Chương 806: Hồi Chuông Mạt Thế. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Chu Mỹ Sác biết chuyện này khó giải thích, nếu là trước kia, ai nói tốt về Lam Điền thì nàng cũng không tin, liền dừng ăn:” Nếu như bỏ qua họ là phản tặc, phu tử mà con gặp ở thư viện Ngọc Sơn là người bác học, thiện lương nhất, học tử là những người tài giỏi cầu tiến nhất.”
“ Bọn họ ngày nhập học thề đọc sách vì Đại Minh phồn vinh, giàu mạnh. Vì thế sau khi tốt nghiệp bọn họ đeo ba lô, cầm trường đao tới những nơi khó khăn nhất, thề khi nào còn có bách tính đói bụng thì không về. Càng có người đeo trường cung, hỏa súng cưỡi ngựa lên tái thượng.”
“ Con ở thư viện ba năm, từ một nữ tử yếu đuối trong khuê phòng, giờ thành người có thể múa đao múa gậy, nếu có hỏa thương trong tay, con cũng có thể lên trận chiến đấu. “ Nói rồi lấy trong lòng ra một quả thủ lôi to bằng nắm đấm: “ Đây chính là thủ lôi nổi danh của Lam Điền, chỉ cần giật cái chốt này, đá lửa bên trong sẽ đốt dây dẫn, cầm trên tay đếm đến ba ném ra, dù có một nữ tử yếu đuối cũng có thể giết được võ phu hùng tráng.”
Chu hoàng hậu lảo đảo vịn bàn, chỉ thủ lôi lắp ba lắp bắp:” Con, con cất thứ đó trong lòng đi gặp phụ hoàng con à?”
“ Tiếc là con xin Vân Chiêu hỏa pháo y lại không chịu cho, nếu con mang về được mấy trăm khẩu hỏa pháo, con có thể dựa vào chúng bảo vệ phụ hoàng, mẫu hậu bình an, bắn nát xác đám tặc phỉ Lý Hồng Cơ.”
Chu Mỹ Sác chẳng thấy mẫu hậu có phản ứng gì, còn nghĩ là mẫu hậu không tin, đặt đũa xuống rút chốt ném ra ngoài cửa sổ, bịt tai mẫu hậu lại:
Động tác thuần thục, rõ ràng không phải dùng lần đầu.
Uỳnh! Một tiếng nổ vang lên, cây mai đang nở rộ ở hoa viên bị ánh lửa nuốt chửng, mảnh vỡ bắn tứ tung làm đình nhỏ bên cạnh cây mai tơi tả.
Chu hoàng hậu kinh hoàng nhìn nữ nhi của mình, môi mấp máy gì không rõ, người nhũn ra ngã xuống.
Chu Mỹ Sác nhanh tay đỡ lấy hoàng hậu, nói nhỏ:” Mẫu hậu, chúng ta phải đi Giang Nam thôi, không thể ở lại mảnh đất chết này.”
Tiếng nổ lớn thu hút vô số thị vệ, hoạn quan, cung nga chạy tới, thấy hiện trường chỉ có hoàng hậu và công chúa, lại bình an vô sự, đều không hiểu gì.
Chu Mỹ Sác chỉ tay quát:” Cút hết cho ta.”
Công chúa lớn lên trong thâm cung, xưa nay luôn nhút nhát, vậy mà lúc này đứng trước đại điện quát người, không ai dám đến gần.
Lát sau có tiếng hoạn quan hô vang, tiếp đó toàn bộ mọi người ngay cả Chu hoàng hậu cũng quỳ xuống, chỉ có Chu Mỹ Sác đứng đó đợi phụ thân tới.
“ Con ở Trường An học ném thủ lôi đấy à?”
Giọng nói Trường An từ chỗ rẽ truyền ra, rất nhanh Chu Mỹ Sác nhìn thấy phụ thân mình.
Vốn trong lòng nàng chứa đầy ủy khuất và phẫn hận, nhưng lúc này đây thấy phụ thân tóc mai đã bạc, chẳng hề giống người mới trên ba mươi, nước mắt trào ra như thủy triều, chạy tới nhào vào lòng Sùng Trinh.
Sùng Trinh thoáng ngỡ ngàng, không ngờ khuê nữ lại có hành động kích động như thế, vốn lòng đang chứa đầy lửa giận cũng tắt ngấm, vuốt tóc khuê nữ:” Đều tại phụ hoàng con vô dụng, đưa con tới ổ lang sói.”
Chu Mỹ Sác ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên: “ Phụ hoàng đưa con tới đúng chỗ rồi, chỉ là đưa đi hơi muộn, nếu như hài nhi sáu tuổi tới thư viện Ngọc Sơn khổ tu, thì nay tuy không thể so với Hàn Tú Phân tranh phong với cả thế giới trên biển, ít nhất cũng có thể cầm thương bảo vệ phụ hoàng, mẫu hậu.”
Sùng Trinh kinh ngạc nhìn khuê nữ kiên cường quá mức này, hoang mang bảo Chu hoàng hậu đứng lên, dắt tay khuê nữ quay lại đại điện.
Thị vệ, hoạn quan, cung nga rút đi như thủy triều.
“ Thủ lôi đâu, lấy ra cho phụ hoàng xem nào.”
Chu Mỹ Sác đi tới bên cái rương gỗ đựng thủ lôi, mở rương ra, bên trong có sáu ngăn lót vải mềm đặt sáu quả thủ lôi, cẩn thận đặt vào tay phụ hoàng.
Sùng Trinh cầm quả thủ lôi xem thật kỹ rồi trả lại:” Con ném lần nữa xem.
Chu Mỹ Sác thao tác thật chậm cho Sùng Trinh xem rồi mới ném ngoài cửa sổ.”
Uỳnh! Tiểu đình vốn tàn tạ vì quả thủ lôi lần trước, lần này sập hẳn.
Sùng Trinh thong thả đi ra cái đình sập kiểm tra một phen, lại quan sát cái rương thủ lôi:” Trẫm sớm biết tới thủ lôi từ tấu chương của Lô Tượng Thăng, khi đó trẫm hiểu thứ này hữu dụng trên chiến trường, chỉ là giá thành rất đắt đỏ những 5 lượng bạc một quả.”
“ Lần thứ hai trẫm nghe nói tới thủ lôi là qua tấu của Cẩm Y thiên hộ Viên Mẫn, khi đó hắn nói giá mỗi quả thủ lôi chừng hai ba lượng.”
“ Lần thứ ba là Tôn Truyền Đình dâng tấu hi vọng triều đình mua một vạn quả thủ lôi, nếu có, ông ta đánh lui được Lý Hồng Cơ.”
“ Còn lần thứ tư Hồng Thừa Trù nói thủ lôi trong quân thiếu hụt nghiêm trọng, ông ta bảo nếu nói với Vân Chiêu là đả kích Kiến Nô, y sẽ rất sẵn lòng bán cho triều đình.”
Chu Mỹ Sác cau mày:
- Vì sao phụ hoàng không mua?
Sùng Trinh chắp tay sau lưng thở dài:” Không ai giống con, đem uy lực thực sự của thủ lôi thể hiện cho trẫm xem.”
“ Phụ hoàng vẫn còn cơ hội, lần này con đích thân đi mua.”
“ Vân Chiêu hận trẫm không chết, sao bán cho chúng ta được chứ.”
Chu Mỹ Sác ngạc nhiên: “ Phụ hoàng, con không cho rằng như vậy, tên ác tặc Vân Chiêu đó tuy có vạn điều không phải, nhưng y vẫn rất tôn kính phụ hoàng. Khi con xem kịch ở Trường An, có Vân thị lão an nhân, hai thê tử và ba đứa con của Vân Chiêu, nhưng ngồi ở trên cùng luôn là con.”
“ Dù thư viện Ngọc Sơn dạy học nghiêm khắc, các phu tử tôn sùng đại lễ, sĩ tử nhiệt huyết ngông nghênh cũng không ai dám không để con ngồi chỗ đầu.”
“ Vũ khí mà phụ hoàng giờ đang thấy là do con mua ở Trường An về, tiền là của Vân Chiêu cống lên cho phụ hoàng, thậm chí còn có một ít là của cố nhân Chu thị ta. Con tự ý dùng tiền mua 5000 quả thủ lôi, 100 hỏa súng, 1000 cân thuốc súng, 10 vạn quả đạn.”
“ Phụ hoàng, số vũ khí này đủ vũ trang một doanh 500 người.”
Sùng Trinh càng nghe càng thấy khó tin: “ Thực sự có thể mua được sao? Bao gồm cả hỏa pháo Lam Điền?”
Chu Mỹ Sác nghiêm mặt nói: “ Con phải đi hỏi một người, hắn còn hiểu hơn con.”
“ Ai? “ Giọng Sùng Trinh lớn hơn, mắt thoáng qua sự lạnh lùng:
Thấy phụ thân còn hoài nghi, Chu Mỹ Sác thầm thở dài: “ Mộc vương phủ thế tử Mộc Thiên Đào.”
Sắc mặt Sùng Trình hòa hoãn hơn, gật đầu nói: “ Mộc vương phủ là thần tử tốt của trẫm.”
“ Hắn đã vào kinh, tới tham gia luận tài đại điển năm nay của phụ hoàng.”
“ Tốt, tốt, tốt, Đại Minh rốt cuộc vẫn còn thần tử trung hiếu, lệnh hắn vào cung gặp trẫm.”
Chu Mỹ Sác liền hớn hở chạy đi.
Chu hoàng hậu ở bên quan sát nãy giờ, nói với hoàng đế: “ Vị thế tử Mộc vương phủ này hẳn là rất được lòng khuê nữ.”
Sùng Trinh lạnh như băng: “ Gặp qua rồi mới biết.”
Chu hoàng hậu nói nhỏ:” Quốc gia gian nan, thần thiếp hiểu, nếu thiên mệnh không thể làm trái, bệ hạ sao không phó thác Mỹ Sác cho người này.”
Sùng Trinh trừng mắt với Chu hoàng hậu: “ Đại Minh ta từ khi thái tổ diệt Nguyên xưng đế, quốc hiệu Đại Minh, trải qua 12 đời truyền thừa 16 hoàng đế, hưởng dụng 275 năm, trải qua vô số sóng gió, há vì vài đám lưu khấu mà không còn chí khí nhà mình.”
“ Nó đã là khuê nữ của trẫm, vậy thì phải nghe lời trẫm, mặc dù Chu Thế Hiển chết không rõ ràng, nhưng khi cần nó vẫn phải gả cho người cần thiết, chuyện này chớ nhắc nữa.”
Chu hoàng hậu bi thương, tha thiết nói: “ Bệ hạ, nếu Đại Minh vong quốc, hãy để thần thiếp làm bạn với bệ hạ đi thỉnh tội với liệt tổ liệt tông, người hãy bỏ qua cho nữ nhi, cho nó một con đường sống.”
Sùng Trinh cười lớn: “ Quốc phá thì nhà ở đâu?”
“ Bọn họ ngày nhập học thề đọc sách vì Đại Minh phồn vinh, giàu mạnh. Vì thế sau khi tốt nghiệp bọn họ đeo ba lô, cầm trường đao tới những nơi khó khăn nhất, thề khi nào còn có bách tính đói bụng thì không về. Càng có người đeo trường cung, hỏa súng cưỡi ngựa lên tái thượng.”
“ Con ở thư viện ba năm, từ một nữ tử yếu đuối trong khuê phòng, giờ thành người có thể múa đao múa gậy, nếu có hỏa thương trong tay, con cũng có thể lên trận chiến đấu. “ Nói rồi lấy trong lòng ra một quả thủ lôi to bằng nắm đấm: “ Đây chính là thủ lôi nổi danh của Lam Điền, chỉ cần giật cái chốt này, đá lửa bên trong sẽ đốt dây dẫn, cầm trên tay đếm đến ba ném ra, dù có một nữ tử yếu đuối cũng có thể giết được võ phu hùng tráng.”
Chu hoàng hậu lảo đảo vịn bàn, chỉ thủ lôi lắp ba lắp bắp:” Con, con cất thứ đó trong lòng đi gặp phụ hoàng con à?”
“ Tiếc là con xin Vân Chiêu hỏa pháo y lại không chịu cho, nếu con mang về được mấy trăm khẩu hỏa pháo, con có thể dựa vào chúng bảo vệ phụ hoàng, mẫu hậu bình an, bắn nát xác đám tặc phỉ Lý Hồng Cơ.”
Chu Mỹ Sác chẳng thấy mẫu hậu có phản ứng gì, còn nghĩ là mẫu hậu không tin, đặt đũa xuống rút chốt ném ra ngoài cửa sổ, bịt tai mẫu hậu lại:
Động tác thuần thục, rõ ràng không phải dùng lần đầu.
Uỳnh! Một tiếng nổ vang lên, cây mai đang nở rộ ở hoa viên bị ánh lửa nuốt chửng, mảnh vỡ bắn tứ tung làm đình nhỏ bên cạnh cây mai tơi tả.
Chu hoàng hậu kinh hoàng nhìn nữ nhi của mình, môi mấp máy gì không rõ, người nhũn ra ngã xuống.
Chu Mỹ Sác nhanh tay đỡ lấy hoàng hậu, nói nhỏ:” Mẫu hậu, chúng ta phải đi Giang Nam thôi, không thể ở lại mảnh đất chết này.”
Tiếng nổ lớn thu hút vô số thị vệ, hoạn quan, cung nga chạy tới, thấy hiện trường chỉ có hoàng hậu và công chúa, lại bình an vô sự, đều không hiểu gì.
Chu Mỹ Sác chỉ tay quát:” Cút hết cho ta.”
Công chúa lớn lên trong thâm cung, xưa nay luôn nhút nhát, vậy mà lúc này đứng trước đại điện quát người, không ai dám đến gần.
Lát sau có tiếng hoạn quan hô vang, tiếp đó toàn bộ mọi người ngay cả Chu hoàng hậu cũng quỳ xuống, chỉ có Chu Mỹ Sác đứng đó đợi phụ thân tới.
“ Con ở Trường An học ném thủ lôi đấy à?”
Giọng nói Trường An từ chỗ rẽ truyền ra, rất nhanh Chu Mỹ Sác nhìn thấy phụ thân mình.
Vốn trong lòng nàng chứa đầy ủy khuất và phẫn hận, nhưng lúc này đây thấy phụ thân tóc mai đã bạc, chẳng hề giống người mới trên ba mươi, nước mắt trào ra như thủy triều, chạy tới nhào vào lòng Sùng Trinh.
Sùng Trinh thoáng ngỡ ngàng, không ngờ khuê nữ lại có hành động kích động như thế, vốn lòng đang chứa đầy lửa giận cũng tắt ngấm, vuốt tóc khuê nữ:” Đều tại phụ hoàng con vô dụng, đưa con tới ổ lang sói.”
Chu Mỹ Sác ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên: “ Phụ hoàng đưa con tới đúng chỗ rồi, chỉ là đưa đi hơi muộn, nếu như hài nhi sáu tuổi tới thư viện Ngọc Sơn khổ tu, thì nay tuy không thể so với Hàn Tú Phân tranh phong với cả thế giới trên biển, ít nhất cũng có thể cầm thương bảo vệ phụ hoàng, mẫu hậu.”
Sùng Trinh kinh ngạc nhìn khuê nữ kiên cường quá mức này, hoang mang bảo Chu hoàng hậu đứng lên, dắt tay khuê nữ quay lại đại điện.
Thị vệ, hoạn quan, cung nga rút đi như thủy triều.
“ Thủ lôi đâu, lấy ra cho phụ hoàng xem nào.”
Chu Mỹ Sác đi tới bên cái rương gỗ đựng thủ lôi, mở rương ra, bên trong có sáu ngăn lót vải mềm đặt sáu quả thủ lôi, cẩn thận đặt vào tay phụ hoàng.
Sùng Trinh cầm quả thủ lôi xem thật kỹ rồi trả lại:” Con ném lần nữa xem.
Chu Mỹ Sác thao tác thật chậm cho Sùng Trinh xem rồi mới ném ngoài cửa sổ.”
Uỳnh! Tiểu đình vốn tàn tạ vì quả thủ lôi lần trước, lần này sập hẳn.
Sùng Trinh thong thả đi ra cái đình sập kiểm tra một phen, lại quan sát cái rương thủ lôi:” Trẫm sớm biết tới thủ lôi từ tấu chương của Lô Tượng Thăng, khi đó trẫm hiểu thứ này hữu dụng trên chiến trường, chỉ là giá thành rất đắt đỏ những 5 lượng bạc một quả.”
“ Lần thứ hai trẫm nghe nói tới thủ lôi là qua tấu của Cẩm Y thiên hộ Viên Mẫn, khi đó hắn nói giá mỗi quả thủ lôi chừng hai ba lượng.”
“ Lần thứ ba là Tôn Truyền Đình dâng tấu hi vọng triều đình mua một vạn quả thủ lôi, nếu có, ông ta đánh lui được Lý Hồng Cơ.”
“ Còn lần thứ tư Hồng Thừa Trù nói thủ lôi trong quân thiếu hụt nghiêm trọng, ông ta bảo nếu nói với Vân Chiêu là đả kích Kiến Nô, y sẽ rất sẵn lòng bán cho triều đình.”
Chu Mỹ Sác cau mày:
- Vì sao phụ hoàng không mua?
Sùng Trinh chắp tay sau lưng thở dài:” Không ai giống con, đem uy lực thực sự của thủ lôi thể hiện cho trẫm xem.”
“ Phụ hoàng vẫn còn cơ hội, lần này con đích thân đi mua.”
“ Vân Chiêu hận trẫm không chết, sao bán cho chúng ta được chứ.”
Chu Mỹ Sác ngạc nhiên: “ Phụ hoàng, con không cho rằng như vậy, tên ác tặc Vân Chiêu đó tuy có vạn điều không phải, nhưng y vẫn rất tôn kính phụ hoàng. Khi con xem kịch ở Trường An, có Vân thị lão an nhân, hai thê tử và ba đứa con của Vân Chiêu, nhưng ngồi ở trên cùng luôn là con.”
“ Dù thư viện Ngọc Sơn dạy học nghiêm khắc, các phu tử tôn sùng đại lễ, sĩ tử nhiệt huyết ngông nghênh cũng không ai dám không để con ngồi chỗ đầu.”
“ Vũ khí mà phụ hoàng giờ đang thấy là do con mua ở Trường An về, tiền là của Vân Chiêu cống lên cho phụ hoàng, thậm chí còn có một ít là của cố nhân Chu thị ta. Con tự ý dùng tiền mua 5000 quả thủ lôi, 100 hỏa súng, 1000 cân thuốc súng, 10 vạn quả đạn.”
“ Phụ hoàng, số vũ khí này đủ vũ trang một doanh 500 người.”
Sùng Trinh càng nghe càng thấy khó tin: “ Thực sự có thể mua được sao? Bao gồm cả hỏa pháo Lam Điền?”
Chu Mỹ Sác nghiêm mặt nói: “ Con phải đi hỏi một người, hắn còn hiểu hơn con.”
“ Ai? “ Giọng Sùng Trinh lớn hơn, mắt thoáng qua sự lạnh lùng:
Thấy phụ thân còn hoài nghi, Chu Mỹ Sác thầm thở dài: “ Mộc vương phủ thế tử Mộc Thiên Đào.”
Sắc mặt Sùng Trình hòa hoãn hơn, gật đầu nói: “ Mộc vương phủ là thần tử tốt của trẫm.”
“ Hắn đã vào kinh, tới tham gia luận tài đại điển năm nay của phụ hoàng.”
“ Tốt, tốt, tốt, Đại Minh rốt cuộc vẫn còn thần tử trung hiếu, lệnh hắn vào cung gặp trẫm.”
Chu Mỹ Sác liền hớn hở chạy đi.
Chu hoàng hậu ở bên quan sát nãy giờ, nói với hoàng đế: “ Vị thế tử Mộc vương phủ này hẳn là rất được lòng khuê nữ.”
Sùng Trinh lạnh như băng: “ Gặp qua rồi mới biết.”
Chu hoàng hậu nói nhỏ:” Quốc gia gian nan, thần thiếp hiểu, nếu thiên mệnh không thể làm trái, bệ hạ sao không phó thác Mỹ Sác cho người này.”
Sùng Trinh trừng mắt với Chu hoàng hậu: “ Đại Minh ta từ khi thái tổ diệt Nguyên xưng đế, quốc hiệu Đại Minh, trải qua 12 đời truyền thừa 16 hoàng đế, hưởng dụng 275 năm, trải qua vô số sóng gió, há vì vài đám lưu khấu mà không còn chí khí nhà mình.”
“ Nó đã là khuê nữ của trẫm, vậy thì phải nghe lời trẫm, mặc dù Chu Thế Hiển chết không rõ ràng, nhưng khi cần nó vẫn phải gả cho người cần thiết, chuyện này chớ nhắc nữa.”
Chu hoàng hậu bi thương, tha thiết nói: “ Bệ hạ, nếu Đại Minh vong quốc, hãy để thần thiếp làm bạn với bệ hạ đi thỉnh tội với liệt tổ liệt tông, người hãy bỏ qua cho nữ nhi, cho nó một con đường sống.”
Sùng Trinh cười lớn: “ Quốc phá thì nhà ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.