Minh Thiên Hạ

Chương 506: Huyện Lam Điền Không Có Người Tốt. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Cổ lâu truyền tới hai tiếng trống lớn, báo hiệu đã canh hai rồi, thành Ngọc Sơn huyên náo suốt một ngày rốt cuộc dần yên tĩnh, cổng thành nặng nề từ từ khép lại, tựa hồ muốn ngăn ánh trăng ở ngoài thành.

Ánh trăng vẫn kiên cường vượt qua tường thành cao lớn, chiếu ánh sáng lành lạnh khắp Vân gia trang tử, ánh sáng ấy tác dụng không nhiều, người trong phòng vẫn phải thắp đèn.

Canh hai đối với người bình thường bận rộn cả ngày mà nói là lúc ngủ say, nhưng đối với cha mẹ trẻ thì lại là lúc phiền lòng nhất.

Hai miếng thịt viên tròn xoe trắng trẻo không chịu ngủ, một đứa lăn trườn loạn xạ trên giường cười khanh khách, đứa còn lại chổng bốn vó lên trời khóc phụ họa.

Tiền Đa Đa tóc tai tán loạn nằm vật ra giường, cảm giác trên đời này không còn sinh thú gì nữa, trước khi có con thì chỉ mong sớm ngày sinh vài đứa, có con rồi chỉ muốn đút trở lại bụng.

Vân Chiêu vừa mới ở đại thư phòng về, lúc vừa trêu vừa dỗ dành đại nhi tử, lúc thì vừa bế vừa nựng tiểu nhi tử, vất vả luôn chân luôn tay đến toát mồ hôi, vậy mà vẫn không làm sao cho cả hai đứa cùng yên tĩnh được. Mà một đứa còn khóc hoặc còn cười thì đừng hòng dỗ đứa kia ngủ, đến khi tiểu nhi tử cho bãi vàng chóe lên giường y chịu hết nổi, đầu hàng hô lên “Xuân Xuân, Hoa Hoa!”

Chuyện này thấy quá nhiều rồi, Tiền Đa Đa chẳng buồn động đậy, nàng vốn rất sạch sẽ, đi đường thấy thứ này cũng không chịu nổi, giờ đầy một bãi cách mặt nàng chưa tới ba thước, hương sắc vị đầy đủ, mà nàng chẳng thèm có phản ứng.

Rất nhanh có một đống người vào phòng, nhanh chóng thay toàn bộ chăn gối đệm.

“ A Chiêu, sao bọn chúng không chịu ngủ?” Tiền Đa Đa tuyệt vọng nhìn hai đứa bé được thay tã rồi vẫn tiếp tục như sâu ngọ nguậy trườn lung tung, cầu cứu Vân Chiêu, nàng nhận thấy rõ ràng dung mạo nàng luôn tự hào vì hai đứa bé này mà hao mòn nhanh chóng:

Vân Chiêu không cảm thấy phiền lắm, nhưng mà đúng là mệt với chúng nó thật:” Đám Hà Thường Thị lúc nào cũng chầu chực ở cửa đợi giúp nàng trông con, nàng không chịu cho họ giúp thì ta biết phải làm sao?

Tiền Đa Đa nghiến răng ương ngạnh:” Không thể nhờ người khác, thiếp muốn bọn chúng phải nợ thiếp thật nhiều.”

Vân Chiêu ngao ngán: “ Làm nhi tử của nàng đoán chừng còn thê thảm hơn ta làm nhi tử của mẹ ta.”

“ Thiếp sinh ra, thiếp cho bú, chúng đều là của thiếp.”

“ Nàng thật biến thái.” Vân Chiêu thấy hai đứa nhi tử của mình gặp phải người mẹ thế này, tương lai tha hồ khó sống, đấy là nàng còn trẻ, đợi tới lúc tính tình gàn dở xem:

Tiền Đa Đa xõa tung tóc ra, di sát mặt vào Vân Chiêu, hất hàm tuyên bố:” Người từ thư viện Ngọc Sơn ra có mấy ai là không biến thái? Thiếp phải biến thái mới hợp với số đông, chàng hối hận à? Muộn rồi!”



Câu này Vân Chiêu chịu thua nàng hẳn rồi.

Hàn Lăng Sơn trước kia lấy chửi người ta làm vui, bây giờ lấy tạo phản làm vui, Chu Quốc Bình trước kia vì cái răng hô lạnh lùng băng giá ít nói cười, giờ xinh đẹp rồi lại quay sang thích mỹ nữ.

Hàn Tú Phân rõ ràng là cuồng nghiên cứu bệnh dịch, ra biển một chuyến chẳng hiểu sao lại muốn làm vua hải tặc, ra sức phủ nhận mình là nữ nhân.

Thường Quốc Ngọc trong mắt chỉ có tiền, đến mỹ nữ cũng chẳng màng, kiếm cả đống tiền, sau đó trải lên giường đêm ngủ trên đó mới cảm thấy yên tâm.

Tiền Thiểu Thiểu trừ thích đánh cướp Minh Nguyệt Lâu ra thì chỉ thích giết người, giờ chuyện gì hắn cũng giết người để giải quyết, chẳng thèm nghĩ tới cách khác nữa rồi.

Lại còn Đoàn Quốc Nhân, Trương Quốc Trụ, Tôn Quốc Tín, không một tên nào là bình thường, có kể mãi cũng không hết.

Tiền Đa Đa làm trượng phu á khẩu thì thích chí lắm, khoanh chân kéo cả hai đứa bé vào lòng, nhìn bốn bàn tay ngắn ngủn mũm mĩm vươn ra mòm mẫm ngực áo nàng, cười khanh khách:” Đều là con của thiếp.”

“ Được rồi, là con của nàng hết, ta sang phòng A Anh ngủ đây.” Vân Chiêu vươn vai ngáp dài định đi:

“ Chàng ngủ ở đây đi, trong phòng A Anh không có nữ nhân ngực to đợi chàng, chớ hòng chạy, con của thiếp cũng là con của chàng, thiếp chịu bao nhiêu tội thì chàng phải chịu bấy nhiêu.” Tiền Đa Đa liếc xéo gọi lại:

Vân Chiêu thầm thở dài trong lòng, bắt đầu công tác dỗ dành ba đứa bé ngủ ...

Đến canh ba gian phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh, ngủ trước tiên là Tiền Đa Đa, y phục xộc xệch nằm trong cùng ngáy nhỏ khoan khoái, ngủ tiếp theo là Vân Chiêu ... Còn về hai đứa bé ở giữa hai người thì cong người gặm chăn.

Hà Thường Thị nhẹ nhàng đi vào, đắp chăn cho hai phu phụ, Vân Xuân Vân Hoa mỗi người bế một đứa bé khẽ khàng ngâm nga, rất thần kỳ, chẳng mấy lúc hai đứa bé cũng ngủ say.

Sắp xếp xong xuôi cho nhà bốn người này, Hà Thường Thị và Vân Xuân Vân Hoa rón rén ra ngoài khép cửa lại, lúc này trăng lên giữa trời, sao sáng lấp lánh.

Ba phó nhân kê ghế ngồi dưới mái hiên thì thầm to nhỏ.

“ Ma ma, vì sao Đa Đa lại không cho chúng ta giúp, hại thiếu gia làm người ta thương biết mấy.”



Hà Thường Thị nhỏ giọng nói:” Các ngươi biết cái gì, Đa Đa chủ mẫu làm vậy là đúng đấy, ma ma trước kia thấy nhiều rồi, đại trạch viện chính vì các quý nhân chỉ sinh mà không nuôi, chưa hết thời gian ở cữ đã chỉ nghĩ cách để lão gia tới chỗ mình ngủ, con bỏ cho vú nương không ngó ngàng tới, cho nên mẹ con không có tình cảm, thân với vú nương hơn thân mới mẹ. Trời ơi, tranh sủng tới không còn cần mạng nữa rồi.”

“ Như vậy thì con cái làm sao mà thân với mẫu thân được, các ngươi nhìn đi, Phùng Anh chủ mẫu suốt ngày bận quốc sự, sau này tới lúc cô ấy phải hối hận, chuyện mẹ con trở mặt thành thù, ma ma thấy rồi. Chương thiếu gia đã tới tuổi biết nhận người, ngươi nghĩ mà xem, mùi sữa trên người Chương thiếu gia là của Đa Đa chủ mẫu, sau này sẽ ra sao? Giống như gà con mới chui ra khỏi vỏ, ném cho nó một con vịt, nó cũng coi vịt là mẹ.”

“ Các ngươi sau này sinh con, nhớ tự nuôi con, đối với nữ nhân chúng ta mà nói, chuyện lớn tới mấy cũng không quan trọng bằng con cái.”

Vân Xuân Vân Hoa cùng gật đầu, có điều sau đó lại cùng thở dài bi thảm.

Trăng sáng chiếu sáng khắp mặt đất, huyện Lam Điền lúc này tắm trong ánh trăng, cảm giác bình yên khó diễn tả thành lời.

Khi huyện Lam Điền vừa tới canh ba, Hàn Tu Phân ngồi ở mạn thuyền tiễn mặt trời lặn xuống phía tây, nước biển xanh ngắt nhuộm thêm tầng vàng kim, cũng nhuộm rượu nho trong tay nàng thành màu vàng kim.

“ Hạ buồm.”

Trương Minh Lượng đi chân đất đứng trên cột buồm cao, đợi thuyền từ từ đi vào hải cảng, buồm gió từ từ kéo xuống, mỏ neo ném vào biển mới ôm cột buồm tụt xuống, đi tới bên Hàn Tú Phân:” Cô định cướp thành phố trên lục địa thật đấy à?”

Hàn Tú Phân thản nhiên đáp:” Chúng ta cần phải có hải cảng của mình, đảo Thiên Đường nhỏ quá, không lấy làm căn cứ được.”

Trương Minh Lượng khuyên:” Cô nghĩ cho kỹ, hải tặc lên bờ là đại kỵ, chúng ta cướp bóc rồi bỏ đi còn được, không thể có ý định chiếm cứ hải cảng, khả năng sẽ mang tới đại họa cho chúng ta đấy.”

Hàn Tú Phân ngửa cổ uống hết rượu nho, đứng dậy vỗ vai Trương Minh Lượng: “ Dũng cảm lên, công ty Đông Ấn Hà Lan làm được thì chúng ta cũng làm được, huống hồ lần này chúng ta chỉ phải đối diện với một tên thổ vương.”

“ Nhưng mà ta nghe nói thổ vương này có tượng binh đấy.”

“ Khi thuốc nổ được dùng làm vũ khí chân chính thì thiên hạ này không có loại dã thú nào có tư cách làm kẻ địch nhân loại, đợi Truyền Lễ về, chúng ta sẽ có đủ nhân thủ tiến hành kế hoạch.”

Lưu Minh Lượng chắp tay: “ Huyện tôn vì phối hợp với hành động của cô mà kết minh với Trịnh Tri Long, phải nhường ra nhiều lợi ích trên đất liền, trong huyện thiệt thòi lới, ta mong cô làm việc gì cũng cân nhắc cẩn thận, giờ lớn chuyện rồi, khả năng ảnh hưởng nhiều người, không còn như lúc chúng ta chỉ một con thuyền ra khơi đâu.”

“ Ta biết rồi. “ Hàn Tú Phân trừng mắt lên, ép cái môi vừa mấp máy của Lưu Minh Lượng phải nuốt lời vào bụng:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook