Minh Thiên Hạ

Chương 460: Người Đánh Bại Đại Minh Là Ai. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Phùng Anh nôn ọe suốt, Tiền Đa Đa thì chẳng sao cả.

Theo lý mà nói thì sức khỏe của Phùng Anh hơn Tiền Đa Đa nhiều, nhưng Tiền Đa Đa suốt ngày cầm nắm quả chua nhai rau ráu làm người ta ê răng, Phùng Anh thì ngủ một giấc yên lành cũng khó.

Nhìn cái bụng sáu tháng của Phùng Anh, Vân Chiêu không dám kỳ vọng quá cao vào trí tuệ của đứa bé, người ta thường nôn vào lúc mới mang thai, còn Phùng Anh thì sau tháng 5 mới nôn.

Huyền Kính đã để tóc nửa năm kiểm tra cho Phùng Anh, cũng chẳng nói ra được nguyên nhân, cuối cùng nói với Vân Chiêu, phụ nhân có thai vốn có những triệu chứng ấy, chẳng có gì lạ.

Bản thân Huyền Kính cũng có thai, nhìn nàng lấy hạnh xanh của Tiền Đa Đa ăn ngon lành, cho dù nước bọt Vân Chiêu chảy ròng ròng cũng không dập tắt được lửa giận trong lòng ý.

Có điều sau khi được mẹ cho phép ở cùng với Phùng Anh, các loại triệu chứng của Phùng Anh liền biến mất một cách hết sức thần kỳ.

Nhìn Phùng Anh liền một lúc ăn bốn cái đùi gà, Vân Chiêu rốt cuộc không nhịn được:” Nàng muốn ở cùng ta thì cứ nói, dày vò bản thân làm cái gì?”

Phùng Anh tỏ ra rất vô tội:” Thiếp cũng chẳng biết vì sao, khi ở trong nội trạch ngửi thấy mùi gì cũng nôn, ở chỗ chàng thì không nôn nữa.”

Tiền Đa Đa ở bên chế nhạo:” À, đó là bệnh thiếu nam nhân đấy.”

Phùng Anh từ khi mang thai, tính tình cũng thay đổi nhiều, ngang nhiên ôm tay Vân Chiêu:” Ta nhớ nam nhân của ta có gì mà sai?”

“ Được rồi, được rồi, ta đang hỏi chuyện nàng về đất Thục mà.” Vân Chiêu thấy Tiền Đa Đa có triệu chứng nổi điên, vội vàng ngăn cản, nếu là lúc hai nàng khỏe mạnh, có lẽ y để các nàng mặc giáp đánh nhau cũng được, lúc này tuyệt đối không thể rồi, vội lảng sang chủ đề khác:

Nay Quan Trung đã thành nơi tập trung hàng hóa lớn nhất của Thục, là bá chủ nắm giữ đường vận chuyển hàng hóa từ Thục tới các nơi ở Trung Nguyên.

Thục vương không phải là trở ngại cho việc Vân Chiêu vào Thục, các quan viên Đại Minh cũng không phải, người duy nhất làm y kiêng nể là Tần Lương Ngọc.

Thông qua Tần vương, quan hệ giữa Vân Chiêu rất thân mật, hai bên liên hệ chặt chẽ, Thục vương nhờ thương đạo tới Quan Trung khiến phiên vương thiên hạ thèm đỏ mắt.

Còn quan viên Đại Minh à?

Càng dễ đối phó, khi thực lực triều đình không đủ uy hiếp hay bảo hộ bọn họ, tiết tháo quan viên đa phần chẳng tốt, thế nên chẳng qua chỉ là vài thủ đoạn mua chuộc hay uy hiếp mà thôi, chẳng có gì đáng kể.

Tần Lương Ngọc thì khác.

Trương Bình Trung ba lần đánh Thục, ba lần bị lão bà tử này dùng số ít binh lực đánh cho bỏ chạy, La Nhữ Tài càng thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.

Nhiều năm qua Vân thị không ngừng lấy lòng thổ ti Thạch Trụ, khi lương thực, lúc vật tư, thậm chí là cả vũ khí cũng chi viện rộng rãi. Đáng tiếc, tặng cái gì Tần Lương Ngọc cũng nhận, nói Vân Chiêu là tiểu tôn tôn hiếu kính lão tổ mẫu nghèo khó là nên làm.



Còn về phần Vân thị làm gì ở Thục thì bà mặc kệ, đã không giúp lại còn đề phòng, lần này còn truân điền trú quân ở Miên Châu, đó là con đường ắt phải qua nếu đại quân của Vân Chiêu muốn vào Thục.

Dùng vũ lực vào Thục là chuyện Trương Bình Trung thích làm, Vân Chiêu thì không.

Thậm chí y hi vọng Trương Bình Trung vào Thục dẹp bớt cho y các lực lượng phản khác, để sau đó y vào Thục vỗ về bách tính, tiện thể chặt đầu Trương Bình Trung, giúp bách tính đất Thục hả giận.

Lúc ấy tác dụng của Phùng Anh sẽ thể hiện rõ ràng, nếu nàng dẫn người Phục Ngưu Sơn vào Thục sẽ giảm thiểu rất nhiều cuộc chiến vô nghĩa.

Đó là nhận thức chung của các đầu lĩnh lớn nhỏ trong huyện Lam Điền.

Bụng Phùng Anh rất to, mới sáu tháng thôi mà nhìn rõ cả huyết quản, làm Vân Chiêu rất lo tiếp tục to lên thì nứt mất.

“ Hay là bên trong có hai đứa nhỉ?”

“ Thiếp cũng nghĩ thế, nhưng Huyền Kính nói chỉ có một.”

Vân Chiêu áp tai lên bụng Phùng Anh, đột nhiên có một đống nhô lên trên bụng nàng:” Á, nó đá cha nó này ...”

Nữ nhân bụng to một cái là nửa đêm liên tục thức giấc, Vân Chiêu đỡ Phùng Anh lên, đi hài cho nàng, nghe tiếng ngày như sấm rền của Vân Xuân, Vân Hoa thở dài:” Không biết kiếp trước ta tạo nghiệt gì mà gặp phải hai nha hoàn như thế, chỉ có lúc ăn mới ngủ mới nhận ra sự tồn tại của chúng.”

Phùng Anh phì cười:” Tiểu Sở cũng thế đấy.”

Hôn sự của Tiểu Sở và Tiền Thiểu Thiểu đã được tất cả các bên đồng ý , Vân Chiêu cứ thấy đời này Tiểu Sở khổ rồi, gả cho một nam nhân còn đẹp hơn mình, vừa dìu Phùng Anh rời giường:” Tiểu Sở đâu rồi nhỉ?”

“ Bị Đa Đa gọi đi rồi, nghe nói muốn dạy Tiểu Sở sao để làm đại phụ.” Phùng Anh biết hành động đó của Tiền Đa Đa là để tỏ thiện chí với mình, dù Tiểu Sở là đứa vô tâm, ngoại trừ ăn ra thì chẳng có yêu cầu gì đặc biệt, mâu thuẫn hồi nhỏ cũng quên rồi, thế nên nàng không muốn làm kẻ ác:

Hai người chưa kịp đứng lên thì Vân Chiêu đột nhiên thấy trời đất chao đảo, ấm trà trên bàn kêu lạch cạch, thất kinh hướng về phía Xuân Xuân Hoa Hoa quát lên:” Dậy mau! Động đất.”

Hai nha đầu đó giật bắn mình, chẳng kịp mặc hài, Xuân Xuân chạy tới dìu Phùng Anh, Hoa Hoa hét lớn đâm đầu húc thẳng vào cửa mở đường, nha đầu ngốc đó bị cánh cửa chắc chắn đó làm bật ngược lại, Vân Chiêu đang sốt ruột không ngờ người bị người ta nắm lấy đẩy mạnh, thế là bay vèo qua cửa sổ.

Uỵch một cái, Vân Chiêu toàn thân đau đớn, định quay lại phòng thì thấy Vân Xuân, Vân Hoa đã dìu Phùng Anh ra ngoài.

Khi tất cả an toàn rồi, Vân Chiêu mới trừng mắt với Phùng Anh, không kịp nói gì với nàng, vội vàng chạy vào nội trạch, đồng thời quát lệnh thân vệ đang từ khắp nơi kéo tới cứu viện:” Gõ trống.”

May là đại trạch viện Vân thị mới xây rất chắc chắn, dù có ít ngói rơi xuống, nhưng phòng ốc không có gì đáng ngại.



Thấy mẹ và Tiền Đa Đa đều được đưa ra ngoài sân, Vân Chiêu chưa kịp chạy tới hỏi han gì thì mặt đất dưới chân bập bềnh như biến thành sóng vậy, tới hai nhịp thở mới dừng.

Uỳnh một tiếng, không ngờ tường bao hoa viên chắc chắn như thế đổ sập.

Tiền Đa Đa hoa dung thất sắc, ngồi giữa sân rộng bật khóc.

Vân Chiêu nắm tay nàng:” Không sao, không sao nữa đâu qua rồi.”

Vân Nương quát:” Trống tụ tướng đã gõ rồi, mau mau đi đi, nơi này đã có mẹ.”

Vân Chiêu vâng một tiếng, vội vội vàng vàng chạy ra đại thư phòng, dọc đường chứng kiến vài chỗ sụp đổ, thân vệ tuốt vũ khí đứng canh khắp nơi.

Vừa ra ngoài thì gặp ngay Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Dương đã nai nịt chỉnh tề chạy tới.

“ Mọi người nhanh chóng dẫn binh mã bản bộ đi về các phía đông tây nam bắc, kiểm tra tình hình thiên tai, cứu trợ bách tính, mau.”

Bốn người không nhiều lời, vội vàng quát tháo thân bây chuẩn bị ngựa.

Người tụ quanh Vân Chiêu mỗi lúc một nhiều, đuốc thắp sáng rực cả vùng, từ trên Ngọc Sơn, tiếng chuông cảnh báo gõ liên hồi.

Phòng ốc sập vô số, tiếng gọi con gọi cái, tiếng khóc lóc vang vọng.

“ Lấy lều bạt trong quân dựng ở nơi rộng rãi, an bài bách tính, lệnh toàn bộ bách tính phải rời nhà, tới khi kiểm tra an toàn.”

“ Lệnh các lý trưởng triệu tập toàn luyện, bảo vệ thôn làng, nếu có kẻ nào thừa lúc cháy nhà hôi của, giết, không tuân lệnh, giết.”

“ Trương Minh Lượng, xác định cho ta nơi gặp thiên tai nặng nhất, ta sẽ tới đó.”

-“Toàn bộ chợ dừng giao dịch, tất cả vật tư cứu trợ thiên tai bị trưng dùng, chống đối giết.”

“ Lệnh toàn bộ quân tốt ở Phượng Hoàng Sơn tập trung trong doanh trại đợi lệnh, kẻ không có lệnh tự ý xuất doanh, giết.”

“ Vân Phúc, Vân Tiêu, phong bế toàn bộ lối đi thông ra ngoài Lam Điền, không cho ai xuất nhập, trải lệnh, giết!”

Vân Chiêu vừa đi vừa liên tục ra lệnh, đa phần là lệnh giết người, người tập trung bên cạnh cũng liên tục rời đi, tiếng vó ngựa rộn khắp thành Ngọc Sơn.

Cùng lúc đó, bốn con rồng lửa rời thành Ngọc Sơn hướng về bốn phía đông tây nam bắc, vừa di chuyển, vừa đồng thanh hô:” Huyện tôn có lệnh, rời khỏi phòng ốc, tránh tới đất rộng, rời xa chân núi ...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook