Chương 398: Không Phải Kẻ Có Thể Coi Thường.
Kiết Dữ 2
23/04/2023
Từ khi nghe nói Trương Gia Khẩu bị mã tặc tàn sát không còn một ai, trong kế hoạch của Nhạc Thác không còn vị trí của Trương Gia Khẩu nữa.
Hắn là một người cực kỳ quyết đoán, chuyện không làm được thì không cần nghĩ nhiều, hắn không cho rằng một đám mã tặc Mông Cổ có thể đoạt được thành Quy Hóa mà hoàng đế ấp ủ nhiều năm, gửi gắm kỳ vọng lớn, với Đại Thanh mà nói, đây là đại sỉ nhục.
Nam đinh toàn tộc của Bào Thừa Tiên đã bị bệ hạ thịnh nộ chặt đầu, nữ tử làm nô lệ, Trác La Giáp Lạt bị đoạt tất cả vinh diệu, thu hồi toàn bộ vinh dự trước kia, biên vào tá lĩnh nghe lệnh.
Tộc Đa Lạp Nhĩ - Đỗ Phú bị giáng làm kỳ chúng của hạ tam kỳ, tước đoạt danh hiệu ba đồ lỗ, thu hồi chức hàm ngạch chân vốn do con trưởng hắn kế thừa.
Phạm Văn Trình vì phán đoán sai lầm, khiến triều đình Đại Thanh cho rằng Đa Lạp Nhĩ chết bởi quân Minh, từ bỏ truy sát mã tặc, đây là tội tày trời, hoàng đế hạ chỉ thu hồi toàn bộ quan chức, toàn tộc giam ở Lão Cáp Hà, phái tới quân Nhạc Thác nghe lệnh, nếu không thể lập công chuộc tội, chỉ có một kết quả là cả tộc thành nô lệ.
Vì mất thành Quy Hóa, phá hỏng bố trí quan sự của Hoàng Thai Cát, vốn Mãn Thanh chinh phạt Đại Đồng, Tuyên Phủ không dễ dàng, nhiều lần tiến công hai nơi yếu hại này nhưng vì các loại nguyên nhân đường xá, lương thảo mà không thể bao vây lâu dài.
Nếu như lại có thêm một đại quân trú ở thành Quy Hóa, vừa có thể uy hiếp Tuyên Phủ, Đại Đồng, lại có thể hợp binh Mông Cổ, chưa chắc không thể công phá hai trọng địa này.
Vì có sự tồn tại của thủ quân ở Tuyên Phủ, Đại Đồng, quân Thanh không dám tùy tiện tiến sâu vào trong lòng Đại Minh.
Phạm Văn Trình nhận được tin thành Quy Hóa biến thành thành Lam Điền, không khác nào ngũ lôi oanh đỉnh, khổ sở cầu xin Hoàng Thai Cát phái ông ta tới quân Nhạc Thác nghe lệnh. Chuyện cả nhà bị giam ở Lão Cáp Hà, ông ta không quá để ý, lúc này ông ta chỉ muốn đem quan hệ giữa thành Lam Điền và huyện Lam Điền báo lên cho hoàng đế, ngày đêm không nghỉ chạy tới quân Nhạc Thác, mong hắn coi trọng thành Lam Điền, chớ đem đám người Lam Điền này là tặc khấu bình thường mà lặp lại sai lầm của Đa Lạp Nhĩ.
“ Nói như thế cái thành Lam Điền này và huyện Lam Điền ở Quan Trung chính là một bọn?”
Nể mặt Phạm Văn Trình ngày đêm vất vả chạy tới trong quân góp sức, Nhạc Thác không làm khó hay coi khinh người Hán này:
Phạm Văn Trình hai tay cầm chén rượu nóng mà vẫn run như lá cây trong gió thu, khó khăn lắm mới đưa lên miệng uống được một ngụm:” Vốn là một bọn.”
Nhạc Thác mặt ngắn vuông, để hai hàng ria kiến, cười khẩy:” Một cái huyện nho nhỏ ...”
Phạm Văn Trình vội vàng đặt cốc trà xuống:” Đại bối lặc, Quan Trung có câu nói đùa là, Quan Trung chín phủ, Lam Điền chiếm nửa.”
Phó thủ Đỗ Độ ngồi bên cười phá lên:” Thứ vô danh tiểu tốt, bối lặc, cho mạt tướng hai vạn quân, một tháng lương thực, tháng sáu trời nóng ngài về Liêu Đông cho mát đi.”
“ Đại bối lặc, Vân thị huyện Lam Điền tuy chẳng có danh tiếng gì mấy, thế nhưng thực lực hùng hậu, nơi đó kỳ nhân dị sĩ vô số, chỉ gần 10 năm thôi từ một huyện nghèo khó thành mảnh đất phù quý mà ai ai cũng khao khát.” Phạm Văn Trình quỳ sụp xuống đất dập đầu bình bịch, ông ta đã phạm sai lầm, Đa Lạp Nhĩ đã phạm sai lần, nếu thêm lần nữa e không cách nào khắc phục:” Nhiều năm qua thương nhân Trương Gia Khẩu qua lại chặt chẽ với Vân thị, quá nửa hàng hóa nơi này tới từ huyện Lam Điền, khi đó lão hủ cho rằng Vân thị cũng ngưỡng mộ uy danh Đại Thanh ta, có ý quy thuận, giờ thành Lam Điền dựng lên mới biết, tất cả mọi người bị Vân Chiêu lừa mất rồi.”
“ Từ khi tin tức bệ hạ định xây dựng thành Quy Hóa truyền đi, y đã trăm phương ngàn kế tính toán đoạt tòa thành này, vì thế y lấy Trương Gia Khẩu làm tiền trạm, trà trộn vào đó, lấy danh nghĩa hố trợ Đại Thanh ta xây thành để ngầm mưu hại.”
“ Giờ nghĩ lại, lão hủ thật đáng muôn chết, tên huyện lệnh Vân Chiêu đó toàn lực ủng hộ đám Phạm Tiêu Sơn thu nạp lưu dân bắc thượng, tích cực góp công xây thành, lão hủ phải phát hiện ra mưu gian của y mới đúng, nếu thế thành Quy Hóa không tới mức rơi vào tay ác đồ.”
“ Đại bối lặc, huyện Lam Điền là kẻ địch của Đại Thanh ta, còn là cường địch, vạn vạn lần không thể xem nhẹ, khiến đại quân ta bị tiểu nhân che mắt.”
Nói tới đó đau lòng vô kể, liên tục khấu đầu, trán cũng loang lổ máu.
Cảnh đó dù là người Kiến Châu như Nhạc Thác, Đỗ Độ cũng hết sức cảm động.
Nhạc Thác đích thân đỡ Phạm Văn Trình lên, để ông ta ngồi xuống ghế rồi hỏi:” Nếu ông đã nói huyện Lam Điền lợi hại như thế, vì sao chúng ta lại biết về người này ít như vậy?”
Phạm Văn Trình kệ máu vẫn đang chảy, xót xa nói:” Xưa nay ở đất Hán, triều đại nào thì kẻ tạo phản cũng nhiều như lông trâu, nhưng kẻ khởi sự đầu tiên đều là đá lót đường cho kiêu hùng khác. Theo lão phu thấy, tên Vân Chiêu này là Lưu Bang thời Hán, Chu Nguyên Chương của Minh mạt, khi người khác ùn ùn tạo phản, đối đầu với kẻ cầm quyền, y lại ngầm tích trữ lực lượng lớn mạnh, đợi quân khởi nghĩa và kẻ cầm quyền đánh tới lưỡng bại câu thương mới thình lình xuất hiện, nhất thống tất cả.”
Đỗ Độ phản bác:” Nếu y đã ngầm đồ mưu thì không nên đụng vào Đại Thanh ta, dù sao chúng ta đang không ngừng làm suy yếu Minh triều, chuyện chúng ta làm có lợi với y, việc gì y phải chạy ra tái ngoại, cản trở chúng ta.”
Phạm Văn Trình cười khổ:” Lão hủ cũng vì điểm này mà không nghi y, thậm chí cho rằng có thể thu nạp cho Đại Thanh ta dùng, từng dùng kế nhỏ ly gián y với nước Minh, nhưng kẻ này hoài bão rộng lớn, tuy y muốn giang sơn Đại Minh, nhưng trước đó, y muốn đại nghĩa.”
Nhạc Thác nhíu mày:” Đại nghĩa gì? Một kẻ chiếm đoạt lấy đâu ra đại nghĩa.”
Phạm Văn Trình quỳ xuống khấu đầu: “ Thứ cho nô tài vượt giới hạn, Chu Nguyên Chương sở dĩ có thể xưng đế là nhờ dựa vào khi bắc phạt hiệu triệu thiên hạ đánh đuổi Thát Lỗ, nên mới có giang sơn bây giờ. Vân Chiêu lên tái ngoại đối địch với Đại Thanh ta cũng là học Chu Nguyên Trương, lấy đại nghĩa để mua chuộc lòng người, sau này danh chính ngôn thuận đăng cực, hai vị bối lặc kẻ mang hùng tâm lớn, tầm nhìn xa như thế, vạn vạn lần cần cẩn thận, tốt nhất diệt ngay tham vọng của y ở đây.”
Nhạc Thác, Đỗ Độ rốt cuộc cũng coi trọng lời của Phạm Văn Trình, phái ra lượng lớn thám báo tiến về thành Lam Điền thăm do, thế nhưng hiệu quả khác hẳn dự liệu bọn họ.
Đợi tin tức các thám báo liên tục truyền về, hai người kinh ngạc phát hiện, xung quanh thành Lam Điền đã biến thành một Liêu Đông khác.
Nơi đó bảo lũy chi chít, phong hỏa đài bảo vệ lẫn nhau, từng bảo lũy có địa đạo nối liền, công phá một điểm, địch sẽ rút lui, đợi đại quân họ tiến lên, địch lại xuất hiện phía sau họ, hoặc hợp vây, hoặc quấy rối.
Không chỉ như thế, người Mông Cổ ở bản địa cũng không muốn phối hợp với đại quân Mãn Thanh, ngược lại mùa hè chưa đến mà họ đã chuyển mục trường đi thật xa, một bộ phận tới Thanh Hải, bộ phận khác tới tận phương bắc xa xôi.
Mùa đông năm ngoái đám vương công Mông Cổ còn xúi bẩy họ tấn công Tuyên Phủ, Đại Đồng để theo sau kiếm cơm, giờ không thấy tung tích đâu.
Chuyện tới mức này đã không phải Nhạc Thác, Đỗ Độ có thể kiểm soát, cho nên họ dâng thư cho Hoàng Thái Cát, trình bày rõ tình hình phức tạp ở thành Quy Hóa, đồng thời thỉnh cầu hỗ trợ lớn hơn.
Có điều họ chỉ hi vọng có được quân lương, khí giới, còn về quân đội, họ không mấy hi vọng, vì đại quân vốn không có mấy, toàn bộ Hồng kỳ đã ở đây rồi, Thịnh Kinh không thể phái thêm viện binh nữa.
Hắn là một người cực kỳ quyết đoán, chuyện không làm được thì không cần nghĩ nhiều, hắn không cho rằng một đám mã tặc Mông Cổ có thể đoạt được thành Quy Hóa mà hoàng đế ấp ủ nhiều năm, gửi gắm kỳ vọng lớn, với Đại Thanh mà nói, đây là đại sỉ nhục.
Nam đinh toàn tộc của Bào Thừa Tiên đã bị bệ hạ thịnh nộ chặt đầu, nữ tử làm nô lệ, Trác La Giáp Lạt bị đoạt tất cả vinh diệu, thu hồi toàn bộ vinh dự trước kia, biên vào tá lĩnh nghe lệnh.
Tộc Đa Lạp Nhĩ - Đỗ Phú bị giáng làm kỳ chúng của hạ tam kỳ, tước đoạt danh hiệu ba đồ lỗ, thu hồi chức hàm ngạch chân vốn do con trưởng hắn kế thừa.
Phạm Văn Trình vì phán đoán sai lầm, khiến triều đình Đại Thanh cho rằng Đa Lạp Nhĩ chết bởi quân Minh, từ bỏ truy sát mã tặc, đây là tội tày trời, hoàng đế hạ chỉ thu hồi toàn bộ quan chức, toàn tộc giam ở Lão Cáp Hà, phái tới quân Nhạc Thác nghe lệnh, nếu không thể lập công chuộc tội, chỉ có một kết quả là cả tộc thành nô lệ.
Vì mất thành Quy Hóa, phá hỏng bố trí quan sự của Hoàng Thai Cát, vốn Mãn Thanh chinh phạt Đại Đồng, Tuyên Phủ không dễ dàng, nhiều lần tiến công hai nơi yếu hại này nhưng vì các loại nguyên nhân đường xá, lương thảo mà không thể bao vây lâu dài.
Nếu như lại có thêm một đại quân trú ở thành Quy Hóa, vừa có thể uy hiếp Tuyên Phủ, Đại Đồng, lại có thể hợp binh Mông Cổ, chưa chắc không thể công phá hai trọng địa này.
Vì có sự tồn tại của thủ quân ở Tuyên Phủ, Đại Đồng, quân Thanh không dám tùy tiện tiến sâu vào trong lòng Đại Minh.
Phạm Văn Trình nhận được tin thành Quy Hóa biến thành thành Lam Điền, không khác nào ngũ lôi oanh đỉnh, khổ sở cầu xin Hoàng Thai Cát phái ông ta tới quân Nhạc Thác nghe lệnh. Chuyện cả nhà bị giam ở Lão Cáp Hà, ông ta không quá để ý, lúc này ông ta chỉ muốn đem quan hệ giữa thành Lam Điền và huyện Lam Điền báo lên cho hoàng đế, ngày đêm không nghỉ chạy tới quân Nhạc Thác, mong hắn coi trọng thành Lam Điền, chớ đem đám người Lam Điền này là tặc khấu bình thường mà lặp lại sai lầm của Đa Lạp Nhĩ.
“ Nói như thế cái thành Lam Điền này và huyện Lam Điền ở Quan Trung chính là một bọn?”
Nể mặt Phạm Văn Trình ngày đêm vất vả chạy tới trong quân góp sức, Nhạc Thác không làm khó hay coi khinh người Hán này:
Phạm Văn Trình hai tay cầm chén rượu nóng mà vẫn run như lá cây trong gió thu, khó khăn lắm mới đưa lên miệng uống được một ngụm:” Vốn là một bọn.”
Nhạc Thác mặt ngắn vuông, để hai hàng ria kiến, cười khẩy:” Một cái huyện nho nhỏ ...”
Phạm Văn Trình vội vàng đặt cốc trà xuống:” Đại bối lặc, Quan Trung có câu nói đùa là, Quan Trung chín phủ, Lam Điền chiếm nửa.”
Phó thủ Đỗ Độ ngồi bên cười phá lên:” Thứ vô danh tiểu tốt, bối lặc, cho mạt tướng hai vạn quân, một tháng lương thực, tháng sáu trời nóng ngài về Liêu Đông cho mát đi.”
“ Đại bối lặc, Vân thị huyện Lam Điền tuy chẳng có danh tiếng gì mấy, thế nhưng thực lực hùng hậu, nơi đó kỳ nhân dị sĩ vô số, chỉ gần 10 năm thôi từ một huyện nghèo khó thành mảnh đất phù quý mà ai ai cũng khao khát.” Phạm Văn Trình quỳ sụp xuống đất dập đầu bình bịch, ông ta đã phạm sai lầm, Đa Lạp Nhĩ đã phạm sai lần, nếu thêm lần nữa e không cách nào khắc phục:” Nhiều năm qua thương nhân Trương Gia Khẩu qua lại chặt chẽ với Vân thị, quá nửa hàng hóa nơi này tới từ huyện Lam Điền, khi đó lão hủ cho rằng Vân thị cũng ngưỡng mộ uy danh Đại Thanh ta, có ý quy thuận, giờ thành Lam Điền dựng lên mới biết, tất cả mọi người bị Vân Chiêu lừa mất rồi.”
“ Từ khi tin tức bệ hạ định xây dựng thành Quy Hóa truyền đi, y đã trăm phương ngàn kế tính toán đoạt tòa thành này, vì thế y lấy Trương Gia Khẩu làm tiền trạm, trà trộn vào đó, lấy danh nghĩa hố trợ Đại Thanh ta xây thành để ngầm mưu hại.”
“ Giờ nghĩ lại, lão hủ thật đáng muôn chết, tên huyện lệnh Vân Chiêu đó toàn lực ủng hộ đám Phạm Tiêu Sơn thu nạp lưu dân bắc thượng, tích cực góp công xây thành, lão hủ phải phát hiện ra mưu gian của y mới đúng, nếu thế thành Quy Hóa không tới mức rơi vào tay ác đồ.”
“ Đại bối lặc, huyện Lam Điền là kẻ địch của Đại Thanh ta, còn là cường địch, vạn vạn lần không thể xem nhẹ, khiến đại quân ta bị tiểu nhân che mắt.”
Nói tới đó đau lòng vô kể, liên tục khấu đầu, trán cũng loang lổ máu.
Cảnh đó dù là người Kiến Châu như Nhạc Thác, Đỗ Độ cũng hết sức cảm động.
Nhạc Thác đích thân đỡ Phạm Văn Trình lên, để ông ta ngồi xuống ghế rồi hỏi:” Nếu ông đã nói huyện Lam Điền lợi hại như thế, vì sao chúng ta lại biết về người này ít như vậy?”
Phạm Văn Trình kệ máu vẫn đang chảy, xót xa nói:” Xưa nay ở đất Hán, triều đại nào thì kẻ tạo phản cũng nhiều như lông trâu, nhưng kẻ khởi sự đầu tiên đều là đá lót đường cho kiêu hùng khác. Theo lão phu thấy, tên Vân Chiêu này là Lưu Bang thời Hán, Chu Nguyên Chương của Minh mạt, khi người khác ùn ùn tạo phản, đối đầu với kẻ cầm quyền, y lại ngầm tích trữ lực lượng lớn mạnh, đợi quân khởi nghĩa và kẻ cầm quyền đánh tới lưỡng bại câu thương mới thình lình xuất hiện, nhất thống tất cả.”
Đỗ Độ phản bác:” Nếu y đã ngầm đồ mưu thì không nên đụng vào Đại Thanh ta, dù sao chúng ta đang không ngừng làm suy yếu Minh triều, chuyện chúng ta làm có lợi với y, việc gì y phải chạy ra tái ngoại, cản trở chúng ta.”
Phạm Văn Trình cười khổ:” Lão hủ cũng vì điểm này mà không nghi y, thậm chí cho rằng có thể thu nạp cho Đại Thanh ta dùng, từng dùng kế nhỏ ly gián y với nước Minh, nhưng kẻ này hoài bão rộng lớn, tuy y muốn giang sơn Đại Minh, nhưng trước đó, y muốn đại nghĩa.”
Nhạc Thác nhíu mày:” Đại nghĩa gì? Một kẻ chiếm đoạt lấy đâu ra đại nghĩa.”
Phạm Văn Trình quỳ xuống khấu đầu: “ Thứ cho nô tài vượt giới hạn, Chu Nguyên Chương sở dĩ có thể xưng đế là nhờ dựa vào khi bắc phạt hiệu triệu thiên hạ đánh đuổi Thát Lỗ, nên mới có giang sơn bây giờ. Vân Chiêu lên tái ngoại đối địch với Đại Thanh ta cũng là học Chu Nguyên Trương, lấy đại nghĩa để mua chuộc lòng người, sau này danh chính ngôn thuận đăng cực, hai vị bối lặc kẻ mang hùng tâm lớn, tầm nhìn xa như thế, vạn vạn lần cần cẩn thận, tốt nhất diệt ngay tham vọng của y ở đây.”
Nhạc Thác, Đỗ Độ rốt cuộc cũng coi trọng lời của Phạm Văn Trình, phái ra lượng lớn thám báo tiến về thành Lam Điền thăm do, thế nhưng hiệu quả khác hẳn dự liệu bọn họ.
Đợi tin tức các thám báo liên tục truyền về, hai người kinh ngạc phát hiện, xung quanh thành Lam Điền đã biến thành một Liêu Đông khác.
Nơi đó bảo lũy chi chít, phong hỏa đài bảo vệ lẫn nhau, từng bảo lũy có địa đạo nối liền, công phá một điểm, địch sẽ rút lui, đợi đại quân họ tiến lên, địch lại xuất hiện phía sau họ, hoặc hợp vây, hoặc quấy rối.
Không chỉ như thế, người Mông Cổ ở bản địa cũng không muốn phối hợp với đại quân Mãn Thanh, ngược lại mùa hè chưa đến mà họ đã chuyển mục trường đi thật xa, một bộ phận tới Thanh Hải, bộ phận khác tới tận phương bắc xa xôi.
Mùa đông năm ngoái đám vương công Mông Cổ còn xúi bẩy họ tấn công Tuyên Phủ, Đại Đồng để theo sau kiếm cơm, giờ không thấy tung tích đâu.
Chuyện tới mức này đã không phải Nhạc Thác, Đỗ Độ có thể kiểm soát, cho nên họ dâng thư cho Hoàng Thái Cát, trình bày rõ tình hình phức tạp ở thành Quy Hóa, đồng thời thỉnh cầu hỗ trợ lớn hơn.
Có điều họ chỉ hi vọng có được quân lương, khí giới, còn về quân đội, họ không mấy hi vọng, vì đại quân vốn không có mấy, toàn bộ Hồng kỳ đã ở đây rồi, Thịnh Kinh không thể phái thêm viện binh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.