyện tống tiền này, Vân Dương có không giả ngốc cũng chẳng so được với Tiền Thiểu Thiểu.
Từ khi ông ta ông ta dán cáo thị lấy 1000 lượng vàng mua cái đầu Trương Bình Trung, Trương Bình Trung cũng dán cáo thị lấy ba đồng mua đầu Dương Tự Xương.
Đám tặc khấu đều là loại thô tục vô lễ, nhưng bọn chúng nói là làm, cho nên Dương Tự Xương thời gian qua tăng cường không ít hộ vệ.
Kỳ thực chỉ là cẩn thận thôi, đại quân của Trương Bỉnh Trung đã vào thục, không cần lo an toàn, song sự kiện Vân Chiêu phái người hành thích năm xưa để lại di chứng tận bây giờ.
Vì quân Lam Điền trấn giữ Quỷ Môn, chặn đường vào Thục của ông ta, ông ta vui vẻ ở ngoài xem náo nhiệt.
Ông ta vốn chẳng muốn vào Thục đánh nhau với loại tặc khấu như Trương Bỉnh Trung, muốn đợi quan binh đất Thục với tặc khấu chém giết ra kết quả, ông ta đều là ngư ông đắc lợi. Còn về phần quan binh đất Thục có phải cùng bọn với ông ta hay không thì ông ta chẳng quan tâm.
Do Phùng Anh phong tỏa Quỳ Môn, chiếm lĩnh Bạch đế thành, lại được Vân thị phụng lệnh hoàng đế phái 2000 quân tới đóng ở Quỳ Môn ngăn Trương Bỉnh Trung và Lý Hồng Cơ gộp làm một.
Bởi thế nơi đó thuộc địa bàn của Vân Chiêu.
Lúc này Vân Dương đã bới trong đống tro ra mấy củ khoai lang nướng, hiếu khách chia cho cả Lý Hồng Cơ, Lưu Tông Mẫn, khi đưa cho Vân Chiêu, Vân Chiêu vung tay gạt phắt đi, Lưu Tông Mẫn nhanh tay bắt lại, liếc mắt nhìn hai huynh đệ Vân thị.
Lý Hồng Cơ cắn miếng khoai lang ăn, khen tay nghề Vân Dương không ngớt, chỉ là ăn hơi nhanh, phải tu ngụm rượu chống nghẹn mới nói:” Trương Bỉnh Trung sắp rời Xuyên rồi, đám La Nhữ Tài đã đi trước một bước, ngầm lẻn tới phủ Thường Đức, không qua Quỳ Châu. Thường Đức phủ và Kinh Châu phủ là đại môn của Vũ Xương, nay bộ hạ của ta cũng tới Tùy Châu, mục đích hạ Kinh Châu phủ. Khi đó ngươi cho rằng Vũ Xương yên ổn được bao lâu?”
Vân Chiêu cau mày:” Nói vậy là ở nơi này ngươi không có tới 20 vạn đại quân rồi.”
Lý Hồng Cơ cười lớn:” Nếu trong tay ta thực sự có 20 vạn đại quân, ngươi liên tiếp sỉ nhục ta, ngươi cho rằng ta là bồ đát đất hay sao?”
Vân Chiêu trừng mắt với Vân Dương:” Ngươi làm ăn kiểu gì thế?”
Vân Dương ấp úng:” Thực sự là có 30 vạn người mà, thám báo của ta không thể sai.”
Lý Hồng Cơ xua tay:” Đừng trách Ngốc Đầu Ưng, bọn ta đúng là có 30 vạn người, trong đó hơn 20 vạn là quà cho ngươi.”
“ Quà cho ta?” Vân Chiêu mặt tối sầm:
Lý Hồng Cơ và Lưu Tông Mẫn nhìn nhau cùng cười lớn, sau đó chẳng nói thêm lời nào cứ thế đội tuyết nghênh ngang mà đi.
Cờ lợn rừng vẫy tung bay trong tuyết, quấy động hoa tuyết rơi xung quanh, lượn lờ một phen mới rơi xuống.
Lửa trong lán liên tục bị gió thổi bùng lên, bốc lên cao hơi thước, đốm lửa nổ lách tách trên không rồi mới theo gió bay đi.
Hai huynh đệ ngồi bên đống lửa, khoan khoái ăn khoai lang nướng.
Thường ngày Vân Chiêu rất ít khi ăn thứ này, hôm nay tâm trạng tốt liền nể mặt Vân Dương:” Bản lĩnh giả ngốc của ngươi lại tiến bộ rồi.”
Vân Dương làm bộ mặt ủy khuất rồi cười lớn, dương dương đắc ý:” Còn phải nói à, ngươi nói xem, hôm nay ta tỏ ra đáng thương như thế, Lý Hồng Cơ có lôi kéo ta không?”
“ Ngươi phí công thôi, hắn không liều thế, cho dù lôi kéo ngươi cũng chỉ dùng nhất thời, đợi ngươi vô dụng rồi thì hắn cũng giết ngươi.”
“ Không thể nào, ngươi hơi chút là đánh ta, dù có người ngoài cũng không nể mặt, ta phải vô cùng hận ngươi chứ.”
“ Ai bảo ngươi họ Vân.”
Hai huynh đệ ăn hết khoai lang thì tuyết bên ngoài càng dày, Vân Chiêu nhìn thế giới chỉ một màu trắng:” Núi gò tụ họp, ba đào phẫn nộ, trong ngoài sông núi Đồng Quan đó. Hưng, bách tính khổ. Vong, bách tính khổ! Lời này chẳng sai.”
“ Ta cứ ngỡ rằng lần nay Lý Hồng Cơ muốn tấn công Tôn Truyền Đình, ai ngờ người ta chỉ hư trương thanh thế mà thôi, mục đích của hắn vẫn là Hồ Bắc. Hồ Nam, Hồ Bắc vốn là vùng trù phú, thêm vào bách tính chưa bị bức hại quá mức, giàu có hơn Quan Trung ngày trước, xem ra hắn cuối cùng có ý nghĩa ăn sâu bén rễ rồi.”
“ So với đám Trương Bình Trung, Tào Tháo thì Lý Hồng Cơ đúng là trên một bậc, hắn đã thoát ra khỏi lối tư duy lưu khấu rồi.”
Vân Dương chùi cái miệng đen nhẻm:” Chỉ là không biết cái kế tặng cho chúng ta hai mấy vạn lưu dân kéo chân chúng ta, để chúng ta không kịp cản chân chúng là kẻ nào đưa ra?”
“ Cái kế làm mệt kẻ thù đó từ xưa đã có rồi, chẳng qua là biện pháp uống thuốc độc giải khát thôi, bất kể ai bị người ta dùng kế này thì sau này đều được thành công lớn, chưa bao giờ có ngoại lệ. Huống hồ bọn chúng lại đuổi hết nhà giàu ở nơi mình khống chế đi, thực sự là quá tốt.” Mặc dù trúng kế của người ta song Vân Chiêu vui mừng nhiều hơn tức giận:
Vân Dương không hiểu:” Nhưng mà đám nhà giàu này đều bị bọn chúng vắt sạch tiền tài rồi, e là quần áo che thân đều không đủ, cái loại người này vai không thể gánh, tay không xách, làm ruộng không biết, thủ công cũng không, còn là thứ gánh nặng lớn hơn bần dân.”
“ Bọn chúng cũng nghĩ đây là gánh nặng mới dồn lên chúng ta.” Vân Chiêu cười lớn:” Người ta sở dĩ thành người giàu cũng là có nguyên do, tuy có nhiều người giàu nhờ tích lũy tổ tiên, nhưng càng có nhiều người giàu nhờ đôi tay và trí tuệ.”
“ Nói ra thì người Quan Trung đúng là quá chất phác, ở đạo phát tài làm giàu nói chung là kém nơi khác, có thêm những người có nhãn quan và cách cục cao hơn tới, lại cộng thêm chính sách lợi dân huyện ta, bọn họ quay trở lại giàu có không khó.”
“ Tất nhiên trong thời gian ngắn thì những người này sẽ là gánh nặng của chúng ta, về lâu về dài, chắc chắn tăng thêm tỉ lệ biết chữ, trẻ em đi học, tới lúc đó huyện Lam Điền sẽ lại có bước phát triển nhảy vọt.”
Vân Dương không phục:” Kẻ có tiền biến thành quỷ nghèo thực sự khác biệt lớn thế à?”
“ Sẽ có một tỷ lệ nhất định bị đào thải, song ta tin đa phần không quá tệ, cứ đợi mười năm nữa người sẽ thấy, trong số những từng người giàu có này bọn họ vẫn sẽ thành người giàu. Không tin thì ta và ngươi đánh cược, ngươi mà thua thì một năm không được ăn khoai lang.”
“ Nếu ngươi thua thì sao?”
“ Ta không thể thua được.”
Vì thế Vân Dương không thèm đánh cược với loại chơi xấu đó.
Hai huynh đệ đi vào trong gió tuyết vẫn lời qua tiếng lại, chẳng hề có vẻ hào hùng đắc ý như Lý Hồng Cơ và Lưu Tông Mẫn, nhưng giống nhau ở chỗ chẳng có ai để ý tới bông tuyết lạnh thấu xương rơi lên người.
Từ hôm nay trở đi, thực sự thuộc về Vân thị rồi, Tần lĩnh đã không còn là lá chắn vững trãi cho Vân thị nữa, xúc tua của bọn họ đã vươn ra khỏi Quan Trung, một vào Thục, một tới Ninh Hạ, và một vươn tới giữa Hà Nam.
Vân Chiêu sau khi trở về có thể dựng bia địa giới ở đây, còn về phần hoàng đế ở Tử Cầm Thành sẽ không nhìn thấy cảnh này, vì hắn giống ông trời, đều mù cả, chẳng nhìn thấy gì cả, sẽ không ai nói cho hắn biết tin dữ này.
Hắn sẽ chỉ biết được rằng Vân Chiêu xuất quân giúp Tôn Truyền Đình cầm chân tặc khấu, không để tặc khấu chặt đứt liên hệ giữa kinh thành và Trung Nguyên, Sùng Trinh mà biết tin chắc là cảm kích rơi lệ?
Quân Lam Điền và tặc khấu đại chiến trong tuyết, đánh lui tặc khấu, cướp được vô số lưu dân, các vương gia trong thành Khai Phong, Lạc Dương hẳn là yên tâm kê cao gối ngủ yên.
Vân Chiêu và Lý Hồng Cơ triệt để trở mặt thành thù, hơn nữa còn cứu người giàu bị tặc khấu bóc lột không còn gì, người giàu thiên hạ chắc là sẽ sinh thiện cảm với y.
Vân Chiêu không lường được âm mưu quỷ kế của Lý Hồng Cơ, rơi vào bẫy người ta, đám tặc khấu lớn nhỏ trong thiên hạ bị Vân thị ức hiếp chắc là hả hê lắm.
Trương Bình Trung xuất kỳ binh, đột nhiên tới Vũ Xương, chắc là đánh Dương Tự Xương và Vương Văn Trinh chạy bán sống bán chết rồi?
Trên đời này có những người hoặc không làm gì, một khi đã làm là khiến thiên hạ phong vân biến sắc, mây đen bao phủ, sấm chớp ầm ầm.
Thế nên Vân Chiêu quay trở về căn nhà tranh, chùm chăn ngủ kỹ.
Đợi y ngủ một giắc thật say tỉnh lại thì trên không trung mặt trời tỏa nắng rực rỡ, thế giới trắng phau phau sạch sẽ vô ngần.
Nếu không phải vì trên đường có dấu vết xe ngựa phá hỏng mỹ quan thì thế giới sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Có điều Vân Chiêu không thèm bận tâm, y cười híp mắt nhìn đại đội nhân mã được xe ngựa đón đi, trên mặt ai nấy không còn vẻ tuyệt vọng nữa, mà là niềm vui thoát khỏi tai họa.
Còn về phần vết đen xì bọn họ để lại trên tuyết trắng, Vân Chiêu coi như là công tích nghìn năm mà mình vung bút để lại.
Vân Chiêu sẽ không lãng phí một đồng cho những người này, các vị vương gia, quý nhân trong thành Khai Phong, Lạc Dương sẽ nuôi những người này béo trắng.
Dù sao 50 vạn đại quân của Lý Hồng Cơ bị quân Lam Điền đánh lui rồi, bọn chúng bỏ chạy tới họa hại Vũ Xương rồi, đây là may mắn lớn cho Lạc Dương, Khai Phong.
Tiền Thiểu Thiểu nhận được thư của Vân Chiêu sẽ biết cách khiến người có tiền kia phải thanh toán chi phí xuất chinh của huyện Lam Điền.
Cái chuyện tống tiền này, Vân Dương có không giả ngốc cũng chẳng so được với Tiền Thiểu Thiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.