Chương 497: Viên Minh Châu Bị Trời Hủy Hoại. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Đoàn Quốc Nhân nghiêng tai lắng nghe Trương Quốc Phượng nói hết sau đó lắc đầu:” Ta không thích nhạc khúc, cũng không thích nhạc khí, ta chỉ muốn chứng minh với người khác, cho dù ta chỉ có một nửa thính lực, ta vẫn có thể làm được những việc mà người ta không làm được.”
Đám yêu nghiệt của thư viện sinh ra như thế đó, bọn họ không phải yêu nghiệt trời sinh, nhưng dựa vào nỗ lực người thường không tưởng tượng được, đạt được thành tựu vượt xa người thường, các thế hệ học tử sau đó của thư viện không cách nào bằng được.
Trương Quốc Phượng che miệng nói với Lý Định Quốc:” Sau này nói chuyện phải cẩn thận, tên này thính lực không tốt, nhưng đôi mắt cực tinh, biết nhìn khẩu hình người khác để phân biệt lời nói.”
Lý Định Quốc gật đầu:” Lão Đoàn, ta đã đuổi hết đám giáo sĩ người sắc mục, ngươi cũng phái a hoanh mới của ngươi thay thế, bước tiếp theo thế nào đây?”
Đoàn Quốc Nhân mỉm cười:” Đây mới chỉ là bước đầu thôi, bước tiếp theo là nhắm vào người của dòng giáo nghĩa khác nhau có từng kế hoạch riêng.”
Lý Định Quốc ồ một tiếng:” Bọn họ không phải là một bọn à?”
“ Bọn họ có chung một vị thần duy nhất thật, vị thần đó từng nói, giáo chúng thiên hạ đều là huynh đệ. Có điều lời truyền qua tai thì tam sao thất bản, một cuốn sách vạn người đọc sẽ đọc ra một vạn hàm nghĩa, thông thường mỗi loại giải thích đều tới từ cao tăng đại đức, họ luôn cho rằng giải thích của mình là chân lý duy nhất được thần thừa nhận. Nhưng cao tăng khác lại không thừa nhận, tranh luận không ra kết quả thì đao sẽ là cách giải thích quyền duy nhất .. “ Đoàn Quốc Nhân lấy cành cây, vẽ lên cát mấy hình khác nhau:” Cho nên ta chuẩn bị nâng đỡ những nhóm thiểu số, giúp họ chèn ép giáo phái khác, sau đó phát triển giáo nghĩa mới, lật đổ giáo phái vốn có. Trong quá trình đó dần dần bản địa hóa giáo nghĩa của họ, xóa hoàn toàn bóng dáng người sắc mục ...”
Lý Định Quốc nghe thôi đã thấy mệt mỏi:” Ta chẳng hiểu ngươi nói cái gì cả, tóm gọn lại là ngươi hiểu tôn giáo của chúng như thế, sao ngươi không tự làm một tên giáo sĩ đi, như vậy không phải đơn giản trực tiếp hơn à?”
“ Không dễ như ngươi nghĩ đâu, ta dùng ba năm khổ công mới đọc thuộc lòng được Trọng Điển, tuy có tìm hiểu một chút trong số kinh sách nhiều như biển của họ, muốn thành trí giả trong giáo phái thì còn phải đợi vài năm nữa.” Đoàn Quốc Nhân khiêm tốn xua tay:
Lý Định Quốc nói chơi thế thôi, không ngờ tên này có ý đó thật, khâm phục thực sự:” Nếu ngươi đã khẳng định thế rồi, bọn ta nghe ngươi là được, trước khi tới huyện tôn cũng yêu cầu bọn ta phối hợp với hành động của ngươi, thế nên ngươi là chính, bọn ta là phụ. Nhưng nói trước, nếu kế hoạch của ngươi không có tác dụng, bọn ta sẽ kiến nghị rời đi, còn cả Trung Nguyên bao la cho bọn ta rong ruổi, ta không muốn tiêu hao thời gian vô ích ở đây đâu.”
Đoàn Quốc Nhân nhìn bầu trời sao nhấp nháy:” Ở đây càng lâu ta càng thích nơi này, mỗi ngày nghe tiếng gió thổi qua sa mạc thôi cũng khiến ta dễ chịu, nếu có thể biến nơi này thành cố hương trong thời gian còn sống trên đời là ta thỏa mãn rồi.”
Lý Định Quốc cắn một miệng thịt cừu ra khỏi xiên:” Bọn ta không có nhiều thời gian như vậy, cho kỳ hạn đi.”
“ Một năm, nếu không thời gian đó không thể bình định được Ninh Hạ vệ, điều đó chứng tỏ sách lược của ta đã thất bại hoàn toàn, tới khi đó đến lượt thanh đao trong tay ngươi nói chuyện với họ ...”
Đoàn Quốc Nhân nói tới đó đứng dậy, bắc hai tay thành hình loa đặt lên cái tai duy nhất của mình:” Ta nghe thấy tiếng chuông lạc đà của Trương Khiên, tiếng vó ngựa của Ban Siêu, tiếng tụng kinh của Huyền Trang, còn có cả tiếng bước chân của Cưu Ma La Thập nữa ... Các ngươi cũng nghe thử đi, rõ ràng lắm ...”
Lý Định Quốc và Trương Quốc Phượng tròn mắt nhìn nhau, hai người bọn họ chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ù ù ngàn năm như một, đâu ra âm thanh phát ra từ Trương Khiên, Huyền Trang, Ban Siêu gì đó.
“ Tên này điên rồi, không đúng, hắn vốn là tên điên mới đúng.” Lý Định Quốc thì thầm:
Trương Quốc Phượng bổ xung:” “ Tất nhiên rồi, có thể lọt vào mười kẻ đứng đầu thư viện thì là bọn điên biến thái hết. Nói cho ngươi biết, tên này vì thính lực không tốt, không thể luyện được đao thuật, cho nên hắn lựa chọn dùng điểu súng, hao phí vô số thuốc súng và đạn chì, mất mấy năm trời, luyện ra kỹ năng bắn súng mà Vân Phúc tỷ thí cũng phải cam bái hạ phong. Cho nên hắn biến thái thật, điên thật, chúng ta vẫn nên nhịn hắn một chút là hơn.”
….. …..
Phủ nha trấn Ninh Hạ.
Lưu Ngọc Kỳ năm nay mới trên ba mươi, dung mạo hết sức bình thường, nhưng mắt ánh lên sự cương nghị hiếm ai bằng, hắn chuyên tâm mặc quan phục của mình cho thật tốt, từ lúc mặt trời rời núi, hắn đã ngồi ở phủ đường của trấn Ninh Hạ, lúc này đại đường không một bóng người, trống trơn, mọi thứ đã bị bạo dân phá nát hết cả, muốn tìm hai cái ghế lành cũng là hi vọng xa vời.
Không có nha dịch, không có thư lại, cũng chẳng có quan viên, chỉ có một vị tri phủ ngũ phẩm của Đại Minh là Lưu Ngọc Kỳ hắn thôi.
Hắn suốt từ sáng đã ngồi đợi tặc nhân tới tìm, đợi tới khi mặt trời khuất núi cũng chẳng có ai tới tìm.
Khi chờ chết thì thường là chẳng thấy sợ, nhưng khi chẳng thấy ai tới giết mình thì liền biến thành sự sỉ nhục nghiêm trọng. Vì thế Lưu Ngọc Kỳ tới cửa nha môn, rống vào con phố vắng tanh:” Đại Minh Ninh Hạ phủ tri phủ Lưu Ngọc Kỳ ở đây, tặc nhân còn không mau mau báo danh.”
Hắn hô liền ba tiếng không có ai đáp lại, chỉ có gió cát thổi ù ù qua con phố đầy rác rưởi, bi phẫn tích trữ trong lòng Lưu Ngọc Kỳ đã vượt quá khả năng chịu đựng, cố kìm nén kích động đâm đầu vào sư tử đá tự sát, nắm chặt hai tay rút vào ông tay áo, quay đầu đi về hậu đường phủ nha.
Rõ ràng trong phủ nha chỉ có một mình hắn, vậy mà trong phòng ngủ lại hắt ra ánh đèn.
Lưu Ngọc Kỳ hừ lạnh một tiếng, đá văng cửa chỉ tay quát người trong phòng:” Cẩu tặc, lén la lén lút làm ... Nàng, nàng sao còn chưa đi?”
Tích tắc nhìn thấy lão thê, phẫn nộ lập tức biến thành sốt ruột, chạy tới bên lão thê, nắm cánh tay nàng thúc giục:” Đi mau, đi mau, nàng điên rồi sao?”
Thê tử Lưu Đường Thị rưng rưng nước mắt:” Lão gia, để thiếp thân ở bên người.”
Lưu Ngọc Kỳ mắt cay xè:” Ta là tri phủ, chức trách giữ quốc thổ, lấy cái chết để báo hoàng ân là nên làm, nàng sao có thể chết được, quê nhà còn song thân tóc bạc, dưới gối là con nhỏ chưa trưởng thành, đều không thể thiếu nàng.”
“ Đỗ Tam Tỷ có tầm nhìn hơn thiếp, muội ấy mới là nhân tuyển làm mấy việc này, để muội ấy dẫn các con đi, thiếp thân vô dụng ở lại cùng lão gia. Phải rồi, trước khi đi, thiếp thân đưa Đỗ Tam Tỷ lên chính thất rồi, phó thác song thân và các con cho nàng ấy, thiếp thân rất yên tâm.”
“ Làm càn, Đỗ Tam Tỷ xuất thân thấp kém, làm sao có thể thành chính thê?”
Lưu Đường Thị cau mày:” Chuyện đã tới mức này, lão gia sao còn không buông bỏ được chuyện nhỏ nhặt như thế.”
Lưu Ngọc Kỳ vốn định cùng thê tử cãi nhau một phen, nhờ tới tình cảnh hiện nay lời ra khỏi miệng lại biến thành tiếng thở dài:” Nàng vốn tính ít nói, chúng ta vốn là thanh mai trúc mã, vậy mà cưới nàng về hơn mười ngày nàng thấy ta vẫn còn xấu hổ, cãi nhau với nàng là lạc thú hiếm hoi của ta, giờ chẳng có tâm tư nói nữa.” Rồi dắt tay thê tử ngồi xuống bàn, nhìn trên bàn có cái đuôi cá, đĩa rau cần, sờ bụng:” Không nhìn thấy đồ ăn không thấy đói, thấy rồi không chịu được.”
Lưu Đường Thị tủm tỉm cười lấy từ trong giỏ ra một bầu rượu, rót vào chén nhỏ cho trượng phu.
“ A, còn có rượu.” Lưu Ngọc Kỳ mắt sáng lên, cầm chén lên uống cạn, đưa đũa cho thê tử:” Vậy thì chúng ta thống khoái ăn một bữa, đường tới hoàng tuyền còn có sức mà đi.”
Đám yêu nghiệt của thư viện sinh ra như thế đó, bọn họ không phải yêu nghiệt trời sinh, nhưng dựa vào nỗ lực người thường không tưởng tượng được, đạt được thành tựu vượt xa người thường, các thế hệ học tử sau đó của thư viện không cách nào bằng được.
Trương Quốc Phượng che miệng nói với Lý Định Quốc:” Sau này nói chuyện phải cẩn thận, tên này thính lực không tốt, nhưng đôi mắt cực tinh, biết nhìn khẩu hình người khác để phân biệt lời nói.”
Lý Định Quốc gật đầu:” Lão Đoàn, ta đã đuổi hết đám giáo sĩ người sắc mục, ngươi cũng phái a hoanh mới của ngươi thay thế, bước tiếp theo thế nào đây?”
Đoàn Quốc Nhân mỉm cười:” Đây mới chỉ là bước đầu thôi, bước tiếp theo là nhắm vào người của dòng giáo nghĩa khác nhau có từng kế hoạch riêng.”
Lý Định Quốc ồ một tiếng:” Bọn họ không phải là một bọn à?”
“ Bọn họ có chung một vị thần duy nhất thật, vị thần đó từng nói, giáo chúng thiên hạ đều là huynh đệ. Có điều lời truyền qua tai thì tam sao thất bản, một cuốn sách vạn người đọc sẽ đọc ra một vạn hàm nghĩa, thông thường mỗi loại giải thích đều tới từ cao tăng đại đức, họ luôn cho rằng giải thích của mình là chân lý duy nhất được thần thừa nhận. Nhưng cao tăng khác lại không thừa nhận, tranh luận không ra kết quả thì đao sẽ là cách giải thích quyền duy nhất .. “ Đoàn Quốc Nhân lấy cành cây, vẽ lên cát mấy hình khác nhau:” Cho nên ta chuẩn bị nâng đỡ những nhóm thiểu số, giúp họ chèn ép giáo phái khác, sau đó phát triển giáo nghĩa mới, lật đổ giáo phái vốn có. Trong quá trình đó dần dần bản địa hóa giáo nghĩa của họ, xóa hoàn toàn bóng dáng người sắc mục ...”
Lý Định Quốc nghe thôi đã thấy mệt mỏi:” Ta chẳng hiểu ngươi nói cái gì cả, tóm gọn lại là ngươi hiểu tôn giáo của chúng như thế, sao ngươi không tự làm một tên giáo sĩ đi, như vậy không phải đơn giản trực tiếp hơn à?”
“ Không dễ như ngươi nghĩ đâu, ta dùng ba năm khổ công mới đọc thuộc lòng được Trọng Điển, tuy có tìm hiểu một chút trong số kinh sách nhiều như biển của họ, muốn thành trí giả trong giáo phái thì còn phải đợi vài năm nữa.” Đoàn Quốc Nhân khiêm tốn xua tay:
Lý Định Quốc nói chơi thế thôi, không ngờ tên này có ý đó thật, khâm phục thực sự:” Nếu ngươi đã khẳng định thế rồi, bọn ta nghe ngươi là được, trước khi tới huyện tôn cũng yêu cầu bọn ta phối hợp với hành động của ngươi, thế nên ngươi là chính, bọn ta là phụ. Nhưng nói trước, nếu kế hoạch của ngươi không có tác dụng, bọn ta sẽ kiến nghị rời đi, còn cả Trung Nguyên bao la cho bọn ta rong ruổi, ta không muốn tiêu hao thời gian vô ích ở đây đâu.”
Đoàn Quốc Nhân nhìn bầu trời sao nhấp nháy:” Ở đây càng lâu ta càng thích nơi này, mỗi ngày nghe tiếng gió thổi qua sa mạc thôi cũng khiến ta dễ chịu, nếu có thể biến nơi này thành cố hương trong thời gian còn sống trên đời là ta thỏa mãn rồi.”
Lý Định Quốc cắn một miệng thịt cừu ra khỏi xiên:” Bọn ta không có nhiều thời gian như vậy, cho kỳ hạn đi.”
“ Một năm, nếu không thời gian đó không thể bình định được Ninh Hạ vệ, điều đó chứng tỏ sách lược của ta đã thất bại hoàn toàn, tới khi đó đến lượt thanh đao trong tay ngươi nói chuyện với họ ...”
Đoàn Quốc Nhân nói tới đó đứng dậy, bắc hai tay thành hình loa đặt lên cái tai duy nhất của mình:” Ta nghe thấy tiếng chuông lạc đà của Trương Khiên, tiếng vó ngựa của Ban Siêu, tiếng tụng kinh của Huyền Trang, còn có cả tiếng bước chân của Cưu Ma La Thập nữa ... Các ngươi cũng nghe thử đi, rõ ràng lắm ...”
Lý Định Quốc và Trương Quốc Phượng tròn mắt nhìn nhau, hai người bọn họ chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ù ù ngàn năm như một, đâu ra âm thanh phát ra từ Trương Khiên, Huyền Trang, Ban Siêu gì đó.
“ Tên này điên rồi, không đúng, hắn vốn là tên điên mới đúng.” Lý Định Quốc thì thầm:
Trương Quốc Phượng bổ xung:” “ Tất nhiên rồi, có thể lọt vào mười kẻ đứng đầu thư viện thì là bọn điên biến thái hết. Nói cho ngươi biết, tên này vì thính lực không tốt, không thể luyện được đao thuật, cho nên hắn lựa chọn dùng điểu súng, hao phí vô số thuốc súng và đạn chì, mất mấy năm trời, luyện ra kỹ năng bắn súng mà Vân Phúc tỷ thí cũng phải cam bái hạ phong. Cho nên hắn biến thái thật, điên thật, chúng ta vẫn nên nhịn hắn một chút là hơn.”
….. …..
Phủ nha trấn Ninh Hạ.
Lưu Ngọc Kỳ năm nay mới trên ba mươi, dung mạo hết sức bình thường, nhưng mắt ánh lên sự cương nghị hiếm ai bằng, hắn chuyên tâm mặc quan phục của mình cho thật tốt, từ lúc mặt trời rời núi, hắn đã ngồi ở phủ đường của trấn Ninh Hạ, lúc này đại đường không một bóng người, trống trơn, mọi thứ đã bị bạo dân phá nát hết cả, muốn tìm hai cái ghế lành cũng là hi vọng xa vời.
Không có nha dịch, không có thư lại, cũng chẳng có quan viên, chỉ có một vị tri phủ ngũ phẩm của Đại Minh là Lưu Ngọc Kỳ hắn thôi.
Hắn suốt từ sáng đã ngồi đợi tặc nhân tới tìm, đợi tới khi mặt trời khuất núi cũng chẳng có ai tới tìm.
Khi chờ chết thì thường là chẳng thấy sợ, nhưng khi chẳng thấy ai tới giết mình thì liền biến thành sự sỉ nhục nghiêm trọng. Vì thế Lưu Ngọc Kỳ tới cửa nha môn, rống vào con phố vắng tanh:” Đại Minh Ninh Hạ phủ tri phủ Lưu Ngọc Kỳ ở đây, tặc nhân còn không mau mau báo danh.”
Hắn hô liền ba tiếng không có ai đáp lại, chỉ có gió cát thổi ù ù qua con phố đầy rác rưởi, bi phẫn tích trữ trong lòng Lưu Ngọc Kỳ đã vượt quá khả năng chịu đựng, cố kìm nén kích động đâm đầu vào sư tử đá tự sát, nắm chặt hai tay rút vào ông tay áo, quay đầu đi về hậu đường phủ nha.
Rõ ràng trong phủ nha chỉ có một mình hắn, vậy mà trong phòng ngủ lại hắt ra ánh đèn.
Lưu Ngọc Kỳ hừ lạnh một tiếng, đá văng cửa chỉ tay quát người trong phòng:” Cẩu tặc, lén la lén lút làm ... Nàng, nàng sao còn chưa đi?”
Tích tắc nhìn thấy lão thê, phẫn nộ lập tức biến thành sốt ruột, chạy tới bên lão thê, nắm cánh tay nàng thúc giục:” Đi mau, đi mau, nàng điên rồi sao?”
Thê tử Lưu Đường Thị rưng rưng nước mắt:” Lão gia, để thiếp thân ở bên người.”
Lưu Ngọc Kỳ mắt cay xè:” Ta là tri phủ, chức trách giữ quốc thổ, lấy cái chết để báo hoàng ân là nên làm, nàng sao có thể chết được, quê nhà còn song thân tóc bạc, dưới gối là con nhỏ chưa trưởng thành, đều không thể thiếu nàng.”
“ Đỗ Tam Tỷ có tầm nhìn hơn thiếp, muội ấy mới là nhân tuyển làm mấy việc này, để muội ấy dẫn các con đi, thiếp thân vô dụng ở lại cùng lão gia. Phải rồi, trước khi đi, thiếp thân đưa Đỗ Tam Tỷ lên chính thất rồi, phó thác song thân và các con cho nàng ấy, thiếp thân rất yên tâm.”
“ Làm càn, Đỗ Tam Tỷ xuất thân thấp kém, làm sao có thể thành chính thê?”
Lưu Đường Thị cau mày:” Chuyện đã tới mức này, lão gia sao còn không buông bỏ được chuyện nhỏ nhặt như thế.”
Lưu Ngọc Kỳ vốn định cùng thê tử cãi nhau một phen, nhờ tới tình cảnh hiện nay lời ra khỏi miệng lại biến thành tiếng thở dài:” Nàng vốn tính ít nói, chúng ta vốn là thanh mai trúc mã, vậy mà cưới nàng về hơn mười ngày nàng thấy ta vẫn còn xấu hổ, cãi nhau với nàng là lạc thú hiếm hoi của ta, giờ chẳng có tâm tư nói nữa.” Rồi dắt tay thê tử ngồi xuống bàn, nhìn trên bàn có cái đuôi cá, đĩa rau cần, sờ bụng:” Không nhìn thấy đồ ăn không thấy đói, thấy rồi không chịu được.”
Lưu Đường Thị tủm tỉm cười lấy từ trong giỏ ra một bầu rượu, rót vào chén nhỏ cho trượng phu.
“ A, còn có rượu.” Lưu Ngọc Kỳ mắt sáng lên, cầm chén lên uống cạn, đưa đũa cho thê tử:” Vậy thì chúng ta thống khoái ăn một bữa, đường tới hoàng tuyền còn có sức mà đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.