Chương 565: Không Điều Tra Không Có Quyền Phát Ngôn. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Mỗi năm vào tháng 5 là thời gian Vân Chiêu tuần thị Quan Trung, năm năm trước muốn đi hết các huyện Quan Trung thì chỉ mất một tháng, giờ dù ngựa không ngừng vó cũng mất nửa năm.
Thế nên Vân Chiêu chỉ chọn vài huyện trọng điểm để kiểm tra xem sách lược đang thi hành có vấn đề gì hay không, nếu vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới nguyên tắc có cần thay đổi hay không?
Nếu có vấn đề lớn thì phải lập tức dừng lại, nếu không thể dừng thì phải ghi chép lại, đợi khi điều chỉnh mục tiêu 5 năm một lần sẽ suy nghĩ thêm.
Với Vân Chiêu mà nói đây là công tác vô cùng trọng yếu, đồng thời y còn có nghĩa vụ để bách tính Quan Trung nhìn thấy mình, để bách tính biết người mình trung thành trông thế nào, khỏi miêu tả y thành loại yêu quái cao tám thước, hông cũng rộng tám thước.
Đây còn là lần điều tra cuối cùng trước khi y thực hiện cải cách quan trọng nhất của huyện Lam Điền, cuộc cải cách triều đại nào cũng làm cũng khiến vô số người đổ máu … cải cách ruộng đất.
Hoa màu huyện Lam Điền năm nay mọc rất tốt, từ Trường An tới Tam Nguyên, Kinh Dương, Càn Huyện, Vũ Công đều đã thấy dấu hiệu được mùa lớn.
Điều này làm tâm tình Vân Chiêu rất tốt, quan viên đi theo ít nhiều đều kiêu ngạo, không phát hiện vấn đề lớn, chứng tỏ chính sách thi hành không gây hại cho bách tính.
Vân Chiêu dùng 11 ngày để tuần thị các khu vực sản xuất lương thực trọng điểm, phát hiện công tác của quan viên đương địa rất chắc chắn.
Dần rời xa Lam Điền, Trường An, cuộc sống bách tính rõ ràng đã tụt hậu, chưa cần xem con số nào cả, chỉ cần nhìn vào ăn mặc, ăn uống và nhà ở của bách tính là biết.
Bình nguyên đất đai bằng phẳng, hoa màu mọc xanh biêng biếc, lúa mạch cao nửa thước đa phần chuyển màu xanh thẩm, cây chắc khỏe. Nước trong kênh lúc nào cũng trong vắt, theo lời quan viên đương địa mà nói thì kênh này không chỉ là kênh tưới nước hoa màu, cũng là kênh ăn uống của bách tính.
Đó là phúc trạch để lại do năm xưa huyện Lam Điền đẩy mạnh xây dựng đập nước, ao chứa.
Nhờ thế mà hơn mười năm qua, người Quan Trung chưa bao giờ ngừng công tác xây dựng tu sửa công trình thủy lợi, nay toàn bộ kết thành một mạng lưới chung.
Mạng lưới thủy lợi này bình thường tưới tiêu, khi nước lũ tới thành nơi chưa nước, thoát nước. Trận lũ hai năm trước mà không có mạng lưới thủy lợi dày đặc này thì đã tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho Quan Trung rồi.
Đất đồi vốn không thích hợp trồng lúa mạch, năm nay rất nhiều sườn núi xuất hiện lúa mạch rồi, chỉ là mọc không tốt bằng ở bình nguyên, lá vàng nhạt, cây cũng rất mong manh.
“ Kê, cốc bán không được tiền.” Lão nông trả lời Vân Chiêu như thế:
Vân Chiêu nhìn Bạch Thủy huyện lệnh Cao Chính Mậu.
Cao Chính Mậu chắp tay:” Lương thực huyện Bạch Thủy nhiều năm qua chủ yếu là kê, cốc và cao lương, gần đây mấy cây lương thực đó giá thấp quá, nhất là kê, giá thấp tới mức không ai muốn trồng nữa. Trước kia giá cao hay thấp cũng không sao, mọi người trồng để ăn, giờ khác rồi, người ta không ăn kê nữa, cho nên kê sắp thành thức ăn gia súc, nên bách tính không ai trồng.”
“ Bình nguyên có thủy lợi hỗ trợ, trồng thêm mạch có thể hiểu, đất đồi trồng mạch làm gì? không phải ngươi thực sự cho rằng lương thực của chúng ta thực sự đã nhiều tới mức có thể đem nuôi lợn đấy chứ?” Vân Chiêu nghiêm mặt nói:” Ta biết tâm tư các ngươi, kê cốc sẽ phải dùng giá bình ổn bán cho chính vụ ti, tiền sẽ trực tiếp vào túi bách tính, các ngươi không được gì. Cho nên chẳng bằng trồng mạch, có thể đưa ra chợ bán, như thế trong huyện có thể giữ lại một phần chứ gì?”
Cao Chính Mậu chẳng hề hổ thẹn vì bị vạch trần tâm tư, còn đường hoàng nói:” Bạch Thủy không thể so với Lam Điền, Trường An, nhưng nếu như bách tính trong huyện mà kém các huyện như Đại Lệ, Hợp Dương thì ti chức cho rằng không làm tròn phận sự, ti chức chỉ muốn tranh thủ thêm chút kinh phí phát triển địa phương.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Huyện Bạch Thủy ngươi không phải vì trồng nhiều kê, cốc, cao lương nên không giàu được, chính vì trồng quá ít nên mới thế, nếu như toàn huyện các ngươi chỉ trồng ba thứ này, sau khi nộp lên chính vụ ti sẽ còn dư lượng lớn. Khi đó giá cả thế nào sẽ do các ngươi định đoạt rồi, chưa nói gì khác, riêng người nấu rượu đã chen nhau sập nhà các ngươi.”
Vô nông bất ổn, vô thương bất phú.
Huyện Bạch Thủy đất đai cằn cỗi, không thích hợp trồng lúa mạch, ngược lại rất phù hợp trồng kê, cao lương và cốc, khoai tây trồng ở đất cát cũng mọc không tệ.
Chủ yếu cư dân bản địa không nhiều, năm xưa Lý Hồng Cơ gây chuyện ở Thiểm Bắc, nơi này chính là chỗ quan binh và tặc khấu giằng co, vì thế cư dân huyện Bạch Thủy đa phần là hộ ngoại lai.
Lưu dân khó khăn lắm mới an cư được nên vô cùng hài lòng với cuộc sống yên ổn được ăn no hiện giờ, nhưng đối với quan lại huyện Bạch Thủy mà nói, bách tính không có lòng cầu tiến không phải là chuyện tốt.
Từ lý trưởng, huyện lệnh đều một lòng muốn địa phương thật tốt, tương lai tính công để sau này còn nhận trọng trách lớn hơn, ai cũng biết huyện tôn đăng cực là chuyện sớm muộn.
Nếu như bách tính những nơi khác ở Quan Trung đều có cuộc sống sung sướng rồi, huyện Bạch Thủy do mình quản lý mãi chẳng có thay đổi gì, vậy thì quá bất lợi.
Vân Chiêu đi tuần thị cũng là một lần xúc tiến lớn với quan lại Quan Trung.
Quan lại có bản lĩnh, quản lý địa phương đâu ra đó thì hận không thể giữ Vân Chiêu ở lại trong huyện bọn họ, để xem hết công tích một lượt. Quan lại nào làm việc không tốt thì như sắp đi đánh trận, nghĩ đủ mọi cách để Vân Chiêu chỉ nhìn thấy chỗ tốt, đừng nhìn thấy chỗ không tốt.
Dù vậy lão phụ nhân chặn đường kêu oan, nữ tử mặc đồ tang bế con nhỏ quỳ giữa đường, một đám bách tính khổ nạn đầu cắm hương quỳ bên đường khấu đầu liên hồi, những loại chuyện như thế Vân Chiêu thấy không ít suốt dọc đường đi.
Y đương nhiên không rảnh đi xử lý những vụ án đó, không phải chức trách của y, càng không thể nghe lời một phía của bách tính mà đem quan viên ra chém đầu thị chúng hoặc ngũ mã phân thây.
Làm như thế chỉ gây sụt giảm lòng tin của bách tính vào quan phủ.
Khi mỗi lần xảy ra chuyện như thế, quan viên bản địa khóc không ra nước mắt, muốn đi tới giải thích với Vân Chiêu, thấy Vân Chiêu mặt mày âm u lại không dám, kẻ nào kẻ nấy mặt tái mét mồ hôi đầm đìa tiếp nhận hỏi chuyện, ghi chép của đám thuộc hạ Giải Trại.
Từ khi Giải Trại xuất hiện ở huyện Lam Điền, Vân Chiêu không giết người nữa.
Điểm này rất quan trọng, nay ở huyện Lam Điền, chính lệnh không thể giết người nữa, chỉ có luật pháp mới có thể giết người.
Vân Chiêu không có quyền lực, cũng không có cái hứng thú trực tiếp hạ lệnh ngũ mã phân thân ai đó, đương nhiên y còn có thể ra lệnh cho mật điệp ti.
Đó là sức uy hiếp lớn nhất tới từ trung tâm quyền lực tối cao của Quan Trung.
Nguồn gốc căn bản nhất của quyền lực tới từ bạo lực.
Quân đội, tòa án, giám ngục chính là ba cột trụ vững vàng nhất của quyền lực.
Vô số lần trong sách nói với mọi người, quyền lực của chúng ta tới từ nhân dân, cội nguồn của quyền lực là nhân dân, nhưng mà họ thường không nói, đối tượng dùng bị quyền lực lên chính là nhân dân.
Vân Chiêu ở ngoài công tác suốt một tháng rưỡi, những người chặn đường cáo trạng đại đa số có cái lý của mình, cũng có một số người yêu cầu trái pháp luật, không thể gọi là sự kiện xã hội.
Nhi tức bất hiếu cũng chặn đường cáo trạng, còn dám hung hãn nhổ nước bọt vào hộ vệ của Vân Chiêu, Vân Chiêu chẳng thấy bà ta cần bảo vệ.
Huyện lệnh cuối cùng phán quyết chia nhà, thế là bà ta cởi hết quần áo nằm trên công đường, đã thế còn tuyên bố với huyện lệnh, không dìm chết con dâu bà ta, bà ta cả đời này sẽ bám lấy huyện lệnh.
Vì muốn chiếm thêm đất, liền trồng cây ở bờ ruộng giữa hai nhà, đợi cây mọc cao lên, nói cây là của nhà mình, liền đắp lại bờ ruộng, khoét của láng giềng một mảnh ruộng lớn.
Tráng hán láng giềng đánh cho một trận, cây bị chặt, bờ ruộng đắp lại như cũ. Không kiếm chác được gì còn bị đòn đau, thế là chặn đường cáo trạng, sau đó đi khắp nơi tuyên bố huyện tôn nhận cáo trạng rồi sẽ chặt đầu láng giềng, hại tráng hán nhà láng giếng nửa đêm bỏ trốn, chẳng biết rời quê đi đâu.
Đám đông quỳ bên đường cáo trạng vì huyện lệnh không cho phép bọn họ xây chùa ở thôn quê, cái này Vân Chiêu bác ngay lập tức, không cần biết xây chùa gì, chỉ có thể xây ở huyện, ở châu phủ, ở trên Ngọc Sơn, thôn quê không cho xây chùa chiền gì hết.
Mấy chuyện Vân Chiêu giải quyết dọc đường đi đều là thế đấy, toàn thứ vụn vặt, chẳng hề giống đại gian hùng mà thiên hạ đồn nhau.
Thế nên Vân Chiêu chỉ chọn vài huyện trọng điểm để kiểm tra xem sách lược đang thi hành có vấn đề gì hay không, nếu vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới nguyên tắc có cần thay đổi hay không?
Nếu có vấn đề lớn thì phải lập tức dừng lại, nếu không thể dừng thì phải ghi chép lại, đợi khi điều chỉnh mục tiêu 5 năm một lần sẽ suy nghĩ thêm.
Với Vân Chiêu mà nói đây là công tác vô cùng trọng yếu, đồng thời y còn có nghĩa vụ để bách tính Quan Trung nhìn thấy mình, để bách tính biết người mình trung thành trông thế nào, khỏi miêu tả y thành loại yêu quái cao tám thước, hông cũng rộng tám thước.
Đây còn là lần điều tra cuối cùng trước khi y thực hiện cải cách quan trọng nhất của huyện Lam Điền, cuộc cải cách triều đại nào cũng làm cũng khiến vô số người đổ máu … cải cách ruộng đất.
Hoa màu huyện Lam Điền năm nay mọc rất tốt, từ Trường An tới Tam Nguyên, Kinh Dương, Càn Huyện, Vũ Công đều đã thấy dấu hiệu được mùa lớn.
Điều này làm tâm tình Vân Chiêu rất tốt, quan viên đi theo ít nhiều đều kiêu ngạo, không phát hiện vấn đề lớn, chứng tỏ chính sách thi hành không gây hại cho bách tính.
Vân Chiêu dùng 11 ngày để tuần thị các khu vực sản xuất lương thực trọng điểm, phát hiện công tác của quan viên đương địa rất chắc chắn.
Dần rời xa Lam Điền, Trường An, cuộc sống bách tính rõ ràng đã tụt hậu, chưa cần xem con số nào cả, chỉ cần nhìn vào ăn mặc, ăn uống và nhà ở của bách tính là biết.
Bình nguyên đất đai bằng phẳng, hoa màu mọc xanh biêng biếc, lúa mạch cao nửa thước đa phần chuyển màu xanh thẩm, cây chắc khỏe. Nước trong kênh lúc nào cũng trong vắt, theo lời quan viên đương địa mà nói thì kênh này không chỉ là kênh tưới nước hoa màu, cũng là kênh ăn uống của bách tính.
Đó là phúc trạch để lại do năm xưa huyện Lam Điền đẩy mạnh xây dựng đập nước, ao chứa.
Nhờ thế mà hơn mười năm qua, người Quan Trung chưa bao giờ ngừng công tác xây dựng tu sửa công trình thủy lợi, nay toàn bộ kết thành một mạng lưới chung.
Mạng lưới thủy lợi này bình thường tưới tiêu, khi nước lũ tới thành nơi chưa nước, thoát nước. Trận lũ hai năm trước mà không có mạng lưới thủy lợi dày đặc này thì đã tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho Quan Trung rồi.
Đất đồi vốn không thích hợp trồng lúa mạch, năm nay rất nhiều sườn núi xuất hiện lúa mạch rồi, chỉ là mọc không tốt bằng ở bình nguyên, lá vàng nhạt, cây cũng rất mong manh.
“ Kê, cốc bán không được tiền.” Lão nông trả lời Vân Chiêu như thế:
Vân Chiêu nhìn Bạch Thủy huyện lệnh Cao Chính Mậu.
Cao Chính Mậu chắp tay:” Lương thực huyện Bạch Thủy nhiều năm qua chủ yếu là kê, cốc và cao lương, gần đây mấy cây lương thực đó giá thấp quá, nhất là kê, giá thấp tới mức không ai muốn trồng nữa. Trước kia giá cao hay thấp cũng không sao, mọi người trồng để ăn, giờ khác rồi, người ta không ăn kê nữa, cho nên kê sắp thành thức ăn gia súc, nên bách tính không ai trồng.”
“ Bình nguyên có thủy lợi hỗ trợ, trồng thêm mạch có thể hiểu, đất đồi trồng mạch làm gì? không phải ngươi thực sự cho rằng lương thực của chúng ta thực sự đã nhiều tới mức có thể đem nuôi lợn đấy chứ?” Vân Chiêu nghiêm mặt nói:” Ta biết tâm tư các ngươi, kê cốc sẽ phải dùng giá bình ổn bán cho chính vụ ti, tiền sẽ trực tiếp vào túi bách tính, các ngươi không được gì. Cho nên chẳng bằng trồng mạch, có thể đưa ra chợ bán, như thế trong huyện có thể giữ lại một phần chứ gì?”
Cao Chính Mậu chẳng hề hổ thẹn vì bị vạch trần tâm tư, còn đường hoàng nói:” Bạch Thủy không thể so với Lam Điền, Trường An, nhưng nếu như bách tính trong huyện mà kém các huyện như Đại Lệ, Hợp Dương thì ti chức cho rằng không làm tròn phận sự, ti chức chỉ muốn tranh thủ thêm chút kinh phí phát triển địa phương.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Huyện Bạch Thủy ngươi không phải vì trồng nhiều kê, cốc, cao lương nên không giàu được, chính vì trồng quá ít nên mới thế, nếu như toàn huyện các ngươi chỉ trồng ba thứ này, sau khi nộp lên chính vụ ti sẽ còn dư lượng lớn. Khi đó giá cả thế nào sẽ do các ngươi định đoạt rồi, chưa nói gì khác, riêng người nấu rượu đã chen nhau sập nhà các ngươi.”
Vô nông bất ổn, vô thương bất phú.
Huyện Bạch Thủy đất đai cằn cỗi, không thích hợp trồng lúa mạch, ngược lại rất phù hợp trồng kê, cao lương và cốc, khoai tây trồng ở đất cát cũng mọc không tệ.
Chủ yếu cư dân bản địa không nhiều, năm xưa Lý Hồng Cơ gây chuyện ở Thiểm Bắc, nơi này chính là chỗ quan binh và tặc khấu giằng co, vì thế cư dân huyện Bạch Thủy đa phần là hộ ngoại lai.
Lưu dân khó khăn lắm mới an cư được nên vô cùng hài lòng với cuộc sống yên ổn được ăn no hiện giờ, nhưng đối với quan lại huyện Bạch Thủy mà nói, bách tính không có lòng cầu tiến không phải là chuyện tốt.
Từ lý trưởng, huyện lệnh đều một lòng muốn địa phương thật tốt, tương lai tính công để sau này còn nhận trọng trách lớn hơn, ai cũng biết huyện tôn đăng cực là chuyện sớm muộn.
Nếu như bách tính những nơi khác ở Quan Trung đều có cuộc sống sung sướng rồi, huyện Bạch Thủy do mình quản lý mãi chẳng có thay đổi gì, vậy thì quá bất lợi.
Vân Chiêu đi tuần thị cũng là một lần xúc tiến lớn với quan lại Quan Trung.
Quan lại có bản lĩnh, quản lý địa phương đâu ra đó thì hận không thể giữ Vân Chiêu ở lại trong huyện bọn họ, để xem hết công tích một lượt. Quan lại nào làm việc không tốt thì như sắp đi đánh trận, nghĩ đủ mọi cách để Vân Chiêu chỉ nhìn thấy chỗ tốt, đừng nhìn thấy chỗ không tốt.
Dù vậy lão phụ nhân chặn đường kêu oan, nữ tử mặc đồ tang bế con nhỏ quỳ giữa đường, một đám bách tính khổ nạn đầu cắm hương quỳ bên đường khấu đầu liên hồi, những loại chuyện như thế Vân Chiêu thấy không ít suốt dọc đường đi.
Y đương nhiên không rảnh đi xử lý những vụ án đó, không phải chức trách của y, càng không thể nghe lời một phía của bách tính mà đem quan viên ra chém đầu thị chúng hoặc ngũ mã phân thây.
Làm như thế chỉ gây sụt giảm lòng tin của bách tính vào quan phủ.
Khi mỗi lần xảy ra chuyện như thế, quan viên bản địa khóc không ra nước mắt, muốn đi tới giải thích với Vân Chiêu, thấy Vân Chiêu mặt mày âm u lại không dám, kẻ nào kẻ nấy mặt tái mét mồ hôi đầm đìa tiếp nhận hỏi chuyện, ghi chép của đám thuộc hạ Giải Trại.
Từ khi Giải Trại xuất hiện ở huyện Lam Điền, Vân Chiêu không giết người nữa.
Điểm này rất quan trọng, nay ở huyện Lam Điền, chính lệnh không thể giết người nữa, chỉ có luật pháp mới có thể giết người.
Vân Chiêu không có quyền lực, cũng không có cái hứng thú trực tiếp hạ lệnh ngũ mã phân thân ai đó, đương nhiên y còn có thể ra lệnh cho mật điệp ti.
Đó là sức uy hiếp lớn nhất tới từ trung tâm quyền lực tối cao của Quan Trung.
Nguồn gốc căn bản nhất của quyền lực tới từ bạo lực.
Quân đội, tòa án, giám ngục chính là ba cột trụ vững vàng nhất của quyền lực.
Vô số lần trong sách nói với mọi người, quyền lực của chúng ta tới từ nhân dân, cội nguồn của quyền lực là nhân dân, nhưng mà họ thường không nói, đối tượng dùng bị quyền lực lên chính là nhân dân.
Vân Chiêu ở ngoài công tác suốt một tháng rưỡi, những người chặn đường cáo trạng đại đa số có cái lý của mình, cũng có một số người yêu cầu trái pháp luật, không thể gọi là sự kiện xã hội.
Nhi tức bất hiếu cũng chặn đường cáo trạng, còn dám hung hãn nhổ nước bọt vào hộ vệ của Vân Chiêu, Vân Chiêu chẳng thấy bà ta cần bảo vệ.
Huyện lệnh cuối cùng phán quyết chia nhà, thế là bà ta cởi hết quần áo nằm trên công đường, đã thế còn tuyên bố với huyện lệnh, không dìm chết con dâu bà ta, bà ta cả đời này sẽ bám lấy huyện lệnh.
Vì muốn chiếm thêm đất, liền trồng cây ở bờ ruộng giữa hai nhà, đợi cây mọc cao lên, nói cây là của nhà mình, liền đắp lại bờ ruộng, khoét của láng giềng một mảnh ruộng lớn.
Tráng hán láng giềng đánh cho một trận, cây bị chặt, bờ ruộng đắp lại như cũ. Không kiếm chác được gì còn bị đòn đau, thế là chặn đường cáo trạng, sau đó đi khắp nơi tuyên bố huyện tôn nhận cáo trạng rồi sẽ chặt đầu láng giềng, hại tráng hán nhà láng giếng nửa đêm bỏ trốn, chẳng biết rời quê đi đâu.
Đám đông quỳ bên đường cáo trạng vì huyện lệnh không cho phép bọn họ xây chùa ở thôn quê, cái này Vân Chiêu bác ngay lập tức, không cần biết xây chùa gì, chỉ có thể xây ở huyện, ở châu phủ, ở trên Ngọc Sơn, thôn quê không cho xây chùa chiền gì hết.
Mấy chuyện Vân Chiêu giải quyết dọc đường đi đều là thế đấy, toàn thứ vụn vặt, chẳng hề giống đại gian hùng mà thiên hạ đồn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.