Minh Thiên Hạ

Chương 566: Kết Cấu Xã Hội Siêu Ổn Định. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Đối diện với Phùng Anh mạnh mẽ như báo cái, Vân Chiêu có là gian hùng hay kiêu hùng gì thì ở trên giường cũng bại trận mà thôi.

“ Thiếp muốn sinh đứa nữa.” Phùng Anh mắt như có nước nhìn Vân Chiêu, không thể tự mình chăm con có lẽ thành nuối tiếc nhất đời nàng, nàng muốn bù đắp:

Vân Chiêu thở dốc nói đứt quãng:” Nhưng, nhưng hôm nay đã sinh ba đứa rồi, đợi mai hẵng sinh được không?”

Phùng Anh không chịu:” Không được, mai chàng tới chỗ Tiền Đa Đa rồi ...”

Vân Chiêu rất muốn nói không, đáng tiếc nam nhân ở loại chuyện này quyền điều khiển không phải ở bộ óc, cho nên khi Phùng Anh trườn lên người y như rắn nước lại còn dùng thủ pháp vô cùng lóng ngóng vụng về quyến rũ y, Vân Chiêu liền muốn sinh đứa nữa ...

Ngày hôm sau chuyện không có gì thay đổi, tới phiên Tiền Đa Đa, Vân Chiêu làm lại đúng những chuyện hôm qua y đã làm ở trong phòng Phùng Anh, khiến y rất nhớ những ngày bôn ba thị sát bên ngoài.

Hoạt động phu thế nếu như diễn ra quá liên tục thì nó là hành hạ, thậm chí là cực hình.

Vân Chương bị Tiền Đa Đa cướp mất rồi, mặc dù mấy ngày qua Phùng Anh đã thân với nó hơn, nhưng nó chỉ gọi Tiền Đa Đa là mẹ, cho nên Phùng Anh chỉ có thể kỳ vọng vào sinh đứa nữa, mà Tiền Đa Đa cũng muốn có thêm đứa nữa, như thế mãi mãi có thể đè Phùng Anh xuống, hai nữ nhân đấu với nhau, Vân Chiêu sống chết thế nào chẳng ai quan tâm.

May mà Vân Chiêu còn có cớ "quân cơ khẩn cấp" để ở lại đại thư phòng, ví dụ thành Lam Điền chuẩn bị xây dựng một tòa thành ở di chỉ cũ của Trương Gia Khẩu, để thành Lam Điền khỏi quá cô độc, Vân Chiêu thấy đây là chuyện quan trọng, mở hội nghị thảo luận xuyên đêm không thể về nhà ....

Thực ra là bọn họ đã xây dựng một tòa Thụ Hàng thành ở Hà Khúc rồi, từ Cam Túc Kim Châu thả bè trôi khắp Hoàng Hà, đem vô số vật tư từ Thụ Hàng thành tới thành Lam Điền.

Trương Quốc Trụ và Cao Kiệt sở dĩ làm thế là vì thế lực thành Lam Điền đã vững chắc, Kiến Nô không tới gây chuyện nữa, thế là bọn họ muốn tiến thêm một bước chèn ép không gian sinh tồn của Kiến Nô.

Huyện Lam Điền tiến một bước, thiên hạ lại kinh hoàng một lần.

Cùng lúc đó sách lược của Lý Hồng Cơ cũng thu được thành công cực lớn.

Sau khi hắn công chiếm phủ Đức An, Lưu Tông Mẫn suất lĩnh 2 vạn kỵ binh dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhào bổ tới Lư Châu.

Tri phủ Ngô Đại Phác nghe tin tặc khấu tập kích, đích thân dẫn hương dân ngày đêm tu sửa thành trì, lập kế hoạch lui địch.

Sau khi biết quân địch thế lớn, tường thành Lư Châu thấp bé không đủ ngăn địch liền dùng đá chất tường bao trên đường lớn, sau đó đục thông các ngôi nhà nối với nhau đánh chặn, đồng thời đục lỗ ở trên tường, để đao thương đâm ra.



Tiếp đó phái tinh binh cường tướng mai phục trong gõ, chuẩn bị sẵn sàng gỗ đá, thuốc nổ, hỏa pháo, chuẩn bị hạng chiến với địch.

Lưu Tông Mẫn tới được Lư Châu thì vội vàng bỏ ngựa tấn công thành trì quyết liệt, Ngô Đại Phác lệnh binh sĩ dùng hỏa pháo chống lại, nhưng thế giặc quá mạnh, ngăn không nổi, thành bị công phá nhanh chóng, bọn họ rút vào trong thành, tặc binh đắc thắng ồ ạt đuổi theo.

Nhưng khi vào thành tặc binh mới phát hiện ra đường phố toàn chướng ngại vật khó đi, ngõ thì chật hẹp, đành xuống ngựa tiến lên.

Lúc này phục binh trong ngõ đâm qua lỗ xuyên tường giết địch, tặc binh không rõ quân đội ở đâu, không cách nào đánh trả, cực kỳ sợ hãi, vội vàng rút lui.

Một số rút không kịp bị giết chết.

Lưu Tông Mẫn phẫn nộ, hạ lệnh phá thành xong sẽ cho binh sĩ đồ thành ba ngày.

Thế nhưng dù sĩ khí tặc binh rất cao, song liên tục chiến đấu bảy ngày chẳng làm gì được thủ quân, bọn họ dựa vào hạng chiến vẫn khống chế được thành.

Lưu Tông Mẫn vô kế khả thi, đành phải lui binh.

Thế nhưng thời gian dài chỉ huy tác chiến, Ngô Đại Phác ngã bệnh, sức khỏe suy sụp, mắt cũng bị mù.

Về sau Lưu Tông Mẫn không cam lòng thất bại, lần nữa tấn công, Lư Châu nguy trong sớm tối.

Lúc này có thị thiếp của quan viên họ Hứa, xuất thân biên cảnh Liêu Đông, am hiểu kỵ xạ, nàng và các tướng sĩ cùng thủ thành, đồng thời dũng mãnh giết địch, một dạo ép Lưu Tông Mẫn ra khỏi thành.

Lưu Tông Mẫn cuồng nộ, treo thưởng 2 vạn lượng hoàng kim cho ai lấy đầu thị thiếp đó, cự khấu Hỗn Thiên vương thế như trẻ tre, đánh tới cả nha môn tri phủ, thị thiếp lại tự xung phong suất lĩnh binh tướng vãn hồi thế cục.

Thế nhưng lúc quan trọng thì hỏa pháo xảy ra vấn đề, quan binh mê tín cho rằng phải tế tự mới có thể tiếp tục khai pháo.

Thị thiếp đó không tán đồng, cắn ngón tay bôi máu lên nòng súng nói dối là đã tế tự, sau đó đích thân châm lửa. Hỏa pháo vừa vặn bắn chết Hỗn thiên vương, chấn nhiếp tặc binh, cuống cuồng bỏ chạy.

Đánh mấy lần không thể hạ thành, Lưu Tông Mẫn tổn thất thảm trọng, không thể không lui.



Chẳng bao lâu sau thì đại quân Lý Hồng Cơ tối, thành Lư Châu không chống được nữa, quan binh trong thành rút lui, chạy về phía đông.

Tới đây Lư Châu thất thủ, Lý Hồng Cơ cho cướp bóc bảy ngày, thị thiếp kia trên đường chạy trốn bị bắt được, lăng nhục ba ngày sau đó lột da ....

“ Tóm lại là cuối cùng Lý Hồng Cơ vẫn lấy được thành Lư Châu hả?” Vân Chiêu xem xong chiến báo ngáp dài, dụi mắt liên hồi, trốn ở đại thư phòng mãi không được, về nhà thì ngủ không ngon:

Tiền Thiểu Thiểu gật đầu:” Vâng, Lư Châu bị công phá, Lý Hồng Cơ có được không ít tiền, còn thị thiếp kia là Trương Tuyết Linh, vốn là người của chúng ta, đệ tử thư viện Ngọc Sơn tốt nghiệp khóa bốn, nói là thị thiếp quan viên họ Hứa, kỳ thực là thê muội của Hứa Triêu Ngôn.”

Vân Chiêu giật mình tỉnh hẳn ngủ, rống lên:” Cái gì, người của chúng ta bị lăng nhục rồi lột da sao?”

“ Sao có thể thế được ạ, sau khi đánh lui Lưu Tông Mẫn, Hứa Triêu Ngôn vơ lấy hết công lao vào mình, đuổi Trương Tuyết Linh ra khỏi Hứa phủ. Đại quân Lý Hồng Cơ tới, Hứa Triêu Ngôn lại đi khắp nơi tìm Trương Tuyết Linh, nhưng Trương Tuyết Linh đã rời Lư Châu về Ngọc Sơn, hắn liền kiếm một thị thiệp thay thế lên chiến trường để ổn định lòng quân, kết quả là cả nhà bị lột da.”

“ Ừm, kết quả nên như thế mới đúng, Trương Tuyết Linh giờ thế nào?”

“ Cô ấy về Ngọc Sơn chiêu binh mãi mã, định cùng ít đồng song quay về Lư Châu, không biết tiến hành ra sao.”

Vân Chiêu phẩy tay, ý bảo để tùy ý Trương Tuyết Linh, nơi này làm tổ ấm để họ mỏi mệt về nghỉ ngơi là được, không cần giữ họ lại nuôi trong nhà kính, việc học sinh thư viện tỏa đi khắp nơi có lợi cải biến lòng người.

Mới đầu thư viện Ngọc Sơn chỉ là thiểu số, nhưng qua mỗi năm, cùng với tốt nghiệp sinh rời thư viện nhậm chức ở Quan Trung hoặc tỏa đi khắp nơi đem tin tức chân thật nhất về huyện Lam Điền tới phương xa thì người tới thư viện cầu học đã tăng lên đột biến.

Dù sao với người Đại Minh mà nói, làm quan vẫn rất có sức hấp dẫn.

Để có thể vào được thư viện, bọn họ thậm chí sẵn lòng vứt bỏ cả văn bát cổ đã nghiên cứu nửa đời người, vứt luôn cả chính khí nuôi dưỡng nửa đời người.

Thế nhưng các môn học của thư viện Ngọc Sơn quá khác với thứ họ đã học tập ngày trước, muốn có thành quả ngay vô cùng gian nan, cả người như Hoàng Tông Hi, Cố Viêm Vũ cũng hao phí mất hai năm mới theo kịp tiến độ học tập của học sinh thư viện.

Học cái gì cũng là quá trình tuần tự nhi tiến, mà nhiều môn học, tư duy của thư viện Ngọc Sơn thì hoàn toàn trái ngược nhận thức của họ về thế giới.

Bởi thế có nhiều học sinh không ngại vượt trăm núi ngàn sông tới, cuối cùng tuyệt đại bộ phận dừng bước trước cửa thư viện.

Người tuyệt vọng thì quay đầu về nhà, người nghèo khó hoặc không cam lòng thì ở lại huyện Lam Điền, vừa làm công vừa học tập, hi vọng có thể một ngày vào thư viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook