Minh Thiên Hạ

Chương 549: Kiêu Hùng Đối Thoại.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Đối với những đạo lý mà Vân Chiêu nói ra, Lý Hồng Cơ hết sức xem thường:” Ta không hiểu mấy trò gian xảo của đám đọc sách các ngươi, cũng không biết quân vương tử xã tắc là gì, ta chỉ biết, kẻ nào không cho ta sống, ta không cho kẻ đó sống.”

Vân Chiêu lắc đầu:” Khi ngươi làm bưu sai nói câu này thì rất có lý, nhưng giờ ngươi là Sấm vương vẫn nói câu này thì cực kỳ không ổn rồi.”

Lý Hồng Cơ giọng mỉa mai:” Khi ta làm bưu sai giết ba tên cử nhân lão gia, làm Sấm vương ta giết cử nhân không đếm xuể, ta là hảo hán lục lâm, thích giết quan tạo phản đấy, ngươi làm gì được ta.”

“ Khi tổ tiên ta dùng cân lớn cân vàng, lấy bát to uống rượu thì chẳng biết tổ tiên ngươi ở đâu, thế nên ở trước mặt ta đừng mở miệng xưng hảo hán lục lâm. Nếu ngươi thấy nắm đấm ai to hơn người đó có lý thì chúng ta về dàn trận, xem xem kỵ binh ngươi lợi hại hay là hảo hán Quan Trung ta giết tặc khấu như cắt cỏ. Đánh nhau xong rồi chúng ta nói chuyện tiếp.” Vân Chiêu bắt đầu mất kiên nhẫn, nói chuyện với tên này như nước đổ đầu vịt vậy:

Lý Hồng Cơ lạnh lùng nhếch mép:” Ta biết ngươi không muốn đánh nhau với ta, mấy năm qua tuy chúng ta va chạm không ít trận đánh nhỏ, nhưng ngươi luôn kiềm chế không để biến thành cuộc chiến quy mô. Cho nên ta muốn biết, lần này ngươi cố ý ngăn ta vì cái gì?”

“ Vì Liêu Đông, nếu ngươi chiếm Hà Nam, phong tỏa Lạc Dương, Khai Phong, vậy thì thủy vận Đại Vận Hà sẽ bị ngươi chặt đứt. Như thế lương thảo từ đông nam vận chuyển tới Thuận Thiên Phủ qua Đại Vận Hà sẽ bị bế tắc.”

“ Hoàng đế cùng đường sẽ rời đô về phía nam, Liêu Đông sẽ bị vứt bỏ, lúc đó không có tầng tầng quan ải ngăn cản, đại quân Kiến Nô sẽ ào ạt nam hạ, phía bắc Trường Giang sẽ thành nơi chiến mã Kiến Nô tung hoành. Nên ta không để ngươi chiếm Khai Phong, Lạc Dương năm nay được.” Vân Chiêu chìa tay ra, Vân Dương đang nướng khoai lấy trong túi thần của hắn ra tệp văn thư dày, Vân Chiêu nhận lấy vỗ vào tay Lý Hồng Cơ:” Làm quen với kẻ địch mới của chúng ta đi.”

Lý Hồng Cơ cười lớn gạt văn thư ra, không thèm xem:” Vì sao không cho ta lấy trong năm nay.”

“ Vì ta có bố trí trên thảo nguyên chưa chuẩn bị xong, đợi ta chuẩn bị xong rồi thì tùy ngươi.”

“ Ngươi tự lo cho mình đi, ngươi suốt ngày tính toán cho hoàng đế, không biết vỗ mông ngựa vỗ phải móng ngựa rồi, hoàng đế thậm chí phái người tới muốn hợp tác cùng kẻ có thù không đội trời chung như ta, diệt huyện Lam Điền. Gia gia nể mặt chúng ta năm xưa còn có chút tình nghĩa, đang nghĩ xem có nên đánh huyện Lam Điền không, ngươi lại cứ luôn đối đầu với ta, xem ra ta phải tới huyện Lam Điền một chuyến, xem nơi đó giàu có thành thế nào rồi.”

Vân Chiêu mắt như muốn tóe lửa quát:” Vân Dương.”

Vân Dương nghe vậy lấy trong lòng ra quả hỏa pháo lớn, châm lửa một cái, chỉ thấy quả pháo rít một tiếng lớn bay vút lên trời, rồi bùng nổ thành của cầu lửa màu cam trên bầu trời xám xịt.

Tiếp ngay đó tiếng uỳnh uỳnh như sấm rền cách đó một dặm truyền tới, trên bầu trời những quả cầu sắt đen xì xì như từ trong mây bay ra, rơi xuống khoảng trống cách ngọn núi mấy trăm trượng, quả cầu sắt nổ tung, mặt đất rung chuyển, khói đen kèm ánh lửa đỏ bao phủ cả một vùng.



“ Tới đi, gia gia ngứa mắt với đám chân bùn các ngươi lâu lắm rồi, toàn những kẻ chẳng biết cái chó má gì, miệng hô cứu bách tính nhưng chỉ giỏi giết người, thích mở mồm nói đạo lý, đầu toàn cứt chó lại xưng anh hùng hảo hán. Hảo hán cái con mẹ ngươi, không dùng đầu các ngươi mà nghĩ xem, các ngươi chém giết hết sạch rồi thì ai được lợi?” Vân Chiêu vỗ tay vịn ghế chỉ Lý Hồng Cơ, mặt mày hung tợn, nếu không phải không đánh được người ta thì y thực sự muốn bóp chết tên khốn này cho xong:

Lý Hồng Cơ đối diện với một màn hỏa pháo oanh kích kinh thiên động địa ấy, mí mặt chẳng thèm giật một cái, chẳng những không sợ mà còn rống lên với Vân Chiêu:” Mẹ ta xương nát rồi, ngược lại nghe nói mẹ ngươi xinh đẹp như hoa, chúng ta chia nhau ra hành sự nhé?”

Vân Chiêu tức lắm, đứng bật dậy cheng một tiếng rút kiếm ra, cách đống lửa chém Lý Hồng Cơ, Lý Hồng Cơ rút đao, chắn bảo kiếm căn bản không đủ tầm chém tới mình.

Vân Dương ngồi bên đống lửa, nghiêng đầu tránh mũi đao kiếm cách mình chưa tới một thước, bực mình: “ Các ngươi không nói chuyện cho tử tế được à?”

Lưu Tông Mẫn cũng đã bước vào lán, mắt đảo trái phải, không ra tay vội.

Không ai thực sự muốn ra tay, hai người bực tức quay về chỗ, một uống rượu, một uống trà.

Vân Dương nhún vai nói với Lưu Tông Mẫn:” Chuyện của họ, chúng ta đừng xen vào thì hơn.”

Lưu Tông Mẫn gằn giọng:” Chỉ cần đầu lĩnh của ngươi không dùng tới hỏa khí, mỗ sẽ khoanh tay ngồi nhìn.”

Đã đối thoại thì tất nhiên chưa thăm dò được giới hạn của đối phương sẽ không tùy tiện hành động.

“ Quan phủ sở dĩ muốn liên kết với gia gia tấn công huyện Lam Điền ngươi là vì muốn hai chúng ta đánh nhau lưỡng bại câu thương thôi. “ Lý Hồng Cơ phá vỡ im lặng trước: “ Lợn rừng tinh, ngươi không đụng tới mẹ ta thì ta cũng không tìm mẹ ngươi, chúng ta nói chuyện tử tế với nhau là được.”

“ Nói cái con mẹ ngươi. “ Vân Chiêu vẫn lửa giận bừng bừng:

Lý Hồng Cơ không phật lòng, cười ha hả vì chọc tức được Vân Chiêu: “ Một núi khó dung hai hổ, mấy năm qua chẳng phải ngươi rụt đầu ở Quan Trung không ra, mấy lộ nhân mã chúng ta hợp lại đã kéo ngã hoàng đế rồi. Lợn rừng tinh, ngươi định làm hiếu tử hiếu tôn cho Chu Minh à?”

Vân Chiêu uống từng ngụm trà lớn, lửa giận nguôi một chút mới nói: “ Ngươi đánh nhau với quan binh ở Thiểm Bắc, Thiểm Bắc tan tành, ngươi tới Sơn Tây đánh nhau với quan binh, bách tính nơi đó dân sống không yên, giờ kéo tới Hà Nam, xem người nơi này sống thế nào?”



“ Riêng Thiểm Bắc thôi mà bao năm rồi không cách nào phục hồi, ta phải đưa họ tới nơi khác sinh sống. Khi ngươi giết người, biết chọn người mà giết có được không?”

“ Quan viên, địa chủ, cự cổ giết cũng đành, có oan cũng chỉ là số rất ít, nhưng nông phu có ruộng tự canh nông cũng giết là sao? Ta không thờ hoàng đế như tổ tông, mà không muốn tất cả người sống trên mảnh đất này cuối cùng chẳng ai có kết cục tốt đẹp.”

“ Người ta gọi chúng ta là kiêu hùng, vậy thì làm việc gì đáng mặt kiêu hùng đi, câu khẩu hiệu rắm chó của ngươi cái gì mà ăn của chúng, mặc của chúng, Sấm vương tới rồi không nộp lương, ngươi nghe không buồn cười à? Hôm nay ăn sạch rồi, uống sạch rồi, vậy năm sau uống gió mà sống chắc?”

“ Thì ra vì thế mà ngươi đánh Tống Hiến Sách dở sống dở chết, té ra vì hắn làm ra câu khẩu hiệu kia!” Lý Hồng Cơ khinh bỉ:” Ngươi nghĩ thiên hạ đều được đọc sách hiểu lý lẽ chắc, một đám nông phu theo ta vì sao? Còn chẳng phải vì tự do tự tại, không bị quan phủ chén ép sao? Nhưng thiên hạ lấy đâu ra chuyện đó. Quan phủ sinh ra là chèn ép bách tính, so với việc để người ta chèn ép, chẳng bằng lão tử chèn ép. Hoàng đế được chèn ép, sau ta không thể?”

Vân Chiêu không đáp được câu này, thì ra tên khốn kiếp biết hết, hắn tuyên bố thẳng thừng như thế thì đúng là ngươi làm gì được đây?

Lý Hồng Cơ ngả người ra sau, cuộc nói chuyện tới lúc này, ai nấy cũng đã hiểu phần nào đối phương rồi, nên bình tĩnh hơn:” Ngươi có bản lĩnh đấy, ta từng tới huyện Lam Điền, vốn muốn học xem truân điền ra sao, quản lý địa phương thế nào, xem xong nhận ra, chuyện đó ta không làm được rồi, nếu cố làm theo, ta chết không đất chôn.”

Vân Chiêu nghĩ lại:” Có phải là lúc ngươi vừa mới chiếm được Tương Dương không? Khi đó ta nghe nói ngươi mở kho lương, phát trâu cày, chia ruộng đất, cổ vũ bách tính cày cấy. Khi đó ta còn vui mừng vì ngươi đổi tính, đáng tiếc ngươi lộ nguyên hình quá nhanh.”

“ Không làm được, ít nhất thì bây giờ ta chưa thể làm như thế, đợi khi ta ngồi lên ghế hoàng đế, lúc đó ta mới có thể làm việc này, giờ đã quá loạn rồi, ta dừng lại là chết.” Lý Hồng Cơ liên tục lắc đầu, sao hắn không muốn gây dựng căn cứ cho mình, nhưng chưa trừ hết quan binh, chẳng khác nào làm cho người khác hưởng:” Hay chúng ta làm một vụ giao dịch đi, ngươi muốn giữ chân ta ở đây một tháng chứ gì?”

“ Đúng.” Vân Chiêu gật đầu:

“ Được, vậy ta không tới Khai Phong, Lạc Dương cướp bóc đám vương gia, phú hộ ở đó nữa, vậy ngươi phải lấy gì ra nuôi quân ta chứ? Đúng không, ngươi phải có gì đó bồi thường ta chứ.”

“ Ngươi muốn có được bồi thường từ ta?”

Lý Hồng Cơ nhìn xoáy vào mắt Vân Chiêu:” Ngươi không muốn à, ngươi có biết quân ta ở lại đây chỗ này mỗi ngày đều có không ít người chết đói chết rét không, không phải ngươi lo cho bách tính thiên hạ lắm à? Vậy ngươi không thể để họ ngồi chờ chết được, nếu ngươi không bồi thường cho ta, vậy ta lấy bồi thường từ chỗ Dương Tự Xương được chưa?”

Vân Chiêu lạnh gáy, y có cảm giác không lành, hình như người mắc bẫy ở đây là mình, không phải Lý Hồng Cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook