Minh Thiên Hạ

Chương 208: Nghi Vấn Của Tôn Truyền Đình. (2)

Kiết Dữ 2

17/11/2022

Tôn Truyền Đình nhìn chằm chằm Vân Mãnh, ông ta có cảm giác mình đã nắm bắt được bí mật nào đó của Vân thị rồi:” Giải thích trọn vẹn lắm, sao ngươi không nói luôn cả chuyện hoạn quan Tiết Nguyên Nghĩa tháng 10 năm nay tới nhà ngươi, lấy 1000 cân khoai lang hiến bệ hạ, bệ hạ khen ngợi Vân thị ngươi còn đích thân viết hai chữ "thự lương" để Vân thị vinh diệu tổ tôn? Giỏi lắm, làm bản quan á khẩu rồi, ai dạy ngươi nói những lời này, ta không tin một tên đạo phỉ như ngươi có thể nói năng lý lẽ đường hoàng gẫy gọn như vậy, nói đi, ai mách nước cho ngươi, bản quan muốn xem nhân vật lớn nào chống lưng cho Vân thị ngươi, nói xem bản quan có sợ không?”

“ Không có ai khác.” Vân Mãnh hết sức kiêu ngạo đáp:” Đó đều là do chất nhi của hạ quan trước khi đi dạy thế.”

Tôn Truyền Đình không tin chuyện này, trong mắt ông ta chính đám cường đạo năm xưa ở sau dùng roi thúc bánh tính làm việc mới có ngày hôm nay, chuyện đó ắt có cao nhân chỉ điểm, ông ta tin chuyện đó hơn là đứa bé tám tuổi làm ra tất cả những thứ này, hỏi lại lần nữa:” Chính là huyện lệnh 8 tuổi năm nào đó sao?”

“ Chính thế ạ.”

“ Ý ngươi nói người chủ sự chân chính của Vân thị là đứa bé năm nay chưa tròn 15, không phải là các ngươi à?”

Vân Mãnh nhìn Tôn Truyền Đình mang vẻ mặt đầy hoài nghi:” Chuyện năm xưa của bọn hạ quan, đại nhân biết rõ hơn ai hết, bọn hạ quan không có khả năng nắm giữ gia nghiệp Vân thị. Nay tộc trưởng Vân thị chính là chất nhi Vân Trệ của hạ quan, chính đứa bé đó làm nên cơ nghiệp vĩ đại này, không có ai chống lưng cho Vân thị hết.”

Tôn Truyền đình mỉa mai:” Nói như thế thì xem ra bản quan cũng nên đưa đứa bé ngốc nghếch trong nhà tới huyện Lam Điền để nó gần gũi với lợn rừng, để lợn rừng dạy bảo.”

Vân Mãnh hết sức nghiêm túc nói:” Đại nhân không nên làm thế, có người cũng nghĩ như đại nhân, rốt cuộc khiến đứa bé vô tội bị lợn rừng làm bị thương.”

Tôn Truyền Đình thấy dây dưa ở chủ đề này không có ý nghĩa:” Vân Mãnh, Vân Hổ, Vân Giao, các ngươi thực sự không phải hạng cùng hung cực ác, nếu không năm xưa bản quan đã khiến các ngươi rơi đầu rồi. Nếu như huyện Lam Điền dưới sự chủ trì của các ngươi giàu có sung túc như vậy, thế thì dẫn bản quan đi xem xem huyện Lam Điền, xem xem mảnh đất đạo tặc năm xưa ra sao, mỗi một tấc đất đều xem qua, không được phép che giấu.”

Vân Mãnh có chút ngập ngừng:” Tất nhiên là được, Vân thị chẳng có gì phải che giấu người khác ... Chỉ là ...”

Tôn Truyền đình gằn giọng:” Sao, không có gì phải che giấu mà lại có chuyện gì không thể nói ra à?”

Vân Mãnh buông một tiếng thở dài:” Không phải là hạ quan không thể nói, mà là không nói rõ ràng được, ngay cả hạ quan cũng không biết địa phận huyện Lam Điền rốt cuộc ở đâu? Mùa thu năm nay, đại hộ nhân gia của Kiền Huyện, Phù Phong, Trường An, Thương Nam, Thương Châu, thậm chí cả Hoa Âm đều tới huyện Lam Điền nộp thuế ... Không biết đại nhân có muốn tới những chỗ đó không?”

“ Rồi từ khi Trương Bỉnh Trung đánh nghi binh Tương Dương phủ, một dải Hán Trung cũng muốn nương nhờ huyện Lam Điền, không biết cái đó tính sao?”



“ Cái gì?” Tôn Truyền Kinh kêu lên kinh hãi, quát:” Ngươi nói các châu huyện quanh đây đã nộp thuế cho Vân thị ngươi? Vì sao không báo lên?”

Vân Mãnh gãi đầu:” Báo lên rồi ạ, bọn hạ quan cũng khổ không sao kể siết, báo liền năm sáu lần, Lão Hổ, mau mời chủ bạ, để ông ấy nói.”

Vân Hổ chạy đi ngay, nhà Lão Lưu gần huyện nha, dù có từ quan thật cũng sẽ về nhà, hơn nữa hắn tin, trừ khi có lời của đứa cháu mình, nếu không sẽ không có chuyện ông ta từ quan thật.

Tôn Truyền Đình phải uống ba bốn chén trà mới trấn áp được sự cuồng nộ trong lòng, đi qua đi lại trong phòng, trầm giọng hỏi:” Báo lên ở đâu?”

“ Phủ Tây An, thậm chí cũng bẩm báo với cả thái giám Tiết Nguyên Nghĩa tới giục Liêu thuế, không ai trả lời, sau đó chất nhi của hạ quan liền thành đồng tri Tây An.”

Hai bàn tay giấu trong ống tay áo của Tôn Truyền Đình run lên liên hồi, cho tới tận khi mời được Lưu chủ bạ quay lại, ông ta mới ngồi xuống làm vẻ mặt gió thoảng mây bay, lệnh lấy sổ sách thu thuế năm nay để ông ta kiểm tra.

Chủ bạ Lưu Tham là người kiêu ngạo, sai tiểu lại đem hết sổ sách tới cho Tôn Truyền Đình, cuối cùng ngạo nghễ nói:” Đại nhân, sổ sách thuế má đất đai của huyện Lam Điền ba năm qua đều ở đây, mỗ dám nói đây là sổ sách rõ ràng nhất của triều Minh, nếu mà ngài tra ra được thiếu dù một đồng, không cần ngài hạ lệnh, mỗ treo cổ chết ngay ở huyện nha, mời đao phủ lột da nhồi cỏ, đặt trước huyện nha để cảnh cáo kẻ sau.”

Tôn Truyền Đình tựa chẳng nghe thấy, hai tay lật sách nhanh như chớp, đôi mắt xanh lét tựa dã thú.

Công vụ của lục bộ huyện nha, ông ta quá quen thuộc, chỉ hai canh giờ sau đã đại khái xem hết một lượt.

Sau đó ngồi ngây ra ở đại đường không nói một lời.

Quá chấn kinh.

Sản lượng lương thực một năm của huyện Lam Điền hiện nay đã vượt qua sản lượng lương thực của toàn bộ các huyện ở Quan Trung rồi, trong khi đây là cái huyện tuyệt đại đa số đất đai là đồi núi, không thích hợp canh tác.



Sao có thể?

“ Con số trong sổ sách không sai sót chứ?” Qua rất lâu giọng âm u của Tôn Truyền Đình mới vang lên:

Lưu chủ bạ vẫn chưa đi, vì ông ta đợi Tôn Truyền Đình hỏi câu này đã hơn hai canh giờ, nghe vậy ngẩng cao đầu:” Đại nhân có thể thấy phủ Tây An bách tính không lo cơm áo, thương cổ đi lại không dứt không dứt là nhờ huyện Lam Điền chống đỡ.”

Tôn Truyền Đình sắc mặt biến đổi liên hồi, cuối cùng chắp tay một cái:” Lưu chủ bạ quốc sĩ vô song, Tôn mỗ thất lễ, xin tạ tội ở đây.”

Lưu chủ bạ có được thể diện hài lòng rồi, không đi quá đà:” Đại nhân khiêm tốn rồi.”

Giọng Tôn Truyền Đình bỗng nhiên ôn hòa hơn rất nhiều:” Huyện thừa đại nhân vất vả công cao.”

Người này quả nhiên không tầm thường chút nào, cầm được buông được, Vân Mãnh vội đáp lễ:” Hạ quan có chỗ nào vô lễ xin đại nhân lượng thứ, ngoài ra đại nhân muốn xem đoàn luyện huyện Lam Điền, không phải ba huynh đệ hạ quan qua loa với đại nhân mà thực sự không có nhân thủ cho ngài xem.”

“ Dựa theo lệnh của huyện tôn, phàm là nam đinh từ trên 15 tới dưới 50 đều là đoàn luyện của huyện, nếu không có tặc khấu tới xâm phạm, huyện Lam Điền tuyệt đối không vô cớ triệu tập đoàn luyện, một khi gõ chiêng triệu tập, toàn bộ nam đinh đều bỏ công việc, đồng lòng ngự địch, cho nên đại nhân muốn xem đoàn luyện, trừ khi là có tặc khẩu xâm phạm Lam Điền.”

Tôn Truyền Đình ngây ra một lúc thở dài:” Nay thiên hạ nhiễu loạn, huyện Lam Điền đã binh cường mã tráng, vì sao không xuất binh diệt trừ tặc khấu, để Quan Trung bình an, thiên hạ bình an?”

Lưu Tham chắp tay:” Người huyện Lam Điền chỉ có chức trách giữ gìn đất đai huyện Lam Điền, không có chức trách thủ vệ nơi khác, đó là trách nhiệm của bách tính và quan viên địa phương.”

Tôn Truyền Đình vỗ bàn:” Nói như thế dù tặc khấu công phá Tây An, các ngươi vẫn khoanh tay ngồi nhìn?”

Lưu Tham làm hình danh sư gia trong huyện lâu năm, trải qua hết những ngày đen tối nơi này, lại thông làu luật hình, điềm đạm đáp: “ Ngày xưa huyện Lam Điền tặc khấu hoành hành, bách tính không có cơm ăn cái mặc, phải bán vợ bán con, quý nhân trong thành Tây An có chức trách chăm lo bách tính mà đâu có vị nào rời thành vỗ về bách tính, hỗ trợ một hạt gạo.”

“ Nay đại nhân bắt người không có chức trách đi bảo vệ người khác, há chẳng phải vô lý lắm sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook