Chương 459: Thế Giới Trong Mắt Tào Hóa Thuần.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Tào Hóa Thuần chỉ cảnh tượng xung quanh, mặt trời rực rỡ, cảnh xuân chan hòa, người qua kẻ lại tuy giọng nam tiếng bắc, hình dáng khác nhau, nhưng nói cười vui vẻ, nụ cười tươi rói tựa hộ không có gì không ổn, chỉ cho Viên Mẫn xem:” Ngươi thấy không, đó chính là chỗ đáng sợ của ác ma, chúng giỏi tạo ra ảo ảnh, che mắt chúng ta, lừa dối linh thức của chúng ta, đợi khi ma quốc hình thành, người thiên hạ chỉ là món ăn trên bàn của chúng.”
Lời của Tào Hóa Thuần không ngừng truyền vào tai Viên Mẫn, mặc dù hắn rất căm thù Vân Chiêu, mặc dù thịnh cảnh của huyện Lam Điền làm hắn đau khổ, nhưng hắn không cách nào hòa nhập vào thế giới mà Tào Hóa Thuần muốn hắn nhìn thấy.
Nguyền rủa là loại công kích bất lực nhất.
Hắn chợt nhận ra, xưởng công thực sự là già rồi.
Vân Chiêu gặp được viên hoạn quan tiếng tăm hiển hạch vào buổi chiều, tuy y gặp rất nhiều hoạn quan ở Tần vương phủ, cũng gặp Vương Thừa Ân, nhưng tiếp xúc với loại hoạn quan ở cấp bậc cao như Tào Hóa Thuần là lần đầu.
Nói chính xác mà nói viên hoạn quan đã cáo lão này không hề già, thậm chí còn rất trẻ trung, da trắng trẻo mịn màng, hàng mi tỉa tót chỉnh tề, người vẫn mặc cổn long bào, chỉ là rồng trên đó chỉ có ba móng, thoạt nhìn như cái móng gà.
Tào Hóa Thuần thấy Vân Chiêu quan sát áo bào của mình thì chắp tay cười:” Đó là do bệ hạ niệm tình lão nô có chút công lao khổ cực nên ban cho.”
Vân Chiêu gật gù:” Nghe nói năm xưa Ngụy Trung Hiền cũng mặc loại bào phục này.”
“ Ngụy Trung Hiền che mắt thiên tử, khi quân phạm thượng, khi treo cổ trên xà chỉ có áo trong, không có mãng bào.”
“ Thường nghe nói hoạn quan quyền thế thì họa quốc, đa phần chết không đất chôn, Tào công có thể bình an rút lui, thật là đáng mừng.”
Tào Hóa Thuần cười ha hả:” Chuyện của Ngụy Trung Hiền là lời răn cho người sau, mỗ tuy cũng là người nội phủ, nhưng một lòng trung quân, không có tâm niệm nào khác.”
Vân Chiêu mời Tào Hóa Thuần ngồi xuống, bản thân về sau bàn làm việc:” Nếu ông muốn làm việc tốt thì hãy làm tới cùng, đưa gian tế ông gài vào đám cung nga đi đi, bọn họ đều là người đáng thương, chớ hại họ nữa, để họ sống yên bình ở đây cũng là công đức lớn.”
Tào Hóa Thuần mặt không đổi sắc:” Đây vốn là một chuyện công đức mà, nhưng không phải của mỗ, mà là của hoàng hậu và bệ hạ, Tào mỗ chỉ là một nô tài, sao có thể quyết thay chủ. Huyện tôn có điều không biết, năm xưa Khánh thị ngầm che dấu tám cung nhân dung mạo xinh đẹp, bị người đàn hặc muốn học Lữ Bất Vi, bị hoàng hậu đánh chết ở Hoán Y Cục, từ đó không ai dám tự ý giữ cung nhân.”
Vân Chiêu xua tay:” Bỏ đi, chuyện này ông cũng chẳng nhận đâu, chỉ cần nhớ lời cảnh cáo của ta là được. Thay ta tạ ân điển của hoàng hậu bệ hạ. Ngũ Tưởng, lấy danh sách lễ vật tới đây.”
Từ Ngũ tưởng lấy cuốn danh sách lễ vật tới, Vân Chiêu bảo hắn đưa Tào Hóa Thuần:” Lễ vật kỳ thực chỉ có một, đó là lương thực, hoàng hậu bệ hạ chẳng nhìn trúng trang sức thô sơ phương bắc làm, nên ta đổi hết thành lương thực. Nói cũng lạ, đông nam mỗi năm thông qua kênh đào vận chuyện tới kinh sư cũng mấy vạn trăm gánh lương, vì sao kinh sư thiếu hụt lương thực như thế? Chưa kể quanh kinh sư bình nguyên bao la, chẳng lẽ không thể tự cấp tự túc?”
Đối diện với sự chất vấn đã vượt quá phận sự của Vân Chiêu, Tào Hóa Thuần chắp tay:” Thiên tử thủ quốc môn há chỉ là câu nói xuông, từ khi hoàng đế đăng cơ tới nay, chiến tranh quanh kinh sư không dưới sáu cuộc, binh hỏa chiến loạn, dù có ngàn dặm đất tốt cũng chẳng thể canh tác. Huyện tôn nếu cảm thông với bệ hạ, nên nghĩ cho quốc gia hơn mới phải.”
Vân Chiêu cầm bút viết một phong thư đưa cho Tào Hóa Thuần: “ Đây là câu trả lời của ta với bệ hạ, có câu trả lời này, có lẽ bệ hạ sẽ ngủ ngon.”
Tào Hóa Thuần hai tay nhận lấy, thấy thư chưa niêm phong, nói: “ Xin huyện tôn dùng si đóng dấu.”
Vân Chiêu xua tay: “ Không cần, ông có thể xem, người thiên hạ đều có thể xem, không phải cấm kỵ gì.”
Tào Hóa Thuần mở thư tin ra, thư rất ngắn, chỉ có một câu "Nếu bệ hạ có điều bất trắc, Vân Chiêu khởi binh báo thù cho bệ hạ! Giết sạch kẻ bất thần thiên hạ!", vừa xem một cái liền phẫn nộ: “ Huyện tôn sỉ nhục bệ hạ quá lắm.”
Vân Chiêu hời hợt nói: “ Câu này thể hiện lòng trung thành có nhật nguyệt chứng giám, mạo phạm chỗ nào chứ?”
Tào Hóa Thuần đứng dậy, không nói không rằng xoay người đi ngay tức thì.
Từ Ngũ Tưởng thấy Vân Chiêu lặng lẽ thổi chén trà trầm tư, không quấy nhiễu y, xua xua tay, người trong phòng rời đi hết, hắn ra cuối cùng khép cửa, để Vân Chiêu ở lại một mình.
Không cần giả vờ giả vịt, Vân Chiêu đã chán cho Chu Do Kiểm hi vọng giả dối rồi.
Lần này y nói thẳng với hoàng đế, hiện giờ huyện Lam Điền là minh hữu của hắn, không phải là thần tử nữa, chỉ cần hắn còn sống, huyện Lam Điền sẽ không gây bất lợi với hắn.
Làm như thế là tuyệt đường chân đạp hai thuyền của một số người.
Tất cả thay đổi tới từ thái độ của hoàng đế, để hoàng đế chuyên tâm đối diện với đám Hoàng Thai Cát, Lý Hồng Cơ chứ không phải là coi huyện Lam Điền thành mục tiêu đối phó trước tiên.
Chập tối Tào Hóa Thuần rời khỏi thành Ngọc Sơn, tới thẳng thành Tây An, ông ta ở đó hai ngày, hai lần cầu kiến Tần vương đều bị từ chối, hết cách đành rời Tây An tới Đồng Quan.
Ở Đồng Quan, ông ta nhận 5 vạn gánh lương Vân Chiêu tặng hoàng hậu nương nương, ngày đêm quay về kinh sư.
Vân Chiêu triệu tập người bàn kế hoạch ứng phó với tình hình mới, song Quan Trung rõ ràng là mảnh đất bị vứt bỏ rồi, bất kể là quân đội Đại Minh hay đám tặc khấu Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung, đều không ai tới gần Quan Trung.
Không ai biết y đang tính toán gì, với lực lượng ở Quan Trung, rõ ràng y có đủ lý do và động lực để tấn công tất cả thế lực khác.
Dưới cục diện này, đối với cả hoàng đế và Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung mà nói, lựa chọn tốt nhất là hợp binh tiêu diệt huyện Lam Điền trước, sống mái với nhau sau. Nhưng rõ ràng đây chỉ là loại khả năng tồn tài trên lý thuyết, bọn họ không cách nào thành lập liên minh.
Vì thế trơ mắt nhìn đài thế thiên hạ ngả về phía huyện Lam Điền từng chút một.
Tới tháng 5, Từ Ngũ Tưởng thành thân, thê tử là cung nữ Tô Đại tới từ Tử Cấm Thành.
Theo lời đồn, huyện tôn nổi giận, trong một đêm giảm của Từ Ngũ Tưởng bốn cấp đày tới huyện Đại Lệ làm đại lý trưởng, không có việc không được về Ngọc Sơn.
Dù vậy quan viên vẫn cứ nối tiếp nhau cưới cung nga, đợi bọn họ là vận mệnh tương đồng với Từ Ngũ Tưởng, đày tới các địa phương làm lý trưởng hoặc đại lý trưởng.
Tới đây đường phố có tin đồn, huyện Lam Điền cuối cùng cũng vì nữ nhân mà xuất hiện rạn nứt.
Có người đi đày, tất nhiên có thăng chức, những lý trưởng địa phương quay về thành Ngọc Sơn, đảm nhận chức vị quan trọng hơn.
Từ Ngũ Tưởng thành thân 5 ngày liền phải chia tách Tô Đại, Tô Đại khóc chết đi sống lại.
Nàng vừa mới biết trượng phu là người chức cao quyền lớn, còn chưa kịp hoan hỉ đã bị giáng một đòn mạnh, vì nàng, tên xấu xí trong miệng nàng mất chức, xuống quê làm ruộng.
“ Nàng đứng nghe mấy lời vớ vẩn, huyện Lam Điền không giống nơi khác, quan viên luôn chuyển không ngừng, không cho phép một người ở một vị trí quá lâu. Ta đã tới thời hạn luân chuyển rồi, xuống quê không có nghĩa là phải làm ruộng, ta vẫn là quan viên, chỉ giám sát làm ruộng thôi. Ngoài ra nàng cũng đừng coi thường chức đại lý trưởng, cơ bản ngang với tri huyện huyện Đại Lệ rồi, đây là trọng dụng, không phải là giáng chức.”
Nhưng bất kể Từ Ngũ Tưởng giải thích ra sao, với cung nữ từ nhỏ lớn lên trong cung như Tô Đại mà nói, người bị đuổi khỏi kinh thành là gặp nguy hiểm.
Lý trưởng, đại lý trưởng, đi nhậm chức không được mang theo gia quyến, Từ Ngũ Tưởng an ủi Tô Đại suốt một đêm, trời tờ mờ sáng dẫn theo hai tòng lại cưỡi ngựa lên đường.
Lần chỉnh đốn đầu tiên không có được kết quả như Vân Chiêu kỳ vọng, vì mọi người nhận thức không đủ về thứ này, không biết làm từ đâu, nên chỉ học theo các biện pháp của huyện Lam Điền gốc.
Bởi thế Vân Chiêu rất bất mãn, đó mới là dụng ý chân chính y đưa nhân viên trung xu tới địa phương, không thể quy tụ lòng người, chiếm địa bàn lớn đến mấy cũng vô ích.
Lời của Tào Hóa Thuần không ngừng truyền vào tai Viên Mẫn, mặc dù hắn rất căm thù Vân Chiêu, mặc dù thịnh cảnh của huyện Lam Điền làm hắn đau khổ, nhưng hắn không cách nào hòa nhập vào thế giới mà Tào Hóa Thuần muốn hắn nhìn thấy.
Nguyền rủa là loại công kích bất lực nhất.
Hắn chợt nhận ra, xưởng công thực sự là già rồi.
Vân Chiêu gặp được viên hoạn quan tiếng tăm hiển hạch vào buổi chiều, tuy y gặp rất nhiều hoạn quan ở Tần vương phủ, cũng gặp Vương Thừa Ân, nhưng tiếp xúc với loại hoạn quan ở cấp bậc cao như Tào Hóa Thuần là lần đầu.
Nói chính xác mà nói viên hoạn quan đã cáo lão này không hề già, thậm chí còn rất trẻ trung, da trắng trẻo mịn màng, hàng mi tỉa tót chỉnh tề, người vẫn mặc cổn long bào, chỉ là rồng trên đó chỉ có ba móng, thoạt nhìn như cái móng gà.
Tào Hóa Thuần thấy Vân Chiêu quan sát áo bào của mình thì chắp tay cười:” Đó là do bệ hạ niệm tình lão nô có chút công lao khổ cực nên ban cho.”
Vân Chiêu gật gù:” Nghe nói năm xưa Ngụy Trung Hiền cũng mặc loại bào phục này.”
“ Ngụy Trung Hiền che mắt thiên tử, khi quân phạm thượng, khi treo cổ trên xà chỉ có áo trong, không có mãng bào.”
“ Thường nghe nói hoạn quan quyền thế thì họa quốc, đa phần chết không đất chôn, Tào công có thể bình an rút lui, thật là đáng mừng.”
Tào Hóa Thuần cười ha hả:” Chuyện của Ngụy Trung Hiền là lời răn cho người sau, mỗ tuy cũng là người nội phủ, nhưng một lòng trung quân, không có tâm niệm nào khác.”
Vân Chiêu mời Tào Hóa Thuần ngồi xuống, bản thân về sau bàn làm việc:” Nếu ông muốn làm việc tốt thì hãy làm tới cùng, đưa gian tế ông gài vào đám cung nga đi đi, bọn họ đều là người đáng thương, chớ hại họ nữa, để họ sống yên bình ở đây cũng là công đức lớn.”
Tào Hóa Thuần mặt không đổi sắc:” Đây vốn là một chuyện công đức mà, nhưng không phải của mỗ, mà là của hoàng hậu và bệ hạ, Tào mỗ chỉ là một nô tài, sao có thể quyết thay chủ. Huyện tôn có điều không biết, năm xưa Khánh thị ngầm che dấu tám cung nhân dung mạo xinh đẹp, bị người đàn hặc muốn học Lữ Bất Vi, bị hoàng hậu đánh chết ở Hoán Y Cục, từ đó không ai dám tự ý giữ cung nhân.”
Vân Chiêu xua tay:” Bỏ đi, chuyện này ông cũng chẳng nhận đâu, chỉ cần nhớ lời cảnh cáo của ta là được. Thay ta tạ ân điển của hoàng hậu bệ hạ. Ngũ Tưởng, lấy danh sách lễ vật tới đây.”
Từ Ngũ tưởng lấy cuốn danh sách lễ vật tới, Vân Chiêu bảo hắn đưa Tào Hóa Thuần:” Lễ vật kỳ thực chỉ có một, đó là lương thực, hoàng hậu bệ hạ chẳng nhìn trúng trang sức thô sơ phương bắc làm, nên ta đổi hết thành lương thực. Nói cũng lạ, đông nam mỗi năm thông qua kênh đào vận chuyện tới kinh sư cũng mấy vạn trăm gánh lương, vì sao kinh sư thiếu hụt lương thực như thế? Chưa kể quanh kinh sư bình nguyên bao la, chẳng lẽ không thể tự cấp tự túc?”
Đối diện với sự chất vấn đã vượt quá phận sự của Vân Chiêu, Tào Hóa Thuần chắp tay:” Thiên tử thủ quốc môn há chỉ là câu nói xuông, từ khi hoàng đế đăng cơ tới nay, chiến tranh quanh kinh sư không dưới sáu cuộc, binh hỏa chiến loạn, dù có ngàn dặm đất tốt cũng chẳng thể canh tác. Huyện tôn nếu cảm thông với bệ hạ, nên nghĩ cho quốc gia hơn mới phải.”
Vân Chiêu cầm bút viết một phong thư đưa cho Tào Hóa Thuần: “ Đây là câu trả lời của ta với bệ hạ, có câu trả lời này, có lẽ bệ hạ sẽ ngủ ngon.”
Tào Hóa Thuần hai tay nhận lấy, thấy thư chưa niêm phong, nói: “ Xin huyện tôn dùng si đóng dấu.”
Vân Chiêu xua tay: “ Không cần, ông có thể xem, người thiên hạ đều có thể xem, không phải cấm kỵ gì.”
Tào Hóa Thuần mở thư tin ra, thư rất ngắn, chỉ có một câu "Nếu bệ hạ có điều bất trắc, Vân Chiêu khởi binh báo thù cho bệ hạ! Giết sạch kẻ bất thần thiên hạ!", vừa xem một cái liền phẫn nộ: “ Huyện tôn sỉ nhục bệ hạ quá lắm.”
Vân Chiêu hời hợt nói: “ Câu này thể hiện lòng trung thành có nhật nguyệt chứng giám, mạo phạm chỗ nào chứ?”
Tào Hóa Thuần đứng dậy, không nói không rằng xoay người đi ngay tức thì.
Từ Ngũ Tưởng thấy Vân Chiêu lặng lẽ thổi chén trà trầm tư, không quấy nhiễu y, xua xua tay, người trong phòng rời đi hết, hắn ra cuối cùng khép cửa, để Vân Chiêu ở lại một mình.
Không cần giả vờ giả vịt, Vân Chiêu đã chán cho Chu Do Kiểm hi vọng giả dối rồi.
Lần này y nói thẳng với hoàng đế, hiện giờ huyện Lam Điền là minh hữu của hắn, không phải là thần tử nữa, chỉ cần hắn còn sống, huyện Lam Điền sẽ không gây bất lợi với hắn.
Làm như thế là tuyệt đường chân đạp hai thuyền của một số người.
Tất cả thay đổi tới từ thái độ của hoàng đế, để hoàng đế chuyên tâm đối diện với đám Hoàng Thai Cát, Lý Hồng Cơ chứ không phải là coi huyện Lam Điền thành mục tiêu đối phó trước tiên.
Chập tối Tào Hóa Thuần rời khỏi thành Ngọc Sơn, tới thẳng thành Tây An, ông ta ở đó hai ngày, hai lần cầu kiến Tần vương đều bị từ chối, hết cách đành rời Tây An tới Đồng Quan.
Ở Đồng Quan, ông ta nhận 5 vạn gánh lương Vân Chiêu tặng hoàng hậu nương nương, ngày đêm quay về kinh sư.
Vân Chiêu triệu tập người bàn kế hoạch ứng phó với tình hình mới, song Quan Trung rõ ràng là mảnh đất bị vứt bỏ rồi, bất kể là quân đội Đại Minh hay đám tặc khấu Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung, đều không ai tới gần Quan Trung.
Không ai biết y đang tính toán gì, với lực lượng ở Quan Trung, rõ ràng y có đủ lý do và động lực để tấn công tất cả thế lực khác.
Dưới cục diện này, đối với cả hoàng đế và Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung mà nói, lựa chọn tốt nhất là hợp binh tiêu diệt huyện Lam Điền trước, sống mái với nhau sau. Nhưng rõ ràng đây chỉ là loại khả năng tồn tài trên lý thuyết, bọn họ không cách nào thành lập liên minh.
Vì thế trơ mắt nhìn đài thế thiên hạ ngả về phía huyện Lam Điền từng chút một.
Tới tháng 5, Từ Ngũ Tưởng thành thân, thê tử là cung nữ Tô Đại tới từ Tử Cấm Thành.
Theo lời đồn, huyện tôn nổi giận, trong một đêm giảm của Từ Ngũ Tưởng bốn cấp đày tới huyện Đại Lệ làm đại lý trưởng, không có việc không được về Ngọc Sơn.
Dù vậy quan viên vẫn cứ nối tiếp nhau cưới cung nga, đợi bọn họ là vận mệnh tương đồng với Từ Ngũ Tưởng, đày tới các địa phương làm lý trưởng hoặc đại lý trưởng.
Tới đây đường phố có tin đồn, huyện Lam Điền cuối cùng cũng vì nữ nhân mà xuất hiện rạn nứt.
Có người đi đày, tất nhiên có thăng chức, những lý trưởng địa phương quay về thành Ngọc Sơn, đảm nhận chức vị quan trọng hơn.
Từ Ngũ Tưởng thành thân 5 ngày liền phải chia tách Tô Đại, Tô Đại khóc chết đi sống lại.
Nàng vừa mới biết trượng phu là người chức cao quyền lớn, còn chưa kịp hoan hỉ đã bị giáng một đòn mạnh, vì nàng, tên xấu xí trong miệng nàng mất chức, xuống quê làm ruộng.
“ Nàng đứng nghe mấy lời vớ vẩn, huyện Lam Điền không giống nơi khác, quan viên luôn chuyển không ngừng, không cho phép một người ở một vị trí quá lâu. Ta đã tới thời hạn luân chuyển rồi, xuống quê không có nghĩa là phải làm ruộng, ta vẫn là quan viên, chỉ giám sát làm ruộng thôi. Ngoài ra nàng cũng đừng coi thường chức đại lý trưởng, cơ bản ngang với tri huyện huyện Đại Lệ rồi, đây là trọng dụng, không phải là giáng chức.”
Nhưng bất kể Từ Ngũ Tưởng giải thích ra sao, với cung nữ từ nhỏ lớn lên trong cung như Tô Đại mà nói, người bị đuổi khỏi kinh thành là gặp nguy hiểm.
Lý trưởng, đại lý trưởng, đi nhậm chức không được mang theo gia quyến, Từ Ngũ Tưởng an ủi Tô Đại suốt một đêm, trời tờ mờ sáng dẫn theo hai tòng lại cưỡi ngựa lên đường.
Lần chỉnh đốn đầu tiên không có được kết quả như Vân Chiêu kỳ vọng, vì mọi người nhận thức không đủ về thứ này, không biết làm từ đâu, nên chỉ học theo các biện pháp của huyện Lam Điền gốc.
Bởi thế Vân Chiêu rất bất mãn, đó mới là dụng ý chân chính y đưa nhân viên trung xu tới địa phương, không thể quy tụ lòng người, chiếm địa bàn lớn đến mấy cũng vô ích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.