Minh Thiên Hạ

Chương 507: Huyện Lam Điền Không Có Người Tốt. (3)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Lôi Áo Ny dù mặc nam trang phương Tây bó sát người, đường cong uốn lượn nổi bật, xinh đẹp hơn người, n àng bê một cái khay gỗ tới, bên trên có chân giò nướng vàng, còn tỉ mỉ bày hai bông hoa bằng trứng gà để trang trí, ân cần đặt bên cạnh Hàn Tú Phân:” Ta phải tốn rất nhiều thời gian mới làm được đấy, tiếc là không có bia, nếu không ngon hơn nhiều.”

Hàn Tú Phân thoải mái cầm chân giò lên ngoạm một miếng lớn:” Viết thư cho cha cô, bảo ông ta, ta muốn bốn khẩu hỏa pháo, một vạn cân thuốc nổ, một nghìn quả đạn, nếu không cho, ta sẽ chặt một cánh tay của cô cho ông ta ngắm.”

“ Sinh mạng của ta không đáng những thứ cô muốn đâu, nếu cô nói với ông ấy muốn gả ta cho tên hải tặc ô uế nhất, đồng thời làm ta sinh cho hải tặc thật nhiều con thì ông ấy mới khuất phục. Ta có thể chết, nhưng ông ấy không cho phép ta làm vấy bẩn huyết thống cao quý này. “ Lôi Áo Ny chẳng hề thương tâm vì lời nói vô tình của Hàn Tú Phân, thậm chí còn chủ động hiến kế giúp đối phó với cha mình:

Hàn Tú Phân ồ một tiếng rồi gật gù: “ Tất nhiên là cô hiểu con người của cha cô hơn ta, phải dùng cách gì làm thế nào mới đạt được mục đích cứ làm, dù sao thứ ta muốn không được thiếu chút nào.”

“ Ông ta sẽ khuất phục thôi, tin ta đi. “ Lôi Áo Ny vén mái tóc dài vàng óng, hai tay ôm gối ngồi xuống bên Hàn Tú Phân, cười rạng rỡ: “ Có điều lần này thành công, ta muốn thành thuộc hạ của ngài, chứ không phải nô lệ.”

Ông nội của nàng là một người nuôi lợn, bằng vào bề ngoài cao ráo điển trai lại khéo ăn nói, cho nên cưới được một quả phụ đứng tuổi có tước vị. Cha nàng sinh ra thừa kế tài sản tước vị của bà nội nàng mà thành quý tộc.

Cha nàng là người chẳng những anh tuấn còn có tài, biết được quá trình phát tài của ông nội nàng, cũng đi theo đường đó, cưới nam tước phu nhân của đế quốc La Mã Thần Thánh.

Nam tước phu nhân là người phong lưu thành thói, có nhiều tình nhân, nhưng cha nàng nhẫn nhịn hành vi của bà ta, sau ba năm sống cùng, bà ta nhiễm bệnh lậu, toàn thân thối rữa. Cha nàng dựa theo giáo quy cách ly bà ta trong hầm, nàng nghe nói, nam tước phu nhân sống trong hầm hai năm mới chết.

Thế là cha nàng thành nam tước Ba Phạt Lợi Á - Phùng Khoa Ân, sau đó cưới mẹ nàng, sinh ra gia tộc Phùng Khoa Ân mới.

Lưu Minh Lượng ở bên nghe hai nữ nhân nói chuyện, mắt nhìn thân hình nóng bỏng của Lôi Áo Ny tới nước dãi chảy ra mà không biết, nhìn Hàn Tú Phân cúi đầu gặm chăn giò một cách thô tục, hận không thể húc đầu vào cột buồm.

Huyện tôn có sức hút đặc biệt khiến người ta muốn cúi đầu quy thuận, không ngờ nữ nhân xấu xí Hàn Tú Phân cũng có sức hút này, khiến tù binh chủ động đem bản thân bán với giá tốt, lại còn định bán xong sẽ quay về, thế chẳng phải có thể bán lần nữa à?



Hàn Tú Phân có bộ răng cực tốt, nên nàng gặm cái chân giò tới không còn thừa tí thịt nào, lau cái miệng bóc nhẫy, rót thêm rượu nho uống ừng ực như nước lã:” Cô muốn thứ gì ở ta, nói trước nhé, ta không thích nữ nhân đâu.”

Lôi Áo Ny nắm tay kích động nói:” Ta muốn thành một hải tặc vang danh bốn biển.”

Lưu Minh Lượng ngã uỵch xuống sàn, sau đó cứ như thế mà bò về khoang thuyền, hắn không muốn nghe hai nữ nhân quỷ quái này nói chuyện nữa, một nữ nhân muốn làm hải tặc đã là giới hạn chịu đựng của hắn rồi, nữ nhân mà muốn làm hải tặc thì không phải là nữ nhân nữa, dù nàng có đẹp tới mấy.

Vừa mới bò vào khoang thuyền thì thấy Mario rút tay khỏi váy thị nữ Tắc Duy Nhĩ, hắn ung dung đứng dậy như chỗ không người, đi về giường treo trong ánh mắt khiêu khích của Mario.

Mười ngày sau Trương Truyền Lễ quay về đảo Thiên Đường, mang theo ba chiếc thuyền, trong đó có một chiến hạm, hai cái còn lại là thuyền hàng, đám thủy thủ ăn mặc lam lũ đi chân đất đứng trên sàn thuyền, gió biển mang thổi qua người mang theo mùi khai thối làm Trương Truyền Lễ rất bất mãn.

Tiếp đó một đám hắc y nhân loạng choạng từ khoang thuyền bò ra, vội vàng nhảy lên đảo Thiên Đường, bọn họ tựa hồ không còn nhớ cách đi đứng trên đất liền nữa rồi, người nào người nấy lắc lư như vịt.

Một đại hán cơ bắp cuồn cuộn vừa đặt chân lên bến tàu là "ọe" một tiếng kinh thiên động địa, khiến đám hải tặc trên thuyền cười lăn cười bò.

Đại hán vịn cọc gỗ nôn, nôn tới khi ra nước liền leo trở lại thuyền, vung nắm đấm lên đánh đám hải tặc vừa cười mình. Tiếp ngay đó đám hắc y nhân còn lại nôn xong cũng quay lại thuyền, chân đấm tay đá tưng bừng, song rõ ràng không phải là đối thủ của đám hải tặc khi ở trên thuyền, nếu không phải thuyền đã thả neo thì bị đám hải tặc đánh cho bò lăn bò xoài rồi.

Hàn Tú Phân cau mày nhìn đám người ẩu đả trên thuyền, chẳng hề có ý ngăn cản, đạp lưng một tên hắc y nhân vừa lảo đảo lùi về phía mình, đẩy hắn vào trận chiến.

“ Đây chính là hảo hán chọn ra từ thủy quân huyện Lam Điền ta đấy à?” Lưu Minh Lượng cũng cầm cái bình nước ung dung vừa uống vừa xem đánh nhau, hỏi Trương Truyền Lễ:



Trương Truyền Lễ chuyến này về đất liền một chuyến mang theo chi viện lớn, rất tự hào:” Bọn chúng là hảo hán chuyên đánh cướp trên sông, bị Hổ thúc bắt được giam trong Ác Nhân Động nửa năm cho ngoan ngoãn, sau đó cho tới Phượng Hoàng Sơn huấn luyện một năm đấy, có cả kinh nghiệm lẫn tổ chức. Tên cầm đầu phỉ hiệu Hỗn Giang Long, tính tình ương ngạnh lắm, phải đích thân Tiền Thiểu Thiểu ra tay thì hắn mới khuất phục.”

Hàn Tú Phân tức tối dẫm chân rầm một cái:” Toàn là rác rưởi, tốt nghiệp sinh ta muốn đâu?”

Trương Truyền Lễ chỉ mấy tên hắc y nhân đã no đòn nằm trên sàn thuyền:” Ba bên kia, còn sáu tên khác sẽ đi Châu Âu thay chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.”

“ Phế vật, tốt nghiệp sinh thư viện ngày càng kém rồi, không đánh lại thì ít nhất phải có đầu óc hơn chứ, chỉ biết đâm đầu vào đánh như lũ heo ngu gốc.” Hàn Tú Phân khinh bỉ: “ Hai tên các ngươi khá hơn một chút, các ngươi hèn hơn chúng, ít nhất còn biết nấp sau lưng ta, không ngu tới mức đâm đầu vào kẻ địch không đánh nổi.”

Trương Truyền Lễ lảng khỏi lời khen khó chấp nhận đấy:” Hàn lão đại, xin cô đó, chúng ta nên đi Châu Âu hoàn thành nhiệm vụ ban đầu trước được không. Huyện tôn đã phái đội thứ hai đi, điều này cho thấy phía huyện Lam Điền đã mặc định là chúng ta đã thất bại, sau đó muốn làm hải tặc.”

“ Đúng thế, Hàn lão đại, cô muốn làm vua hải tặc, tổ chức hải quân, muốn chiếm cảng hay chiếm thành phố cũng được, bọn ta bồi tiếp cô chơi tới cao hứng là được, nhưng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ huyện tôn giao phó đã được không?” Lưu Minh Lượng cũng thống khổ nói, hắn không muốn gánh lấy cái danh nhiệm vụ thất bại, chẳng phải là vì sợ trừng phạt, mà sợ bị đám đồng song chế giễu, không phải nhiệm vụ nào của huyện tôn đưa ra đều thành công, nhưng nhiệm vụ trọng yếu thất bị là gần như không có:

Mà đám đồng song ở thư viện Ngọc Sơn thì ác độc vô cùng, chúng “tốt bụng” nhắc nhở bọn họ tới lúc chết, thậm chí có khi chúng khắc cả vào bia đá.

Không có kẻ nào tốt hết.

“ Ta đã viết thư trình bày cái nhìn của mình về nhiệm vụ lần này, ta nghĩ huyện tôn cũng cân nhắc rồi, suy nghĩ trước đó của chúng ta quá đơn thuần, chỉ vài người đi Châu Âu thì làm được cái gì? Không có vũ lực hỗ trợ, chúng ta phái ai đi cũng vô nghĩa mà thôi.” Hàn Tứ Phân hừ một tiếng:” Các ngươi định dựa vào cái gì hoàn thành nhiệm vụ nào? Tiền thôi sao? Cả Châu Âu từ quốc vương tới nô lệ nhìn thấy vàng là sáng mắt, không có vũ lực bảo hộ, càng có tiền càng chết thảm.”

Lưu Truyền Lễ dứt khoát nói:” Ta vẫn giữ ý kiến của mình, nhiệm vụ ban đầu phải đặt lên trên hết.”

Hàn Tú Phân quay đầu bước đi, lên đảo Thiên Đường: “ Đây mới là cách nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ huyện tôn giao phó đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook