Chương 397: Thành Lam Điền.
Kiết Dữ 2
23/04/2023
Tiền Thiểu Thiểu sùng bái Vân Chiêu, điều này từ nhỏ tới lớn không có gì thay đổi, nhưng Vân Chiêu thành tỷ phu của mình là chuyện khác, hắn chỉ muốn tỷ tỷ cưới nam nhân bình thường, sống cuộc sống nhỏ yên ổn vui vẻ, Vân Chiêu có yêu thương tỷ tỷ hắn tới cũng không làm được, tỷ tỷ hắn chẳng bao giờ xếp hàng đầu trong mối bận tâm của Vân Chiêu, đó là điều hắn không thích nhất, thậm chí có là thứ hai, thứ ba …
Có điều nhắc tới công việc, Tiền Thiểu Thiểu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm túc nói: “ Mọi công tác chuẩn bị đã xong rồi ạ, còn về thành bại ra sao có trời mới biết, có điều chúng ta vẫn nắm chắc có thể thủ thành. Hiện giờ Lý Hồng Cơ đang làm loạn ở Hà Nam, triều đình e ngại đám tặc khấu khác thừa cơ trỗi dậy, toàn bộ lực lượng đã đổ dồn về đó và kinh sư, cho nên Tuyên Phủ, Đại Đồng không có khả năng chi viện cho chúng ta nữa.”
“ Quá nửa tinh nhuệ của Tuyên Phủ, Đại Đồng bị Lô Tượng Thăng kéo tới Hà Bắc rồi, tiểu nhân chỉ hi vọng họ đừng để quân Mông Cổ công phá, vốn chẳng trông đợi gì.”
Vân Chiêu vốn chẳng trông đợi gì vào ngoại lực, cứ dựa vào bản thân mới yên tâm: “ Tình hình trong thành bây giờ ra sao?”
“ Tiểu nhân đã lựa chọn sáu lần, lấy một vạn sáu nghìn hộ nhập thành, người Mông Cổ không phản đối, bọn họ đã quen với phương thức hợp tác hợp tác với chúng ta rồi. Thiếu gia, Ba Đặc Nhĩ đã hoàn thành sứ mạng của mình, trước kia hắn đã gây thù chuốc oán với quá nhiều vương công Mông Cổ, nếu chúng ta còn muốn mở rộng lực lượng trên thảo nguyên thì phải trừ bỏ người này.”
“ Không phải trước kia ngươi cho rằng mục nô cùng khổ trên thảo nguyên sẽ đứng về phía Ba Đặc Nhĩ à? “ Vân Chiêu nhíu mày, mặc dù tình báo y nắm được còn nhiều hơn Tiền Thiểu Thiểu, dù sao cũng không trực tiếp quản lý, nên không quyết định vội:
Tiền Thiểu Thiểu chán nản lắc đầu: “ Nhưng kết quả không phải thế, mục dân Mông Cổ không thể thiếu vương công Mông Cổ, tiểu nhân đã thử cho họ tự quản lý bản thân, tự tổ chức sản xuất, kết quả là hoàn toàn thất bại. Bọn họ không cách náo tự sinh hoạt, thế là lại đi tìm vương công mới để thần phục.”
“ Tiểu nhân cho rằng phân chia gia súc cho bọn họ, bọn họ có thể tự chăn thả sống hạnh phúc, kết quả sinh ra một đám cường đạo, vì bọn họ biết được có nhiều người khác cũng sống tự cấp tự túc, thế là kẻ cho rằng mình mạnh hơn đi cướp của người yếu hơn, cứ như thế nhiều mục dân liên kết với nhau cướp của người mạnh hơn mình, thế là thành nhóm cường đạo mới.”
“ Cuối cùng là Cao Kiệt lại phải dẫn quân đi dẹp loạn, tiểu nhân mới nhận ra mình làm thế là hại người ta.”
Vân Chiêu cũng không ngờ tới chuyện như vậy, mỗi nơi có tập tục sống khác nhau, không thể dùng cách quản lý người Hán dùng với người Mông.
“ Thiếu gia, tiểu nhân thấy thế hệ người Mông Cổ này không hi vọng gì nữa rồi, có quá nhiều vấn đề không giải quyết được, bọn họ tin lời lạt ma hơn tin lời chúng ta, bọn họ thà tin những lời ma quỷ chuyển thế trùng sinh của lạt ma chứ không tin chúng ta nói thông qua lao động để cải biến cuộc đời mình.”
“ Bọn họ tin vương công Mông Cổ là cỏ xanh trên thảo nguyên, đợt này khô héo thì sẽ có đợt khác mọc lên, cho nên tiểu nhân muốn giết Ba Đặc Nhĩ, đổi một tên thủ lĩnh con rối khác, đợi khi nào hắn không còn ngoan ngoãn nữa lại giết thay người khác.” Tiền Thiểu Thiểu nắm chặt tay cương quyết nói:” Nếu như vương công Mông Cổ thực sự như lời họ nói là cỏ xanh trên thảo nguyên, vậy thì tiểu nhân sẵn sàng làm lưỡi liềm, cỏ xanh cứ mọc lên thì cắt đi là được.”
Vân Chiêu chỉ biết thở dài mà thôi, người Mông Cổ sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt, không đoàn kết với nhau thì không cách nào sinh tồn, cũng không thể tự cấp tự túc, khác hẳn với người Hán coi tự cấp tự tục là là cảnh giới cao nhất. Tình cảnh này đúng là không có lời giải, nếu đúng như Tiền Thiểu Thiểu nói, vậy muốn giải quyết triệt đề vấn đề này chỉ có cách cải tạo hoàn cảnh tự nhiên, để từng hộ dân Mông Cổ có thể an toàn sống trên thảo nguyên.
Trước mắt y còn chưa có bản lĩnh thay trời đổi đất, chuyện này phải hoãn lại đã.
“ Đây chính là bia Lam Điền.”
Trước khi Vân Chiêu vào thành, được Tiền Thiểu Thiểu và Trương Quốc Trụ dẫn tới một nơi, nơi này toàn bộ xương cháy đen, ở gần có tấm bia đá cực lớn, cực kỳ bắt mắt.
“ Những bộ hài cốt này là của ai thế? “ Vân Chiêu cưỡi ngựa tới gần mới phát hiện toàn là hài cốt của người:
Trương Quốc Trụ chắp tay một cái: “ Kiến Nô ạ, 126 bộ hạ cùng với Trác La Giáp Lạt, không ai chạy thoát.”
Vân Chiêu cau mày, đám này đắc ý quá rồi, nếu ở nơi khác, Vân Chiêu không ngại thị uy, nhưng đây là thành Lam Điền, định làm thế cho ai xem, thật ngu xuẩn: “ Dọn hết cho ta.”
Trương Quốc Trụ biết phen này vỗ mông nhầm chỗ rồi, rối rít đi an bài xử lý.
Vân Chiêu đi vòng quanh tâm bia: “ Sao vẫn chưa có chữ?”
“ Đợi thiếu gia viết, chúng ta cần lấy tấm bia này để nâng cao sĩ khí.” Tiền Thiểu Thiểu cẩn thận nói, lần này gặp lại, khí thế thiếu gia rõ ràng càng lớn hơn trước:
“ Để sau trận chiến đi, tấm bia này dựng lên ở chỗ xương cốt kẻ địch, vậy phải tắm máu tươi của chúng ta mới vững bền đời đời.” Vân Chiêu nói xong đi về phía thành Lam Điền:
Đây là một tòa thành đáy đỏ đỉnh xanh, phần nền móng xây bằng gạch đỏ, ở trên thường thành lại là gạch xanh, Vân Chiêu đứng trước cổng thành nhìn thật lâu, cuối cùng chỉ ba chữ thành Lam Điền: “ Không được làm nhục ba chữ đó.”
“ Không đâu ạ.” Trương Quốc Trụ phất tay một cái, tức thì vô số nòng pháo từ chỗ hổng ở ụ thành nhô ra, chĩa vào khoảng đánh trống trước thành, tiếp tục phất tay, lần này có càng nhiều nòng pháo nắn bắn đạn ghém xuất hiện, chỉ cần pháo nòng ngắn này bắn đạn ghém ra, quân định áp sát cổng thành từ phía chính diện không cách nào sống được:
Vân Chiêu nhìn lướt qua, hời hợt nói: “ Chỉ thế thôi sao?”
Tiền Thiểu Thiểu tiếp ngay: “ Trong úng thành có thể mai phục năm nghìn kỵ binh, một khi kẻ địch bị đại pháo oanh kích rối loạn thế trận, kỵ binh sẽ rời thành truy kích dưới sự yểm hộ của hỏa pháo, chủ động tiêu diệt quân địch.”
Trương Quốc Trụ nói chen vào, tòa thành này là tâm huyết lớn của hắn, không để Tiền Thiểu Thiểu cướp hết hào quang: “ Hỏa pháo trận của chúng ta không chỉ có thế, bốn góc thành trì có bốn hố lớn lấy đất nung gạch để lại, chúng ta dẫn nước vào đó, giữa hố nước có mảnh đất trống, dựng bốn chòi canh, trên chòi canh bố trí sáu khẩu hỏa pháo, dùng cầu thang dây nối với thành trì. Có bốn tháp canh này, kẻ địch muốn bao vây thành Lam Điền, ít nhất cần 20 vạn binh mã.”
“ Cho dù kẻ địch có 20 vạn binh mã vây thành chăng nữa, trong thành tích trữ không dưới 40 vạn gánh lương thực, đủ cho chúng ta ăn trong thành hai năm.”
“ Càng chưa nói phòng tuyến của chúng ta bắt đầu từ bờ tây Tang Can Hà, chúng ta có hơn 600 tháp canh, Nhạc Thác mà muốn công kích thành Lam Điền thì trước tiên dùng máu tươi nhuộm đỏ quãng đường 500 dặm này.”
Vân Chiêu gật gù, vì tòa thành này, huyện Lam Điền tiêu tốn 130 vạn lượng bạc, 28 vạn gánh lương thực, tổng số nhân thủ động viên tới 10 vạn, gần như vắt kiệt cả huyện, nên y mới phải dùng thủ đoạn dọa Tôn Truyền Đình, giờ xem ra thành quả không tệ.
À, tất nhiên còn phải kể tới, ba năm qua Mãn Thanh thông qua thương cổ Trương Gia Khẩu đầu tư vào thành Lam Điền không dưới 80 vạn lượng, 15 vạn gánh lương thực, nhất là công tượng xây thành quý giá phải tới nơi này tới 3000.
Hai nơi gộp lại, tòa thành này nói dùng bạc đúc thành cũng không sai, là tâm huyết của cả huyện Lam Điền lẫn Mãn Thanh, lại có chục vạn con dân Đại Minh ra sức, sao chẳng vô tiền khoáng hậu.
Vân Chiêu mỉm cười: “ Mãn Thanh phái quan viên nào tới đây?”
Tiền Thiểu Thiểu tranh trước Trương Quốc Trụ trả lời: “ 387 người đã bị chặt đầu ạ.”
“ Làm tốt lắm. “ Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn ba chữ thành Lam Điền lần nữa, thúc ngựa chính thức vào thành:
Có điều nhắc tới công việc, Tiền Thiểu Thiểu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm túc nói: “ Mọi công tác chuẩn bị đã xong rồi ạ, còn về thành bại ra sao có trời mới biết, có điều chúng ta vẫn nắm chắc có thể thủ thành. Hiện giờ Lý Hồng Cơ đang làm loạn ở Hà Nam, triều đình e ngại đám tặc khấu khác thừa cơ trỗi dậy, toàn bộ lực lượng đã đổ dồn về đó và kinh sư, cho nên Tuyên Phủ, Đại Đồng không có khả năng chi viện cho chúng ta nữa.”
“ Quá nửa tinh nhuệ của Tuyên Phủ, Đại Đồng bị Lô Tượng Thăng kéo tới Hà Bắc rồi, tiểu nhân chỉ hi vọng họ đừng để quân Mông Cổ công phá, vốn chẳng trông đợi gì.”
Vân Chiêu vốn chẳng trông đợi gì vào ngoại lực, cứ dựa vào bản thân mới yên tâm: “ Tình hình trong thành bây giờ ra sao?”
“ Tiểu nhân đã lựa chọn sáu lần, lấy một vạn sáu nghìn hộ nhập thành, người Mông Cổ không phản đối, bọn họ đã quen với phương thức hợp tác hợp tác với chúng ta rồi. Thiếu gia, Ba Đặc Nhĩ đã hoàn thành sứ mạng của mình, trước kia hắn đã gây thù chuốc oán với quá nhiều vương công Mông Cổ, nếu chúng ta còn muốn mở rộng lực lượng trên thảo nguyên thì phải trừ bỏ người này.”
“ Không phải trước kia ngươi cho rằng mục nô cùng khổ trên thảo nguyên sẽ đứng về phía Ba Đặc Nhĩ à? “ Vân Chiêu nhíu mày, mặc dù tình báo y nắm được còn nhiều hơn Tiền Thiểu Thiểu, dù sao cũng không trực tiếp quản lý, nên không quyết định vội:
Tiền Thiểu Thiểu chán nản lắc đầu: “ Nhưng kết quả không phải thế, mục dân Mông Cổ không thể thiếu vương công Mông Cổ, tiểu nhân đã thử cho họ tự quản lý bản thân, tự tổ chức sản xuất, kết quả là hoàn toàn thất bại. Bọn họ không cách náo tự sinh hoạt, thế là lại đi tìm vương công mới để thần phục.”
“ Tiểu nhân cho rằng phân chia gia súc cho bọn họ, bọn họ có thể tự chăn thả sống hạnh phúc, kết quả sinh ra một đám cường đạo, vì bọn họ biết được có nhiều người khác cũng sống tự cấp tự túc, thế là kẻ cho rằng mình mạnh hơn đi cướp của người yếu hơn, cứ như thế nhiều mục dân liên kết với nhau cướp của người mạnh hơn mình, thế là thành nhóm cường đạo mới.”
“ Cuối cùng là Cao Kiệt lại phải dẫn quân đi dẹp loạn, tiểu nhân mới nhận ra mình làm thế là hại người ta.”
Vân Chiêu cũng không ngờ tới chuyện như vậy, mỗi nơi có tập tục sống khác nhau, không thể dùng cách quản lý người Hán dùng với người Mông.
“ Thiếu gia, tiểu nhân thấy thế hệ người Mông Cổ này không hi vọng gì nữa rồi, có quá nhiều vấn đề không giải quyết được, bọn họ tin lời lạt ma hơn tin lời chúng ta, bọn họ thà tin những lời ma quỷ chuyển thế trùng sinh của lạt ma chứ không tin chúng ta nói thông qua lao động để cải biến cuộc đời mình.”
“ Bọn họ tin vương công Mông Cổ là cỏ xanh trên thảo nguyên, đợt này khô héo thì sẽ có đợt khác mọc lên, cho nên tiểu nhân muốn giết Ba Đặc Nhĩ, đổi một tên thủ lĩnh con rối khác, đợi khi nào hắn không còn ngoan ngoãn nữa lại giết thay người khác.” Tiền Thiểu Thiểu nắm chặt tay cương quyết nói:” Nếu như vương công Mông Cổ thực sự như lời họ nói là cỏ xanh trên thảo nguyên, vậy thì tiểu nhân sẵn sàng làm lưỡi liềm, cỏ xanh cứ mọc lên thì cắt đi là được.”
Vân Chiêu chỉ biết thở dài mà thôi, người Mông Cổ sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt, không đoàn kết với nhau thì không cách nào sinh tồn, cũng không thể tự cấp tự túc, khác hẳn với người Hán coi tự cấp tự tục là là cảnh giới cao nhất. Tình cảnh này đúng là không có lời giải, nếu đúng như Tiền Thiểu Thiểu nói, vậy muốn giải quyết triệt đề vấn đề này chỉ có cách cải tạo hoàn cảnh tự nhiên, để từng hộ dân Mông Cổ có thể an toàn sống trên thảo nguyên.
Trước mắt y còn chưa có bản lĩnh thay trời đổi đất, chuyện này phải hoãn lại đã.
“ Đây chính là bia Lam Điền.”
Trước khi Vân Chiêu vào thành, được Tiền Thiểu Thiểu và Trương Quốc Trụ dẫn tới một nơi, nơi này toàn bộ xương cháy đen, ở gần có tấm bia đá cực lớn, cực kỳ bắt mắt.
“ Những bộ hài cốt này là của ai thế? “ Vân Chiêu cưỡi ngựa tới gần mới phát hiện toàn là hài cốt của người:
Trương Quốc Trụ chắp tay một cái: “ Kiến Nô ạ, 126 bộ hạ cùng với Trác La Giáp Lạt, không ai chạy thoát.”
Vân Chiêu cau mày, đám này đắc ý quá rồi, nếu ở nơi khác, Vân Chiêu không ngại thị uy, nhưng đây là thành Lam Điền, định làm thế cho ai xem, thật ngu xuẩn: “ Dọn hết cho ta.”
Trương Quốc Trụ biết phen này vỗ mông nhầm chỗ rồi, rối rít đi an bài xử lý.
Vân Chiêu đi vòng quanh tâm bia: “ Sao vẫn chưa có chữ?”
“ Đợi thiếu gia viết, chúng ta cần lấy tấm bia này để nâng cao sĩ khí.” Tiền Thiểu Thiểu cẩn thận nói, lần này gặp lại, khí thế thiếu gia rõ ràng càng lớn hơn trước:
“ Để sau trận chiến đi, tấm bia này dựng lên ở chỗ xương cốt kẻ địch, vậy phải tắm máu tươi của chúng ta mới vững bền đời đời.” Vân Chiêu nói xong đi về phía thành Lam Điền:
Đây là một tòa thành đáy đỏ đỉnh xanh, phần nền móng xây bằng gạch đỏ, ở trên thường thành lại là gạch xanh, Vân Chiêu đứng trước cổng thành nhìn thật lâu, cuối cùng chỉ ba chữ thành Lam Điền: “ Không được làm nhục ba chữ đó.”
“ Không đâu ạ.” Trương Quốc Trụ phất tay một cái, tức thì vô số nòng pháo từ chỗ hổng ở ụ thành nhô ra, chĩa vào khoảng đánh trống trước thành, tiếp tục phất tay, lần này có càng nhiều nòng pháo nắn bắn đạn ghém xuất hiện, chỉ cần pháo nòng ngắn này bắn đạn ghém ra, quân định áp sát cổng thành từ phía chính diện không cách nào sống được:
Vân Chiêu nhìn lướt qua, hời hợt nói: “ Chỉ thế thôi sao?”
Tiền Thiểu Thiểu tiếp ngay: “ Trong úng thành có thể mai phục năm nghìn kỵ binh, một khi kẻ địch bị đại pháo oanh kích rối loạn thế trận, kỵ binh sẽ rời thành truy kích dưới sự yểm hộ của hỏa pháo, chủ động tiêu diệt quân địch.”
Trương Quốc Trụ nói chen vào, tòa thành này là tâm huyết lớn của hắn, không để Tiền Thiểu Thiểu cướp hết hào quang: “ Hỏa pháo trận của chúng ta không chỉ có thế, bốn góc thành trì có bốn hố lớn lấy đất nung gạch để lại, chúng ta dẫn nước vào đó, giữa hố nước có mảnh đất trống, dựng bốn chòi canh, trên chòi canh bố trí sáu khẩu hỏa pháo, dùng cầu thang dây nối với thành trì. Có bốn tháp canh này, kẻ địch muốn bao vây thành Lam Điền, ít nhất cần 20 vạn binh mã.”
“ Cho dù kẻ địch có 20 vạn binh mã vây thành chăng nữa, trong thành tích trữ không dưới 40 vạn gánh lương thực, đủ cho chúng ta ăn trong thành hai năm.”
“ Càng chưa nói phòng tuyến của chúng ta bắt đầu từ bờ tây Tang Can Hà, chúng ta có hơn 600 tháp canh, Nhạc Thác mà muốn công kích thành Lam Điền thì trước tiên dùng máu tươi nhuộm đỏ quãng đường 500 dặm này.”
Vân Chiêu gật gù, vì tòa thành này, huyện Lam Điền tiêu tốn 130 vạn lượng bạc, 28 vạn gánh lương thực, tổng số nhân thủ động viên tới 10 vạn, gần như vắt kiệt cả huyện, nên y mới phải dùng thủ đoạn dọa Tôn Truyền Đình, giờ xem ra thành quả không tệ.
À, tất nhiên còn phải kể tới, ba năm qua Mãn Thanh thông qua thương cổ Trương Gia Khẩu đầu tư vào thành Lam Điền không dưới 80 vạn lượng, 15 vạn gánh lương thực, nhất là công tượng xây thành quý giá phải tới nơi này tới 3000.
Hai nơi gộp lại, tòa thành này nói dùng bạc đúc thành cũng không sai, là tâm huyết của cả huyện Lam Điền lẫn Mãn Thanh, lại có chục vạn con dân Đại Minh ra sức, sao chẳng vô tiền khoáng hậu.
Vân Chiêu mỉm cười: “ Mãn Thanh phái quan viên nào tới đây?”
Tiền Thiểu Thiểu tranh trước Trương Quốc Trụ trả lời: “ 387 người đã bị chặt đầu ạ.”
“ Làm tốt lắm. “ Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn ba chữ thành Lam Điền lần nữa, thúc ngựa chính thức vào thành:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.