Chương 207: Nghi Vấn Của Tôn Truyền Đình. (1)
Kiết Dữ 2
17/11/2022
Cứ nghĩ đám cường đạo Vân thị nghe thấy chuyện mất quyền quản lý huyện Lam Điền sẽ lộ bản chất nhao nhao phản đối, thậm chí có thể viện dẫn giao ước với Hồng Thừa Trù năm xưa ra để phản đối, nhưng Tôn Truyền Đình đợi mãi không ai nói gì, ngạc nhiên mở mắt ra, gằn giọng:” Sao nào, các ngươi bất mãn à?”
Vân Mãnh, Vân Hổ, Vân Giao đồng loạt lắc đầu, biểu thị mình chẳng có ý kiến gì hết.
Tôn Truyền Đình đang định lặp lại lời mình thì chủ bạ Lưu Tham đứng dậy, đủng đỉnh nói:” Đại nhân, chuyện này e không ổn.”
Ánh mắt Tôn Truyền Đình chỉ nhìn Vân Mãnh mặc quan phục Đại Minh ngồi đó cũng có vẻ giống người đường hoàng lắm, với ông ta mà thấy chỉ chướng mắt:” Ngươi tới giờ vẫn chưa đổi tính thổ phỉ sao? Muốn chống đối?”
Vân Mãnh năm năm qua đã thuần tính hơn nhiều, điềm đạm hơn trầm tĩnh hơn, chỉ đơn giản chắp tay:” Hạ quan nghe đại nhân sai đâu đánh đó.”
Tôn Truyền Đình hừ một tiếng đứng dậy:” Vậy thì quyết như thế đi.”
Chủ bạ Lưu Tham bước qua một bên chặn đường đi chắp tay:” Đại nhân nếu cứ cố chấp y mình, ti chức cho rằng bất kể ngài phái ai tới huyện Lam Điền đều chết không có đất chôn đâu.”
“ To gan!” Tôn Truyền Đình đùng đúng nổi giận:” Ngươi đang đe dọa bản quan sao?”
Lưu Tham chẳng sợ hãi, quỳ trước mặt Tôn Truyền Đình, cởi quan phục, tháo ấn tín trên cổ gấp lại đặt trên quan phục dâng lên:” Xin đại nhân cho hạ quan từ quan.”
Tôn Truyền Đình nheo mắt nhìn chủ bạ nhỏ bé không ngờ người ta hành động dứt khoát như vậy:” Năm nay ngươi quá 50 rồi chứ?”
Lưu Tham chắp tay:” Thảo dân sống uổng 51 cái xuân thu rồi.”
“ 51 năm, nhiều năm như thế mới có cơ hội mặc áo quan, ngươi không thấy đáng tiếc à? Nay Vân thị đã không có ý định gì với chính đường huyện Lam Điền, ngươi chỉ là một chúc quan, vì sao bất bình thay?” Tôn Truyền Đình xuất thân tiến sĩ năm Vạn Lịch, bằng vào mười năm dùi mài kinh sử, trải qua khoa khảo khắc nghiệt mà đường hoàng vào sĩ đồ, sự kiêu ngạo tất nhiên là có:
Lưu Tham chỉ cười không giải thích, chắp tay lần nữa đi thẳng ra khỏi đại đường.
Tôn Truyền Đình không thèm để ý, hỏi đám Vân Mãnh:” Không phải các ngươi cũng định từ quan không làm đấy chứ?”
Vân Mãnh cười nịnh:” Gia chủ chưa có lời, bọn hạ quan không dám từ quan.”
“ Ta biết Vân thị các ngươi ở huyện Lam Điền này gốc sâu rễ dày, nhưng thiên hạ này vẫn là thiên hạ Đại Minh, huyện Lam Điền cũng không ngoại lệ, hay các ngươi định giết quan tạo phản? “ Tôn Truyền Đình lên giọng:
Vân Mãnh kiên quyết lắc đầu: “ Không dám, không dám tạo phản.”
Tôn Truyền Đình chắp tay sau lưng nhìn hai sai dịch già đang thì thầm bàn tán: “ Không phải bản quan muốn đoạt quyền bính của Vân thị ngươi, mà bởi vì Vân thị ngươi ở Lam Điền đã một tay che trời rồi, điều này là không thích hợp, lui về đi, chớ thành cái đích cho muôn người.”
“ Vâng, đại nhân cứ làm chủ.”
“ Nếu thế khi huyện lệnh mới tới, ngươi thân là huyện thừa, có trách nhiệm bảo vệ sinh tử cho huyện lệnh, ngươi có tận trách không?”
Vân Mãnh liên tục lắc đầu: “ Thứ hạ quan không thể làm được.”
Tôn Truyền Đình sải bước tới trước mặt Vân Mãnh, tuy ông ta nhỏ bé bằng nửa đại hán uy mãnh này, nhưng khí thế như người khổng lồ nhìn tên tí hon: “ Ngươi không muốn à? Ngươi thực sự cho rằng bằng vào chút lực lượng của Vân thị ngươi mà cũng có thể đối kháng với triều đình? Máu trên đầu Cao Nhữ Nhạc chưa khô, Vân thị ngươi có muốn làm Cao Nhữ Nhạc thứ hai không?”
Vân Mãnh xua tay: “ Đại nhân, chuyện này thực sự không liên quan gì tới Vân thị hết, là bách tính huyện Lam Điền không cho phép người nào khác trừ A Trệ nhà hạ quan làm huyện lệnh.”
Tôn Truyền Đình cười lạnh, đám thổ địa chủ ngu dốt này hoang tưởng quá rồi, người ta chẳng qua sợ các ngươi, không phải thuận lòng theo các ngươi: “ Thật thế sao?”
“ Đại nhân cứ phái huyện lệnh tới là biết.”
“ Được, bản quan muốn xem xem lòng người của bách tính huyện Lam Điền ủng hộ hay phản đối.”
Vân Mãnh cẩn thận nói: “ Đại nhân tốt nhất hãy phái người giỏi chịu đòn.”
Tôn Truyền Đình nhìn Vân Mãnh dần trở nên cứng rắn trước mặt mình: “ Bản quan muốn kiểm duyệt đoàn luyện huyện Lam Điền.”
Vân Hổ, Vân Giao đồng loạt rời chỗ tới trước mặt Tôn Truyền Đình chắp tay: “ Đoàn luyện huyện Lam Điền bái kiến đại nhân.”
Tôn Truyền Đình hời hợt phất tay: “ Chỉnh quân đi.”
Vân Hổ, Vân Giao ưỡn thẳng lưng hô to: “ Đoàn luyện huyện Lam Điền bái kiến đại nhân.”
Tôn Truyền Đình sững sở trong giây lát mới hiểu, thở hắt một hơi: “ Cái gì, các ngươi đang định nói với bản quan là đoàn luyện huyện Lam Điền chỉ có hai ngươi thôi sao?”
Vân Hổ giọng ồm ồm:” Đúng như đại nhân nói.”
Tôn Truyền Đình mặt âm trầm vô cùng dễ sợ, đi qua đi lại trong đại đường, đến khi dừng lại thốt lên một câu: “ Xem ra huyện Lam Điền đã thành thiên hạ của Vân thị rồi.”
Vân Mãnh mới đầu sợ Tôn Truyền Đình chẳng qua do bóng ma năm xưa, hôm nay bất ngờ gặp lại nên nhất thời lúng túng thôi, nếu bảo tới giờ vẫn chưa qua được thì kém quá rồi, lớn tiếng đĩnh đạc nói: “ Đại nhân nói thế hạ quan không dám tán đồng rồi, sáu thành lương thảo của phủ Tây An tới từ huyện Lam Điền, bốn thành quân lương của tam biên cũng tới từ huyện Lam Điền.”
“ Từ khi huyện Lam Điền bắt đầu thu lương thuế, trong một vạn bảy ngàm tám trong sáu bảy lượng bạc trắng Liêu thuế mà Thiểm Tây thu thêm năm nay, có một vạn là của huyện Lam Điền.”
“ Đó chính là lòng trung thành của huyện Lam Điền với Đại Minh.”
“ Đếm khắp châu huyện thiên hạ, duy chỉ có huyện Lam Điền nộp đủ thuế phí, châu huyện khác nghe nói tăng thuế là kiêu khổ liên miên, tìm đủ mọi cách né tránh, duy chỉ có huyện Lam Điền đáp ứng nhu cầu cấp bách của bệ hạ, hôm nay nghe tin tăng Liêu thuế, ba ngày sau đã vét sạch kho phủ nha, dùng khoái mã đưa tới phủ Tây An.”
“ Đó là tâm ý của Vân thị với bệ hạ.”
“ Với quan trên mà nói, Vân thị dốc hết sức hỗ trợ, với bệ hạ, Vân thị khuynh gia bại sản hiếu kính, vậy mà đại nhân vừa tới Thiểm Tây nhậm chức tuần phủ, lại muốn ra tay với huyện Lam Điền trước tiên là có ý gì?”
“ Chẳng lẽ do bách tính huyện Lam Điền bị Vân thị bóc lột cho nên không được nữa, hay là huyện Lam Điền nay án oan hoành hành khiến bách tính phẫn nộ mà không dám nói?”
“ Có không?”
“ Chưa nói cháu hạ quan tuổi chưa tròn mười lăm, chứng kiến Kiến nô liên tục cướp bóc quan ải, khiến Đại Minh đứng ngồi không yên, nên tự mình dẫn trăm gia đinh lên thảo nguyên quyết chiến với Kiến nô, muốn kéo chân Kiến nô, để đại quân ở Liêu Đông có thể dễ thở một chút.”
“ Vân thị như thế có chỗ nào có lỗi với bệ hạ, có lỗi với triều đình, khiến đại nhân nói ra câu trái lẽ phải rằng Vân thị một tay che trời? Đại nhân không sợ làm nguội lạnh lòng trung của chí sĩ sao?”
Lời lẽ đanh thép sắc bén, mỗi câu mỗi chữ là sự thực, Tôn Truyền Đình không phản bác được, lại nghĩ mình đường đường là quan viên xuất thân chính đồ lại bị tên cường đạo chất vấn ngược, không khỏi thẹn quá hóa giận:” Vân thị ngươi là nhà đạo phỉ, chuyện này ngươi nói sao đây?”
Vân Mãnh hướng ra ngoài cửa chắp tay vái một cái:” Vân thị năm xưa gây họa ở thôn làng, đã bị đại nhân trừng phạt, một trận đòn, gần một năm khổ dịch, ba huynh đệ ta đều trải qua xử phạt, lỗi cũng xóa rồi. Cả vũ khí làm ác cũng bị đại nhân đúc thành công cụ, giờ vẫn nói Vân thị là nhà đạo phỉ, có kiện lên bệ hạ, đại nhân cũng không thắng đâu.”
Tôn Truyền Đình mặt đen như than: “ Năm xưa bản quan nhân từ nên mới tha cho các ngươi.”
Vân Mãnh lập tức đáp lại: “ Không có sự nhân từ đại nhân năm xưa, đâu có huyện Lam Điền khắp nơi phồn hoa như bây giờ.”
Vân Mãnh, Vân Hổ, Vân Giao đồng loạt lắc đầu, biểu thị mình chẳng có ý kiến gì hết.
Tôn Truyền Đình đang định lặp lại lời mình thì chủ bạ Lưu Tham đứng dậy, đủng đỉnh nói:” Đại nhân, chuyện này e không ổn.”
Ánh mắt Tôn Truyền Đình chỉ nhìn Vân Mãnh mặc quan phục Đại Minh ngồi đó cũng có vẻ giống người đường hoàng lắm, với ông ta mà thấy chỉ chướng mắt:” Ngươi tới giờ vẫn chưa đổi tính thổ phỉ sao? Muốn chống đối?”
Vân Mãnh năm năm qua đã thuần tính hơn nhiều, điềm đạm hơn trầm tĩnh hơn, chỉ đơn giản chắp tay:” Hạ quan nghe đại nhân sai đâu đánh đó.”
Tôn Truyền Đình hừ một tiếng đứng dậy:” Vậy thì quyết như thế đi.”
Chủ bạ Lưu Tham bước qua một bên chặn đường đi chắp tay:” Đại nhân nếu cứ cố chấp y mình, ti chức cho rằng bất kể ngài phái ai tới huyện Lam Điền đều chết không có đất chôn đâu.”
“ To gan!” Tôn Truyền Đình đùng đúng nổi giận:” Ngươi đang đe dọa bản quan sao?”
Lưu Tham chẳng sợ hãi, quỳ trước mặt Tôn Truyền Đình, cởi quan phục, tháo ấn tín trên cổ gấp lại đặt trên quan phục dâng lên:” Xin đại nhân cho hạ quan từ quan.”
Tôn Truyền Đình nheo mắt nhìn chủ bạ nhỏ bé không ngờ người ta hành động dứt khoát như vậy:” Năm nay ngươi quá 50 rồi chứ?”
Lưu Tham chắp tay:” Thảo dân sống uổng 51 cái xuân thu rồi.”
“ 51 năm, nhiều năm như thế mới có cơ hội mặc áo quan, ngươi không thấy đáng tiếc à? Nay Vân thị đã không có ý định gì với chính đường huyện Lam Điền, ngươi chỉ là một chúc quan, vì sao bất bình thay?” Tôn Truyền Đình xuất thân tiến sĩ năm Vạn Lịch, bằng vào mười năm dùi mài kinh sử, trải qua khoa khảo khắc nghiệt mà đường hoàng vào sĩ đồ, sự kiêu ngạo tất nhiên là có:
Lưu Tham chỉ cười không giải thích, chắp tay lần nữa đi thẳng ra khỏi đại đường.
Tôn Truyền Đình không thèm để ý, hỏi đám Vân Mãnh:” Không phải các ngươi cũng định từ quan không làm đấy chứ?”
Vân Mãnh cười nịnh:” Gia chủ chưa có lời, bọn hạ quan không dám từ quan.”
“ Ta biết Vân thị các ngươi ở huyện Lam Điền này gốc sâu rễ dày, nhưng thiên hạ này vẫn là thiên hạ Đại Minh, huyện Lam Điền cũng không ngoại lệ, hay các ngươi định giết quan tạo phản? “ Tôn Truyền Đình lên giọng:
Vân Mãnh kiên quyết lắc đầu: “ Không dám, không dám tạo phản.”
Tôn Truyền Đình chắp tay sau lưng nhìn hai sai dịch già đang thì thầm bàn tán: “ Không phải bản quan muốn đoạt quyền bính của Vân thị ngươi, mà bởi vì Vân thị ngươi ở Lam Điền đã một tay che trời rồi, điều này là không thích hợp, lui về đi, chớ thành cái đích cho muôn người.”
“ Vâng, đại nhân cứ làm chủ.”
“ Nếu thế khi huyện lệnh mới tới, ngươi thân là huyện thừa, có trách nhiệm bảo vệ sinh tử cho huyện lệnh, ngươi có tận trách không?”
Vân Mãnh liên tục lắc đầu: “ Thứ hạ quan không thể làm được.”
Tôn Truyền Đình sải bước tới trước mặt Vân Mãnh, tuy ông ta nhỏ bé bằng nửa đại hán uy mãnh này, nhưng khí thế như người khổng lồ nhìn tên tí hon: “ Ngươi không muốn à? Ngươi thực sự cho rằng bằng vào chút lực lượng của Vân thị ngươi mà cũng có thể đối kháng với triều đình? Máu trên đầu Cao Nhữ Nhạc chưa khô, Vân thị ngươi có muốn làm Cao Nhữ Nhạc thứ hai không?”
Vân Mãnh xua tay: “ Đại nhân, chuyện này thực sự không liên quan gì tới Vân thị hết, là bách tính huyện Lam Điền không cho phép người nào khác trừ A Trệ nhà hạ quan làm huyện lệnh.”
Tôn Truyền Đình cười lạnh, đám thổ địa chủ ngu dốt này hoang tưởng quá rồi, người ta chẳng qua sợ các ngươi, không phải thuận lòng theo các ngươi: “ Thật thế sao?”
“ Đại nhân cứ phái huyện lệnh tới là biết.”
“ Được, bản quan muốn xem xem lòng người của bách tính huyện Lam Điền ủng hộ hay phản đối.”
Vân Mãnh cẩn thận nói: “ Đại nhân tốt nhất hãy phái người giỏi chịu đòn.”
Tôn Truyền Đình nhìn Vân Mãnh dần trở nên cứng rắn trước mặt mình: “ Bản quan muốn kiểm duyệt đoàn luyện huyện Lam Điền.”
Vân Hổ, Vân Giao đồng loạt rời chỗ tới trước mặt Tôn Truyền Đình chắp tay: “ Đoàn luyện huyện Lam Điền bái kiến đại nhân.”
Tôn Truyền Đình hời hợt phất tay: “ Chỉnh quân đi.”
Vân Hổ, Vân Giao ưỡn thẳng lưng hô to: “ Đoàn luyện huyện Lam Điền bái kiến đại nhân.”
Tôn Truyền Đình sững sở trong giây lát mới hiểu, thở hắt một hơi: “ Cái gì, các ngươi đang định nói với bản quan là đoàn luyện huyện Lam Điền chỉ có hai ngươi thôi sao?”
Vân Hổ giọng ồm ồm:” Đúng như đại nhân nói.”
Tôn Truyền Đình mặt âm trầm vô cùng dễ sợ, đi qua đi lại trong đại đường, đến khi dừng lại thốt lên một câu: “ Xem ra huyện Lam Điền đã thành thiên hạ của Vân thị rồi.”
Vân Mãnh mới đầu sợ Tôn Truyền Đình chẳng qua do bóng ma năm xưa, hôm nay bất ngờ gặp lại nên nhất thời lúng túng thôi, nếu bảo tới giờ vẫn chưa qua được thì kém quá rồi, lớn tiếng đĩnh đạc nói: “ Đại nhân nói thế hạ quan không dám tán đồng rồi, sáu thành lương thảo của phủ Tây An tới từ huyện Lam Điền, bốn thành quân lương của tam biên cũng tới từ huyện Lam Điền.”
“ Từ khi huyện Lam Điền bắt đầu thu lương thuế, trong một vạn bảy ngàm tám trong sáu bảy lượng bạc trắng Liêu thuế mà Thiểm Tây thu thêm năm nay, có một vạn là của huyện Lam Điền.”
“ Đó chính là lòng trung thành của huyện Lam Điền với Đại Minh.”
“ Đếm khắp châu huyện thiên hạ, duy chỉ có huyện Lam Điền nộp đủ thuế phí, châu huyện khác nghe nói tăng thuế là kiêu khổ liên miên, tìm đủ mọi cách né tránh, duy chỉ có huyện Lam Điền đáp ứng nhu cầu cấp bách của bệ hạ, hôm nay nghe tin tăng Liêu thuế, ba ngày sau đã vét sạch kho phủ nha, dùng khoái mã đưa tới phủ Tây An.”
“ Đó là tâm ý của Vân thị với bệ hạ.”
“ Với quan trên mà nói, Vân thị dốc hết sức hỗ trợ, với bệ hạ, Vân thị khuynh gia bại sản hiếu kính, vậy mà đại nhân vừa tới Thiểm Tây nhậm chức tuần phủ, lại muốn ra tay với huyện Lam Điền trước tiên là có ý gì?”
“ Chẳng lẽ do bách tính huyện Lam Điền bị Vân thị bóc lột cho nên không được nữa, hay là huyện Lam Điền nay án oan hoành hành khiến bách tính phẫn nộ mà không dám nói?”
“ Có không?”
“ Chưa nói cháu hạ quan tuổi chưa tròn mười lăm, chứng kiến Kiến nô liên tục cướp bóc quan ải, khiến Đại Minh đứng ngồi không yên, nên tự mình dẫn trăm gia đinh lên thảo nguyên quyết chiến với Kiến nô, muốn kéo chân Kiến nô, để đại quân ở Liêu Đông có thể dễ thở một chút.”
“ Vân thị như thế có chỗ nào có lỗi với bệ hạ, có lỗi với triều đình, khiến đại nhân nói ra câu trái lẽ phải rằng Vân thị một tay che trời? Đại nhân không sợ làm nguội lạnh lòng trung của chí sĩ sao?”
Lời lẽ đanh thép sắc bén, mỗi câu mỗi chữ là sự thực, Tôn Truyền Đình không phản bác được, lại nghĩ mình đường đường là quan viên xuất thân chính đồ lại bị tên cường đạo chất vấn ngược, không khỏi thẹn quá hóa giận:” Vân thị ngươi là nhà đạo phỉ, chuyện này ngươi nói sao đây?”
Vân Mãnh hướng ra ngoài cửa chắp tay vái một cái:” Vân thị năm xưa gây họa ở thôn làng, đã bị đại nhân trừng phạt, một trận đòn, gần một năm khổ dịch, ba huynh đệ ta đều trải qua xử phạt, lỗi cũng xóa rồi. Cả vũ khí làm ác cũng bị đại nhân đúc thành công cụ, giờ vẫn nói Vân thị là nhà đạo phỉ, có kiện lên bệ hạ, đại nhân cũng không thắng đâu.”
Tôn Truyền Đình mặt đen như than: “ Năm xưa bản quan nhân từ nên mới tha cho các ngươi.”
Vân Mãnh lập tức đáp lại: “ Không có sự nhân từ đại nhân năm xưa, đâu có huyện Lam Điền khắp nơi phồn hoa như bây giờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.