Chương 712: Ngoài Bạc Ra Ta Không Muốn Gì Cả. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Thuốc nổ đúng là vật tư quân sự trọng yếu, vấn đề nó là thứ dễ tiêu hao, yêu cầu bảo quản cao, trong khi đó năng lực sản xuất ở huyện Lam Điền rất lớn.
Chuyện chế tạo thuốc nổ ở huyện Lam Điền đã dây chuyền hóa, làm vừa nhanh lại vừa an toàn.
Với lại đám nghiên cứu viên ở viện nghiên cứu vũ khí từ lâu đã không hài lòng với uy lực của thuốc nổ đen, từ khi Trương Quốc Oanh nghiên cứu ra lôi hống (Thủy ngân fulminat), việc nghiên cứu có tiến bộ nhất định.
Dưới tình huống đó, huyện Lam Điền chẳng những cung ứng thuốc nổ cho cả Trương Bỉnh Trung, Lý Hồng Cơ, cũng có cả triều đình.
Mấy năm qua giá thuốc nổ chất lượng của huyện Lam Điền chẳng những không tăng mà còn liên tục giảm, ép những xưởng thuốc nổ nhỏ của Đại Minh không còn đường sống.
Công nghệ sản xuất thô sơ của bọn họ vốn chẳng phải là đối thủ của dây chuyền sản xuất rồi, lại thêm thương đội Lam Điền đã phân bố khắp Đại Minh còn tích cực quản bá, giờ thuốc nổ huyện Lam Điền sắp lũng đoạn Đại Minh rồi.
Tất nhiên quan phủ huyện Lam Điền không công khai bán thuốc nổ, mà thông qua nhiều danh nghĩa bán đi, cho nên tới giờ chưa ai phát hiện, vận mệnh của họ đã nắm trong tay huyện Lam Điền rồi.
Giờ nước Oa cũng muốn mua thuốc nổ, Vân Chiêu thấy hoàn toàn có thể bán cho bọn họ.
Phục Bộ thì không ngờ Vân Chiêu đáp ứng bán thứ vật tư trọng yếu một cách dễ dàng như thế, cố nén kích động xuống, cẩn thận hỏi lại: “ Tướng quân thực sự muốn bán thuốc nổ cho Phù Tang à? Không biết tướng quân có thể bán bao nhiêu?”
“ Một năm 50 vạn cân, các ngươi có mua được không? “ Vân Chiêu hơi lo:
Phục Bộ đứng tim suýt ngã lăn quay ra đất :” Năm, năm mươi mươi vạn cân ạ.”
Chu Tồn Cực giải thích: “ Phục Bộ tiên sinh chưa biết, đó là sản lượng cả năm của một xưởng sản xuất thuốc nổ, nếu quý quốc nếu không thể mua hết, xưởng thuốc nổ không thể hoạt động hết công suất, vậy thì ý nghĩa không lớn ...”
“ Được, được, có thể ... “ Phục Bộ có được đáp án hài lòng, vội nói như thể sợ Vân Chiêu đổi ý, y sợ huyện Lam Điền bán quá ít thôi chứ không sợ người ta bán quá nhiều:
Vân Chiêu hỏi tiếp: “ Vậy các ngươi còn muốn gì nữa nào?”
“ Hỏa thương, hỏa pháo. “ Lần này giọng Phục Bộ khó tránh khỏi hơi run, không dứt khoát như lần trước, chính hắn còn thấy chuyện này khó tiếp nhận:
Vân Chiêu nghĩ ngay tới số hỏa thương, hỏa pháo mà quân đoàn Cao Kiệt vừa thải hồi, giờ có người hỏi mua, y lại chả mừng quá, hào phóng phất tay:” Được, nếu như các ngươi có thể trả cái giá không tệ, ta thậm chí bán luôn cả hỏa thương, hỏa pháo đang sử dụng trong quân cho ngươi.”
Phục Bộ lẩn này ngã ngửa ra sau, lồm cồm bò dậy khẩn cấp xác nhận lại: “ Thật sao? Thật sự có thể sao tướng quân? Ngài, ngài không đùa thần hạ chứ?”
Phản ứng của hắn làm Vân Chiêu cười ha hả, các triều đại của Trung Quốc coi thông thương với nước ngoài như sự ban ơn, y nào ngốc vậy, thông thương là để kiếm lợi: “ Con người ta ấy mà, thích tiền lắm, ngươi còn muốn mua gì nữa?”
Phục Bộ suýt lên cơn đau tim, đồng thời toàn thân cũng thư thái: “ Làm ăn với tướng quân đúng là sự hưởng thụ.”
“ Ta cũng có cảm giác như vậy đấy, Phục Bộ, ta đã đáp ứng toàn bộ yêu cầu của các ngươi, vậy có phải đến lượt các ngươi đồng ý với yêu cầu của ta không? “ Vân Chiêu nhẹ nhàng hỏi:
Đến rồi đây, lúc này mới là giai đoạn quan trọng nhất, sơ xảy một chút là thứ đồng thồng trước đó hỏng cả, Phục Bộ khẩn trương liếm môi: “ Xin tướng quân cứ nói.”
“ Yêu cầu của ta chỉ có hai cái, các ngươi có thể chọn lấy một. “ Vân Chiêu nói: “ Thứ nhất kết toán bằng bạc, mà phải là bạc Phù Tang.”
Phục Bộ nhíu mày: “ Vì sao không thể là bạc Đại Minh ạ?”
Vân Chiêu lạnh lùng hỏi lại: “ Ngươi nói xem.”
“ Vậy thần hạ xin nghe điều kiện thứ hai của tướng quân.”
“ Nghe nói Đức Xuyên tướng quân đoạt được núi bạc từ gia tộc Mao Lợi, nếu như Đức Xuyên tướng quân muốn có được hàng hóa của Lam Điền trong thời gian dài, vậy nhường núi bạc Thạch Kiến cho ta nắm giữ mười năm.”
“ Chuyện này không thể. “ Phục Bộ thất kinh đứng lên:
Trong thời đại Chiến Quốc vừa trải qua ở nước Oa, ai khống chế núi bạc Thạch Kiến, người đó kiềm chế thiên hạ.
Trong cuộc chiến tranh đoạt núi bạc Thạch Kiến, gia tộc Mao Lợi giành phần thắng gian nan.
Sau đó gia tộc Mao Lợi dùng bạc trắng nhập lượng lớn trang bị quân sự, thống trại nước Oa, thành chư hầu lớn nhất phía tây nước Oa.
Chức Điền Tín Trưởng (Oda Nobunaga) muốn đoạt núi bạc Thạch Kiến, chưa kịp làm đã chết.
Phong Thần Tú Cát (Toyotomi Hideyoshi) cũng muốn có được núi bạc, nhưng gia tộc Mao Lợi khéo léo từ chối, cái giá là phải cung cấp kinh phí cho Phong Thần Tú Cát xâm lượng Triều Tiên.
Rồi tới thời đại Đức Xuyên Gia Khang (Tokugawa Ieyasu), đại thế thiên hạ đã định, gia tộc Mao Lợi mới giao ra núi bạc, sau khi giảm bớt lãnh địa, còn được thân phận phiên quốc để duy trì huyết mạch gia tộc.
Nói cách khác núi bạc nỗi năm sản xuất ra trăm vạn lượng bạc trắng đã thành tài nguyên trọng yếu của gia tộc Đức Xuyên, làm sao có thể giao người khác.
“ Dứt khoát không thể.” Phục Bộ lặp lại lần nữa bằng sự kiên quyết lớn nhất:
Vân Chiêu thản nhiên nói:” Ta chỉ nói vậy thôi, thế thì làm theo điều một, Phục Bộ, ta tin Đức Xuyên tướng quân là người nhìn xa tính sâu, suy nghĩ khác ngươi, ngươi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.”
“ Trước đó ngươi còn muốn dùng tính mạng võ sĩ Phù Tang để đổi lấy ít trang bị, ngươi không nghĩ xem, cho dù ta đồng ý rồi, sau cuộc đại chiến với người Hà Lan, người Bồ Đào Nha ở Đài Loan, các ngươi còn được bao nhiêu võ sĩ?”
“ Nói tầm nhìn của ngươi hạn hẹp cũng không quá.”
“ Nay người Hà Lan, người Tây Ban Nha, người Bồ Đào Nha, người Anh, người Pháp đều mưu tính thế giới, đợi ta chinh phục xong thiên hạ cũng gia nhập đội ngũ đó, khi ấy bị cường địch bao quanh, Phù Tang ngươi làm thế nào?”
“ Nếu không thể trở nên cường đại trong thời gian ngắn, Đức Xuyên Gia Quang sẽ trở thành vị tướng quân cuối cùng của Mạc phủ.”
“ Ngươi đem lời của ta về cho Đức Xuyên tướng quân là được, hi vọng lần sau ngươi tới mang đủ nhiều bạc, nhiều tới mức khiến ta lười không có ý đồ gia khác với Phù Tang.”
Sau khi Vân Chiêu đưa ra quyết định, Phục Bộ không có tư cách gặp Vân Chiêu nữa, về sau hắn đối diện với quan viên thương vụ ti Lam Điền.
Lần này Phục Bộ mang theo trọng trách lớn, người Oa đi cùng cũng rất nhiều, đây là cuộc đàm phán thương mại qua lại chính thức giữa Lam Điền và nước Oa, nước Oa không thể không coi trọng.
Vân Chiêu thì chẳng cần bất kỳ thứ gì ở nước Oa, trừ bạc.
So với huyện Lam Điền thì nước Oa về cơ bản còn ở trạng thái mông muội bế tắc.
Do tiền tệ chủ yếu của Đại Minh là tiền đồng và bạc, tiền đồng tốt luôn có giá trị ổn định, nhưng giá trị của bạc ở Đại Minh thì đã méo mó.
Trương Cư Chính thi hành nhất điều tiên pháp, đem toàn bộ thuế má nhập vào tiền tệ, khiến tiền đồng không đủ dùng, hậu quả là bạc trở nên thịnh hành.
Nếu mọi người đều dùng tiền nát đổi bạc đã đành, nhưng tiền đồng Lam Điền xưa nay luôn nổi tiếng thiên hạ về cả chất lượng và sự tinh xảo.
Năm xưa vì lung lạc thị trưởng, thu hút thương cổ Đại Minh tới Lam Điền, Vân Chiêu chấp nhận tổn thất này.
Từ đó sinh ra nhiều người dựa vào chơi tiền tệ mà phất lên, giống như Lưu Như, nữ nhân nhờ hai đồng bạc tài trợ của Vân Chiêu mà bán rong ngọc mễ nướng năm nào.
Cùng với việc thương nghiệp huyện Lam Điền phồn vinh, dấu chân thương cổ Lam Điền vươn ra khắp thế giới, trong đó bao gồm cả nước Oa.
Đại Minh thiếu mỏ bạc, nhưng nước Oa thì không thiếu, người Hà Lan, người Tây Ban Nha, người Anh cùng không thiếu, bọn họ kiếm bạc giá rẻ từ khắp các nơi trên thế giới tới Đại Minh giao dịch.
Bạc của họ không đáng tiền, nhưng lại dùng giá bạc của Đại Minh để mua các loại hàng hóa quý giá như tơ lụa, giấy, đồ gốm.
Trong quá trình giao dịch đó, nhìn có vẻ không ai thiệt thòi gì, kỳ thực Đại Minh tổn thất lớn.
Giao dịch bất công khiến mồ hôi xương máu của Đại Minh bị đám khốn kiếp đó kiếm sạch.
Đó là nguyên nhân vì sao Vân Chiêu nhất định muốn ban hành đồng bạc.
Chuyện chế tạo thuốc nổ ở huyện Lam Điền đã dây chuyền hóa, làm vừa nhanh lại vừa an toàn.
Với lại đám nghiên cứu viên ở viện nghiên cứu vũ khí từ lâu đã không hài lòng với uy lực của thuốc nổ đen, từ khi Trương Quốc Oanh nghiên cứu ra lôi hống (Thủy ngân fulminat), việc nghiên cứu có tiến bộ nhất định.
Dưới tình huống đó, huyện Lam Điền chẳng những cung ứng thuốc nổ cho cả Trương Bỉnh Trung, Lý Hồng Cơ, cũng có cả triều đình.
Mấy năm qua giá thuốc nổ chất lượng của huyện Lam Điền chẳng những không tăng mà còn liên tục giảm, ép những xưởng thuốc nổ nhỏ của Đại Minh không còn đường sống.
Công nghệ sản xuất thô sơ của bọn họ vốn chẳng phải là đối thủ của dây chuyền sản xuất rồi, lại thêm thương đội Lam Điền đã phân bố khắp Đại Minh còn tích cực quản bá, giờ thuốc nổ huyện Lam Điền sắp lũng đoạn Đại Minh rồi.
Tất nhiên quan phủ huyện Lam Điền không công khai bán thuốc nổ, mà thông qua nhiều danh nghĩa bán đi, cho nên tới giờ chưa ai phát hiện, vận mệnh của họ đã nắm trong tay huyện Lam Điền rồi.
Giờ nước Oa cũng muốn mua thuốc nổ, Vân Chiêu thấy hoàn toàn có thể bán cho bọn họ.
Phục Bộ thì không ngờ Vân Chiêu đáp ứng bán thứ vật tư trọng yếu một cách dễ dàng như thế, cố nén kích động xuống, cẩn thận hỏi lại: “ Tướng quân thực sự muốn bán thuốc nổ cho Phù Tang à? Không biết tướng quân có thể bán bao nhiêu?”
“ Một năm 50 vạn cân, các ngươi có mua được không? “ Vân Chiêu hơi lo:
Phục Bộ đứng tim suýt ngã lăn quay ra đất :” Năm, năm mươi mươi vạn cân ạ.”
Chu Tồn Cực giải thích: “ Phục Bộ tiên sinh chưa biết, đó là sản lượng cả năm của một xưởng sản xuất thuốc nổ, nếu quý quốc nếu không thể mua hết, xưởng thuốc nổ không thể hoạt động hết công suất, vậy thì ý nghĩa không lớn ...”
“ Được, được, có thể ... “ Phục Bộ có được đáp án hài lòng, vội nói như thể sợ Vân Chiêu đổi ý, y sợ huyện Lam Điền bán quá ít thôi chứ không sợ người ta bán quá nhiều:
Vân Chiêu hỏi tiếp: “ Vậy các ngươi còn muốn gì nữa nào?”
“ Hỏa thương, hỏa pháo. “ Lần này giọng Phục Bộ khó tránh khỏi hơi run, không dứt khoát như lần trước, chính hắn còn thấy chuyện này khó tiếp nhận:
Vân Chiêu nghĩ ngay tới số hỏa thương, hỏa pháo mà quân đoàn Cao Kiệt vừa thải hồi, giờ có người hỏi mua, y lại chả mừng quá, hào phóng phất tay:” Được, nếu như các ngươi có thể trả cái giá không tệ, ta thậm chí bán luôn cả hỏa thương, hỏa pháo đang sử dụng trong quân cho ngươi.”
Phục Bộ lẩn này ngã ngửa ra sau, lồm cồm bò dậy khẩn cấp xác nhận lại: “ Thật sao? Thật sự có thể sao tướng quân? Ngài, ngài không đùa thần hạ chứ?”
Phản ứng của hắn làm Vân Chiêu cười ha hả, các triều đại của Trung Quốc coi thông thương với nước ngoài như sự ban ơn, y nào ngốc vậy, thông thương là để kiếm lợi: “ Con người ta ấy mà, thích tiền lắm, ngươi còn muốn mua gì nữa?”
Phục Bộ suýt lên cơn đau tim, đồng thời toàn thân cũng thư thái: “ Làm ăn với tướng quân đúng là sự hưởng thụ.”
“ Ta cũng có cảm giác như vậy đấy, Phục Bộ, ta đã đáp ứng toàn bộ yêu cầu của các ngươi, vậy có phải đến lượt các ngươi đồng ý với yêu cầu của ta không? “ Vân Chiêu nhẹ nhàng hỏi:
Đến rồi đây, lúc này mới là giai đoạn quan trọng nhất, sơ xảy một chút là thứ đồng thồng trước đó hỏng cả, Phục Bộ khẩn trương liếm môi: “ Xin tướng quân cứ nói.”
“ Yêu cầu của ta chỉ có hai cái, các ngươi có thể chọn lấy một. “ Vân Chiêu nói: “ Thứ nhất kết toán bằng bạc, mà phải là bạc Phù Tang.”
Phục Bộ nhíu mày: “ Vì sao không thể là bạc Đại Minh ạ?”
Vân Chiêu lạnh lùng hỏi lại: “ Ngươi nói xem.”
“ Vậy thần hạ xin nghe điều kiện thứ hai của tướng quân.”
“ Nghe nói Đức Xuyên tướng quân đoạt được núi bạc từ gia tộc Mao Lợi, nếu như Đức Xuyên tướng quân muốn có được hàng hóa của Lam Điền trong thời gian dài, vậy nhường núi bạc Thạch Kiến cho ta nắm giữ mười năm.”
“ Chuyện này không thể. “ Phục Bộ thất kinh đứng lên:
Trong thời đại Chiến Quốc vừa trải qua ở nước Oa, ai khống chế núi bạc Thạch Kiến, người đó kiềm chế thiên hạ.
Trong cuộc chiến tranh đoạt núi bạc Thạch Kiến, gia tộc Mao Lợi giành phần thắng gian nan.
Sau đó gia tộc Mao Lợi dùng bạc trắng nhập lượng lớn trang bị quân sự, thống trại nước Oa, thành chư hầu lớn nhất phía tây nước Oa.
Chức Điền Tín Trưởng (Oda Nobunaga) muốn đoạt núi bạc Thạch Kiến, chưa kịp làm đã chết.
Phong Thần Tú Cát (Toyotomi Hideyoshi) cũng muốn có được núi bạc, nhưng gia tộc Mao Lợi khéo léo từ chối, cái giá là phải cung cấp kinh phí cho Phong Thần Tú Cát xâm lượng Triều Tiên.
Rồi tới thời đại Đức Xuyên Gia Khang (Tokugawa Ieyasu), đại thế thiên hạ đã định, gia tộc Mao Lợi mới giao ra núi bạc, sau khi giảm bớt lãnh địa, còn được thân phận phiên quốc để duy trì huyết mạch gia tộc.
Nói cách khác núi bạc nỗi năm sản xuất ra trăm vạn lượng bạc trắng đã thành tài nguyên trọng yếu của gia tộc Đức Xuyên, làm sao có thể giao người khác.
“ Dứt khoát không thể.” Phục Bộ lặp lại lần nữa bằng sự kiên quyết lớn nhất:
Vân Chiêu thản nhiên nói:” Ta chỉ nói vậy thôi, thế thì làm theo điều một, Phục Bộ, ta tin Đức Xuyên tướng quân là người nhìn xa tính sâu, suy nghĩ khác ngươi, ngươi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.”
“ Trước đó ngươi còn muốn dùng tính mạng võ sĩ Phù Tang để đổi lấy ít trang bị, ngươi không nghĩ xem, cho dù ta đồng ý rồi, sau cuộc đại chiến với người Hà Lan, người Bồ Đào Nha ở Đài Loan, các ngươi còn được bao nhiêu võ sĩ?”
“ Nói tầm nhìn của ngươi hạn hẹp cũng không quá.”
“ Nay người Hà Lan, người Tây Ban Nha, người Bồ Đào Nha, người Anh, người Pháp đều mưu tính thế giới, đợi ta chinh phục xong thiên hạ cũng gia nhập đội ngũ đó, khi ấy bị cường địch bao quanh, Phù Tang ngươi làm thế nào?”
“ Nếu không thể trở nên cường đại trong thời gian ngắn, Đức Xuyên Gia Quang sẽ trở thành vị tướng quân cuối cùng của Mạc phủ.”
“ Ngươi đem lời của ta về cho Đức Xuyên tướng quân là được, hi vọng lần sau ngươi tới mang đủ nhiều bạc, nhiều tới mức khiến ta lười không có ý đồ gia khác với Phù Tang.”
Sau khi Vân Chiêu đưa ra quyết định, Phục Bộ không có tư cách gặp Vân Chiêu nữa, về sau hắn đối diện với quan viên thương vụ ti Lam Điền.
Lần này Phục Bộ mang theo trọng trách lớn, người Oa đi cùng cũng rất nhiều, đây là cuộc đàm phán thương mại qua lại chính thức giữa Lam Điền và nước Oa, nước Oa không thể không coi trọng.
Vân Chiêu thì chẳng cần bất kỳ thứ gì ở nước Oa, trừ bạc.
So với huyện Lam Điền thì nước Oa về cơ bản còn ở trạng thái mông muội bế tắc.
Do tiền tệ chủ yếu của Đại Minh là tiền đồng và bạc, tiền đồng tốt luôn có giá trị ổn định, nhưng giá trị của bạc ở Đại Minh thì đã méo mó.
Trương Cư Chính thi hành nhất điều tiên pháp, đem toàn bộ thuế má nhập vào tiền tệ, khiến tiền đồng không đủ dùng, hậu quả là bạc trở nên thịnh hành.
Nếu mọi người đều dùng tiền nát đổi bạc đã đành, nhưng tiền đồng Lam Điền xưa nay luôn nổi tiếng thiên hạ về cả chất lượng và sự tinh xảo.
Năm xưa vì lung lạc thị trưởng, thu hút thương cổ Đại Minh tới Lam Điền, Vân Chiêu chấp nhận tổn thất này.
Từ đó sinh ra nhiều người dựa vào chơi tiền tệ mà phất lên, giống như Lưu Như, nữ nhân nhờ hai đồng bạc tài trợ của Vân Chiêu mà bán rong ngọc mễ nướng năm nào.
Cùng với việc thương nghiệp huyện Lam Điền phồn vinh, dấu chân thương cổ Lam Điền vươn ra khắp thế giới, trong đó bao gồm cả nước Oa.
Đại Minh thiếu mỏ bạc, nhưng nước Oa thì không thiếu, người Hà Lan, người Tây Ban Nha, người Anh cùng không thiếu, bọn họ kiếm bạc giá rẻ từ khắp các nơi trên thế giới tới Đại Minh giao dịch.
Bạc của họ không đáng tiền, nhưng lại dùng giá bạc của Đại Minh để mua các loại hàng hóa quý giá như tơ lụa, giấy, đồ gốm.
Trong quá trình giao dịch đó, nhìn có vẻ không ai thiệt thòi gì, kỳ thực Đại Minh tổn thất lớn.
Giao dịch bất công khiến mồ hôi xương máu của Đại Minh bị đám khốn kiếp đó kiếm sạch.
Đó là nguyên nhân vì sao Vân Chiêu nhất định muốn ban hành đồng bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.