Minh Thiên Hạ

Chương 807: Quý Công Tử Trong Ổ Cường Đạo. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Mộc Thiên Đào sau khi vào kinh thành, cõi lòng lạnh quá nửa, hắn cứ ngỡ rằng sẽ được thấy cảnh tượng tường thành rợp cờ, quân doanh binh sĩ khắp nơi, bách tính vận chuyển gỗ đã chuẩn bị kháng địch.

Nhưng không, chẳng có gì hết, cuộc sống nơi này vẫn diễn ra bình thường, ngoại trừ trong thành nhiều nạn dân một chút, trong quán trà nhiều thương cổ ngồi bàn tán với bộ mặt âu lo một chút thì chẳng có gì khác biết nhiều.

Đường phố vẫn đông đúc, lính trông cổng thành thậm chí ôm thương ngủ gà ngủ gật.

Mộc Thiên Đào không tin người kinh thành có thể dửng dưng khi đại quân Lý Hồng Cơ chỉ còn cách trăm dặm, hắn cũng không tin huân quý, bách quan tự tin rằng tặc khấu không thể phá kinh sư.

Vậy chỉ có một lời giải thích thỏa đáng, họ buông xuôi rồi.

Nói ra vòng tròn sinh hoạt của hắn kỳ thực rất nhỏ, trước khi tới Lam Điền, hắn luôn sống ở vùng biên thùy phương Nam.

Hồ nước Côn Minh tuy không lớn, nhưng là toàn bộ tuổi thơ của Mộc Thiên Đào, nước suối trong Cửu Long Trì luôn cuộn trào, giống như Mộc vương phủ học Chu Á Phu trồng liễu bên hồ, kéo dài từ năm Hồng Vũ thứ 16 tới mãi mãi.

Thành Côn Minh không lớn, hình dạng như một con rùa, mới đầu nó chẳng phải là nơi thích hợp cho bách tính sinh sống, mục đích thực sự của nó là dùng cho quân sự, một tòa binh thành.

Trong tòa thành đó, tuổi thơ của Mộc Thiên Đào rất êm đềm, hắn nhìn thấy rất nhiều nam nhân hoặc nữ nhân y phục kỳ quái, hoặc xinh đẹp, hoặc xấu xí, có điều tổng thể mà nói, họ rất giàu có.

Một số bách tính trong thành Côn Minh sống khó khăn, có điều mẹ hắn luôn tiếp tế cho họ, để họ có thể sống tiếp.

Rồi Mộc Thiên Đào tới Lam Điền, nơi đó vô cùng giàu có, sự phồn hoa của Trường An thì hắn đã có chuẩn bị tâm lý, vì mẹ hắn nói với hắn, đất Trung Nguyên xưa nay luôn giàu có.

Hắn tin những lời ấy, tới khi hắn đi qua Khai Phong tiến vào biên cảnh Sơn Đông, hắn mới phát hiện, thế giới này chẳng hề tốt đẹp với người nghèo.

Dọc đường đi có vô số đạo tặc tấn công hắn, có vô số cường nhân muốn giết hắn, đoạt ngựa và hàng hóa của hắn.

Tất cả những kẻ này đều chết trong tay Mộc Thiên Đào, có trường thương, có súng, có thủ lôi, cưỡi con ngựa kéo theo con lừa chở hai rương gỗ, Mộc Thiên Đào như chiến sa hình người, giết từ Khai Phong tới kinh thành.

Hắn không sợ cường đạo, cường nhân, thậm chí những kẻ đó thành nguồn tài nguyên của hắn.

Nhưng hắn luôn gặp phải những thảm cảnh làm người ta đứt từng khúc ruột, khiến chàng thiếu niên anh hùng lại đem những thứ mình thu hoạch được đi cứu trợ người nghèo.

Hắn giết cả quan!

Giết không ít.



Ở phủ Vệ Huy từng giết một huyện lệnh, hai chủ bạ, một cường hào, còn đốt cháy một nhà lao đầy máu tanh và oan khuất.

Ở phủ Chương Đức, hắn giết một tuần kiểm, một thuế lại, hai bộ khoái.

Ở phủ Đại Danh, hắn giết một học chính, hai thiên hộ, sáu bách hộ, cướp bóc một vệ sở.

Sức mạnh của hắn sở dĩ càng ngày càng khủng khiếp là vì hắn dựa theo lời dạy của thư viện, mỗi lần giúp đỡ một người, hắn nói với con người bi thảm đó là phải có hi vọng, phải dám chống lại bất công ... Thế là hắn có người đi theo.

Khi giết huyện lệnh đốt nhà lao, bên cạnh hắn chỉ có bảy tám người, đợi sau khi hắn giết hai chủ bạ, nhân thủ dưới quyền hắn đã không dưới trăm người. Rồi hắn giết tuần kiểm, những người buôn muối lậu sắp bị tuần kiểm xử tử thành bộ hạ trung thành nhất của hắn.

Giết tên học chính ngầm hãm hại tú tài già tan nhà nát cửa, hắn được tú tài già và nhi tử thề trung thành với mình. Còn sau khi hắn giết tên thiên hộ tàn ác, hắn bỗng dưng thành thủ lĩnh đội ngũ 500 người.

Mộc Thiên Đào nói rồi, hắn không tạo phản, hắn là thế tử của Vân Nam Mộc vương phủ, hắn muốn tới kinh thành tham dự khảo thí .... Thế là người theo hắn còn nhiều hơn, những người theo hắn vừa truy sát quan binh vệ sở hại bách tính, tôn xưng Mộc Thiên Đào là thế tử gia.

Chỉ nói nguyện đi theo hầu hạ thế tử gia.

Kỳ quái nhất là tiểu cô nương yểu điệu được hắn cứu thoát từ hang hùm, vào một đêm mọi người ngủ trong ngôi miếu đổ, nàng chui vào chăn của hắn.

Mộc Thiên Đào không làm cái chuyện lợi dụng khó khăn của người ta, nếu hắn muốn thì ở thư viện hắn ngủ với Lương Anh một nghìn lần rồi.

Có điều chuyện rất lạ, sáng sớm hôm sau cô nương kêu lệnh chui vào chăn hắn ngủ đổi kiểu tóc thành tóc phụ nhân, hơn nữa khi đi đường tỏ ra thẹn thùng không thoải mái.

Mộc Thiên Đào không để ý mấy chuyện đó, hắn thấy đợi mình tới kinh thành, tìm người của Mộc vương phủ tất nhiên có quản gia lo liệu.

Hắn cũng chẳng bận tâm người khác có ý đồ với mình, chuyện đó từ nhỏ tới lớn hắn quá quen rồi, nghe mẹ kể, khi hắn còn nhỏ, có hai nhũ nương vì tranh nhau cho hắn bú mà đánh nhau, thành chuyện cười mà người Mộc vương phủ kể mãi.

Mộc Thiên Đào thực sự là một người tốt.

Chỉ cần là người tiếp xúc với hắn một thời gian là đều sẽ cảm nhận được sự thiện lương của hắn.

Mặc dù lúc nào hắn cũng tỏ ra lạnh lùng cao không với tới, nhưng hắn càng như thế những người đi theo hắn càng muốn trung thành với hắn.

Dọc đường đi yêu bài của Mộc vương phủ rất hữu dụng, cho dù Mộc Thiên Đào có mang theo một nghìn người đi qua châu phủ cũng không vấn đề.

Trong mắt quan phủ, yêu bài của Mộc vương phủ là thật, còn về phần một vị thế tử quốc công dẫn mấy nha hoàn, trướng phòng quản gia, cùng hơn nghìn gia nô y phục sạch sẽ lên kinh thành tham gia khoa cử là chuyện quá mức bình thường.



Cho nên khi Mộc Thiên Đào đứng ở cổng Quảng Cừ kinh thành, tâm trạng của hắn rất nặng nề.

Vì thủ tướng trông thành cười hết sức nịnh bợ đón hắn vào kinh thành, chẳng thèm nhìn tới một nghìn người mang vũ khi mà hắn dẫn theo.

Vào thời khắc mà hắn đi qua cổng thành, Mộc Thiên Đào rốt cuộc hiểu vì sao thiên hạ có nhiều lưu khấu như thế, vì sao Vân Chiêu quyết tâm gây dựng lại một Đại Minh mới.

Vì Đại Minh đã hết cứu rồi.

Chẳng ai coi bách tính là người, đám cường hào ở thôn quê chỉ biết chiếm đoạt mà không chịu phân cho bách tính dù một miếng ăn.

Đám quan viên chỉ biết vơ vét tiền tài, còn dùng cách táng tận lương tâm để kiếm tiền, họ càng hiểu hơn ai hết Đại Minh hết rồi, bọn họ đang chuẩn bị cho tân thế giới.

Loạn thế như vậy dù là người một lòng trung thành với Đại Minh như Mộc Thiên Đào đôi lúc đêm khuya tĩnh mịch cũng tính chuyện tạo phản.

“ Nếu thế tử đã quyết ý tham gia khoa khảo, vậy thì thế tử ở kinh thành không thể dùng danh nghĩa của Kiềm quốc công phủ qua lại với người ta, tránh quốc công gia không vui.” Kiềm quốc công có trạch viện ở kinh thành, chỉ là quan viên quốc công phủ do huynh trưởng phái tới này tựa hồ chẳng hề hoan nghênh hắn:

Mộc Thiên Đào trầm giọng nói:” Ta là thế tử của Mộc vương phủ, nơi này là nhà ta.”

Tên quan viên chẳng thèm báo tên kia cười lạnh:” Quốc công phủ chỉ có một chủ nhân, đó là quốc công gia.”

Mộc Thiên Đào nâng hỏa súng chĩa vào quan viên vô danh đó.

Tên quan viên chẳng ngờ không hề sợ hãi mà còn nói:” Thế tử không cần dọa lão phu, chuyện này không thay đổi được, vì kế lâu dài của Mộc vương phủ, thế tử nhất định phải nghe lão phu an bài.”

“ Ngươi mang họ gì trong bốn họ Lưu Bạch Phương Tô của Mộc vương phủ ta?”

“ Đều không phải, lão phu là Trương Nhược Hoành, là quản gia của phủ Gia Định bá, do Kiềm quốc công cầu xin bá gia nhà ta giúp Kiềm quốc công phủ trông coi gia viên, ta nghĩ thế tử hẳn hiểu đạo lý trong đó.|

Mộc Thiên Đào thở dài nói với tiểu nữ tử bên cạnh:” Lát nữa phải làm phiền các ngươi dọn dẹp nhà cửa rồi, ta ghét nhất thứ bẩn thỉu.”

Lời vừa dứt tiểu nữ tử theo Mộc Thiên Đào từ Sơn Đông tới kinh sư liền ngoan ngoãn bịt tai lại.

….

Mộc Anh được phong vương, nhưng con cháu đời sau không kế thừa vương vị, kế thừa tước vị Kiềm quốc công của Mộc Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook