Chương 887: Kho Báu Của Bạt Đô. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Bầu trời thảo nguyên xanh chói mắt, khiến nó trở nên rộng mà cao.
Mây trắng chìm nghỉm trong đại dương màu xanh đó, cho dù có tụ được thành đám mây dày một chút, thì bất kể là hình cá kính hay hình tuấn mã, cuối cùng bị gió xé nát tan tành, biến mất ...
Thảo nguyên xanh biếc trải dài từ dưới chân cho tới hết tầm mắt, nếu như không có gió, cỏ nơi này đứng thẳng tắp, hoang vu vô kể. Nhưng chỉ cần có gió tới, cỏ xanh nổi sóng, tầng tầng lớp lớp cuốn về phương xa.
Các loại hoa dại bị cỏ hoang che lấp ở giữa cũng lộ ra, tắm trong gió mát, bừng bừng sức sống.
Về phần núi ở nơi này luôn luôn mang một màu đen, hơn nữa luôn ở đường chân trời, một số núi đen còn đội lớp tuyết trắng, chẳng biết buồn chi mà bạc đầu.
Trâu phe phẩy đuôi ăn cỏ, cừu xếp hàng ăn cỏ, thi thoảng có con chó ngao sủa một tiếng, cảnh cáo đàn sói hoang lang thang ở xa.
Con người ở giữa đất trời này thực sự rất thừa thớt.
Chỉ có đứa bé cưỡi trên lưng cừu đực là có thể dung hợp với cảnh sắc hiện tại, ít nhất là tiếng cười ngây thơ của chúng, tương xứng với cảnh trí nơi này.
Không giống đôi nam nữ kia, cưỡi ngựa đuổi nhau, vó ngựa dẫm nát bông hoa dại non nớt, đạp bẹp cây cỏ đang cố gắng sinh sống, cuối cùng rơi xuống ngựa, ôm nhau lăn vào bụi cỏ rậm rạp.
Con ngựa gày gò mấy lần muốn leo lên lưng con ngựa cái màu hạt dẻ đẹp đẽ, luôn bị con ngựa cái từ chối, mông nó to, chân nó khỏe, hơi quẫy một cái là biến nỗ lực của con ngựa đực thành số không ...
Thế là ngựa đực nhà ta đành điều chình phương hướng làm lại.
Một con ngựa màu mận chín hí lên, tất cả ngựa ngẩng đầu, ngựa con nhanh chóng chui xuống bụng ngựa mẹ, ngựa đực bỏ hết việc đang làm, chạy ra vòng ngoài đội ngũ, phì mũi thở mạnh, thể hiện uy hiếp với kẻ địch tiềm tàng.
Một cái đầu trọc từ trong cỏ thò ra, sau đó là thân thể mặc khải giáp.
Đàn ngựa cảnh giác là có lý, chính tên nam nhân trọc này đã mang đi quá nhiều bạn của chúng, sau đó không còn thấy nữa.
Lý Định Quốc xoa mồ hôi trên cái đầu trọc lóc của mình, mới đầu hắn cạo đầu có ý phản kháng quân lệnh, giờ càng ngày càng thích cái đầu trọc này, gọn gàng mát mẻ, đỡ phải gội: “ Ba nghìn con.”
Trương Quốc Phượng trầm ngâm:” Lại tăng thêm biên chế một trăm người, ngươi thấy Trương Quốc Trụ có đồng ý không?”
“ Lão tử thèm vào quan tâm hắn có đồng ý hay không, quân lão tử đang thiếu ngựa.”
“ Thế ngươi có tiền mua 3000 thớt ngựa không?”
Lý Định Quốc tỉnh bơ nói:” Đó là chuyện của phó tướng ngươi.”
Trương Quốc Phượng nổi nóng:” Ngươi thật vô lý.”
“ Lão tử coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại nói lý với ta à? Ngươi còn là phó bộ trưởng binh bộ, chút quyền lực đó cũng không có thì còn làm phó bộ trưởng cái rắm gì nữa.”
“ Ngươi nhất định phải nói rõ với ta, ngươi cần nhiều chiến mã thế để làm gì?”
Lý Định Quốc nghiến răng nhìn đàn ngựa đằng xa:” Ta muốn vòng qua chỗ hiểm yếu đối diện Sơn Hải Quan, đột kích Kiến Châu từ thảo nguyên, sao có thể thiếu chiến mã được.”
Trương Quốc Phượng gật gù:” Trận dễ đánh đã đánh hết rồi, còn lại là toàn trận khó nhằn, Lý Hồng Cơ và Kiến Nô đều đã cùng đường rồi, giờ tác chiến với chúng là đánh sống đánh chết. Vì thế hoàng đình tới giờ chưa hạ lệnh bắc thượng, có thể thấy họ đang đợi Lý Hồng Cơ và Kiến Nô nội chiến. Đáng tiếc, ta thấy khả năng này không lớn, ít nhất là trong thời gian ngắn.”
“ Lúc này ngươi muốn đột kích địa bàn Kiến Nô từ phía thảo nguyên là có thể cân nhắc, có điều không có hỏa pháo, trận này khó đánh, hơn nữa còn tử thương rất nhiều.”
Lý Định Quốc hừ lạnh:” Đánh trận mà không chết người, lấy đâu ra? Chỉ cho ngươi chém người ta, không cho người ta chém ngươi chắc? Hỏa pháo hữu hiệu thật, nhưng không phải lúc nào cũng có tác dụng, không phải vạn năng.”
“ Ngươi xem cái đám mới đầu chỉ biết xông pha đạn pháo tấn công, giờ biết tản ra rồi, đạn pháo rơi xuống là người ta nằm rạp xuống đất, chẳng thể chết cả mảng như trước.”
“ Nếu chúng ta chỉ biến dùng pháo để bắn, ta nói cho ngươi biết, chưa tới ba năm sẽ thua thiệt lớn.”
“ Lần này để trọng pháo của Trương Triệu Long thủ thành, chúng ta tới đây xem có thể đột phá từ phương hướng khác hay không.”
Chuyện đánh Kiến Nô ra sao, Lý Định Quốc và Trương Quốc Phượng đã thương lượng vô số lần.
Không giống Lý Định Quốc chỉ theo đuổi khói lửa trên chiến trường, là là phó bộ trưởng, Trương Quốc Trượng biết binh lực Lam Điền đã bắt đầu giật gấu vá vai, các quân đoàn đều an bài kín quân vụ. Có thể đem toàn bộ quân đoàn Lý Định Quốc bố trí ở Sơn Hải Quan đã là coi trọng tập đoàn lưu khấu Lý Hồng Cơ và Kiến Nô lắm rồi.
Trong hai tháng chiếm giữ Sơn Hải Quan, người ngoài quan đang điên cuồng xây dựng công sự, Lý Hồng cơ ra sức xây lên 12 công cự từ Ma Thiên Lĩnh tới Hạnh Sơn, Tùng Sơn, mỗi công sự đều là đường hào lớn, chúng dẫn nước vào đường hào, tạo ra công sự kiểu sông hộ thành.
Rõ ràng trong thời gian tiếp theo, chúng sẽ xây lượng lớn bảo lũy.
Càng trì hoãn lâu, sau này đánh càng khó.
Ngay nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn cũng đang tích cực chuẩn bị như thế.
Có điều nay Kiến Nô đem trọng điểm đặt ở Triều Tiên, hơn sáu thành binh lực của chúng đang củng cố sự thống trị của chúng ở Triều Tiên, bốn tháng qua, quốc vương Triều Tiên đã bị thay ba lần.
Mỗi lần thay quốc vương với người Triều Tiên mà nói là một kiếp nạn.
Bên sông Áp Lục đã xuất hiện một bức trường thành, mỗi ngày có hơn trăm vạn người Triều Tiên tiếp xục xây thành bên sông, nhìn từ quy mô, bọn chúng muốn dùng trường thành này ngăn cách hoàn toàn Triều Tiên và đại lục.
Không những thế người Kiến Châu còn đặt vô số hỏa pháo trên trường thành, đại quân Lam Điền muốn vượt sông Áp Lục phải đón nhận hỏa pháo oanh kích.
Con người nếu điên cuồng, hoặc cho rằng kiếp nạn sắp tới, sẽ bộc phát sức mạnh cực kỳ cường đại.
Đối diện với tình thế như vậy, quân đoàn biên phòng phía bắc không nóng ruột mới lạ.
“ Được rồi, chuyện tiền thì ta sẽ nghĩ cách.” Trương Quốc Phượng vừa nói ra khỏi miệng đã hối hận, vì chuyện này thực sự quá khó:
Lý Định Quốc muốn đâu phải chỉ là 3000 thớt chiến mã, có chiến mã phải huấn luyện kỵ binh, kỵ binh cần trang bị, cần tiền lương, rồi các nhu cầu sau đó, đây không phải con số nhỏ.
Lý Định Quốc đặt hai tay lên vai Trương Quốc Phượng:” Không thẹn là huynh đệ tốt của ta, có điều ta không cần ngươi đi kiếm tiền lương, cái đó ta kiếm được rồi, ta chỉ cần ngươi gánh lấy chuyện này. Ta nhìn ra rồi, tên chó má Vân Chiêu đó đối xử với ngươi tốt hơn ta nhiều.”
Trương Quốc Phượng hơn run:” Ngươi đã làm gì, ngươi giấu ta làm cái gì rồi?”
Lý Định Quốc ve cái cằm râu ria: “ Đất cũ của Ngột Lương Cáp tam vệ xuất hiện một đội quân lai lịch không rõ, ngươi biết chứ?”
“ Biết, ngươi đã phái Hầu Đông Hải dẫn 500 kỵ binh đi tra rồi, thì sao? Có tin gì rồi?”
“ Đó là đám Thát Tử Kiến Nô.”
Trương Quốc Phượng hồ nghi:” Thát Tử Kiến Nô mà dám tới Xích Phong à?”
“ Hê hê, chúng ta phát tài rồi, ở Xích Phong có tòa miếu Thát Tử, trong miếu thờ bức tượng Thích Ca Mầu Ni cao bốn thước, rất hùng vĩ, chúng ta từng xem bức tượng này, ngươi nhớ không?”
“ Đừng nói là bức tượng đó, chúng ta đã lục tung cả cái miếu, làm gì có chỗ nào không ổn.”
Lý Định Quốc phả ra một hơi khói: “ Chúng ta bị bọn lạt ma đáng chết lừa rồi, bức tượng đó do khả hãn Bạt Đô hiến cho đại hãn Oa Khát Đài của Nguyên Mông, giờ ngươi hiểu đội quân chưa rõ lai lịch kia làm gì chưa?”
“ Ý ngươi là bức tượng đó rất đáng tiền? “ Trương Quốc Phượng tò mò, thứ mà người Mông Cổ đã liều mạng quay về lấy mang đi, chắc hẳn vô cùng giá trị.
Mây trắng chìm nghỉm trong đại dương màu xanh đó, cho dù có tụ được thành đám mây dày một chút, thì bất kể là hình cá kính hay hình tuấn mã, cuối cùng bị gió xé nát tan tành, biến mất ...
Thảo nguyên xanh biếc trải dài từ dưới chân cho tới hết tầm mắt, nếu như không có gió, cỏ nơi này đứng thẳng tắp, hoang vu vô kể. Nhưng chỉ cần có gió tới, cỏ xanh nổi sóng, tầng tầng lớp lớp cuốn về phương xa.
Các loại hoa dại bị cỏ hoang che lấp ở giữa cũng lộ ra, tắm trong gió mát, bừng bừng sức sống.
Về phần núi ở nơi này luôn luôn mang một màu đen, hơn nữa luôn ở đường chân trời, một số núi đen còn đội lớp tuyết trắng, chẳng biết buồn chi mà bạc đầu.
Trâu phe phẩy đuôi ăn cỏ, cừu xếp hàng ăn cỏ, thi thoảng có con chó ngao sủa một tiếng, cảnh cáo đàn sói hoang lang thang ở xa.
Con người ở giữa đất trời này thực sự rất thừa thớt.
Chỉ có đứa bé cưỡi trên lưng cừu đực là có thể dung hợp với cảnh sắc hiện tại, ít nhất là tiếng cười ngây thơ của chúng, tương xứng với cảnh trí nơi này.
Không giống đôi nam nữ kia, cưỡi ngựa đuổi nhau, vó ngựa dẫm nát bông hoa dại non nớt, đạp bẹp cây cỏ đang cố gắng sinh sống, cuối cùng rơi xuống ngựa, ôm nhau lăn vào bụi cỏ rậm rạp.
Con ngựa gày gò mấy lần muốn leo lên lưng con ngựa cái màu hạt dẻ đẹp đẽ, luôn bị con ngựa cái từ chối, mông nó to, chân nó khỏe, hơi quẫy một cái là biến nỗ lực của con ngựa đực thành số không ...
Thế là ngựa đực nhà ta đành điều chình phương hướng làm lại.
Một con ngựa màu mận chín hí lên, tất cả ngựa ngẩng đầu, ngựa con nhanh chóng chui xuống bụng ngựa mẹ, ngựa đực bỏ hết việc đang làm, chạy ra vòng ngoài đội ngũ, phì mũi thở mạnh, thể hiện uy hiếp với kẻ địch tiềm tàng.
Một cái đầu trọc từ trong cỏ thò ra, sau đó là thân thể mặc khải giáp.
Đàn ngựa cảnh giác là có lý, chính tên nam nhân trọc này đã mang đi quá nhiều bạn của chúng, sau đó không còn thấy nữa.
Lý Định Quốc xoa mồ hôi trên cái đầu trọc lóc của mình, mới đầu hắn cạo đầu có ý phản kháng quân lệnh, giờ càng ngày càng thích cái đầu trọc này, gọn gàng mát mẻ, đỡ phải gội: “ Ba nghìn con.”
Trương Quốc Phượng trầm ngâm:” Lại tăng thêm biên chế một trăm người, ngươi thấy Trương Quốc Trụ có đồng ý không?”
“ Lão tử thèm vào quan tâm hắn có đồng ý hay không, quân lão tử đang thiếu ngựa.”
“ Thế ngươi có tiền mua 3000 thớt ngựa không?”
Lý Định Quốc tỉnh bơ nói:” Đó là chuyện của phó tướng ngươi.”
Trương Quốc Phượng nổi nóng:” Ngươi thật vô lý.”
“ Lão tử coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại nói lý với ta à? Ngươi còn là phó bộ trưởng binh bộ, chút quyền lực đó cũng không có thì còn làm phó bộ trưởng cái rắm gì nữa.”
“ Ngươi nhất định phải nói rõ với ta, ngươi cần nhiều chiến mã thế để làm gì?”
Lý Định Quốc nghiến răng nhìn đàn ngựa đằng xa:” Ta muốn vòng qua chỗ hiểm yếu đối diện Sơn Hải Quan, đột kích Kiến Châu từ thảo nguyên, sao có thể thiếu chiến mã được.”
Trương Quốc Phượng gật gù:” Trận dễ đánh đã đánh hết rồi, còn lại là toàn trận khó nhằn, Lý Hồng Cơ và Kiến Nô đều đã cùng đường rồi, giờ tác chiến với chúng là đánh sống đánh chết. Vì thế hoàng đình tới giờ chưa hạ lệnh bắc thượng, có thể thấy họ đang đợi Lý Hồng Cơ và Kiến Nô nội chiến. Đáng tiếc, ta thấy khả năng này không lớn, ít nhất là trong thời gian ngắn.”
“ Lúc này ngươi muốn đột kích địa bàn Kiến Nô từ phía thảo nguyên là có thể cân nhắc, có điều không có hỏa pháo, trận này khó đánh, hơn nữa còn tử thương rất nhiều.”
Lý Định Quốc hừ lạnh:” Đánh trận mà không chết người, lấy đâu ra? Chỉ cho ngươi chém người ta, không cho người ta chém ngươi chắc? Hỏa pháo hữu hiệu thật, nhưng không phải lúc nào cũng có tác dụng, không phải vạn năng.”
“ Ngươi xem cái đám mới đầu chỉ biết xông pha đạn pháo tấn công, giờ biết tản ra rồi, đạn pháo rơi xuống là người ta nằm rạp xuống đất, chẳng thể chết cả mảng như trước.”
“ Nếu chúng ta chỉ biến dùng pháo để bắn, ta nói cho ngươi biết, chưa tới ba năm sẽ thua thiệt lớn.”
“ Lần này để trọng pháo của Trương Triệu Long thủ thành, chúng ta tới đây xem có thể đột phá từ phương hướng khác hay không.”
Chuyện đánh Kiến Nô ra sao, Lý Định Quốc và Trương Quốc Phượng đã thương lượng vô số lần.
Không giống Lý Định Quốc chỉ theo đuổi khói lửa trên chiến trường, là là phó bộ trưởng, Trương Quốc Trượng biết binh lực Lam Điền đã bắt đầu giật gấu vá vai, các quân đoàn đều an bài kín quân vụ. Có thể đem toàn bộ quân đoàn Lý Định Quốc bố trí ở Sơn Hải Quan đã là coi trọng tập đoàn lưu khấu Lý Hồng Cơ và Kiến Nô lắm rồi.
Trong hai tháng chiếm giữ Sơn Hải Quan, người ngoài quan đang điên cuồng xây dựng công sự, Lý Hồng cơ ra sức xây lên 12 công cự từ Ma Thiên Lĩnh tới Hạnh Sơn, Tùng Sơn, mỗi công sự đều là đường hào lớn, chúng dẫn nước vào đường hào, tạo ra công sự kiểu sông hộ thành.
Rõ ràng trong thời gian tiếp theo, chúng sẽ xây lượng lớn bảo lũy.
Càng trì hoãn lâu, sau này đánh càng khó.
Ngay nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn cũng đang tích cực chuẩn bị như thế.
Có điều nay Kiến Nô đem trọng điểm đặt ở Triều Tiên, hơn sáu thành binh lực của chúng đang củng cố sự thống trị của chúng ở Triều Tiên, bốn tháng qua, quốc vương Triều Tiên đã bị thay ba lần.
Mỗi lần thay quốc vương với người Triều Tiên mà nói là một kiếp nạn.
Bên sông Áp Lục đã xuất hiện một bức trường thành, mỗi ngày có hơn trăm vạn người Triều Tiên tiếp xục xây thành bên sông, nhìn từ quy mô, bọn chúng muốn dùng trường thành này ngăn cách hoàn toàn Triều Tiên và đại lục.
Không những thế người Kiến Châu còn đặt vô số hỏa pháo trên trường thành, đại quân Lam Điền muốn vượt sông Áp Lục phải đón nhận hỏa pháo oanh kích.
Con người nếu điên cuồng, hoặc cho rằng kiếp nạn sắp tới, sẽ bộc phát sức mạnh cực kỳ cường đại.
Đối diện với tình thế như vậy, quân đoàn biên phòng phía bắc không nóng ruột mới lạ.
“ Được rồi, chuyện tiền thì ta sẽ nghĩ cách.” Trương Quốc Phượng vừa nói ra khỏi miệng đã hối hận, vì chuyện này thực sự quá khó:
Lý Định Quốc muốn đâu phải chỉ là 3000 thớt chiến mã, có chiến mã phải huấn luyện kỵ binh, kỵ binh cần trang bị, cần tiền lương, rồi các nhu cầu sau đó, đây không phải con số nhỏ.
Lý Định Quốc đặt hai tay lên vai Trương Quốc Phượng:” Không thẹn là huynh đệ tốt của ta, có điều ta không cần ngươi đi kiếm tiền lương, cái đó ta kiếm được rồi, ta chỉ cần ngươi gánh lấy chuyện này. Ta nhìn ra rồi, tên chó má Vân Chiêu đó đối xử với ngươi tốt hơn ta nhiều.”
Trương Quốc Phượng hơn run:” Ngươi đã làm gì, ngươi giấu ta làm cái gì rồi?”
Lý Định Quốc ve cái cằm râu ria: “ Đất cũ của Ngột Lương Cáp tam vệ xuất hiện một đội quân lai lịch không rõ, ngươi biết chứ?”
“ Biết, ngươi đã phái Hầu Đông Hải dẫn 500 kỵ binh đi tra rồi, thì sao? Có tin gì rồi?”
“ Đó là đám Thát Tử Kiến Nô.”
Trương Quốc Phượng hồ nghi:” Thát Tử Kiến Nô mà dám tới Xích Phong à?”
“ Hê hê, chúng ta phát tài rồi, ở Xích Phong có tòa miếu Thát Tử, trong miếu thờ bức tượng Thích Ca Mầu Ni cao bốn thước, rất hùng vĩ, chúng ta từng xem bức tượng này, ngươi nhớ không?”
“ Đừng nói là bức tượng đó, chúng ta đã lục tung cả cái miếu, làm gì có chỗ nào không ổn.”
Lý Định Quốc phả ra một hơi khói: “ Chúng ta bị bọn lạt ma đáng chết lừa rồi, bức tượng đó do khả hãn Bạt Đô hiến cho đại hãn Oa Khát Đài của Nguyên Mông, giờ ngươi hiểu đội quân chưa rõ lai lịch kia làm gì chưa?”
“ Ý ngươi là bức tượng đó rất đáng tiền? “ Trương Quốc Phượng tò mò, thứ mà người Mông Cổ đã liều mạng quay về lấy mang đi, chắc hẳn vô cùng giá trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.