Minh Thiên Hạ

Chương 711: Ngoài Bạc Ra Ta Không Muốn Gì Cả. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Vân Chiêu lúc này đang ở đại sảnh đường của Hồng Lư Tự mắt nhìn chằm chằm Phục Bộ Thạch Thủ Kiến đang quỳ trước mặt mình, với ánh mắt hết sức tò mò cùng hào hứng.

Nhìn rất lâu Vân Chiêu không thấy trên người nam nhân người Oa hói đầu thấp bé gày gò này có gì hơn người, càng chẳng có chỗ nào khớp với hình ảnh trong lòng y: “ Ngươi không phải được gọi là Phục Bộ Bán Tàng sao? (Hattori Hanzō) “

“ Tướng quân thật là biết nhiều nhớ kỹ, cả Phục Bộ Bát Tàng mà ngài cũng biết, có điều cái tên này thông thường là chỉ ngài Phục Bộ Chính Thành. Đương nhiên tướng quân nói cũng không sai, Phục Bộ Bán Tàng cũng là tên của thần hạ, thực sự rất vinh hạnh. “ Phục Bộ Thạch Thủ Kiến không ngờ Vân Chiêu còn biết tới cả mình, kích động đáp:

Vân Chiêu nghe mà ù cả đầu, dù sao Phục Bộ Bán Tàng trong game Thị Hồn (Samurai Shodown) từng làm bạn với y trải qua thời gian dài thời thanh xuân xốc nổi, tiếp tục tò mò hỏi: “ Vậy Giáp Hạ Nhãn Giả ( Ninja vùng Iga) thì sao?”

“ Tướng quân, nhẫn giả chỉ là võ sĩ chân đất không đáng nhắc tới nhất trong quân đoàn Giáp Hạ Đồng Tâm của thần hạ mà thôi.”

“ Không thể nào, Giáp Hạ Nhẫn Giả có khả năng phi thiên độn địa, chết không quay đầu.”

Phục Bộ Thạch Thủ Kiến hây hây hai tiếng: “ Cảm tạ tướng quân coi trọng, thần hạ lần này tới Lam Điền có mang theo sáu Giáp Hạ thượng nhẫn, nếu tướng quân thích sẽ để lại trông cửa cho tướng quân.”

Vân Chiêu không khoe cái kiến thức hỗn tạp chắp vá của mình nữa, nếu những Giáp Hạ Nhẫn Giả không có tuyệt chiêu như trong game từng chơi thì y cần gì: “ Được rồi, Đức Xuyên phái ngươi tới Lam Điền có tin tức tốt gì nói cho ta không?”

Phục Bộ Thạch Thủ Kiến dán đầu sát đất cung kính nói: “ Nghe nói thuộc hạ Thi Lang của tướng quân đã bình định vùng biển Đại Minh, Đức Xuyên tướng quân vui mừng vô cùng, chuyên môn phái thần hạ tới chúc mừng.”

Tiếng Hán của người này rất tốt, Vân Chiêu gần như không nghe ra người nước khác nói, Vân Chiêu mỉm cười lắc đầu: “ Nói đi, các ngươi tới đây có ý gì?”

Phục Bộ Thạch Thủ Kiến ngồi quỳ nói: “ Chẳng phải tướng quân muốn Đài Loan sao? Thần hạ có một kế, có thể giúp tướng quân gươm không dính máu lấy được Đài Loan, không biết tướng quân có muốn nghe ý kiến của thần hạ không?”

Vân Chiêu phe phẩy quạt bồ: “ Nói nghe xem nào.”

Thế nhưng Phục Bộ Thạch Thủ Kiến không nói nữa, mà lấy ống tay áo ra một bản văn thư thông qua đại hồng lư Chu Tồn Cực đưa cho Vân Chiêu.

“ Hà Lan, Bồ Đào Nha là đám cường đạo, nay tướng quân được thiên hạ trông vào, để để bọn chúng ô uế thanh danh, Phục Bộ bất tài, nguyện đi đầu làm tiên phong, quét sạch đám yêu nhân cho tướng quân, trả nhan sắc cũ cho Đài Loan.”

Vân Chiêu vừa xem văn thư vừa nghe Phục Bộ Thạch Thủ Kiến trình bày, xem xong đặt sang bên cạnh: “ Nói đi, ta phải bỏ ra cái gì đây?”

Phục Bộ Thạch Thủ Kiến dùng giọng hùng hồn nhất nói: “ Quân đoàn Giáp Hạ Đồng Tâm nghe lệnh tướng quân, chỉ xin tướng quân thương xót những võ sĩ liều mạng vì tướng quân, vũ trang cho họ.”



“ Rất công bằng, chỉ là đây là kiến nghị của ngươi hay là ý kiến của Đức Xuyên.”

“ Tất nhiên là ý kiến của Đức Xuyên tướng quân.”

Vân Chiêu khẽ thở dài: “ Vũ trang cho các ngươi, lại còn mượn chiến hạm của ta thanh trừ người Bồ Đào Nha, Hà Lan, ta không hoài nghi dưới ưu thế binh lực các ngươi sẽ chiến thắng. Khi ngươi về nước Oa liền có được một hùng sư trang bị hoàn thiện, lại được chiến tranh hung đúc, thuận tiện đuổi luôn người Hà Lan khỏi nước các ngươi.”

“ Phục Bộ, ngươi thấy ta dễ bị lừa vậy sao?”

“ Tướng quân, thần hạ lần này tới chỉ mang theo thành ý.” Dù Vân Chiêu không hề nổi giận, nhưng chính trách mắng bằng giọng điệu nhẹ nhàng như thế mới khiến Phục Bộ run sợ, đám võ sĩ trong đại điện nhất tề nhìn hắn với ánh mắt âm u chứng tỏ điều ấy:

Dù là vậy lưng hắn vẫn thẳng tắp, trả lời hết sức rành rọt.

Quả nhiên là tên sứ giả khôn ngoan, Vân Chiêu ra hiệu cho thân binh không cần manh động, tên này cố tình đặt bản thân vào hoàn cảnh ấy thể hiện tinh thần bất khuất thôi, có nghĩa rằng hắn có quân bài ở sau chưa dùng: “ Thành ý gì?”

Phục Bộ Thạch Kiến Thủ cáo tội rời đi, không lâu sau mang hai cái hộp hình vuông vào đại điện, mở lớp giấy bọc ra đẩy về phía trước: “ Mới tướng quân ghé mắt.”

Vân Chiêu thở dài, không biết gần đây xảy ra chuyện gì luôn có người đưa đầu người tới cho y xem.

Liếc mắt nhìn đầu người trong hộp, phát hiện ra là một nữ nhân và một thiếu niên, tóc chải chỉnh tề, hai mắt nhắm lại, nét mặt điềm tĩnh, chỉ là bị chặt đầu khá lâu rồi bị mất nước, hơi khô.

Chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể đoán ra rằng hai cái đầu người này cũng thuộc về Trịnh thị.

“ Đây là dư nghiệt của Trịnh Chi Long ở nước thần hạ.” Phục Bộ Thạch Kiến Thủ giới thiệu:

Vân Chiêu đưa mắt ra hiệu liền có thân binh đi tới kiểm tra cái đầu, Vân thị không thiếu nhân tài chuyên môn ở mấy lĩnh vực này, từ lột da tới tra tấn cái gì cũng có, nhất là đám làm già thổ phỉ Vân thị.

“ Thiếu gia, hai cái đầu này đã bị chặt chừng mười tháng rồi.” Lão già xem rất kỹ rồi nói:

Phục Bộ Thạch Kiến Thủ tán thưởng: “ Quả đúng là người nhà nghề, hai cái đầu này đã được cho vào hộp 12 tháng trước.”



Vân Chiêu ồ một tiếng: “ Nói thế thì Đức Xuyên tướng quân của các ngươi đã quyết định đuổi hết thế lực ngoại quốc từ năm trước rồi, thế nào, có thuận lợi không?”

“ Bất kể phải trả giá thế nào, tướng quân cũng phải thống nhất Phù Tang, đất Phù Tang không cho người ngoài nhúng tay vào. Hai cái đầu này không chỉ mang ý nghĩa đó, Phù Tang muốn giữ thương mại qua lại với Lam Điền, Đức Xuyên tướng quân luôn dùng hai cái đầu này đảm bảo với tướng quân, Lam Điền có thể thay thế phân ngạch của Trịnh thị ở Phù Tang.”

Chu Tồn Cực mặt chăm chú nghe hai người nói chuyện mắt nhìn phản ứng của Vân Chiêu, thấy y khẽ gật gù liền đưa tay nói: “ Mời Phục Bộ tiên sinh ngồi.”

Lập tức có quan viên hồng lư mang bàn thấp bồ đoàn cùng với trà xanh lên.

Phục Bộ Thạch Kiến Thủ ngồi sau cái bàn thấp, cầm cốc trà lên uống một ngụm: “ Trà ngon.”

Vân Chiêu vờ không nghe ra hàm ý châm chọc trong lời đó, hỏi: “ Ta nghe nói Trịnh thị làm ăn ở Phù Tang rất lớn, không biết bọn chúng làm những gì?”

“ Dưới tình huống thông thường Trịnh thị vận chuyển tới Phù Tang tơ sống, các loại vải vóc và dược liệu thô, không biết tướng quân sau khi tiếp nhận thương mại Trịnh thị sẽ mang gì tới Phù Tang?”

Chu Tồn Cực đón ý Vân Chiêu hỏi: “ Vậy Phục Bộ tiên sinh muốn Lam Điền giao dịch gì với Phù Tang?”

“ Sắt thép. “ Phục Bộ nói ngắn gọn dứt khoát:

Chu Tồn Cực khó xử: “ Vận chuyển thứ đó tới Phù Tang sao? Phục Bộ tiên sinh đã nghĩ tới chưa? Đường thì xa, sắt thép ở Lam Điền lại không phải là thứ quý giá, vượt đại dương đưa tới Phù Tang e rằng ... Hơn nữa bản quan nghe nói đao Oa là quốc bảo của Phù Tang, các vị theo lý mà nói thì đâu thiếu sắt thép.”

Phục Bộ đau lòng nói: “ Ngược lại, chính vì thiếu sắt thép cho nên mỗi công tượng Phù Tang mới đem từng thanh đao thành bảo vật, còn về đường xá xa xôi thì không sao, đắt một chút cũng được.”

Vân Chiêu lên tiếng: “ Nếu các ngươi không ý kiến, vậy ta cũng đồng ý, chỉ cần các ngươi có đủ tiền, cứ tới xưởng luyện sắt Lam Điền đặt hàng. Các ngươi còn muốn thứ hàng hóa nào nữa?”

“ Thuốc nổ. “ Phục Bộ lần nữa đáp rất dứt khoát:

“ Không thành vấn đề. “ Vân Chiêu cũng không tranh thủ cơ hội đòi hỏi, đồng ý luôn:

(*) Hattori Hanzo là ninja khét tiếng phái Iga, đang nói trong game nhá không liên quan tới nhân vật lịch sử.

Trùng hợp Ninja Showdown là một trong số ít game đối kháng mình chơi, nhân vật tủ của mình là chàng mù tóc xanh Ukyo, đánh nhau lúc nào cũng xoay lưng về đối phương, rút gươm cực nhanh, đánh phản kích vô cùng bá đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook