Minh Thiên Hạ

Chương 886: Phật Đà Trong Miếu.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Trải qua mười năm phát triển, mười năm tích tụ, thành Lam Điền đã trở thành viên minh châu tái thượng, nơi mà thậm chí người Mông Cổ cũng không rời bỏ được nữa.

Sau khi Vân Chiêu khống chế Tuyên Phủ, Đại Đồng, hủy diệt Trương Gia Khẩu, thành Lam Điền thành nơi duy nhất người Mông Cổ có thể giao dịch.

Sự thực chứng minh, mục dân Mông Cổ nếu thiếu người Hán, họ sẽ không thể sống được.

Nhất là khi họ mất đi đất đai có thể nông canh, quan hệ giữa họ và người Hán ở thành Lam Điền càng thêm chặt chẽ.

Lúc này trên thảo nguyên đã không có vương công quý tộc gì nữa, những kẻ đó bị Cao Kiệt, cùng với Lý Định Quốc sau này xử lý sạch sẽ.

Giống như quan nội, nơi này không cho phép sở hữu quá 1000 con cừu, 100 con trâu, cùng với trên 10 thớt chiến mã, còn về nô lệ, loại chuyện đó càng khỏi mơ.

Vương công Mông Cổ rất có dũng khí, không ai chấp nhận điều kiện như thế, vì vậy Cao Kiệt, Lý Định Quốc nối nhau phái binh giết hết.

Còn về gia súc thuộc về vương công quý tộc, hai người họ lựa chọn một nhóm đưa về quan nội, còn lại chia đều cho mục nô, sau đó mỗi năm thu hồi lại tiền thuế.

Mục nô rất cao hứng, trước kia bọn họ đâu có những thứ này, gia súc do họ chăn nuôi, sở hữu thuộc về vương công quý tộc.

Từ khi lông cừu bỗng nhiên trở thành thứ thương phẩm rất tốt, mỗi năm mục dân vẻn vẹn dựa vào cắt lông cừu sau đó giao cho thương cổ người Hán ngu xuẩn là có thể đổi được bột mì, trà, muối, cùng đồ sắt, vẫn còn cừu giết thịt ăn.

Vương công quý tộc chết thì chỉ có vương công quý tộc thương tâm, ở Lam Điền đã không có thứ đó tồn tại nữa, cho nên bọn họ chỉ đành thương tâm trong phạm vi thế lực người Kiến Châu.

Nếu như bọn họ dám rời khỏi phạm vi thế lực người Kiến Châu sẽ bị những mục nô khó khăn lắm mới có gia súc của mình tố cáo, sau đó có quân đội khủng bố ùn ùn kéo tới, giết đám vương công quý tộc, rồi phân chia gia súc cho mục nô.

Tổng thể mà nói, địa bàn người Kiến Châu đang không ngừng thu hẹp.

Xâm chiếm lãnh địa của bọn họ không phải là quân đội Lam Điền, mà là những mục nô ý thức được quyền lợi của mình kia.

Bọn họ chỉ hiểu một đạo lý thô thiển mà vững trãi nhất, nếu không còn vương công quý tộc thì bọn họ mới có gia súc thuộc về mình, không còn bị người ta chiếm đoạt vô cớ nó.

Dưới tinh thần đó, những mục nô ấy không chỉ giám thị người Mông Cổ, người Kiến Châu luôn lăm le gia súc của họ, còn giám thị cả người sống bên cạnh, thấy ai có số lượng gia súc quá pháp luật quy định, thì người đó phải phân gia.

Từ đó trên thảo nguyên xuất hiện một hiện tượng phố biến, tất cả gia đình mục nhân cơ bản tồn tại với hình thức hai phu thê, cùng lắm là một người trưởng thành và mấy đứa bé cùng chăm lo một mục trường.



Thế nhưng rắn không thể không đầu, vì thế Phật Sống Mạc Nhĩ Căn hào quang muôn trượng trên thảo nguyên thành thủ lĩnh mục dân.

Mà Mạc Nhĩ Căn đúng là một vị Phật Sống thực sự.

Thần tích của hắn truyền khắp thảo nguyên, hắn thậm chí có một tòa miếu ở trên đỉnh tuyết Ngọc Sơn, nghe nói hoàng đế Vân Chiêu cũng vô cùng cung kính với vị Phật Sống này.

Mỗi năm vào ngày 15 tháng 7, Phật Sống Mạc Nhĩ Căn mở pháp hội cực lớn ở thành Lam Điền, một là siêu độ cho vong linh đã mất, hai là cầu phúc cho mục dân đang sống, ba là chúc phúc cho người Mông Cổ mới sinh.

Tới cuối tháng sáu có vô số mục dân từ bốn phương tám hương đổ tới thảo nguyên ngoại thành Lam Điền, cắm trại trên bãi cỏ rộng, nghe Phật Sống giảng pháp.

Kế đó là đám thương cổ các nơi ùn ùn kéo tới, thế nên dưới trời cao mây trắng xuất hiện cái chợ rất lớn.

Tới giờ nó đã thành cái chợ phiên lớn nhất thành Lam Điền, mỗi năm lượng giao dịch kinh người, cái chợ chỉ diễn ra 15 ngày này đem lại cho thành Lam Điền thuế thu gần trăm vạn đồng bạc.

Người Mông Cổ thuần phác sau khi được Phật Sống cầu phúc, thỏa mãn nhu cầu vật tư, bộc phát thiên tính lãng mạn của dâm tộc thảo nguyên, sau khi giao dịch kết thúc, bọn họ đua ngựa, bắn tên, đấu vật, ca hát, uống rượu chúc mừng cuộc sống mới không dễ có được của mình.

Thường Quốc Ngọc thống kê xong khoản sổ sách cuối cùng, tới phòng Phật Sống Mạc Nhĩ Căn, đặt cuốn sổ trước mặt hắn, thán phục nói:” Ngươi không lừa ai cả, ngươi mang tới cho bọn họ cuộc sống chưa từng có. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, ngươi là Phật Sống của họ.”

Tôn Quốc Tín mở đôi mắt sáng như ánh sao: “ Phật và thế tục với tách biệt hoàn toàn.”

Thường Quốc Ngọc nhún vai: “ Ngươi định cắt thế nào, ngươi là một trong ba mươi hai ủy viên của Lam Điền.”

Tôn Quốc Tín đẩy cuốn sổ trước mặt đi: “ Đây không phải thứ ta nên xem, nếu như đã có nhiều người tin tưởng chúng ta như thế, chúng ta nên trả lại họ bằng sự tín nhiệm và chân thành, hoặc nói cách khác, chớ dùng mưu lược với họ.”

“ Mưu lược chỉ đắc thế nhất thời, không trường tồn mãi, mà dùng Phật để thống trị người đời, dễ hình thành Phật Quốc, quốc gia như vậy bế tắc, trống rỗng, theo đuổi tối cao của Phật là niết bàn, nó sẽ đưa quốc gia tới diệt vong.”

Thường Quốc Ngọc không hiểu: “ Nhưng bọn họ hạnh phúc lắm mà.”

“ Ta không thể dạy họ theo đuổi kiếp sau hư vô xa xăm, con người là vị khách qua đường ở thế giới này, cái gì bỏ lỡ sẽ mất đi, cuộc đời quá ngắn ngủi, không thể nhìn vào kiếp sau mà sống uổng đời này. “ Tôn Quốc Tín chắp tay niệm một câu phật hiệu:

Thường Quốc Ngọc giờ nhìn không thấu vị đồng song này nữa rồi.

Trước kia tên này còn tục hơn mình, thường tuyên bố nam nhân trên đời nếu không ngủ với nhiều nữ nhân một chút thì uổng phí tuổi trẻ.



Giờ hắn vô dục vô cầu rồi, ép hắn đi thanh lâu, hắn chỉ cười mà thôi.

“ Phật thay đổi ngươi rồi ... Sống như thế thật là lỗ.”

Tôn Quốc Tin cười: “ Không có gì thay đổi cả, khoái hoạt nhục dục đem lại không phải cực khoái, linh hồn giải thoát mới là khoái hoạt chân chính.”

“ Ngươi hiểu người thảo nguyên, vậy ngươi thấy phải thay đổi ra sao?”

“ Tư tưởng của con người là vô hạn, chúng ta có thể tạo thành thế giới hoàn mỹ trong tưởng tượng, nhưng ở thế giới thật, thế tục là xấu xí, thế tục là thương tâm, cho nên Phật nói, chúng sinh đều khổ.”

Thường Quốc Ngọc nheo mắt: “ Nên ngươi giảm thiểu nhân số tăng lữ đoàn của ngươi.”

“ Đúng, phải giảm, người càng nhiều, khả năng phạm sai lầm càng lớn, Phật tồn tại ở trong chùa miếu, con người ngoài chúa miếu cần người ước thúc, dẫn dắt.”

“ A di đà phật.” Thường Quốc Ngọc thở dài chắp tay với Tôn Quốc Tín rồi ôm sổ sách ra khỏi phòng:

Người từ thư viện Ngọc Sơn đều không thích bị người khác dắt mũi dẫn đi, bọn họ đều có lý tưởng của mình.

Tôn Quốc Tín nói rất rõ ràng, hắn muốn thành Phật, cho dù Thường Quốc Ngọc không hiểu thế nào là Phật, thế nào mới có thể thành Phật, điều đó không trở ngại chuyện hắn tôn kính Tôn Quốc Tín.

Với bọn họ, không có gì quý trọng hơn lý tưởng, cho dù lý tưởng của Tôn Quốc Tín là muốn thành Phật.

Phật đà có đôi khi ở trên cao vời, không đâu không có.

Phật đà có lúc cực kỳ thấp kém, lẫn trong bùn đất.

Trên tới chín tầng trời cũng tốt, dưới vào chín tầng địa nhục cũng được, quan trọng là có ở mọi nơi.

Tôn Quốc Tín không muốn nhúng tay vào thế tục, chuyện này hợp với Luật Lam Điền, ở đại hội đại biểu Lam Điền vì chuyện này tranh cãi nhiều, giờ Tôn Quốc Tín đưa ra định luận.

Đó là Phật tồn tại trong chùa miếu, giữa đất tự có trời đất riêng.

Thường Quốc Ngọc trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng viết lên giấy trắng hàng chữ ... Luận kiến giải quản lý dân tộc du mục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook