Minh Thiên Hạ

Chương 498: Người Ngay Không Nói Lời Mờ Ám. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Cho rằng mình sắp chết rồi, phu thê Lưu Ngọc Kỳ vứt bỏ mọi chuyện phiền lòng, chuyên tâm ăn uống, trêu đùa, sống một ngày khoái hoạt.

Tới canh hai, chưa có ai đến giết họ, Lưu Ngọc Kỳ thấy sống thêm vậy là lãi rồi, bế thê tử lên giường.

Đêm hôm đó, ôn nhu vô tận, hơn bất kỳ đêm nào trước kia.

Trời sáng, phu thê nhìn nhau cười, rời giường tắm rửa xong, ăn nốt cơm thừa hôm qua. Lưu Ngọc Kỳ dẫn thê tử quay lại đại đường phủ nha phủ Ninh Hạ, lần này hắn nhường nửa chỗ ngồi cho thê tử ...

Ngoài đường bắt đầu có người rồi, phủ nha đối diện với đường phố, cửa mở toang, Lưu Ngọc Kỳ nhìn rất rõ bên ngoài, người bên ngoài tất nhiên cũng nhìn rõ bộ dạng phu thê hắn ta.

Dần dần trên đường phố xuất hiện càng nhiều người hơn, trấn Ninh Hạ tựa hồ bước ra khỏi bóng ma bao vây hơn một tháng, Lưu Ngọc Kỳ thậm chí thấy cả lão hán bày quán bán canh thịt cừu trước cửa phủ nha, cái quán sơ sài đó có khách tới ăn.

Phu thê trố mắt nhìn nhau.

Đột nhiên Lưu Đường Thị nhớ ra mình ngồi nép vào lòng trượng phu, tay trượng phu vuốt ve eo nàng, cảnh này bị người dân nhìn thấy hết rồi, nhất là có thiếu niên chừng mười tuổi đang mút ngón tay mà nhìn, cảm giác xấu hổ tột độ lan khắp toàn thân, mặt đỏ bừng bừng, thét một tiếng ôm mặt chạy vào hậu đường.

Lưu Ngọc Kỳ cũng nhớn nhác, hắn tự nhận mình là quân tử đạo đức, vậy mà nay chuyện ân ái ở nội trạch phơi bày trước bàn dân thiên hạ, bảo hắn chịu sao nổi?

Đột nhiên có một hồi huyên náo xuất hiện bên ngoài phủ nha cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, Lưu Ngọc Kỳ hít sâu một hơi.

Chuyện cần tới cuối cùng đã tới.

Lưu Đường Thị đang xấu hổ ở hậu đường nghe thấy động tĩnh, mang suy nghĩ giống trượng phu, cố nén xấu hổ lần nữa xuất hiện ở đại đường, hơn nữa còn lần đầu tiên chủ động nắm tay trượng phu, tay còn lại thì cầm chắc cái kéo, sẵn sàng tuẫn tiết.

Đầu tiên có một thiếu niên đầu tóc bù xù thò đầu vào đại đường, bắt gặp cặp mắt phẫn nộ của phu thê Lưu Ngọc Kỳ, vội vàng rụt đầu lại.

Lát sau thiếu niên ấy rụt rè tới đại đường, theo thói quen quỳ trước mặt Lưu Ngọc Kỳ:” Tiểu nhân tới thay đồ gia dụng ở đây ạ.”

Lưu Ngọc Kỳ khinh miệt nói:” Ghế ngồi của bản quan chớ mong thay được.”

Thiếu niên chỉ món đồ tan nát ở đại đường:” Thay những cái đó ạ.”

Lưu Ngọc Kỳ nhắm mắt, không thèm để ý.

Thiếu niên cho rằng quan gia đã đồng ý rồi, chạy khỏi phủ nha, sau đó dẫn một đám người vào đại đường, đám người này đi vào cũng quỳ bái Lưu Ngọc Kỳ sau đó … Bắt đầu quét dọn.



Những người này làm việc rất cần mẫn, chẳng mấy chốc dọn sạch sẽ huyện nha rách nát, đồ dùng ở đại đường thay mới toàn bộ, ngay cả rèm che phủ đầy bụi cũng được thay, cửa sổ thủng lỗ chỗ được dán giấy tốt mỏng dai giúp ánh sáng chiếu qua, mọi thứ bày biện chỉnh tề, mặt đất không còn rác rưởi nữa.

Lưu Ngọc Kỳ thậm chí nghe thấy hình như trên nóc nhà cũng có người đang thay ngói vỡ.

Càng có thêm nhiều người nữa vào phủ nha, Lưu Ngọc Kỳ không có sức mà cản, đành cùng thê tử cố thủ cái ghế dưới mông.

Thủ liền bốn ngày.

Trong bốn ngày đó xảy ra rất nhiều việc, phủ nha Ninh Hạ cũng có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Phủ nha rách nát được người ta sửa chữa khang trang hẳn lên, khắp phủ nha thoang thoảng mùi dầu cọ của đồ mới, hoa viên không ai ngó ngàng đã lâu cũng được chăm chút đẹp đẽ.

Nhưng phu thê Lưu Ngọc Kỳ tâm trạng chẳng tốt được.

Người ta tu sửa phủ nha là chuẩn bị cho tri phủ đại nhân mới có hoàn cảnh tốt, còn hắn, vị tri phủ chính ấn của Đại Minh chưa bị miễn chức đã thành quá khứ không ai muốn quay đầu nhìn lại.

Lưu Ngọc Kỳ thậm chí nghĩ, đám người này giữ mình sống cho tới giờ, tác dụng duy nhất khả năng là muốn đem mình tế cờ.

Ngày đầu tiên, nhà bếp nhỏ trong phủ nha chất đầy thịt khô, cá khô, rau xanh và gạo, bột mỳ, cùng mắm muối gia vị.

Ngày thứ hai có nhóm người rõ ràng từng đọc sách tới chỉnh lý các loại sổ sách, giấy tờ của lục bộ trong phủ nha.

Ngày thứ ba phủ nha xuất hiện một đám nha dịch hung dữ, cầm gậy đứng gác, không cho người không liên quan ra vào.

Đếm ngày thứ tư có một đội thư lại vào phủ nha, họ mặc thanh bào xanh, đầu buộc khăn lụa, trẻ trung đầy sức sống, tiến vào văn phòng các bộ, làm việc rất thuần thục.

Đến ngày thứ năm rốt cuộc có người trẻ tuổi thanh y, tướng mạo tuấn tú đường đường để tóc che một bên tai tới đại đường, khom người thi lễ với Lưu Ngọc Kỳ:” Ninh Hạ trấn lý trưởng Đoàn Quốc Nhân bái kiến đại nhân.”

Bốn ngày qua với Lưu Ngọc Kỳ mà nói dài như cả đời người, hắn nắm tay thê tử lạnh nhạt nói:” Cái ghế dưới mông ta do Đại Minh thiên tử ban cho, ngươi muốn lấy đi thì lấy cả mạng ta.”

Đoàn Quốc Nhân kinh ngạc:” Phủ tôn nói gì thế, nơi này vẫn là thiên hạ Đại Minh, ti chức cũng là tiểu lại Đại Minh, có nghe ai nói tới thay triều đổi đại gì đâu, ngài tất nhiên vẫn là tri phủ, trừ khi bệ hạ có chiếu xuống.”

“ Khụ, khụ, khụ ...” Lưu Ngọc Kỳ vốn chuẩn bị những lời khảng khái hùng hồn, giờ bị tắc hết ở họng, làm hắn sặc nước bọt ho cả tràng:” Thế tặc binh hoành hành Ninh Hạ đâu?”

“ Đám tặc nhân này thế mạnh, chính là Xạ Tháp Thiên từng hoành hành một dải phủ Khánh Dương, may mà Thiểm Tây đô ti hạ lệnh huyện Lam Điền điều binh tới, một tháng huyết chiến đã dẹp được loạn tặc rồi. Phủ tôn nên dâng tấu bệ hạ, khen thưởng người giữ cương vị, trừng phạt kẻ lâm trận bỏ chạy, chấn chính uy nghi Ninh Hạ ta, để nghĩa sĩ không nguội lạnh, để tặc khấu khiếp đảm.”



“ Đám người các ngươi cho rằng bản quan là loại nhận giặc làm cha sao?”

Đoàn Quốc Nhân chắp tay:” Những kẻ đó đều chết rồi, chỉ có phủ tôn xương sắt lòng son ngồi trên miếu đường, khiến người ta khâm phục.”

“ Bản quan là thần tử Đại Minh, thay thánh thiên tử chăn dân, tự nhận mình yêu dân như con, ở Ninh Hạ chín tháng, trừ không có sức đuổi tặc khấu thì không làm chuyện gì phải thẹn với với bách tính thiên hạ.” Lưu Ngọc Kỳ nghiêm giọng nói:” Ta là người ngay không nói lời mờ ám, ngươi tới đây muốn thay thế bản quan chăng?”

“ Thính lực của ti chức không tốt, thân thể huyết tật, làm quan bất nhã, tới làm phó thủ cho phủ tôn, chính vụ tất nhiên là lấy phủ tôn làm chính, ti chức mới tới tích cực phối hợp với phủ tôn, chỉ muốn mau chóng nâng cao dân sinh Ninh Hạ, để vùng đất có danh xưng Giang Nam tái thượng này sớm ngày sinh cơ rực rỡ chứ không có gì khác.”

“ Ngươi rốt cuộc là ai?”

Đoàn Quốc Nhân có chút đau thương nói:” Chỉ là một đứa bé bị cha mẹ dùng đổi lấy 40 cân kê, không muốn thấy thảm cảnh này xảy ra với đứa bé khác mà thôi.”

Phu thê Lưu Ngọc Kỳ nhất thời nhìn nhau không biết làm sao.

Trong thời gian tặc nhân hoành hành, Lưu Ngọc Kỳ thống khổ vô cùng.

Lúc đó, trấn Ninh Hạ hỗn loạn đã tước đoạt toàn bộ vinh quang quan viên của hắn, phó nhân của hắn ra ngoài mua rau bị người ta cướp mất tiền, đến đôi hài hơi mới một chút cũng không giữ được.

Một đám loạn dân xông vào phủ nha, cướp cái này, đập cái kia, dù hắn dũng cảm cầm gậy đứng ở công đường quát tháo cũng không ích gì.

Loạn dân tới, đám nha dịch thường ngày hung ác hà hiếp bách tính chạy nhanh hơn bất kỳ ai, còn quan binh trấn Ninh Hạ, từ khi hắn tới đây chưa từng gặp.

Bây giờ rốt cuộc cũng có cường nhân đứng ra chỉnh đốn địa phương, để trấn Ninh Hạ hỗn loạn nhanh chóng khôi phục yên bình ngày nào, đó là chuyện hắn không ngờ tới, là chuyện hắn chỉ dám mơ thôi.

Lưu Ngọc Kỳ không muốn chết nữa.

Nhất là dũng khí quyên mình vì nước khó khăn lắm mới lấy được bị thê tử ôn nhu, cuộc sống bình yên nhộn nhịp, cùng với Đoàn Quốc Nhân lấy lễ đối đãi mài mòn, giờ lại nghĩ tới cái chết thì vô lý quá.

Dù sao, hắn muốn tuẫn quốc nhưng người ta không giết, làm gì được chứ?

Hắn có thê tử thanh mai trúc mã nguyện cùng hắn đồng sinh cộng tử, có ba đứa con đẹp đẽ nghe lời, ở quê còn có song thân tóc bạc đợi về báo hiếu, càng đừng nói tới có tiểu thiếp thiên kỳ bá mỵ mà hiền dịu ôn nhu.

Như thế mà hắn còn muốn đi chết, có phải vô lý không?

Bây giờ địa phương đã được bình định, quyền lực giao nguyên vẹn lại tay hắn, hắn chết vì cái gì nữa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook