Chương 703: Lòng Tham Không Đáy.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Người còn một lòng hướng về Tần Lương Ngọc không còn mấy nữa.
Trước kia Bạch Can quân chiến đấu dũng mãnh không sợ chết là vì quân lương mà triều đình cung cấp, cùng với chiến lợi phẩm thu được từ chiến tranh, thế mới đủ nuôi sống Thạch Trụ thổ ti nghèo khó.
Về sau đệ đệ Tần tướng quân là Tần Dực Minh vì cuộc chiến Khai Phong lần thứ nhất bị hoàng đế tước đoạt quân quyền, Bạch Can quân về Thục không ra nữa.
Một là vì khi đó Trương Bỉnh Trung vào Thục rồi, hai là Phùng Anh cũng vào Thục hơn nữa bắt đầu làm ăn với Thạch Trụ thổ ti.
Hoàng đế hạ lệnh hi vọng Tần tướng quân có thể lần nữa mặc giáp xuất chinh, Tần tướng quân đều lấy lý do đã già yếu để từ chối.
Hoàng đế lại sai hoạn quan tâm phúc mang lễ vật tới du thuyết, hoạn quan thất bại trở về nói, chủ nhân Thạch Trụ thổ ti nay đã là độc nhãn tướng quân Mã Tường Lân.
Thế là vấn đề trở nên nghiêm trọng, Mã Tường Lân mấy năm qua chưa từng rời Thạch Trụ thổ ti, ngày ngày thao luyện binh mã, tích trữ lương thảo, hùng tâm tráng chí có vẻ rất lớn.
Vân Chiêu biết điều ấy, có điều Phùng Anh còn biết nhiều hơn, vì thân thích nghèo của nàng lại tới rồi.
Đối với những người này, Phùng Anh luôn nhiệt tình khoản đãi, không những bỏ giá cao mua hàng hóa không đáng tiền của họ, cũng không dẫn họ đi du lãm thắng cảnh Quan Trung.
Những thân thích nghèo này cũng đâu lạ gì cảnh khe sâu núi thẳm, muốn đi ngắm những cảnh đó à, trong Thục nhiều vô kể, thậm chí cái thôn họ đang sống còn đẹp hơn cả cảnh trí tốn công lựa chọn ở Quan Trung.
Thắng cảnh trong mắt họ là chợ lớn Lam Điền, là quán ăn ba tầng, là xưởng rượu hàng nghìn chum rượu ngửi hơi đã say, là đường phố náo nhiệt ngày đêm, thương cổ bốn phương qua lại tập nập.
Đương nhiên bọn họ càng thích Trường An, nhất là sau khi Phùng Anh dẫn họ tới Minh Nguyệt lâu một chuyến xem ca vũ thì bọn họ không muốn về Thục nữa rồi.
Dù sao ở nơi này được ăn cơm trắng phau phau, rưới nước thịt mỡ màng, canh thịt cừu nóng hôi hổi, rồi tảng thịt lớn ngoạm một miếng thật mạnh còn chưa thấy xương, còn về cá muối à, đó là thức ăn của người nghèo thôi ...
Đã ăn cơm "nhìn muối" nhiều năm rồi, họ không muốn quay về cuộc sống khổ cực ấy nữa.
Huống hồ Phùng Anh mà họ nhìn lớn lên từ nhỏ nay đã là hoàng hậu.
Đúng vậy, người của Thạch Trụ thổ ti coi Phùng Anh như thế đấy.
Tướng mạo những thân thích nghèo này thay đổi từng năm, có một số người ngay cả Sở Sở cũng không nhận ra được nữa. Song không sao hết, chỉ cần là khách từ Thạch Trụ thổ ti tới, nàng giống Phùng Anh, hết lòng chiêu đãi.
Sở Sở nay đã không ăn thịt hấp nữa.
Mặc dù sinh hai đứa con khiến eo nàng to hơn, cằm cũng tròn trịa hơn, song vẫn xinh đẹp như cũ, còn thêm vẻ quý phái.
Nhìn đám thân thích nghèo ăn cơm trong bát đựng canh, còn khen món thịt hấp tới đúng một trăm lần, Sở Sở nói:” Thạch Trụ chúng ta đất đai quá cằn cỗi, muốn ngày ngày ăn thịt phải chuyển ra khỏi Thạch Trụ.”
“ Chuyển đi đâu? “ Thân thích nghèo ăn thịt hấp đầu óc rất tỉnh táo, không vì ăn nhiều thịt mà óc chỉ toàn thịt luôn:
“ Quý Châu.”
“ Nơi đó cũng đâu có tốt, nếu có thể đi Thành Đô là tốt nhất, nơi đó đất đai màu mỡ, giao thông thuận tiện, thời tiết lại ôn hòa, không nơi nào tốt hơn được.”
“ Tần tướng quân hứa cho các ngươi đi Thành Đô à? “ Sở Sở tò mò hỏi, nàng tất nhiên chẳng lạ gì Thành Đô:
“ Làm gì có, Tần tướng quân sống trong bảo, giờ hiếm khi ra ngoài lắm đó là suy nghĩ của bọn ta, thiếu tướng quân cũng có ý này.”
“ A, các ngươi muốn tạo phản!”
Thân thích nghèo rối rít xua tay, không dám dính líu tới cái từ đại nghịch bất đạo ấy, chỉ n ghe thôi đã khiếp người:” Không tính là tạo phản, không tính là tạo phản, bọn ta chỉ muốn kiếm mảnh đất tốt để trồng trọt, tốt nhất là có thể ngày ngày ăn thịt như các ngươi, chắc hoàng đế không để ý đâu.”
Theo quy định của triều đình, sở bộ Thanh Trụ tuyên úy ti rời Thành Trụ không có lệnh sẽ bị coi là phản loạn, mà giờ hoàng đế rảnh đâu để ý chuyện nhỏ ấy nữa, Sở Sở nhìn thân thích nghèo thông minh: “ Thế các ngươi cần một mảnh đất thôi hay cả Thành Đô?”
“ Tất nhiên là cả Thành Đô rồi, nếu cho hết đất Thục cũng được, à, phủ Trùng Khánh thì để lại cho các ngươi.” Thân thích nghèo nói rất vô tư:
Sở Sở nói rành rọt từng chữ một: “ Cô gia nhà ta khả năng không chịu đâu.”
“ Sao lại không chịu chứ, đều là người một nhà mà.”
“ Thì thế, nói cho cùng vẫn là người một nhà mà, cho nên đừng làm quan hệ thành quá khó xử, cô gia nhà ta tính khí không tốt, các ngươi cũng biết mà. Nên mấy lới này đừng nói với cô gia ta, nếu không tiểu thư nhà ta sẽ gặp xui xẻo đấy.”
Thân thích nghèo đặt bát cơm lớn xuống: “ Phùng Anh không phải là hoàng hậu à, chuyện nhỏ như vậy mà không quyết được là sao?”
Sở Sở đành phải nói thật rõ ràng: “ Các ngươi đừng có quên, còn có Tiền Đa Đa nữa, tiểu thư nhà ta vốn sống chẳng dễ dàng gì, nếu các ngươi là nhà mẹ đẻ không giúp lại còn gây chuyện, cả Thạch Trụ thổ tuyên úy ti khó khăn lắm mới giữ được e là không giữ được mất ấy.”
Thân thích nghèo giật mình kinh ngạc: “ Cái gì chứ? Thần thánh ơi, Vân lợn rừng muốn nuốt cả Thạch Trụ sao? Chẳng trách Vân Mãnh ở Thục, ai cũng muốn giết hắn.”
Sở Sở dặn dò: “ Ở lại Thạch Trù, đừng ra ngoài, giữ vững lấy nhà mới là chuyện quan trọng nhất, cô gia nhà ta có lẽ không làm khó các ngươi, dám rời Thạch Trụ thì chút người ở nhà không đủ để tiêu hao đâu.”
Thân thích nghèo rốt cuộc không còn khẩu vị ăn nữa, uống cả bầu rượu rồi lăn quay ra ngủ.
Khi Vân Chiêu về nhà thì những lời Mã Tường Lân thăm dò Phùng Anh đã được viết thành văn tự, Tiền Đa Đa và Phùng Anh đang cùng nghiên cứu.
Phùng Anh đưa văn thư cho Vân Chiêu: “ Mã Tường Lân không chịu ngồi yên nữa.”
Vân Chiêu xem thật kỹ một lượt gật gù: “ Cũng dễ hiểu thôi mà, đều là anh hùng hào kiệt, ngay tình hình Đại Minh đã như thế, người ta sao ngồi yên được, phải mưu đồ riêng chứ.”
Tiền Đa Đa nói thêm: “ Lòng tham của hắn rất lớn, hắn muốn cả đất Thục.”
“ Đợi đại quân Cao Kiệt vào Thục là hắn không nghĩ thế đâu, giờ biên luyện sơ bộ đã hoàn thành, đang huấn luyện, sáu tháng nữa sẽ trang bị vào Thục, đợi cuối năm nay, toàn bộ đất Thục sẽ hoàn toàn nằm trong tay chúng ta.”
“ Bao gồm Thạch trụ thổ ti sao?”
Vân Chiêu quay sang nhìn Phùng Anh, viện dẫn một câu nói cổi:” Khắp gầm trời này không đất nào không phải đất của vua, không có người nào không phải thần dân của vua.”
Phùng Anh gật đầu: “ Thiếp tận lực khuyên lão tổ tông, mong rằng Thạch Trụ thổ ti sẽ không làm chuyện châu chấu đá xe đó.”
Vân Chiêu tiếp tục nói: “ Sau này Thạch Trụ tuyên úy ti không còn tồn tại, nơi đó sẽ chỉ có châu phủ mà thôi, mọi việc cứ theo luật pháp mà làm.”
“ Thổ ti trại không rộng, nhưng có rất nhiều người sống, thành bảo chiếm diện tích chưa tới mười mẫu, thêm vào tường thành nữa, tối đa chỉ bốn năm trăm mẫu mà thôi, chưa quá một nghìn, phu quân cho Thạch Trụ thổ ti tồn tại chứ?”
“ Ừm, bọn họ có thể giữ lại sản nghiệp của tổ tiên, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta.”
Tiền Đa Đa lúc này nói vào:” Đất đai Thạch Trụ thổ ti quản hạt quá nghèo khó, thiếp thân kiến nghị, chuyển hết họ tới Quỳ Châu tốt hơn, dù sao Quỳ Châu đất rộng người đông, có thể dung nạp được họ.”
Phùng Anh mím môi nói: “ Vậy chuyện này để thiếp đề xuất, nếu không một khi đám Cao Kiệt vào Thục, Mã thị chẳng may có xung đột gì thì diệt tộc mất.”
Vân Chiêu trầm ngâm, tòa thành bảo của Thạch Trụ thổ ti bất kể là địa thế hay là tầm nhìn binh gia, sự tồn tại của nó là một uy hiếp lớn.
Trước kia Bạch Can quân chiến đấu dũng mãnh không sợ chết là vì quân lương mà triều đình cung cấp, cùng với chiến lợi phẩm thu được từ chiến tranh, thế mới đủ nuôi sống Thạch Trụ thổ ti nghèo khó.
Về sau đệ đệ Tần tướng quân là Tần Dực Minh vì cuộc chiến Khai Phong lần thứ nhất bị hoàng đế tước đoạt quân quyền, Bạch Can quân về Thục không ra nữa.
Một là vì khi đó Trương Bỉnh Trung vào Thục rồi, hai là Phùng Anh cũng vào Thục hơn nữa bắt đầu làm ăn với Thạch Trụ thổ ti.
Hoàng đế hạ lệnh hi vọng Tần tướng quân có thể lần nữa mặc giáp xuất chinh, Tần tướng quân đều lấy lý do đã già yếu để từ chối.
Hoàng đế lại sai hoạn quan tâm phúc mang lễ vật tới du thuyết, hoạn quan thất bại trở về nói, chủ nhân Thạch Trụ thổ ti nay đã là độc nhãn tướng quân Mã Tường Lân.
Thế là vấn đề trở nên nghiêm trọng, Mã Tường Lân mấy năm qua chưa từng rời Thạch Trụ thổ ti, ngày ngày thao luyện binh mã, tích trữ lương thảo, hùng tâm tráng chí có vẻ rất lớn.
Vân Chiêu biết điều ấy, có điều Phùng Anh còn biết nhiều hơn, vì thân thích nghèo của nàng lại tới rồi.
Đối với những người này, Phùng Anh luôn nhiệt tình khoản đãi, không những bỏ giá cao mua hàng hóa không đáng tiền của họ, cũng không dẫn họ đi du lãm thắng cảnh Quan Trung.
Những thân thích nghèo này cũng đâu lạ gì cảnh khe sâu núi thẳm, muốn đi ngắm những cảnh đó à, trong Thục nhiều vô kể, thậm chí cái thôn họ đang sống còn đẹp hơn cả cảnh trí tốn công lựa chọn ở Quan Trung.
Thắng cảnh trong mắt họ là chợ lớn Lam Điền, là quán ăn ba tầng, là xưởng rượu hàng nghìn chum rượu ngửi hơi đã say, là đường phố náo nhiệt ngày đêm, thương cổ bốn phương qua lại tập nập.
Đương nhiên bọn họ càng thích Trường An, nhất là sau khi Phùng Anh dẫn họ tới Minh Nguyệt lâu một chuyến xem ca vũ thì bọn họ không muốn về Thục nữa rồi.
Dù sao ở nơi này được ăn cơm trắng phau phau, rưới nước thịt mỡ màng, canh thịt cừu nóng hôi hổi, rồi tảng thịt lớn ngoạm một miếng thật mạnh còn chưa thấy xương, còn về cá muối à, đó là thức ăn của người nghèo thôi ...
Đã ăn cơm "nhìn muối" nhiều năm rồi, họ không muốn quay về cuộc sống khổ cực ấy nữa.
Huống hồ Phùng Anh mà họ nhìn lớn lên từ nhỏ nay đã là hoàng hậu.
Đúng vậy, người của Thạch Trụ thổ ti coi Phùng Anh như thế đấy.
Tướng mạo những thân thích nghèo này thay đổi từng năm, có một số người ngay cả Sở Sở cũng không nhận ra được nữa. Song không sao hết, chỉ cần là khách từ Thạch Trụ thổ ti tới, nàng giống Phùng Anh, hết lòng chiêu đãi.
Sở Sở nay đã không ăn thịt hấp nữa.
Mặc dù sinh hai đứa con khiến eo nàng to hơn, cằm cũng tròn trịa hơn, song vẫn xinh đẹp như cũ, còn thêm vẻ quý phái.
Nhìn đám thân thích nghèo ăn cơm trong bát đựng canh, còn khen món thịt hấp tới đúng một trăm lần, Sở Sở nói:” Thạch Trụ chúng ta đất đai quá cằn cỗi, muốn ngày ngày ăn thịt phải chuyển ra khỏi Thạch Trụ.”
“ Chuyển đi đâu? “ Thân thích nghèo ăn thịt hấp đầu óc rất tỉnh táo, không vì ăn nhiều thịt mà óc chỉ toàn thịt luôn:
“ Quý Châu.”
“ Nơi đó cũng đâu có tốt, nếu có thể đi Thành Đô là tốt nhất, nơi đó đất đai màu mỡ, giao thông thuận tiện, thời tiết lại ôn hòa, không nơi nào tốt hơn được.”
“ Tần tướng quân hứa cho các ngươi đi Thành Đô à? “ Sở Sở tò mò hỏi, nàng tất nhiên chẳng lạ gì Thành Đô:
“ Làm gì có, Tần tướng quân sống trong bảo, giờ hiếm khi ra ngoài lắm đó là suy nghĩ của bọn ta, thiếu tướng quân cũng có ý này.”
“ A, các ngươi muốn tạo phản!”
Thân thích nghèo rối rít xua tay, không dám dính líu tới cái từ đại nghịch bất đạo ấy, chỉ n ghe thôi đã khiếp người:” Không tính là tạo phản, không tính là tạo phản, bọn ta chỉ muốn kiếm mảnh đất tốt để trồng trọt, tốt nhất là có thể ngày ngày ăn thịt như các ngươi, chắc hoàng đế không để ý đâu.”
Theo quy định của triều đình, sở bộ Thanh Trụ tuyên úy ti rời Thành Trụ không có lệnh sẽ bị coi là phản loạn, mà giờ hoàng đế rảnh đâu để ý chuyện nhỏ ấy nữa, Sở Sở nhìn thân thích nghèo thông minh: “ Thế các ngươi cần một mảnh đất thôi hay cả Thành Đô?”
“ Tất nhiên là cả Thành Đô rồi, nếu cho hết đất Thục cũng được, à, phủ Trùng Khánh thì để lại cho các ngươi.” Thân thích nghèo nói rất vô tư:
Sở Sở nói rành rọt từng chữ một: “ Cô gia nhà ta khả năng không chịu đâu.”
“ Sao lại không chịu chứ, đều là người một nhà mà.”
“ Thì thế, nói cho cùng vẫn là người một nhà mà, cho nên đừng làm quan hệ thành quá khó xử, cô gia nhà ta tính khí không tốt, các ngươi cũng biết mà. Nên mấy lới này đừng nói với cô gia ta, nếu không tiểu thư nhà ta sẽ gặp xui xẻo đấy.”
Thân thích nghèo đặt bát cơm lớn xuống: “ Phùng Anh không phải là hoàng hậu à, chuyện nhỏ như vậy mà không quyết được là sao?”
Sở Sở đành phải nói thật rõ ràng: “ Các ngươi đừng có quên, còn có Tiền Đa Đa nữa, tiểu thư nhà ta vốn sống chẳng dễ dàng gì, nếu các ngươi là nhà mẹ đẻ không giúp lại còn gây chuyện, cả Thạch Trụ thổ tuyên úy ti khó khăn lắm mới giữ được e là không giữ được mất ấy.”
Thân thích nghèo giật mình kinh ngạc: “ Cái gì chứ? Thần thánh ơi, Vân lợn rừng muốn nuốt cả Thạch Trụ sao? Chẳng trách Vân Mãnh ở Thục, ai cũng muốn giết hắn.”
Sở Sở dặn dò: “ Ở lại Thạch Trù, đừng ra ngoài, giữ vững lấy nhà mới là chuyện quan trọng nhất, cô gia nhà ta có lẽ không làm khó các ngươi, dám rời Thạch Trụ thì chút người ở nhà không đủ để tiêu hao đâu.”
Thân thích nghèo rốt cuộc không còn khẩu vị ăn nữa, uống cả bầu rượu rồi lăn quay ra ngủ.
Khi Vân Chiêu về nhà thì những lời Mã Tường Lân thăm dò Phùng Anh đã được viết thành văn tự, Tiền Đa Đa và Phùng Anh đang cùng nghiên cứu.
Phùng Anh đưa văn thư cho Vân Chiêu: “ Mã Tường Lân không chịu ngồi yên nữa.”
Vân Chiêu xem thật kỹ một lượt gật gù: “ Cũng dễ hiểu thôi mà, đều là anh hùng hào kiệt, ngay tình hình Đại Minh đã như thế, người ta sao ngồi yên được, phải mưu đồ riêng chứ.”
Tiền Đa Đa nói thêm: “ Lòng tham của hắn rất lớn, hắn muốn cả đất Thục.”
“ Đợi đại quân Cao Kiệt vào Thục là hắn không nghĩ thế đâu, giờ biên luyện sơ bộ đã hoàn thành, đang huấn luyện, sáu tháng nữa sẽ trang bị vào Thục, đợi cuối năm nay, toàn bộ đất Thục sẽ hoàn toàn nằm trong tay chúng ta.”
“ Bao gồm Thạch trụ thổ ti sao?”
Vân Chiêu quay sang nhìn Phùng Anh, viện dẫn một câu nói cổi:” Khắp gầm trời này không đất nào không phải đất của vua, không có người nào không phải thần dân của vua.”
Phùng Anh gật đầu: “ Thiếp tận lực khuyên lão tổ tông, mong rằng Thạch Trụ thổ ti sẽ không làm chuyện châu chấu đá xe đó.”
Vân Chiêu tiếp tục nói: “ Sau này Thạch Trụ tuyên úy ti không còn tồn tại, nơi đó sẽ chỉ có châu phủ mà thôi, mọi việc cứ theo luật pháp mà làm.”
“ Thổ ti trại không rộng, nhưng có rất nhiều người sống, thành bảo chiếm diện tích chưa tới mười mẫu, thêm vào tường thành nữa, tối đa chỉ bốn năm trăm mẫu mà thôi, chưa quá một nghìn, phu quân cho Thạch Trụ thổ ti tồn tại chứ?”
“ Ừm, bọn họ có thể giữ lại sản nghiệp của tổ tiên, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta.”
Tiền Đa Đa lúc này nói vào:” Đất đai Thạch Trụ thổ ti quản hạt quá nghèo khó, thiếp thân kiến nghị, chuyển hết họ tới Quỳ Châu tốt hơn, dù sao Quỳ Châu đất rộng người đông, có thể dung nạp được họ.”
Phùng Anh mím môi nói: “ Vậy chuyện này để thiếp đề xuất, nếu không một khi đám Cao Kiệt vào Thục, Mã thị chẳng may có xung đột gì thì diệt tộc mất.”
Vân Chiêu trầm ngâm, tòa thành bảo của Thạch Trụ thổ ti bất kể là địa thế hay là tầm nhìn binh gia, sự tồn tại của nó là một uy hiếp lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.